Diễm Phu Nhân

Đêm tối, gió lạnh vi vu xào xạc, thổi cuốn hoa rơi đầy đất.

Cửa sổ két một tiếng khẽ động, Lâm Triêu Hi đang ngồi ở mép giường bỗng run rẩy, sau đó lại két một tiếng, Oanh Oanh vội đóng cửa lại, vẻ mặt có chút hoảng sợ.

“Làm sao vậy?” Lâm Triêu Hi hỏi.

Oanh Oanh có chút khẩn trương đi tới bên cạnh nàng nói, “Tối nay toàn bộ đề phòng, tất cả người làm cũng đi canh phòng các viện, đại thiếu gia bảo Oanh Oanh đi tới coi chừng ngài.”

Nàng nhíu mày, hỏi, “Có tiếng gió?”

Dứt lời, chợt truyền đến tiếng bước chân, giống như có hạ nhân đang chạy thật nhanh.

Ngoài phòng có người kêu to, “Thủ vệ phòng chủ mẫu!” Nghe thanh âm này, chắc chắn là của Lâm Thành Trác.


Rồi sau đó là tiếng động đao kiếm, đinh đinh đang đang.

Lâm Triêu Hi cau mày, lập tức đi tới phía cửa sổ, Oanh Oanh không kịp ngăn cản, chỉ thấy một thanh kiếm sắc bén xuyên vào, nàng kêu một tiếng, Lâm Triêu Hi choáng váng, ngốc trệ tại chỗ. Nhưng thanh kiếm kia không chạm được vào người nàng, ngược lại bị một thanh kiếm khác đập trở về.

“Đóng cửa sổ!” Lâm Thành Trác hô to một tiếng, Mịch Phượng kiếm trong tay chấn động, cản lại thanh kiếm bất ngờ đánh đến.

Lâm Triêu Hi phục hồi tinh thần, lúc này mới thấy rõ ràng thế cục trong sân. Tất cả người làm chia ra canh giữ ở cổng và sân, cầm kiếm cầm đao khí thế uy nghiêm, bọn họ cũng yên lặng nhìn hai người quyết chiến trong sân.

Áo bào bay phần phật, hắc bào của Lâm Thành Trác lúc cao lúc thấp tung bay theo gió, người kia cũng một thân hắc y, lấy miếng vải đen che mặt, thân hình linh hoạt, công phòng có thứ tự, hai người song kiếm giao nhau, phát ra thanh âm làm lòng người hoảng sợ.

Lâm Triêu Hi tựa vào cửa sổ, chỉ chừa một đôi mắt lộ ra bên ngoài tùy thời cảnh giác, mặc dù lúc này cũng tự vệ đóng cửa sổ khóa cửa, nhưng cao thủ so chiêu là đánh võ miễn phí, không nhìn chẳng phải thiệt thòi?

“Đã là cố nhân, cần gì che giấu.” Lâm Thành Trác quát một tiếng, kiếm sắc thật nhanh, nhẹ nhàng đảo qua liền khiến vải đen trên mặt người kia rơi xuống.


Vừa nhìn mặt người nọ, Lâm Triêu Hi hai tay chống nạnh giận dữ rống, “Lâm Tông khốn khiếp, lại là ngươi nha!”

Lâm Tông cắn răng cười một tiếng rồi lui về phía sau từng bước, nói, “Đại công tử, kiếm thuật quả nhiên rất cao, nhưng cũng chớ quên, ta ở Lâm gia từ nhỏ hầu hạ chủ đã bốn ba năm, ăn muối so với ngươi ăn cơm còn nhiều hơn, chỉ là kiếm pháp Lâm gia mà ta không ứng phó được sao?” Lâm Tông ngoài miệng phô trương, nhưng đã sớm ý thức được sự khác xa so với Lâm Thành Trác, kiếm pháp của hắn còn mạnh hơn của Lâm chủ mẫu! Mới vừa rồi một kiếm kia hắn không cách nào hồi kích, nếu hắn hiếu chiến, chỉ sợ một kiếm kia đã hướng cổ đoạt mạng hắn!

