Điềm Nhập Tâm Phi


Nguyễn Hân vẫn luôn oán thầm Phó Tư Nghiên, vừa về đến nhà liền nhét túi Hermes và bao cao su vào ngăn tủ dưới cùng phòng chứa đồ.
Khuôn mặt sau lớp khẩu trang và trên cổ có quấn khăn choàng đã toát ra lớp mồ hôi mỏng, da cô cũng đỏ lên 1 mảng, mồ hôi nhễ nhại trên người khiến cô thấy khó chịu, liền cởi quần áo ra bước vào phòng tắm, không nghĩ đến việc ra sân bay đón Phó Tư Nghiên nữa.
Phó Tư Nghiên về đến nhà thì trời đã tối, đèn phòng khách ở tầng một sáng trưng nhưng chẳng thấy Nguyễn Hân đâu.
Anh đặt va li trước cửa, đổi giày rồi bước lên cầu thang.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Nguyễn Hân với dáng người mảnh khảnh đang nằm trên ghế sô pha xem phim truyền hình, bên cạnh là một đĩa hoa quả và vài gói đồ ăn nhẹ, bộ đồ ngủ buông thõng xuống, lộ ra bắp chân trắng nõn, cô bây giờ đã hình thành thói quen đeo tai nghe khi đang xem video để tránh những âm thanh kỳ lạ trong điện thoại gây ra hiểu lầm không đáng có.
Có lẽ là tình tiết bộ phim rất hấp dẫn, thu hút mọi sự chú ý của cô do vậy cô dường như không nghe thấy tiếng đẩy cửa.
Phó Tư Nghiên bước đến đằng sau cô cũng chẳng phát hiện, một tay cầm nĩa cho dâu tây vào miệng, đuôi mắt nhếch lên cùng với một đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào xuất trên má.
Cô đang xem một web drama ngọt ngào, do Phó Tư Dư giới thiệu, chủ yếu là để cho cô thấy kỹ năng diễn xuất của nam chính.

Phó Tư Dư nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất và ngoại hình của nam chính rất tốt nên muốn anh ấy diễn vai nam thứ trong vở kịch của mình, vì thế đã bảo Nguyễn Hân khảo sát trên các web drama lớn, thuận tiện xem còn những diễn viên có kỹ năng diễn xuất nhưng danh tiếng không lớn lắm để giới thiệu cho cô.
Nguyễn Hân chưa bao giờ xem loại phim truyền hình này, và cảm thấy nhiều tình tiết quá não tàn và phóng đại, gần đây rảnh rỗi ở nhà, không có chuyện gì liền cày phim lại thấy khá hợp với khẩu vị của mình.
Đó chính là cô cảm thấy gia cảnh của tổng tài bá đạo trong phim hơi nghèo rồi.
Nhà không rộng, xe cũng chỉ là BMW cấp thấp mười mấy vạn, bộ phim đã đi quá nửa chặng đường mà quần áo mới đổi qua năm bộ, khó mà tưởng tượng nổi đây là tổng tài.
Phó Tư Nghiên đứng một lúc, sau đó lấy điện thoại để gửi tin cho cô.
Trên điện thoại hiện lên 1 dòng chữ, Nguyễn Hân bấm vào, thấy Phó Tư Nghiên nói rằng anh đã về đến nhà, ở ngay sau lưng cô, hơi sửng sốt, cô quay đầu lại, nhìn thấy Phó Tư Nghiên nụ cười càng ngọt ngào hơn, kéo tai nghe xuống và để qua 1 bên.

Ở một bên, trở mình lại, co chân ngồi trên sô pha, duỗi tay về phía anh.
Phó Tư Nghiên cúi người, cánh tay vòng sau lưng chuẩn bị ôm cô lên, Nguyễn Hân vòng tay qua cổ anh rồi đột ngột bật dậy, hai chân khóa chặt eo anh, treo trên người anh như một con koala.
Phó Tư Nghiên một lúc vẫn không động đậy, chân anh đã tê rần, suýt chút nữa cùng cô ngã ra ghế sofa, may mà, hai tay chống xuống, ổn định lại.
Anh che ceo cô và đứng thẳng dậy, Nguyễn Hân vòng tay qua lưng và đặt cằm lên vai anh.
Phó Tư Nghiên cười ôm cô lên giường, “Sao em lại nằm trên sô pha, có lạnh hay không?”
Nguyễn Hân: “Chờ anh, đã đắp mền rồi, không lạnh.”
Đến bên giường, Phó Tư Nghiên muốn đặt cô lên, nhưng cô đã đá chân, tỏ vẻ không muốn xuống.
Phó Tư Nghiên không nhìn thấy mặt cô, ôm đầu cô, nói “nhớ anh vậy sao?”
Nguyễn Hân thẳng thắn ừ 1 tiếng, vòng tay ôm chặt lấy anh.

Phó Tư Nghiên làm cô hơi khó thở, kinh khủng hơn là đùi cô quấn lấy eo anh, dùng chân cọ tới cọ lui, vợ chồng mấy ngày không gặp đã không thể chịu được khiêu khích, eo vẫn là cvị trí nhạy cảm nhất của anh.
“Bảo bối, trước đi xuống ”
“Không, em muốn anh ôm em như thế này một lúc.”
Phó Tư Nghiên mỉm cười, “học ai mà dính người như vậy?”
Nguyễn Hân nói: “Trên Tv đều ôm như vậy mừ.”
Phó Tư Nghiên hiện không có ý định tìm hiểu sâu về bộ phim truyền hình nào mà cô ấy đang xem, nhưng nếu cô ấy có thể bị ảnh hưởng bởi bộ phim lại học được kỹ năng dính người, anh có thể cân nhắc quay một vài bộ phim truyền hình kiểu này cho cô ấy xem.
“Ôm thế này anh không nhìn thấy mặt em.” Phó Tư Nghiên vỗ nhẹ vào lưng cô, “Trước hết đi xuống đã để anh hôn.”
Vừa nhìn thấy hai lúm đồng tiền trên gương mặt cô ngay khi vừa bước vào cửa, anh không khỏi ngứa ngáy muốn hôn lên hai má lúm đồng tiền của cô.
Nguyễn Hân ngồi trên giường, dùng cánh tay nắm lấy 1 góc quần áo của anh, thành thạo ngẩng đầu lên hôn anh, nụ hôn của Phó Tư Nghiên rơi xuống má và môi cô.
Vị ngọt của trái cây vẫn còn trong miệng cô, anh ghé miệng vào tai cô thì thầm: “Em yêu, em thật ngọt ngào.”
Khuôn mặt của Nguyễn Hân hơi đỏ, cô không cảm thấy xấu hổ khi trêu trọc anh mà thay vào đó là cảm giác thỏa mãn có thể khống chế anh, nhưng mỗi lần anh trêu chọc cô, cô không thể chịu được, còn xuất hiện cảm giác xấu hổ.
“Em thơm quá, mùi gì thế?”
Nguyễn Hân nắm lấy cổ áo đã bị anh xé toạc, đẩy đầu anh ra, “Có thể có mùi gì? Anh không phải mỗi ngày đều dùng sữa tắm sao?”
Phó Tư Nghiên nhướng mày cố ý hỏi: “đã tắm xong rồi?”
Nguyễn Hân tức giận trừng anh, “Đã hơn chín giờ, đương nhiên là đã tắm xong.”
Phó Tư Nghiên xoa đầu cô, “Em đã biết hơn chín giờ mà vẫn còn ăn vặt.”
Anh quay lại, cầm đống đồ ăn vặt đã bóc ra, có tổng cộng là ba gói, gần như chỉ còn thấy đáy.

Nguyễn Hân sức ăn không lớn, vậy mà lại ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy.

Xem ra không ăn cơm tối, mới coi đồ ăn vặt thay thế
“Buổi tối ăn nhiều như vậy, đến đêm khó tiêu hóa, dễ đầy bụng”.
Vợ chồng hai người đã một tuần không gặp nhau, họ đang trải qua cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn ngọt ngào, Phó Tư Nghiên đột nhiên đề cập đến việc ăn vặt của cô.

Mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ý khác rõ ràng là anh đang chỉ trích chế độ ăn uống của cô.
Tất nhiên, điều này cũng vì tốt cho cô.

Nguyễn Hân thấu hiểu lòng người, ân cần nói rằng: “Đó là những thứ tôi ăn trước đây.

Vừa rồi em chỉ ăn hoa quả, khoai tây chiên đều là đồ chiên phồng, một gói hơn 100 gram, không nhiều lắm.” ”
“Em cũng biết đó là đồ chiên phồng?”
Nguyễn Hân: “…”
“Vừa rồi chỉ ăn hoa quả, cho nên mấy đồ ăn vặt ấy chính là bữa tối của em rồi.”
Phó Tư Nghiên đứng trước mặt cô, từ trên nhìn xuống, âm trầm hỏi: “Ai đã hứa sẽ ăn uống đầy đủ khi anh đi vắng?”
Nguyễn Hân hơi khó chịu trước câu hỏi của anh.
Ăn đồ ăn vặt thì làm sao?
Trong siêu thị khắp nơi toàn đồ ăn vặt không phải bán cho người ăn sao?
Cô ấy ngẩng đầu và lớn tiếng hỏi: “Điều đã hứa phải thực hiện được sao? Anh nghĩ ai cũng có sự tự chủ lớn như anh sao? Anh cho rằng em không biết ăn vặt có hại sao? Em đây là không thể kiềm chế được.”! ”
Phó Tư Nghiên bị dáng vẻ tức giận của cô chọc cười, béo má nói, “em ăn vặt anh không cấm, chỉ là em không thể coi đồ ăn vặt như cơm tối thế được.”
Nguyễn Hân gạt tay anh ra, “Em biết, vậy nên tối nay tôi không phải chỉ ăn nhẹ có 1 lần thôi sao? Không phải đồ ăn mua ngoài không ngon không ngon, mà là trong nhà không có ai nấu cho em nên em mới muốn ăn một vài món ăn vặt.? ”
Phó Tư Nghiên nghĩ thầm vừa trở về đã thấy cô ăn vặt như cơm bữa, biết anh quay lại mà vẫn như thế này, nhất định đã bỏ ngoài tai những lời nói của anh.
Nói chuyện với vợ thật là chẳng thể giảng đạo lý gì được, nói đi nói lại vẫn chuyển thành lỗi của anh.
Anh ngồi bên ôm eo cô, xin lỗi: “Là anh không đúng.

Không thể về sớm chăm sóc tiểu tổ tông của anh.

Đừng giận nữa.

Muốn ăn gì, bây giờ anh làm cho em được không?”
Nguyễn Hân là người đã sai còn to mồm, cô cảm thấy có chút xấu hổ khi được dỗ dành như vậy.
“Em không tức giận, muốn ăn nhiều thứ nữa.


Hôm nay quá muộn rồi.

Ngày mai lại nói với anh.

Anh có lảng vảng ở đây nữa, mau đi tắm đi.”
Phó Tư Nghiên nhướng mày, kéo cà vạt trên cổ nói: “Hiểu rồi, em muốn ăn anh nhất.”
Nguyễn Hân bị biểu tình cười nhạo của anh làm đỏ bừng cả mặt, đá đá bắp chân anh, “Ai muốn ăn anh, em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây, lát nữa đi ra anh đừng có mà đánh thức em.”
Cô giả vờ trừng mắt nhìn anh, vén chăn bông lên rồi chuồn vào mất.
Nói là đi ngủ, nhưng chắc chắn cô không thể ngủ được vào lúc này, cô bước xuống giường, lấy chiếc điện thoại rơi trên ghế sô pha, nghĩ đến bộ web drama ngọt ngào mà chưa xem xong, trong lòng rất mong chờ tình tiết tiếp theo, muốn một mạch xem hết phim luôn.
Phó Tư Nghiên bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn nhỏ nước, trên tay cầm máy sấy tóc muốn Nguyễn Hân sấy cho anh.
Nguyễn Hân chùm kín trong chăn, tai nghe lại cắm vào điện thoại, và màn hình điện thoại gần như dính sát vào mặt.
“Nguyễn Nguyễn, nhìn điện thoại thế này không tốt cho mắt.”
Nguyễn Hân câu môi cười, ngón tay vẫn trượt trên màn hình, lùi lại cảnh ngọt ngào của nam nữ chính vừa nãy xem lại lần nữa.
Phó Tư Nghiên nghiến nghiến răng,  bật máy sấy tóc, Nguyễn Hân nghe thấy tiếng máy sấy tóc liền ngẩng đầu nhìn về hướng Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên đứng trước ổ điện cạnh cửa phòng tắm, một tay cầm máy sấy tóc, bày ra mái tóc bù xù
Nguyễn Hân nhướng mi, nhìn những ngón tay mảnh khảnh và khuôn mặt điển trai của Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên quá đẹp trai rồi.
Còn đẹp trai hơn nam chính trong phim.
Bức ảnh nam chính khoe cơ bụng trong bồn tắm trên điện thoại không còn bổ mắt nữa, cô tắt video, chăm chú nhìn chồng.
Phó Tư Nghiên sấy khô tóc, đặt máy sấy sang một bên, đi về phía này.
Nguyễn Hân nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ buồn ngủ, Phó Tư Nghiên còn chưa lên giường, đứng bên cạnh hỏi: “Nguyễn Nguyễn, ban ngày bảo em mua đồ em mua chưa?”
Nguyễn Hân lông mi run lên, cô nói dối anh: “Chưa mua.

Em sao không biết xấu hổ mà mua thứ lưu manh như vậy, da mặt em mỏng lắm.”
Đây là nói  móc anh là mặt dày.
Phó Tư Nghiên vươn lòng bàn tay vào trong chăn, ôm eo của cô, “Vậy phải làm sao, không có biện pháp tránh thai, muốn sinh con sao?”
Bây giờ cô ấy vẫn còn trẻ, sau khi sinh sẽ có thêm một người phải lo lắng trong cuộc đời nữa, cả cô và Phó Tư Nghiên đều không thực sự muốn có con sớm như vậy, thế giới của hai người vẫn còn chưa đủ.
“Cái gì mà làm thế nào? Không có thì không làm thôi.”
Cô nói như đúng rồi, chưa từng nghĩ đến việc một người đàn ông sắc tình nằm bên cạnh mình khó có thể kiềm chế như thế nào.

Huống hồ, tình cảm của họ ngọt ngào, trên giường cũng rất hòa hợp, càng không có lý do gì phải nhẫn.
“Không được.

Tối nay em ăn nhiều rồi, cần vận động để tiêu hóa.”
Phó Tư Nghiên luôn có thể chơi trò lưu manh, nói, “Anh biết, em hẳn đã mua nó.”
Anh vươn tay mở tủ đầu giường, không thấy gì, nhìn cô nói: “Ở đâu?”
Nguyễn Hân đầu óc trở nên trì độn, nói: “Cần gì tập thể dục? Không phải em nói bữa tối ăn đồ ăn nhẹ sao?”
Phó Tư Nghiên nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, cười mà không nói.
Nguyễn Hân hiểu ý anh.
Con cún này vừa nói chuyện rất tốt, chính là chờ cô ấy ở đây.
Cô đột nhiên duỗi chân khỏi chăn bông đá về phía anh, Phó Tư Nghiên nắm lấy mắt cá chân của cô.
“A … đau … đau quá, buông ra.”
Phó Tư Nghiên: “Em muốn làm gì?”
Nguyễn Hân rất khó hiểu nói: “Xuống giường a, không phải muốn em lấy ra những thứ đã mua trong ngày sao?”
Phó Tư Nghiên buông cô ra, Nguyễn Hân dẩu môi, khi cô xuống giường giả bộ vô tình giẫm lên anh, khóe môi nở nụ cười đắc ý.
Phó Tư Nghiên không tính toán loại chuyện này với cô, nhất là khi cô ấy nghe lời.
Nguyễn Hân ngồi xổm trước tủ, lấy túi Hermes ra, ném cho anh.
Phó Tư Nghiên mở ra xem, rất tốt, có mấy nhãn hiệu anh không nói.
Nguyễn Hân có chút bối rối trước nụ cười ý vị thâm trường của anh, mặc dù biết mình chạy không thoát nhưng chỉ cần có thể trì hoãn một lát, trong lúc trì hoãn, cô vẫn có thể dỗ ông lớn vui vẻ.
Liếc thấy những hộp quà xếp cạnh nhau mà Hạ Y Đồng và Hàn Nhậm Bân tặng vào ngày sinh nhật của cô ấy trước đó đặt ở đây mà không có thời gian mở ra xem.
“Vậy thì, Tư Nghiên, thời gian không còn sớm, quà sinh nhật của em còn chưa mở ra, xem xem bọn họ tặng gì đi, lần sau sinh nhật họ cũng biết tặng quà gì.”
Cô quay lại tìm một chiếc kéo, và tìm thấy hộp quà của Hạ Y Đồng trước.
Cô giả vờ tháo dây buộc hộp quà, chậm chạp tháo ra mà không được mới cầm kéo lên.
“Hãy nhìn xem Đồng Đồng đã cho em những kinh hỷ nào.”
Cô vừa mở hộp vừa nói chuyện, khi ánh mắt chạm vào “kinh hỷ” trong hộp quà, khóe miệng cô giật giật.
Cô dùng tay che những thứ bên trong, lại nhìn về Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên khoanh tay lại, thong dong nhìn cô, cười nhạo, “Quả nhiên có kinh hỷ”
Hạ Y Đồng đưa cho cô ấy bảy bộ nội y tình thú..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui