Nhìn thấy anh chưa đi, tâm trạng của Nguyễn Hân thoáng chốc vui hẳn lên, tuy người hại cô bây giờ mình mẩy mỏi nhừ chính là anh, nhưng mà lúc này nhìn thấy anh, trong lòng yên bụng ơn.
Cô mím môi im lặng, Phó Tư Nghiên như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô vậy, bê sau ót của cô, hôn nhè nhẹ lên môi cô, đùa nghịch, có hôn sao cũng không đủ.
Tiếng của anh đầy hơi thở mạnh mẽ, “Có phải không nhìn thấy anh, tưởng anh không có ở nhà, cho nên lét khịt mũi phải không? Dính như sam.”
Chỉ là một đêm, anh cho cô thêm mấy cái xưng hô, đồ ăn gian, bé tội nghiệp, dính như sam.
Nguyễn Hân bị anh nói trúng tim đen, đỏ mặt không chịu thừa nhận, “ Ai dính như sam hả, em mới không có lén khịt mũi.”
“ Ỏ?” Phó Tư Nghiên nâng gương mặt cô lên, “Vậy sáng là ai ôm lấy anh nói không muốn anh dậy, kêu anh ngủ thêm với em hả.”
Nguyễn Hân nghẹn một tiếng, ôm anh nũng nịu không cho anh dậy cô vẫn còn nhớ rõ như in trong đầu.
Cô cũng không biết lúc đó mình thế nào nữa, tóm lại chính là không muốn để anh đi.
Huống chi cô có linh tính sau này sẽ thường xuyên làm chuyện này, chạy không thoát.
Cô kéo mền đắp qua khỏi đầu, thẹn quá hóa giận, “Phó Tư Nghiên, anh phiền quá, đi chỗ khác, em phải ngủ rồi.”
Phó Tư Nghiên cũng không giận, đàn ông ăn no uống đã có kiên nhẫn nhất, anh phủ phục chống ở phía trên cô, mở mền của cô ra, để lộ gương mặt ửng đỏ của cô, ôn tồn nói: “ không đói hả? Cục cưng, ăn xong rồi mới ngủ được không?”
Nguyễn Hân nghe thấy anh gọi cục cưng, trong đầu bất giác hiện ra cảnh đêm qua anh thở dốc ở bên tai cô gọi cục cưng, mang tai thoáng chốc đỏ lên.
Phó Tư Nghiên lại kề bên tai cô nói, nói không rõ hàm ý: “Ăn xong rồi, anh ngủ với em.”
Ngủ với cô?
Ngủ như thế nào?
Chắc không đơn giản như nghĩa của từ ngủ, chắc là còn phải làm chút gì đó.
Nghĩ đến dáng vẻ cầm thú vào đêm qua của anh, đôi chân cô bất giác run cầm cập, nói mập mờ: “ Đói rồi, nhưng mà em… em dậy không nổi, em thấy hơi khó chịu.”
Cô cảm thấy cô nói như vậy có lẽ Phó Tư Nghiên nghe hiểu cô ám chỉ gì, cô khó chịu, thân thể không thể chịu đựng quá nhiều lần ân ái.
Cô là người biết thời, mặc dù với anh chỉ có kinh nghiệm của một đêm, nhưng mà cũng biết được tính cách trên giường của anh, đàn ông mà muốn thì sau này cầu xin cũng muộn rồi, chỉ làm anh xem như thú vị hành hạ thê thảm hơn.
Muốn xin tha thì phải xin cho sớm, khi anh chưa bị tình dục khống chế mới nghe được lời cô nói.
Phó Tư Nghiên cũng không có kinh nghiệm về chuyện này, thấy cô trốn trong chăn, ấm ức nói khó chịu, bất chợt liền thấy mềm lòng, sờ mặt của cô nhỏ giọng hỏi, “còn đau không?”
Thực ra đã không đau mấy rồi, chỉ là tay và chân cô còn hơi mỏi, lần đầu tiên làm chuyện này, vẫn cảm thấy hơi kỳ kỳ.
Nhưng mà vì để anh sau này biết kiềm chế, cô gật đầu giả bộ như rất đau.
Lúc đầu Phó Tư Nghiên cũng tin cô rồi, nhìn thấy vẻ mặt giả tạo của cô thoáng chốc đoán được cô giả bộ tội nghiệp, lại hỏi: “ Là chỗ đó đau hay là chỗ khác đau.”
Nguyễn Hân không ngờ anh lại hỏi cặn kẽ như vậy, tai nóng ran một hồi, cụp lông mi xuống nói: “chính là thấy khó chịu, anh đừng hỏi nữa.”
“Đâu anh coi.” Phó Tư Nghiên giơ ta vén mền cô lên, Nguyễn Hân hết hồn, vỗ tay của anh, đỏ mặt nói: “ anh hãy thôi đi.”
Phó Tư Nghiên hôn lên tai cô, “Ngoan, để anh xem có bị thương không, không làm gì đâu, không nhìn anh không yên lòng.”
Ngoan cái đầu anh, dỗ cô như dỗ con nít hả.
Có bị thương hay không trong lòng anh biết rõ, đêm qua tắm rửa cũng là anh ẵm cô vào tắm, hơn nữa tối qua tuy cô thiêm thiếp, nhưng mà cũng nhớ anh nắm chân cô kiểm tra rồi, bây giờ còn ra vẻ như rất đàng hoàng, cô thấy muốn lợi dụng cô thì đúng hơn.
Cô giữ chặt lấy cái mền ở ngực không cho anh vén ra, ấp a ấp úng nói: “không bị thương.”
Phó Tư Nghiên ra vẻ đàng hoàng nói: “ Không bị thương sao lại thấy đau, anh phải kiểm tra.”
Anh nói là anh phải kiểm tra, giọng nói hơi cứng rắn không được từ chối.
Nguyễn Hân biết mình bị lộ tẩy rồi, nhíu mày suy nghĩ mấy giây, đổi lời nói: “vậy em không đau rồi.”
Phó Tư Nghiên bị tốc độ cô đổi lời làm cho cô bật cười, hôn vào dái tai cô, “ Một hồi nói đau một hồi nói không đau, anh thấy em cố tình muốn làm anh đau lòng.”
Nguyễn Hân nói yếu ớt: “ Anh không đau lòng cho em.”
Phó Tư Nghiên, giận đến cắn một miếng lên đỉnh tai cô.
“Trái tim anh cũng trao cho em rồi, còn nói anh không đau lòng cho em nữa.”
Nguyễn Hân buột miệng trách anh, “ VẬy tối qua em kêu anh dừng, sao anh không dừng?”
Vừa dứt lời, thì nhìn thấy đôi mắt nóng bỏng của Phó Tư Nghiên, phản ứng được bản thân lỡ lời rồi, ôm mền nhích sang một bên.
Phó Tư Nghiên trở nên khó thở, một tay ôm lấy cô cả người lẫn mền vào trong lòng mình.
Đàn ông trải qua chuyện này lần đầu đều rất sung sức, toàn nhờ thấy xót cục cưng trong lòng mới kiềm chế mình không đụng cô.
Vốn chỉ lên đây kêu cô ăn cơm, kết quả, ai ngờ cô nói không lựa lời câu nào cũng đang khiêu khích anh, thành công giả chết bản thân mình.
Hai người họ mất hết nguyên buổi sáng, lần này Nguyễn Hân rã rời, ráp giường dưới cô lộn xộn nhăn nhúm lại với nhau.
Phó Tư Nghiên ôm cô thật chặt, sờ mồ hôi trên mặt cô.
“Em vẫn ổn chứ?”
Lòng ngực Nguyễn Hân đập thình thịch, giọng cô hơi khàn giống như thiếu nước vậy, “ Em không ổn lắm.”
Phó Tư Nghiên nói: “ Anh ẵm em đánh răng rửa mặt, uống chút cháo trước có được không?”
Nguyễn Hân cảnh giác nói: “ Em tự đánh răng được rồi.” Cô không dám để anh giúp cô nữa rồi.
Phó Tư Nghiên đứng dậy trước, mặc đồ vào ngồi ở mép giường, quay người thấy cô vẫn còn nằm trên giường, nói thêm lần nữa, “anh ẵm em đi?”
Nguyễn Hân hời hợt từ chối, “Không cần rồi.”
Phó Tư Nghiên dùng đôi mắt đào hoa đẹp của anh nhìn kỹ gương mặt cô, hình như đang hỏi cô tại sao còn không đứng dậy.
Nguyễn Hân vẫy tay, “Anh ra ngoài đi.” Cô muốn đứng dậy mặc đồ.
Phó Tư Nghiên biết nhưng vẫn hỏi, “ Tại sao anh phải ra ngoài?”
“Em phải thay đổi.”
Phó Tư Nghiên nhíu mày, “Anh không nhìn được sao?” anh nhìn thấy hết toàn thân của cô rồi.
Mặt Nguyễn Hân hơi nóng ran, đẩy đẩy vai anh, nũng nịu nói: “Anh mau ra ngoài đi, ra ngoài xem cháo có nguội không, cũng lâu như vậy rồi.”
Phó Tư Nghiên nấu là buổi sáng, bây giờ cũng buổi trưa rồi, nhất định là nguội rồi, chỉ có cháo trong đồ giữ ấm là có thể uống được.
Phó Tư Nghiên hôn vào lòng bàn tay của cô, không trêu cô nữa, quay người bước ra khỏi phòng.
Nguyễn Hân đợi anh đi rồi, mới quấn đại tấm thảm đi vào phòng tắm.
Buổi trưa Phó Tư Nghiên vẫn còn đang ở nhà, Vạn Kỳ điện đến hối thúc, 3 giờ mấy có một buổi họp.
Khi nghe điện thoại Nguyễn Hân ngồi kế bên anh, có thể nghe rõ tiếng Vạn Kỳ kêu anh đến công ty.
Phó Tư Nghiên vẫn chưa lên tiếng thì thấy cô mím môi, đôi mắt trong suốt sáng rực nhìn điện thoại của anh, giống như Vạn Kỳ là tình nhân Phó Tư Nghiên bao ở bên ngoài đến giành chồng với cô vậy.
Phó Tư Nghiên một tay cầm di động, tay kia kéo tay cô, nắn nắn đầu ngón tay cô, nói với Vạn Kỳ đầu dây bên kia: “Là cuộc họp rất quan trọng tôi cần phải có mặt sao?”
Cuộc họp tất nhiên là cuộc họp quan trọng, cuộc họp có thể xuất hiện trong lịch hành trình của Phó Tư Nghiên đều quan trọng hết, nhưng mà không quan trọng tới mức Phó Tư Nghiên nhất định phải có mặt.
Phó Tư Nghiên làm việc đều có chừng mực, trước giờ đều là quyết định rồi trực tiếp thông báo với Vạn Kỳ, đâu bao giờ hỏi như vậy.
Vạn Kỳ nghe anh hỏi như vậy, bỗng chốc liền hiểu ra, phối hợp nói: “Phó tổng, buổi họp cổ đông có mấy vị hơi khó tính, anh không đến khó mà giải thích.”
Phó Tư Nghiên ừm một tiếng, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hân.
Nguyễn Hân rút lại tay của mình, yên lặng ngồi đó, vẻ mặt như nói anh đi đi, em không sao, em chỉ là hơi khó chịu.
Phó Tư Nghiên kiềm chế khóe miệng nhếch lên, hời hợt nói: “ Cô thay tôi dự đi, bên tôi có việc quan trọng hơn phải làm, phải ở với người quan trọng hơn.
Đi rồi càng khó giải thích hơn.”
Nguyễn Hân ngẩn người, đợi anh cúp máy rồi, hỏi anh: “ Anh không đi họp thật sao? Có khi nào ảnh hưởng công ty không?”
Phó Tư Nghiên hỏi cô: “ Em muốn anh đi làm hay là ở nhà với em?”
Cô tất nhiên muốn anh ở nhà với cô rồi, “Vậy công việc thì sao?”
Phó Tư Nghiên nói: “ Công việc không quan trọng bằng em, anh không muốn vì kiếm tiền nuôi vợ, làm vợ ở nhà khóc lóc rơi lệ.”
Nguyễn Hân dúi nắm đấm vào vai anh, đỏ mặt nói: “ ai khóc lóc rơi lệ hả? Em mới không mít ướt vậy đâu.”
Cô chỉ là cảm thấy không yên lòng, anh ấy quá tốt rồi, tốt tới nỗi cô sợ tất cả mọi thứ đều là giả, cần anh ở bên cạnh cho cô thấy an toàn.
Cô không mở miệng thừa nhận mình bám lấy anh không cho anh đi, chỉ chủ động quàng cổ anh, đưa cằm lên hôn anh một miếng.
Phó Tư Nghiên ôm chầm lấy cô, môi kề vào cổ cô, giọng khàn khàn: “ Hân Hân, sao em ngọt quá vậy?”
Phó Tư Nghiên nói cô đeo như sam đúng là không nói oan cô, liên tiếp ba buổi sáng, chỉ cần Phó Tư Nghiên có động tĩnh muốn thức dậy, cô liền ôm lấy eo anh không cho anh dậy.
Vết bầm trên người chưa phai nhạt đi.
Một lúc oán trách anh như cầm thú, một lúc lại hết sức thành thật nói cô yêu anh.
Cơ thể mệt mỏi còn dụ dỗ lung tung, Phó Tư Nghiên kiềm chế lâu rồi, tất nhiên là không tha cho cô ấy.
Hai người cùng ở nhà qua hết thứ sáu và cuối tuần.
Thứ hai Phó Tư Nghiên thức dậy khi đi làm hôn đến Nguyễn Hân thức giấc.
Trước giờ anh thức dậy rất sớm, trời tờ mờ sáng, Nguyễn Hân nhìn anh với đôi mắt lim dim, dụi dụi mắt, “Gì vậy anh?”
“ Anh phải đi làm rồi.”
Phó Tư Nghiên nhìn gương mặt cô, hai người coi như mới cưới nhau, anh tất nhiên không nỡ xa cô rồi, rất muốn bỏ cô vào túi anh dẫn theo.
Anh cũng dự tính rồi, nếu như cô ôm anh không cho anh đi như mấy ngày trước, thì anh sẽ dẫn theo cô đến công ty.
Bây giờ cô không làm việc, ngược lại tiện cho anh hơn.
Tạm thời nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt, mấy ngày nữa anh ra nước ngoài có thể dẫn cô theo.
Nguyễn Hân mới phản ứng ra hôm nay là thứ hai, cô ờ một tiếng nói: “ vậy anh đi đi.”
Phó Tư Nghiên: “ Không có hành động gì sao?”
Nguyễn Hân vẫn còn muốn ngủ, ngẩn đầu hời hợt hôn lên má anh.
Phó Tư Nghiên bất mãn nhéo vào má cô, “ Dậy nào, em cùng anh đến công ty.”
Nguyễn Hân rụt người vào chăn, nhắm mắt nói: “Không đi.”
Lại là không đi.
Phó Tư Nghiên cũng nghi ngờ hai chữ này chỉ là câu cửa miệng của cô.
Sau khi Phó Tư Nghiên ra cửa, Nguyễn Hân đánh một giấc cho đến trưa, lồm cồm bò dậy đánh răng rửa mặt rồi đem ráp giường dơ bỏ vào máy giặt giặt.
Mấy hôm nay đều là Phó Tư Nghiên dùng máy giặt giặt ráp giường, cô ngại đợi dì Hoàng đến giặt.
Trong bếp vẫn bày sẵn cơm Phó Tư Nghiên đã nấu, được để trong hộp cơm giữ ấm.
Trước khi ăn cô chụp mấy tấm, ăn xong rồi chụp lại hộp cơm không sau đó gửi cho Phó Tư Nghiên.
“ Mùi vị ngon tuyệt, ăn sạch hết rồi, anh ăn cơm trưa chưa?”
Khi Phó Tư Nghiên nhận được tin nhắn là lúc anh đang họp, từ khi kết hôn với Nguyễn Hân rồi, khi anh họp chưa từng khóa máy, đều để ở chế độ rung.
Một trưởng phòng đang báo cáo công việc quan trọng, Phó Tư Nghiên không nhìn di động.
Nguyễn Hân đợi hết hai phút, không đợi được anh trả lời, suy nghĩ một hồi, nhắn tin nhắn thoại cho anh.
Phó Tư Nghiên cảm thấy điện thoại lại rung lần nữa, lấy di động ra nhìn vào tin nhắn.
Đúng lúc trưởng phòng trước đó báo cáo xong, đợi anh đánh giá.
Sắc mặt anh nghiêm túc cầm điện thoại lên, đưa tay ra dấu tạm dừng.
Ở trước mặt mọi người ra vẻ như có công việc khác quan trọng hơn.
Chỉ có Vạn Kỳ đứng bên cạnh anh sơ ý liếc thấy phía trên Wechat anh ghi hai chữ bà xã.
Phó Tư Nghiên nhìn tin nhắn thoại mấy giây trên di động, định chuyển thành văn tự xem cô đã gửi gì cho anh, ngón tay vừa bấm vào thì Nguyễn Hân lại gửi một hình ảnh gói biểu cảm qua.
Hình động là 6 ngón tay cái thẳng đứng, chính giữa có hai chữ “thật tuyệt” lấp lánh.
Phó Tư Nghiên không kiềm chế được nhếch mép lên, ngón trỏ vô tình bấm vào, tin nhắn thoại liền phát ra.
Trong căn phòng họp sáng đèn, mười mấy người đàn ông cũng lớn tuổi với giày da kiểu tây, nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào phát ra từ điện thoại của tổng tài.
“ Anh Phó à, tài nấu của anh đúng là càng ngày càng giỏi, cho anh một trái tim.”
Tác giả có lời muốn nói: Vạn Kỳ: Đây còn là buổi họp người họp không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...