Diễm Phu Nhân

Edit: ChieuNinh

Ngày thứ nhất.

Trải qua một đêm chiến đấu hăng hái, Lâm Triêu Hi lại một lần nữa lấy thất bại thảm hại mà kết thúc.

Cờ vây, không thắng, vậy cờ năm quân chắc có cơ hội nhỉ? Lâm Triêu Hi trong lòng tràn đầy tự tin cuối cùng thua không còn manh giáp, không thắng được một ván nào, thật là thiên nộ nhân oán( người người oán trách)! Cả đêm không ngủ, thắp đèn tán gẫu việc nhà, ngoài miệng của Lâm Triêu Hi lại là: “ Ta đánh nhằm( quân cờ)!” Lâm Đường Hoa luôn luôn chỉ cười nhạt nhặt lên quân cờ nói: “Đa tạ tiểu Tịch cô nương.”

Một buổi sáng tinh mơ, Lâm Triêu Hi chống đôi mắt quầng thâm cùng cái đầu tổ quạ đi ra cửa phòng, u mê nhìn lướt qua sân nhỏ. Oanh Oanh đang bước tới từ bên trái, quy củ bưng chậu đồng tới phục vụ nàng rửa mặt, vừa giương mắt nhìn, cả hai người đều cả kinh!

Oanh Oanh dừng chân, nghiêng đầu, cẩn thận quan sát nàng và căn phòng sau lưng nàng. Lâm Triêu Hi nháy mắt cúi đầu, xong rồi! Mình còn không có dịch dung!

Hốt hoảng xoay người chạy vào trong, kéo lấy Lâm Đường Hoa đang gối đầu trên bàn gỗ nhắm mắt dưỡng thần mà hoa tay múa chân.

Hắn giương mày, mắt phượng trong trẻo ấm áp, cười nhạt hỏi: “Tiểu Tịch cô nương gặp quỷ sao?”

Một ngón tay Lâm Triêu Hi chỉ ra bên ngoài, một ngón tay chỉ vào gương mặt tiều tụy của mình, ra dấu nói: “ Oanh Oanh . . .”

Lâm Đường Hoa chợt hiểu nàng vì chuyện gì mà gấp gáp, không phải là nàng gặp quỷ mà là người khác gặp quỷ là nàng.

“ Ta đi dịch dung, dịch dung!” Lâm Triêu Hi vội vàng bò đến trên giường tìm tòi mặt nạ bị giấu ở bên dưới. Lâm Đường Hoa xuyên thấu qua cửa sổ giấy nhìn thấy bóng dáng của người tới, có lẽ đã đến bên ngoài cửa rồi.


“ Chủ mẫu, ngài đã thức chưa?” Oanh Oanh run run rẩy rẩy hỏi.

Lâm Triêu Hi choáng váng, sắc mặt buồn khổ, quỳ gối trên giường vẻ mặt đưa đám nhăn nhó, giống như da chú cẩu. Lâm Đường Hoa đi tới, buồn cười quan sát nàng, sau đó kéo cổ áo của nàng ra, xé nát làn váy của nàng, lại làm xáo trộn cái chăn trải giường rồi nói: “ Xem ra, ta phải chịu uất ức một chút rồi.”

Hắn kêu Oanh Oanh vào cửa, Oanh Oanh sửng sốt một chút, có lẽ không ngờ công tử sẽ ở trong phòng chủ mẫu, nàng lại nhìn trên giường, không nhìn thấy phu nhân, cũng không bị ảo giác, quả thật thấy được cô nương lúc nãy.

Nàng có ngũ quan tinh tế, chỉ là mang theo nét tiều tụy của cả đêm không ngủ, đuôi mắt cụp xuống, ảm đạm không có tinh thần, lông mi dầy đặc che khuất tầm mắt, nhưng lại xuất hiện tư thái yêu kiều trong chớp mắt. Oanh Oanh nghĩ, nếu nàng ăn mặc trang điểm, nhất định sẽ diễm áp quần phương( xinh đẹp nhất). Nhưng mà lúc này, người đẹp vì lụa ngựa tốt nhờ yên, còn nàng thì đầu tóc rối tung, quần áo xốc xếch, dưới đất còn mảnh vải vụn của xiêm áo bị xé rách rơi ngổn ngang, tất cả cảnh tượng cho thấy đêm qua điên long đảo phượng hương diễm ra sao. Oanh Oanh cúi đầu, lộ vẻ tức giận nhìn Nhị công tử.

Mặt Lâm Đường Hoa không đổi sắc nói: “ Phiền Oanh Oanh rồi, thay ta chăm sóc Tiểu Tịch cô nương cho tốt, được không?”

Oanh Oanh gật đầu, cắn môi hỏi: “ Còn chủ mẫu thì sao ạ?”

“ Mẫu thân của ta đang chiếu cố khách mới đến, đêm qua lại quá lo lắng cho thân thể của Nguyệt Duy cô nương nên đến viện của đại ca chăm sóc rồi.” Dù Lâm Đường Hoa đang nói dối vẫn giữ bộ giáng như tiên giáng trần như cũ. Cái gì là Nguyệt Duy cô nương chứ, rõ ràng là Nguyệt Duy tiểu tử! Cái gì mẫu thân đến viện của đại ca chứ, đi đến đó xem bọn hắn cởi hết luyện công sao? Đối mặt với tên lường gạt này, Lâm Triêu Hi á khẩu không nói được lời nào, đúng là núi cao còn có núi khác cao hơn á!

Oanh Oanh không dám hỏi thêm, hỏi nữa chính là vượt quá khuôn phép. Như vậy Tiểu Tịch cô nương chính là người yêu của Nhị công tử, mà chủ mẫu lại nhường phòng của mình cho hai người huyên náo khẳng định là đồng ý chuyện của hai người. Chủ mẫu luôn luôn rộng rãi cởi mở, huống chi lại hết mực cưng chìu với mấy người con trai, cho phép chuyện này cũng là dễ hiểu, chỉ là, không ngờ Nhị công tử cũng giống như Tam công tử . . . phóng khoáng.

Suy nghĩ một chút, vẫn là Đại công tử tốt nhất, tác phong làm việc nghiêm túc đáng tin.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng không khỏi cười ra tiếng, cũng không chú ý mà lôi kéo tóc của Lâm Triêu Hi rồi.

“Éc . . . hí . . .” Lâm Triêu Hi soi gương làm một cái mặt quỷ, ngẩng đầu nhìn bộ dạng thất thần của Oanh Oanh.


“Thật xin lỗi, Tiểu Tịch cô nương.” Oanh Ooanh hốt hoảng buông tay, cẩn thận búi lại tóc cho nàng.

Lâm Triêu Hi nhíu mày, ho khan một cái rồi hỏi: “Oanh Oanh đang nhớ người thương có phải hay không?”

“ Hả?” Oanh Oanh sửng sốt, trong nháy mắt che mặt, Lâm Triêu Hi che miệng cười ngửa tới ngửa lui, hỏi: “Người Lâm gia sao?”

Oanh Oanh xấu hổ cắn môi, Lâm Triêu Hi nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng thì không hỏi nữa, ở chung với nàng ta lâu như vậy, với tính bát quái( nhiều chuyện) được nuôi dưỡng lâu như vậy, làm sao lại nhìn không ra người trong lòng của Oanh Oanh là- người đã từng chỉ với mấy chiêu đã thu phục được tên ác bá - Lâm Thành Trác cơ chứ?

Vì không muốn làm cho nhiều người nghi ngờ hơn, ngày hôm sau, Lâm Đường Hoa quyết định mang nàng đi ra ngoài.

Trạm thứ nhất, thành Bắc, hôm nay là tết trùng cửu( mùng chín tháng chín).

Sở dĩ đi tới thành Bắc là bởi vì nơi này có chợ phiên lớn nhất cũng là ngày thăm viếng Tự Miếu, mỗi khi vào dịp lễ tết nơi này cũng là nơi lớn nhất để du ngoạn vui chơi mà. 

Mặc dù là ban ngày, nhưng đèn lồng đã được treo  đầy trên mái hiên cùng tất cả các góc đường, đủ các màu sắc hình dạng khác nhau. Lâm Triêu Hi cầm lấy một cái đèn lồng hình con thỏ mà ngẩn người, nghẹn họng chợt nhớ tới con rối trong một bộ phim Hàn quốc.

Lâm Đường Hoa đi tới, Lâm Triêu Hi quay đầu lại cười hỏi: “Lâm nhị công tử học rộng tài cao, đa tài đa nghệ, đã từng thấy qua một loại động vật gọi là heo thỏ chưa?”

Lâm Đường Hoa nhìn lướt qua đèn lồng hình con thỏ, cười nói: “ Là thỏ mũi dài như heo hay là heo có tai dài như thỏ?”


Lâm Triêu Hi kinh ngạc, Lâm Đường Hoa có lối suy nghĩ quả thật là . . . có thể so với người hiện đại rồi!

Lâm Triêu Hi cứ như con đỉa mà bám lấy hắn, hỏi hắn không ngừng nghỉ: “Ngươi biết Miêu nữ không? Ngươi biết người sói không? Ngươi biết voi cổ dài không? Ngươi có biết hồ ly sư(sư: sư tử) không? Ngươi biết người nhện không?

Lâm Đường Hoa không nói một lời, anh tuấn nho nhã mà bước đi, đi tới nơi nào đều là phiêu dật mà xuất trần, quang cảnh như thơ như họa.

Lâm Triêu Hi đang nhìn chằm chằm vào một vòng tay được đan thủ công của một gánh hàng rong, có điểm giống phong cách cổ xưa, nàng đang trả giá thấp đến nỗi người bán hàng rong đổ mồ hôi lạnh. Lâm Đường Hoa trả cho hắn một mảnh bạc vụn, thế nên mua bộ vòng tay kia với giá ban đầu.

“Này, ngươi có biết tiết kiệm trị gia hay không?” Lâm Triêu Hi ngoài miệng oán trách, thực tế cười tươi như hoa nở.

“ Đó là đức tính tốt đẹp của nữ nhân, còn nam tử thì không sao cả.” Lâm Đường Hoa cười nói, sau đó xoay người lại, ngón tay lại vuốt nhẹ cánh hoa Thù Du, nhụy hoa màu vàng nhạt khẽ mở khéo léo linh động theo gió, hắn cài nó lên tóc của Lâm Triêu Hi, gật đầu nói: “ Cho dù là Trân Châu Phỉ Thúy, cũng không bằng hoa cỏ thế gian.”

Gió thu phiêu cúc nhụy, ngọc lộ khóc du cành.

(Gió thu nhẹ thổi nhụy hoa, lộ ra vẻ đẹp của cành thù du)

Lâm Triêu Hi níu lấy tay áo trắng của Lâm Đường Hoa, ríu rít như chim sẻ nhỏ. Có một cái thẻ tín dụng vô hạn ở bên cạnh( ý nói tiền của anh Đường Hoa), cả buổi chiều nàng mua sắm ở hầu hết các cửa hàng kinh doanh trang phục và phụ kiện, đến gần tối, ráng chiều rơi xuống, Lâm Triêu Hi ngồi xuống một tiệm mì, nhìn thần thái tự nhiên thoải mái của Lâm Đường Hoa, lại nhìn bản thân mình có chút long đong mệt mỏi, thầm than tố chất thân thể của người luyện võ cùng người bình thường như nàng thật sự quá khác biệt.

Lâm Triêu Hi vô cùng sảng khoái mà uống từng bát từng bát trà to, còn Lâm Đường Hoa thì nhìn chằm chằm tiểu nhị rửa đi rửa lại cái bát đến N lần mới dùng. Lâm Triêu Hi xì sà xì sụp ăn mì không chút hình tượng nào, Lâm Đường Hoa thì từ từ nhắm nuốt, tinh tế thưởng thức ưu nhã như một tiểu thư khuê các. Cho nên trong vô tri vô giác mà hai người tốn gần hai canh giờ vì một chén mì. Rốt cuộc sắc trời gần tối, tất cả đèn lồng cũng được thắp sáng, trên đường đám trẻ con cũng nhiều lên, nhóm thiện nam tín nữ ôm nhang đèn sôi nổi tràn vào viếng chùa.

Hai người gửi đồ đã mua nhờ tiệm mì trông coi, Lâm Triêu Hi chờ không kịp liền lôi kéo hắn đi tham gia náo nhiệt, rất nhanh hòa nhập vào đội ngũ của bọn nhỏ, tay cầm tay cùng bọn họ xoay vòng vòng nhảy múa. Lâm Đường Hoa đứng ở một bên nhìn, một vòng người đồng nhất chợt nhiều hơn một người như hạc giữa bầy gà  nổi bật trong đám trẻ con, hơn nữa còn cười khoa trương đến như vậy. Lần đầu tiên Lâm Đường Hoa cảm thấy, có lẽ vào đêm tết trùng cửu nên ấm áp như vậy, nhìn đôi mắt sáng long lanh cùng nụ cười xinh đẹp thiện lương của nữ tử kia, sau bao nhiêu lần tỉnh mộng giữa đêm khuya, giờ đây đáy lòng của hắn chỉ là một mảnh mềm mại.

“Vì sao bọn họ đều đi Tự Miếu vậy?” Lâm Triêu Hi giơ nửa xâu kẹo hồ lô hỏi.


“Mỗi lần dịp tết Trùng cửu, vào ngày chùa mở cửa cho khách viếng thăm, Trí Ngộ đại sư sẽ đích thân lựa chọn người có duyên với nhà Phật để giải đáp nghi hoặc của người đó. Đây là cơ hội duy nhất chỉ có một lần trong năm, mà mỗi lần đại sư cũng chỉ lựa chọn  một người.” Lâm Đường Hoa nhìn ngôi chùa cách đó không xa, tiếng chuông vang vọng ngân nga, giữa phố xá sầm uất ồn ào náo động lại có sự tĩnh mịch khác biệt.

Lâm Triêu Hi ờ một tiếng, đưa kẹo hồ lô tới bên miệng của Lâm Đường Hoa nói: “Nếm thử một chút, sơn tra thật là chua . . .!”

Lâm Đường Hoa bởi vì có bệnh yêu sạch sẽ, sẽ không đụng tới đồ người khác đụng qua, nhưng thanh âm trong trẻo của Lâm Triêu Hi cùng với ánh mắt mong đợi của nàng để cho hắn như bị quỷ thần xui khiến mà phá lệ rồi, nhẹ nhành cắn một cái. Lâm Triêu Hi lại cắn nửa miếng kẹo hồ lô hắn vừa ăn, nuốt nhanh xuống, nháy mắt ra hiệu nói: “Chua quá đi! Thật là chua!”  Lâm Đường Hoa lại cảm thấy rất ngọt, so với mật ong còn ngọt hơn.

Trong lúc hắn còn còn đang thất thần, Lâm Triêu Hi đã khoát cánh tay của hắn, kéo hắn hòa nhập vào dòng người chật kín, tràn về phía cổng chùa.

“Chúng ta cũng thử vận may một chút đi, thử xem có thể được đại sư chỉ giáo chút nào không.”

“À, ta cùng với Trí Ngộ đã quen biết từ lâu rồi.”

“Vậy ông ta có tiết lộ thiên cơ gì cho ngươi không?”

“Không có, năm đó mẫu thân mang theo ba huynh đệ chúng ta, nhưng đại sư chỉ giữ lại đại ca thôi.”

“À? Ông ấy nói gì?”

“Nói hắn năm năm sau gặp phải một đại kiếp nạn.”

“Năm năm sau? Vào lúc nào?”

“Sang năm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui