Diễm Phu Nhân

Lâm Phượng Âm vơ vét kỳ văn dị sự trong thiên hạ. Sau khi Thánh nữ tộc xuất hiện càng xâm nhập truy tung nghiên cứu đối với bọn họ, cho nên ấn tượng sâu nhất với bọn họ là Thánh Tuyết Liên Hoa. Bởi vì một khúc ma âm đã từng khiến cho Tiểu Tịch nhớ lại chuyện không vui ngày trước, bộ dáng khổ sở của nàng đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức của hắn.

(kỳ văn dị sự: là vật hiếm có mà khó kiếm)

“Phong tỏa tinh thần, khép kín lục giác. Ngàn vạn lần không được cho ma khúc cắn trả tâm mạch.” Lâm Phượng Âm hô to, sau đó liên tục điểm lên huyệt đạo thính giác của mình, đem tâm thần vào hư không. Trong nội công Lâm gia đến một tầng có một chổ tốt đó là, người tu luyện đạt tới một trình độ nhất định có thể khống chế tốt giác quan của mình, thậm chí có thể không để âm thanh lọt vào tai.

Thanh Xà sứ giả cười yếu ớt, rốt cuộc vẫn phải trúng kế à! Lâm gia, hôm nay ta sẽ để cho các ngươi biến mất khỏi thế gian!

Ba người Lâm gia bọn họ phong kín thính giác của mình, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Mặc dù chống đỡ được ma khúc nguy hại nhưng lại không có cách nào dùng thính giác nhạy bén xác định phương hướng cùng vị trí kẻ địch, chỉ có thể dùng ánh mắt quan sát bốn phương tám hướng.

Những cô gái kia từ không trung bay xuống thành hàng, quơ múa nhuyễn tiên trong tay, giống như một tấm lưới quây quanh chặt chẽ. Lâm Thành Trác tức khắc đón đỡ, Phượng kiếm vô cùng sắc bén, vô cùng tự nhiên đơn giản đối phó với roi mây. Vì vậy ào ào hai cái, roi mây bị cắt làm hai rơi trên mặt đất, bọn nữ tử rối rít chói lọi cười, thân hình nhanh chóng quỷ mị bay trở về trong trận hình.

Cùng lúc đó, Lâm Phượng Âm cùng Lâm Đường Hoa phải đối mặt với một địch mười. Trong tay Lâm Đường Hoa không ngừng hiện ra ngân châm, vô cùng chính xác phóng Nhập Tâm ám khí, một khi đâm vào trái tim sẽ chết ngay tức khắc. Thế nhưng mười cô gái dùng áo choàng che kín khuôn mặt, toàn thân cao thấp cũng bị áo choàng sắt thép che lấp, ngân châm không cách nào bắn vào được ngược lại còn bị bắn trở lại. Không nhìn thấy diện của các nàng ta chỉ có thể thấy màu áo đỏ chót đang bay giữa không trung diêm dúa lẳng lơ chói mắt khác thường.

Tuyết càng lúc càng nhiều, rồi sau đó là bay lả tả, đao kiếm màu bạc, cùng bông tuyết gần giống nhau rất khó phân biệt. Đối phương ra tay cực nhanh lại thay đổi thất thường, một khắc cũng không dám buông lỏng. Trên mặt đất đã tích tụ một tầng tuyết mỏng manh, thỉnh thoảng vang lên tiếng roi tiếng kiếm, sẽ có âm thanh tất tất tốt tốt lá rụng trên đất.

Ngay tại lúc này! Thanh Xà sứ giả vỗ tay ba cái, bọn nữ tử nhanh chóng tản ra khỏi trận hình, thay đổi công phòng dè dặt vừa rồi, bất chợt như sét đánh không kịp bưng tai biến thân vểnh lên như đầu trâu mặt ngựa, một tay cầm roi một tay cầm kiếm, qua lại như con thoi bao vây ba người ở chính giữa. Nhưng là càng giống như vũ điệu cuồng nhiệt, giống như ngựa gỗ xoay tròn biến đổi, trở thành phong cảnh xinh đẹp trong tuyết.

Nếu từ trên không nhìn xuống sẽ nhận ra, hai mươi tám nữ tử chia thành ba vòng tròn. Mỗi người chỉ ra một chiêu đối với kẻ địch rồi một người khác trong vòng tròn nhanh chóng vọt đến. Như vậy có thể thấy, họ không để cho đối phương đánh trả đã mau tránh ra.


Lâm Thành Trác vừa huơ Phượng kiếm ra liền rơi vào khoảng không, mà Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm thể lực bị tiêu hao rất nhiều, hành động càng ngày càng chậm, đã có thương thế bị roi đánh.

Nhất định phải phá tan trận pháp này! Lâm Thành Trác chợt bay lên, Lâm gia Vô Ấn Quyền vừa ra liền đánh trúng ngực hai người, không thể nghi ngờ, tạo được chút thời gian cho bọn họ. Hắn vứt kiếm cho Lâm Đường Hoa, Lâm Đường Hoa từng tự nghĩ ra một bộ “Thư họa kiếm”, lấy tư thái nhàn nhã hội họa giết người trong vô hình, hắn vung kiếm như cầu vồng, sông nước, xanh đỏ, kiếm pháp của hắn lộn xộn do thoải mái. Những cô gái kia chưa từng thấy như vậy bao giờ, không biết nên trốn trành chổ nào. Hắn liền sử dụng kiếm vẽ ra trên không từng đạo khí cuộn sóng, làm cho kẻ dịch phải đổ máu. Một chiêu này chính là ngăn cơn sóng dữ, quân địch bị thương, tốc độ xoay tròn giảm xuống rất nhiều, ánh mắt của Lâm Đường Hoa lạnh lẽo, hắn toàn thân áo trắng trong bầu trời màu bạc làm cho người ta có một loại cảm giác không phân rõ thực hư cùng ảo giác.

Lâm Phượng Âm cười khiêu khích, tà nghễ nhìn Thanh Xà sứ giả đang cắn răng nghiến lợi ở trong góc. Nhưng thấy Thanh Xà sứ giả chỉ hơi dừng lại rồi lập tức thoải mái, hình như đã có dự tính trước. Nàng ta xoay người đi vào hành lang, chỉ lát sau mang thêm một người khác xuất hiện.

Nàng ta xách theo Tiểu Tịch đang hôn mê, Ngọc Hoàn thì đang đi phía trước.

Họ là muốn dùng nàng để uy hiếp!

“Hèn hạ!” Lâm Phượng Âm nặn ra một câu từ trong kẽ răng.

Ma khúc lại một lần nữa tới, chỉ là sơ cấp đoạn thứ ba nhưng đủ để Tiểu Tịch thức tỉnh từ trong giấc mộng, sau đó bị cơn ác mộng quấn quanh.

Lâm Phượng Âm không nghe được, nhưng hắn rõ ràng thấy trên vẻ mặt Tiểu Tịch từ từ thoáng hiện vẻ rối rắm, hình như có rất nhiều ký ức khổ sở quấy rầy nàng, nàng cắn môi, trên trán toát ra mồ hôi. Sau đó Thanh Xà nhẹ buông tay, nàng liền suy sụp ngã xuống đất, cuộn mình trên mặt đất giẫy giụa.

Lâm Phượng Âm trợn lên giận dữ nhìn Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn bĩu môi, giơ tay lên ý bảo bọn họ dừng lại.


Ba người Lâm gia mở ra thính giác của mình, trong nhất thời thế cục chiến đấu biến thành lạnh lùng giằng co.

“Đầu hàng, nếu không thì sẽ giết nàng.” Ngọc Hoàn mặt không chút thay đổi nói, trong ngày thường trang điểm đầy son phấn, phá lệ hôm nay gương mặt mộc thanh lệ nhưng lại như rắn rết bò cạp!

Lâm Thành Trác tiến lên một bước nói: “Thả nàng.”

Thanh Xà sứ giả cười một cái nói: “Lâm đại công tử, nàng chỉ là con tin bậc trung thôi, còn có mẹ của ngươi, cũng ở đây, trong tay chúng ta!”

Ba người chấn động.

Nàng ta nói tiếp: “Thanh kiếm kia, nếu vung tới vung lui đả thương người của chúng ta lần nữa thì ta sẽ để cho rắn bảo bối niếm thử một chút mỹ nhân tươi ngon này.” Nàng ta đưa chân ra đá đá Tiểu Tịch, sau đó con thanh xà được thả đi liền leo lên thân thể của nàng, phun lưỡi xung quanh.

“Đại công tử, bằng không, ngươi tự phế võ công trước, cũng để cho chúng ta thoải mái.” Thanh Xà sứ giả cười nói.

Lâm Thành Trác đứng vững thế nhưng . . . dao động rồi.


“Đại ca!” Lâm Đường Hoa biết rõ hắn đang quyết định, chẳng lẽ hắn thật sự định làm vậy? Đây chẳng qua là gian kế của bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua Tiểu Tịch và mẹ!

“Đại ca!” Lâm Phượng Âm nắm chặt quả đấm, đại ca là hi vọng của Lâm gia, dù là hy sinh tính mạng của mình cũng không thể để Lâm gia tổn hại tí tẹo nào!

Tự phế võ công? Hơn hai mươi năm võ công?

Lâm Thành Trác sâu kín cười một tiếng nói: “Khẩu khí của các ngươi thật lớn.”

“Không muốn?” Thanh Xà sứ giả hí mắt, hừ lạnh nói: “Các ngươi còn đang chờ cái gì, chẳng lẽ thật sự bị ba tên mặt trắng này làm rối loạn tâm trí? Giết bọn họ.”

Những cô gái kia lập tức khôi phục lại động thái, thế lực hai bên ngang nhau, nhưng nếu như đánh lâu dài, Lâm gia chắc chắn thất bại.

Khóe miệng Thanh Xà khẽ câu, giống như đang có lên quỷ kế gì đó.

Nàng ta sử dụng ánh mắt hỏi thăm Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn nhẹ nhàng gật đầu. Thanh Xà móc ra một bình sứ, kéo nắp bình ra, một mùi thơm kỳ dị phiêu tán theo gió.

Ba vị công tử từng bước ép tới muốn tùy lúc có thể cứu Tiểu Tịch ra, nhưng bất luận bọn họ tiến lên như thế nào thì những cô gái kia cũng sẽ liều mạng ngăn cản.

Lâm Phượng Âm âm thầm than không ổn, lông mày càng thêm nhíu chặt, mùi thơm này, sẽ dẫn xà xuất động!

Mắt nhìn bốn phương tám hướng, mới đầu là hơn mười con sau đó là mấy trăm con, rậm rạp chằng chịt kết thành con sông màu xanh biếc hướng tới nơi Tiểu Tịch nằm mà trờn tới.


Nàng sẽ bị bao vây! Những con rắn độc kia mang trên người độc tố hỗn hợp sẽ gia tăng nguy hiểm cho nàng. Trong đó còn có rắn cắn phải bảy bước là chết, chỉ trong chốc lát độc tố sẽ dung nhập vào huyết mạch làm người ta chết ngay tức khắc.

“Ta đi cứu nàng!” Lâm Thành Trác một cước đá văng một nữ tử, sau đó hai quả đấm mở đường, Lâm Đường Hoa Lâm Phượng Âm che chở, thối lui đến bên cạnh hắn giúp một tay, tìm một chổ trống để Lâm Thành Trác đi ra ngoài.

Chính là chờ đợi lúc này đấy . . . . .Thanh Xà sứ giả khó nén nụ cười, xem ra hết sức quỷ dị.

Ngọc Hoàn đứng phía trên bầy rắn, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Thành Trác bất chấp tất cả mà xông tới. Tại sao? Những nam nhân này đều vì nàng mà có thể không tiếc tính mạng, tấm dung nhan này, thật quan trọng như vậy sao?

Lâm Thành Trác bất chấp tất cả xông lại, Thanh xà sứ giả cảnh giác lui về phía sau. Sau đó đánh với hắn hai ba chiêu liền liên tục bại lui, đột nhiên thay đổi thành búp bê không chịu nổi một kích.

Hắn ôm lấy thân thể Tiểu Tịch, ôm nàng thật chặt vào trong ngực, sau đó lớn tiếng cảnh cáo: “Đuổi rắn đi! Nếu không ta tuyệt đối không lưu tình!”

Thanh Xà sứ giả giả bộ bị tiếng hét của Lâm Thành Trác hù dọa, bình sứ trong tay tí tách rơi xuống trên mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, chất lỏng trong đó chảy ra, mùi thơm càng thêm nồng nặc, khiến cho bầy rắn càng thêm điên cuồng lao tới.

“Ngươi . . . . .” Lâm Thành Trác trợn mắt nhìn nàng ta chằm chằm, Lâm Đường Hoa phi thân lên, ném Phượng kiếm trong tay ra ngoài, Lâm Thành Trác muốn nhảy lên đón kiếm nhưng người trong ngực hắn đột nhiên thức tỉnh, nhưng mà nhanh hơn so với hắn, đưa tay tiếp nhận Phượng kiếm.

“Ngươi đã tỉnh!” Lâm Thành Trác mừng rỡ nhìn sang.

“Ừ.” Nàng sáng sủa cười một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui