Điềm Nhập Tâm Phi


Nguyễn Hân quyết tâm phải lấy lại điện thoại, nhưng lại bị người đàn ông này từ chối trả lại điện thoại khiến cô rất tức giận, cho nên cô định đánh một ván tốc chiến tốc thắng, không thể để mặc anh muốn làm gì là làm.
Trong hai ván đấu vừa rồi, cô ngấm ngầm còn mở nước cho anh, thật ra ngay cả một nửa thực lực cô còn chưa thèm phát huy.
Đợi lát nữa, cô sẽ cho anh biết thế nào là mùi vị của nghiền ép không còn gì.
Nguyễn Hân siết chặt con quân trắng, lộ ra nụ cười tự tin, “Anh đi trước.”
Quý ông Phó Tư Nghiên làm một động tác ra hiệu, “Em trước …”
Để anh đi trước đã là lòng tốt cuối cùng của cô đối với anh, nhưng anh đã không cần điều đó nên cô cũng không cần phải lịch sự với anh.
Cô lấy một con quân trắng đặt ngẫu nhiên vào vị trí chính giữa, lúc đầu cả hai vẫn ổn, tuy nhiên một lúc sau, quân trắng của Nguyễn Hân cứ bị quân đen ăn, nụ cười trên mặt cô dần cứng ngắc.
Cô ngước mắt lên, Phó Tư Nghiên cầm một quân cờ trong tầm tay, như thể anh đã đoán ra bước kế tiếp phải đi như thế nào, lặng lẽ nhìn cô.
Bước này dù đi đâu cô cũng thua.
Bị lừa.
Trình độ của anh ở vòng này khác hoàn toàn so với hai vòng trước, thảo nào cô lấy làm lạ với chỉ số thông minh của Phó Tư Nghiên thì dù anh có chơi cũng không thể tệ đến vậy, hóa ra là giả vờ.
Kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, nếu như trong giới giải trí hỗn tạp nhất định có thể lấy giải nam diễn viên xuất sắc nhất, Hàn Nhậm Bân cũng chưa chắc có thể so với anh.
Nhìn dáng vẻ không kìm được tức giận của cô sau khi tỉnh ngộ ra vấn đề, Phó Tư Nghiên cười nhẹ nói: “Em thua rồi, phải hôn anh đúng không?”
Anh hơi ngả người ra sau, dựa vào ghế sô pha, đôi mắt sâu thẳm chờ cô hôn.
Nguyễn Hân nhìn chằm chằm đôi môi của anh, sắc mặt đỏ bừng, “Nợ trước trả sau, tiếp ván nữa.”
“Còn tiếp?” Phó Tư Nghiên uể oải gõ ngón tay vào ghế sofa một cái, nhắc nhở: “Tiền đặt cược một là một ván một cái hôn, em có chắc còn tiếp tục?”
Nếu không thắng thì cũng không lấy lại được điện thoại cho nên tất nhiên là phải tiếp tục, dù sao thua cũng đã phải hôn một cái, hai ba cái cũng không sao cả, khi nãy là do cô bất cẩn, ván sau chắc chắn sẽ không thua nữa.
“Nào, tiếp tục.”
“Nếu em thua cũng đừng nói anh cố ý dụ dỗ em.”
Vốn dĩ là anh lừa cô, bất quá bây giờ phát hiện đã muộn, vạch trần anh ngược lại ra vẻ mình rất không có đầu óc để bị lừa.
Nguyễn Hân nâng khóe mắt lên, cười gượng gạo, “Đương nhiên là sẽ không.”
Phó Tư Nghiên khẽ cười một tiếng, không nói gì, xếp quân trắng và đen tiếp tục chơi cờ.
Kết quả là rõ ràng, Nguyễn Hân ván nào cô cũng thua, tuy nhiên cô từ nhỏ đã tính tình quật cường, nếu không thắng một ván cô không chấp nhận.

Phó Tư Nghiên: “Em lại thua.”
Nguyễn Hân vẫn đang suy nghĩ về việc Phó Tư Nghiên trong ván cờ vừa rồi đã đào bốn cái hố cho chính mình,  gật đầu nói: “Lại tiếp tục ván nữa.”
Phó Tư Nghiên đưa tay đè tay cô xuống, “Em đã thua năm ván rồi, trước là trả nợ đi đã rồi tiếp tục.”
Còn có thể nợ mà.
Năm ván chính là năm cái hôn đấy.
Nguyễn Hân nhìn anh bằng đôi mắt trong sáng, chân thành hỏi: “Anh có thể để nợ trước không??”
Phó Tư Nghiên cười lắc đầu, “Em không phải đang muốn gian lận không?”
Thực không dám giấu giếm, đúng là cô đang có ý đó.
“Có được không hả?” Cô nhìn anh tha thiết hỏi.
Cô thật sự không biết nên chủ động hôn anh như thế nào.
Phó Tư Nghiên thờ ơ nói: “Chúng ta đã đặt cược trước đó rồi, em nghĩ tôi sẽ đổi ý sao?”
“…”
Bị Phó Tư Nghiên như vậy uy hiếp, Nguyễn Hân lập tức đứng dậy đi vòng qua bàn đi tới, cúi người nắm lấy cổ áo của anh, “Tới đi.”
Cô phồng môi lên, khi chóp mũi cô chạm vào chóp mũi anh, cô bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh, cô lập tức sững sờ, những ngón tay ôm lấy cổ anh buông lỏng một chút, cô đang định quay lại thì bị Phó Tư Nghiên một tay ôm chặt eo cô, đem cô ôm vào trong ngực.
Nguyễn Hân hai tay ôm ngực muốn thoát ra, nhưng lại bị tay ôm thật chặt ở eo, không thể động đậy.
“Em là muốn đổi ý sao?”
Nguyễn Hân cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang đè lên eo mình, ngược lại là muốn đổi ý nhưng cô có thể làm gì được khi sức lực hai người khác xa quá lớn.
Cô có thể đổi ý nhưng sợ anh sẽ bắt chước học cô thói đổi ý.
Vậy thì khi đó cái mất còn nhiều hơn cái được.
Cô cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: ” Trong cuộc sống, làm người phải nói thành thật, đương nhiên phải thực hiện những gì đã hứa, nhưng chúng ta dường như không quy định phải hôn miệng.”
Cô chợt nhớ ra Phó Tư Nghiên khi nãy chỉ là nói hôn anh, còn về việc hôn nơi nào anh không có nói đến, chính là cô muốn hôn nơi nào liền hôn a.
“Ừ.” Phó Tư Nghiên cười nói, “Em định hôn đâu?
Phó Tư Nghiên đột nhiên buông lỏng tay ôm eo cô, đặt hai tay lên vịn hai bên ghế sô pha, một bộ dạng kiểu như ‘em muốn làm gì thì làm’.


Nhìn thấy anh như vậy, Nguyễn Hân cảm thấy mình có được một chút quyền chủ động, trong lòng cũng thấy bớt lúng túng.
Cô ngẩng đầu, nhìn xung quanh, nhìn thấy áo khoác của anh treo trên mắc áo, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh, vỗ vỗ vai anh, “Ngồi ở đây, chờ em một chút.”
Nguyễn Hân đứng dậy khỏi anh, đi đến chỗ mắc áo, đem cởi cà vạt ra khỏi áo.
Phó Tư Nghiên dựa lưng vào ghế sô pha, giữ nguyên tư thế như trước, không nhúc nhích.
Nguyễn Hân đứng trước mặt anh, nâng chiếc cà vạt trong tay lên, hỏi: “Em có thể che mắt được không?”
Phó Tư Nghiên khẽ nhướng mắt, nhàn nhạt nói: “Tùy em.”
Nguyễn Hân đưa chiếc cà vạt lên mắt anh buộc nó lại thành một vòng chắc chắn.
Dưới ánh đèn, người đàn ông có đôi mắt đào hoa bị chiếc cà vạt chặn lại trông càng nghiêm nghị hơn, dáng vẻ góc cạnh và kiên quyết càng lộ ra vẻ quý phái.
Nguyễn Hân nhìn anh chằm chằm một lúc, rồi hoàn hồn, đưa tay vào túi quần của Phó Tư Nghiên sờ một cái.
Phó Tư Nghiên không nhìn thấy, giác quan của anh như được phóng đại, bàn tay mềm mại chạm vào đùi anh, yết hầu của anh lên xuống, anh sững sờ nói: “Em đang tìm cái gì?”
“Đã tìm được.”
Nguyễn Hân trước đó đã từng nghe anh nói qua trên người luôn mang theo son môi, nhưng cô không ngờ rằng trong túi anh vậy mà còn có nhiều hơn cô tưởng tượng, không phải chỉ là một thỏi thôi đâu.
Cô ngẫu nhiên chọn một thỏi để thoa lên miệng, cúi đầu hôn lên chóp mũi anh.
Son môi màu hồng chạm vào chóp mũi của anh, Nguyễn Hân cảm thấy vui vẻ vì trêu đùa được anh hơn là cảm thấy ngượng ngùng.

Phó Tư Nghiên không thể nhìn thấy điều đó vì thế lá gan cô cũng lớn hơn.

Cô lấy thêm hai thỏi son với các màu khác nhau, đem dấu môi son in trên cằm rồi còn có má trái và phải của anh.
Phó Tư Nghiên cũng không nói gì, để mặc cô quấy phá.
Nhưng còn một cái cuối cùng.
Nguyễn Hân cúi người định hôn lên trán anh, chóp mũi lưu lại mùi quen thuộc trên người anh, trong tầm mắt cô thấy yết hầu anh cử động lên xuống, ma xui quỷ khiến thế nào, môi cô lại đột nhiên rơi xuống yết hầu trên cổ anh, nhẹ nhẹ cắn một cái.

Phó Tư Nghiên hô hấp cứng lại, dùng một tay kéo cà vạt buộc trên mắt ra, kéo cổ tay cô rồi lật người, đè cô xuống ghế sô pha.
“Phó Tư Nghiên …” Nguyễn Hân lẩm bẩm gọi tên anh, lông mi run lên, khuôn mặt đầy vẻ vô tội, khi Phó Tư Nghiên cúi đầu, cô đưa tay lên chặn lại môi anh.
“Năm cái hôn em nợ anh, cũng đã trả lại đủ, nói được làm được.”
Vì vậy, anh cũng không thể đụng cô.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Nguyễn Hân sắc mặt bình tĩnh lại, ngực kịch liệt nhảy lên, sợ rằng anh sẽ không quan tâm cùng cô phát sinh quan hệ.
“Tiểu hồ ly, em cố ý làm như vậy.” Phó Tư Nghiên bất lực mỉm cười hôn lên mặt nàng.
Nguyễn Hân nhẹ giọng nói: “Chính là anh cố ý giả vờ không đánh cờ được trước, cho nên nếu anh có nhu cầu, mời tự mình giải quyết.”
Thực ra nụ hôn vừa nãy không phải cô cố ý để trả thù Phó Tư Nghiên vì đã lừa cô chuyện chơi cờ, thật ra chính là do cô không cưỡng lại được sự cám dỗ liền không tự chủ hôn lên.
Phó Tư Nghiên nhướng mày, áp sát vào mặt của nàng, biết rõ nhưng vẫn hỏi, “Anh tự mình giải quyết là như thế nào? Là dùng cái này sao?”
Giọng nói anh mập mờ, anh nắm lấy tay cô nhéo một cái, trái tim của Nguyễn Hân thắt lại, tưởng rằng anh sắp động thủ thật, hoảng sợ nói: “Thì là tự mình giải quyết.”
Phó Tư Nghiên nắm chặt tay cô, bỏ vào túi anh.
Nguyễn Hân không nghĩ rằng sẽ chạm vào anh, cô nắm chặt ngón tay muốn rút về, nhưng Phó Tư Nghiên nói: “Buông ngón tay ra, sờ một cái.”
Nguyễn Hân mặt đỏ bừng, mở to mắt nhìn anh.
Tên lưu manh này, thực sự là có ý tưởng này.
“Em không sờ, chính anh tự đi mà sờ.”
Phó Tư Nghiên: “Em sờ mới càng có ý nghĩa”
“…”
Cái này mà cũng có ý nghĩa kỉ niệm gì?
“Phó Tư Nghiên, chớ đừng lưu manh.”
Phó Tư Nghiên cười hắc hắc, buông tay cô ra, Nguyễn Hân vội vàng rút tay cô lại, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng chuông, Nguyễn Hân vội vàng nói: “Phó Tư Nghiên, điện thoại của anh reo kìa.”
Phó Tư Nghiên ừ một tiếng, vươn tay về phía ngăn kéo phía sau, Nguyễn Hân cứ nghĩ rằng anh sẽ phải đi lấy điện thoại, cúi đầu sửa sang lại quần áo nhăn nhúm của mình.
“Sinh nhật vui vẻ, Nguyễn Nguyễn của anh.”
Phó Tư Nghiên đột nhiên đi ra ôm một bó hoa, Nguyễn Hân khẽ giật mình, “Đã qua mười hai giờ rồi sao?”
“Vừa rồi là đồng hồ báo thức mười hai giờ.” Khóe môi anh khẽ cong lên, “Anh không muốn em phải suy đoán rằng sinh nhật em liệu anh có nhớ hay không, cho nên anh chính là muốn trước mặt em để cho em thấy, anh nhớ.”
Nguyễn Hân sửng sốt một chút.
Làm sao anh biết mình sẽ suy nghĩ chuyện này?
Chẳng lẽ là Đồng Đồng nói gì với anh?

“Là Đồng Đồng cùng anh nói gì sao?”
Phó Tư Nghiên mỉm cười, “Có vẻ như em thực sự là nghĩ như vậy.”
Nguyễn Hân: “…”
Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho cô.
Đó là quà sinh nhật cho cô.
Nguyễn Hân mở hộp, mắt cô sáng lên.
Đó là một sợi dây chuyền hồng ngọc mà cô đã thích hơn hai năm, vốn là cô đang định tham gia đấu giá, vừa vặn cô lại nghe thấy ba cô và Lý Anh Hoa cũng có hứng thú về chuyện mua chiếc dây chuyền này, tuy nhiên cuối cùng cuộc đấu giá sau đó cũng không diễn ra, chỉ nghe nói sợi dây chuyền được mua bởi một doanh nhân, người bán không muốn tiết lộ tên của anh ta, lúc đó cô có chút tiếc nuối, không nghĩ tới bây giờ nó lại nằm trong tay Phó Tư Nghiên.
“Tại sao anh lại có sợi dây chuyền này? Là mua được trong hội đấu giá hai năm trước sao?”
Phó Tư Nghiên lấy sợi dây chuyền ra, giúp cô mang lên.
Nguyễn Hân mỉm cười chạm vào mặt dây chuyền đá quý, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hơn hai năm trước, cô và Phó Tư Nghiên không hề quen biết nhau, Phó Tư Nghiên không thể tự mua dây chuyền cho tự anh mang, vậy vốn ban đàu anh mua sợ sợi đây chuyền này là để tặng ai?
Bạn gái cũ?
Không biết có phải là chuẩn bị định tặng bạn gái cũ, nhưng vì sau đó lấy cô không tặng được, liềm đem ra tặng cô.
Niềm vui sướng khi nhận được sợi dây chuyền đột nhiên liền biến mất.
Cô buồn bực nói: “Hai năm trước vì sao anh lại đi mua một sợi dây chuyền cho con gái đeo?”
Phó Tư Nghiên nói, “Bởi vì em thích nó.”
Vì cô thích nó?
Nguyễn Hân bật cười: “Phó Tư Nghiên, cho dù muốn dỗ em thì anh cũng phải bịa ra một lý do nào có lí hơn chứ.

Lúc đó chúng ta không biết nhau, anh liền có khả năng biết trước vợ tương lai của anh sẽ là em sao?”
Trong tâm trí Phó Tư Nghiên hiện lên một màn trong đầu là một cô gái diễm lệ trong bộ váy dạ hội màu đỏ dài thướt tha, xinh đẹp động lòng người.”
“Kể cả khi vốn dĩ cái này là anh mua tặng bạn gái cũ, em cũng không để ý.

Dù sao mọi người cũng là người trưởng thành, qua mấy lần yêu cũng không sao.”
Phó Tư Nghiên nhìn trong miệng cô nói cô không để ý, anh liền tháo sợi dây chuyền xuống, nắm tay cô, khóe môi cong lên “Không phải anh có bạn gái cũ, anh không hề dỗ em, hai năm trước, anh đã biết em.”
“…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui