Hôm sau, khi bọn họ tỉnh lại, nam phẫn nữ trang Diêm Liệt đã sớm rời đi, đưa tay sờ sờ chỗ ngủ của hắn, đã lạnh từ lâu, cũng không biết đã rời đi khi nào, không ngờ lại không có ai phát hiện.
Liên U đặc biệt làm một bữa trưa phong phú cùng phu quân với mấy đứa nhỏ ăn, nàng ta tính hôm nay sẽ rời đi, lại nghe nói khách sạn Hoàng Tuyền có thể giúp đỡ liên lạc với Diêm Quân, cho nên nàng ta muốn đi thử, nói không chừng lại có thể.
Chẳng qua sâu trong nội tâm nàng ta lại rất không đành lòng, nhưng nàng ta lại không dám lộ ra nhiều thương cảm để tránh Lịch Vô phát hiện.
Núi này có một loại dược thảo có thể khiến cho người dùng tạm thời mất đi ý thức, vì thế bây giờ Liên U đưa bọn họ lên giường đá ngủ, làm xong nàng ta cũng không quay đầu lại rời đi, chỉ lưu lại tờ giấy nói Lịch Vô không đến cứu nàng, nàng bị trừng phạt là đúng tội.
Liên U cố sức xuống núi, đột nhiên có một cây kiếm gỗ trược tiếp từ phía sau bay tới chặn lại, Liên U xoay người lượn một vòng tránh khỏi Đào Mộc Kiếm.
Vừa nhìn thấy tình cảnh này thì Diêm Liệt không khỏi mắng thầm một tiếng.
Không lâu sau, một đạo trưởng mặc áo đạo sĩ thi triển khinh công bay tới, là chủ nhân Đào Mộc Kiếm, tay hắn đang cầm một cái bàn Bát Quái, kim trong bàn Bát Quái đang chỉ thẳng vào Liên U.
Đối phương cái gì cũng không nói, Liên U liếc mắt một cái liền nhân ra đối phương, con mắt chợt hiện một tia phẫn nộ, “Đạo sĩ thúi, lại là ngươi!” Vừa nói xong, bởi vì nàng ta muốn tránh Đào Mộc Kiếm mà bị ngã trên đất.
Còn tưởng rằng lần này thì xong đời thì Kiếm Đào Mộc đột nhiên không có lao tới.
Đạo sĩ Giang Hoành khó hiểu gào lên một tiếng, sao lại thế này?
Thấy vậy, Liên U nhanh chóng đứng dậy chạy trốn, chạy trở về, trăm ngàn lần không thể để cho lão đạo sĩ kia tìm được sơn động, Lịch Vô vẫn còn hôn mê ở trong đó, mà nàng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của lão đạo sĩ thúi.
Giang Hoành kiểm tra tỉ mỉ Kiếm Đào Mộc trong tay, thấy nó không có vấn đề gì thì chuẩn bị đuổi theo.
Diêm Liệt thấy trên dưới toàn thân hắn ta tản ra tà khí, nếu để hắn ta đuổi theo, nói không chừng sẽ đã thương đến thân thể tiểu Cẩn.
Nghĩ vậy, Diêm Liệt liền thuấn ảnh đi tới trước mặt Giang Hoành, đôi mắt trong treo nhưng lạnh lùng như ánh trăng nhìn hắn nói: “Không được đổi theo.” Vừa dứt lời, tay áo dài vung lên, trực tiếp đánh Giang Hoành bay ra xa, người ở giữa không trung xoay một vòng, ngã mạnh xuống đất, miến cưỡng phun ra một ngụm máu.
Là yêu quái?? Có khả năng sao? Nếu là yêu quái, bàn Bát Quái không có khả năng không có chút động tĩnh! Có lẽ đối phương cường đại đến ngay cả bàn Bát Quái cũng không cảm ứng được.
Vậy phải rút lui trước!!
Liên U thở hồng hộc chạy về sơn động, dựa vào tường đá thở mạnh, xác nhận chắc đạo sĩ thúi kia không đuổi theo sau, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nơi này không nên ở lâu, phải nhanh chóng chuyển đi, không biết có phải đạo sĩ thúi kia có phải là do Hồng Y cô nương mời đến hay không, nhưng nếu đã nới mà làm như vậy thì hơi quá đáng!
Rõ ràng nàng(Liên U) đã nói mọi chuyên với nàng ta(DL), sẽ không ở lại lâu, vậy mà nàng lại không tin tưởng, lại có thẻ tìm tên đạo sĩ thúi đến đối phó bọn họ, nếu không phải là nàng gặp được lão ấy trước, không chừng một nhà già trẻ bọn họ đều chết ở chỗ này.
Nghĩ đến đây, nàng ta liên nhanh chóng lấy nước hắt lên mặt Lịch Vô và mấy đứa trẻ, để bọn họ tỉnh lại.
Lịch Vô còn chư biết chuyên gì xảy ra, vẻ mặt mờ mịt ngồi dậy hỏi: “Sao ta lại có thể ngủ?”
Liên U cũng không biết phải giải thích cho hắn như thế nào, chỉ nói tên đạo sĩ thúi Giang Hoành kia đến đây, phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Nghe thấy tến tên này, mắt Lịch Vô đỏ lên, định đi chém tên đạo sĩ thúi kia thành hai nửa thì phát hiện ra toàn thân hắn đều bủn rủn vô lực, rời khỏi tháp một chút liền ngã xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...