Lâm Thành Trác đứng khoanh tay, tóc buộc cao tung bay trong gió, càng lộ vẻ nghiêm nghị ngạo nghễ của nam tử, hắn nhìn Lâm Tông như nhìn một xác khô, lạnh lùng nói, “Tuân theo Lâm gia gia pháp! Kẻ phản nghịch không đáng sống! Hôm nay hành quyết tại chỗ!”

Nói xong, xuất kiếm! Nhanh như chớp giật gió táp! Anh hùng cái thế khí vắt ngang thu!

Lâm Tông cũng khai kiếm ra đón, chỉ kém một chút kiếm của Lâm Thành Trác đã hướng đến mi tâm của hắn. Lâm Tông hướng kiếm sang ngang, sắt thép lạnh như băng chạm vào da, trong nháy mắt tránh ra, hắn hợp lực phản lại một kiếm kia, sát sau đó cúi người xuống, nhảy qua sau lưng Lâm Thành Trác muốn đánh lén. Lâm Thành Trác xoay tròn đồng thời lại xuất kiếm, tốc độ nhanh khiến mắt người bình thường không thể nhìn rõ, Lâm Tông cảm thấy bị kiếm khí dồn ép, không kịp vung kiếm công kích, chỉ có liều mạng phòng ngự cùng né tránh. Lâm Thành Trác kiếm tốc cực nhanh, chỉ trong một giây thiên biến vạn hóa, hắc bào của hắn trong gió phát ra tiếng vù vù, lại làm cho Lâm Tông cảm giác như lá cờ ở địa ngục đang lay động, cảm giác bị áp bách cùng ép sát như vậy làm tim hắn đập rộn lên, ngay cả mắt cũng không dám nháy, chỉ sợ nhắm mắt một cái liền bị đâm một nhát! Kiếm thuật của hắn thật sự đã đạt đến đỉnh cao không chê vào đâu được!

Lâm Tông biết nhất định phải thay đổi thế cục, Lâm Thành Trác thế tấn công mãnh liệt làm người ta nhìn không kịp, nhưng nếu rơi vào tình thế bị động thì cuối cùng sẽ trở thành con kiến mặc hắn giẫm đạp!


Nhớ lại bốn ba năm ở Lâm gia, hắn không khỏi mỉm cười. Hầu hạ cha của Lâm Triêu Hi, rồi lại tận mắt thấy Lâm Triêu Hi lên vị trí chủ mẫu, lại chứng kiến ba vị công tử Lâm gia trưởng thành, nhược điểm của Lâm Thành Trác, đại khác trên đời này chỉ có mẹ đẻ của hắn cùng quản gia này biết!

Buồng tim của Lâm Thành Trác ở bên trái! Từ khi sinh ra đã không giống người khác!

Lâm Tông một kiếm ra sức hóa giải công kích, một kiếm này cơ hồ đã vận hết toàn lực, khiến cho Lâm Thành Trác bất ngờ không phòng ngự bị đánh lùi nửa bước, Lâm Thành Trác cau mày, lại thấy Lâm Tông vẻ mặt thản nhiên, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt cùng tự tin. Hắn lộn thân kiếm , nhưng lại dùng chuôi kiếm để công kích Lâm Thành Trác, giống như quỷ mị thoáng qua hắn, Lâm Thành Trác theo bản năng dùng kiếm muốn chém đứt kiếm hắn, Lâm Tông vụt qua bên phải Lâm Thành Trác, kiếm bên phải dễ dàng bị Lâm Thành Trác chém rơi, nhưng lúc đang rơi xuống đất, hai chân hắn hơi cong, tay trái đã cầm kiếm, lúc này đã vọt ra sau lưng Lâm Thành Trác, hắn cầm lại chuôi kiếm, tay trái đâm kiếm từ phía sau, lợi dụng lực tay, một kiếm này lực cực lớn, Lâm Thành Trác căn bản bất ngờ không phòng ngự, mắt khẽ đảo, cảm thấy như có người sau lưng, hắn lập tức giơ tay ngăn cản.

Lâm Tông vạn lần không nghĩ tới Lâm Thành Trác lúc này lại dùng tay trái không có chút phòng ngự nào đỡ kiếm, bàn tay kia lực đạo cực lớn, cư nhiên xoay ngược kiếm của hắn, lòng bàn tay rách một vết sâu, máu chảy không ngừng, nhuộm đỏ cả thân kiếm màu bạc.

Lâm Tông vẫn còn đang kinh ngạc, Lâm Thành Trác đã sớm xoay người, hai ngón tay trái gắp lấy thân kiếm. Rắc rắc, là thanh âm kiếm gẫy, keng keng, kiếm bể hai nửa rơi xuống đất tạo thành thanh âm lanh lảnh.

Tay trái bị thương lập tức nắm thành quyền, Lâm gia tuyệt học vô ấn quyền chiêu thức thứ nhất trong hai tư chiêu: thiên khai!

Một quyền kia gây nên thương tổn cực lớn! Là chiêu lực đạo mạnh nhất trong hai tư chiêu! Một quyền kia đánh vào buồng tim bên phải của Lâm Tông, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như vỡ vụn, trong phút chốc sét vang chớp giật, một luồng khí lưu trong ngực như muốn nổ tung, tựa như hang động chợt sụp đổ, tứ chi xương cốt cũng như đang từ từ gãy vụn.


Lâm Tông toàn thân run rẩy, không nghĩ hôm nay lại thất bại chất vật như vậy, rồi lại tâm phục khẩu phục! Lâm Thành Trác, không còn là tiểu tử lông vàng trói gà không chặt nữa! Không còn là hài tử ngây thơ khóc sướt mướt đùa giỡn náo loạn!

Lâm Thành Trác tay phải cầm kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào đất, Mịch Phượng kiếm lóe lên trong đêm, so với ánh trăng còn đẹp hơn, thời khắc đó lam bảo thạch sáng lên, ánh ngọc sáng chói, so với hoa hồng nở rộ còn rực rỡ hơn!

Người làm Lâm gia vẻ mặt chăm chú, không chỉ là bọn họ, ngay cả Lâm Triêu Hi không rành thế sự cũng biết xảy ra chuyện gì.

Lâm Thành Trác vô ý làm máu rơi vào Mịch Phượng kiếm, một cách tự nhiên mở phong ấn! Hắn chính là chính chủ thế hệ này của Mịch Phượng kiếm!

“Ha ha, chúc mừng đại ca.” Một tiếng cười nhẹ truyền đến, nhẹ nhàng mềm mỏng vô cùng dễ nghe.

Mọi người đồng thời quay đầu lại, người nọ giống như từ trên trời giáng xuống, từ cung trăng mà đến, y phục màu trắng ở dưới cây quế xanh ngắt, lẻ loi giữa hoa dâm bụt hồng thấp thoáng. Trong hương vị ngọt ngào của hoa quế là mùi thơm hoa lan, người này đi tới chỗ nào, nơi đó sẽ ngập tràn không khí dễ chịu.

Lâm Tông cau mày, mặt nhăn nhó, hắn che ngực lảo đảo lui về sau.

Lâm Đường Hoa bước chậm tới, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ, cẩn thận rắc bột thuốc vào lòng bàn tay Lâm Thành Trác, sau đó lấy vải ra băng bó cho hắn, giống như thờ ơ nói, “Tông thúc, vì sao không sớm vứt kiếm đi, làm to chuyện rồi thất bại thảm hại chẳng phải càng thêm bi thương sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui