Nguyễn Hân nhìn ý cười trong mắt anh mới nhận ra ngữ khí ban nay của mình có chút nghiêm khắc.
Anh ấy sốt là vì mình cho anh ấy uống canh, đến tối muộn rồi còn lôi anh ấy đi tập thể dục.
Cô thấy càng áy náy hơn, nhẹ giọng lại nói: “Ý em là đợi khỏe rồi làm việc sẽ có hiệu quả hơn chứ.”
Phó Tư Nghiên mỉm cười gật đầu coi như đã đồng ý.
Nguyễn Hân dụi đôi mắt, cũng chẳng biết nói gì nữa nên quay về ghế sofa mở chiếc bình giữ nhiệt ra: “Đây là canh bổ dì Hoàng nấu cho anh đó, anh uống chút đi.”
Cô lấy canh ra chiếc bát đi kèm theo bình giữ nhiệt rồi đưa đến trước mặt Phó Tư Nghiên.
Phương Tư Nghiên nghiêng người về phía cô, anh ôm chặt lấy eo cô, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, giọng anh khàn khàn: “Lại phải uống canh bổ sao? Đây là phòng làm việc mà.”
Nguyễn Hân: “…”
Cô hiểu ý tứ ái muội trong lời nói của anh, gương mặt phút chốc nóng bừng lên, cô vội đặt bát canh xuống bàn uống nước rồi nói: “Đây là canh gà, không giống với canh tối qua đâu, em đã kiểm tra mấy lần rồi, bên trong có mỗi gà và Đông trùng hạ thảo thôi, không có bất kỳ thứ gì khác nữa.
Hơn nữa tối qua em cũng thật sự không biết mà.”
Cô quay mặt đi không nhìn anh nữa.
Bàn tay đang đặt trên eo cô của anh khẽ nhéo một cái, anh thấp giọng: “Vậy để anh thử xem.”
Anh nói xong thì nhìn chăm chăm vào cô không hề động đậy, hơi thở nóng bỏng của anh nhẹ nhàng phả vào cần cổ cô.
Nguyễn Hân né người đi, cô bưng bát canh lên.
Phương Tư Nghiên kéo cánh tay lại ôm cô ngồi lên đùi mình.
Nguyễn Hân kinh ngạc nhìn anh, ban nãy anh ấy chỉ dùng một tay đã kéo được cô qua rồi sao?
“Anh làm gì đó?”
Tay cô còn cầm bát canh, sợ nó đổi ra nên cô chẳng dám động đậy, chỉ ngước mắt lên trừng anh một cái.
Đáy mắt Phó Tư Nghiên xẹt qua ý cười, anh dí sát mặt lại nói: “Em bón cho anh đi.”
“Anh tự uống đi.”
Anh cụp mắt xuống, đáng thương cất tiếng: “Anh ốm rồi mà.”
Ốm chứ có phải cụt tay đâu mà không tự uống canh được cơ chứ.
Anh mím chặt môi, cứ chăm chăm nhìn vào cô như thế.
Hai người nhìn nhau mấy giây, cuối cùng thì Nguyễn Hân vẫn là người thua cuộc vì thấy áy náy, cô xúc một thìa canh lên thổi nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng anh.
Phó Tư Nghiên cúi đầu uống canh nhưng khóe miệng lại nhếch lên, đáy mắt cũng mang theo ý cười như có như không.
“Mau uống đi.”
Nguyễn Hân khẽ cử động cánh tay đút canh vào miệng anh.
Bát canh chẳng mấy chốc mà đã hết.
Vạn Kỳ đun nước sôi xong quay lại gõ cửa phòng.
Nguyễn Hân muốn nhảy xuống khỏi người hó Tư Nghiên nhưng bị anh giữ chặt không thể động đậy.
Cô đặt bát xuống rồi đẩy vai anh nói nhỏ: “Có người đến rồi, anh mau thả em xuống.”
“Làm gì có ai.”
Nguyễn Hân gắt giọng lên: “Người ta gõ cửa kìa.”
Phó Tư Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa hỏi: “Ai đó?”
Vạn Kỳ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng ông chủ không vui thì lập tức hiểu ra đây không phải lúc mình nên bước vào, anh cúi đầu nhìn ấm nước nóng trên tay, đây là dặn dò của bà chủ mà.
Anh suy nghĩ đôi điều rồi đáp lại: “không có ai hết.”
Phó Tư Nghiên nghiêng đầu đắc ý: “Em nghe đi, đâu có ai.”
Nguyễn Hân: “…”
Vạn Kỳ không hổ danh là trợ lý đắc lực của anh, đúng là một tài năng.
Nguyễn Hân bất lực nói: “Anh bịt tai ăn cắp đấy à? Với lại kể cả không có người thì em cũng đâu thể ngồi trên đùi anh mãi được, anh đang ốm cơ mà.”
“Sao thế, thương anh à?”
“Anh đừng tự luyến nữa, ai thương anh chứ.” Nguyễn Hân cụp mắt xuống không dám nhìn anh, nhưng khuôn mặt lại nóng bừng lên.
Phó Tư Nghiên nhếch khóe miệng, anh tựa sát vào cần cổ cô rồi khẽ hôn lên vành tai nhỏ nhắn của cô: “Yên tâm đi, người đàn ông của em đâu yếu đuối như vậy.
Nhiệt độ môi anh anh khiến cô phải rụt cổ lại, Phó Tư Nghiên thì lại càng thích thú hôn quanh tai cô.
Nguyễn Hân vươn tay ra muốn ngăn anh lại nhưng bị anh nắm chặt lấy bàn tay, mười ngón tay đan xen để trên đùi cô.
Anh nhìn cô rụt người về một bên, cứ như con nai nhỏ đang tìm cách trốn vào lồng ngực anh thì mỉm cười cắn vành tai cô.
Năm ngón tay đan vào tay anh lập tức căng cứng lên, cô run rẩy gọi anh: “Phó Tư Nghiên.”
“Ừm, anh đây.”
Cô quay mặt lại nhìn khuôn mặt nóng lên vì sốt của anh hỏi: “Anh không bận à?”
Phó Tư Nghiên hôn lên gò má cô, hơi thở gấp gáp: “Công việc thì đẩy lùi ra sau cũng được.”
Nguyễn Hân gật đầu nói: “Được, vậy bây giờ anh đẩy lùi công việc lại, em đưa anh đi viện.”
“Không cần đi viện đâu, anh uống thuốc là sẽ hạ sốt thôi mà.”
Nguyễn Hân với tay lấy chiếc máy đo nhiệt độ ở phía sau đo lại cho anh một lần nữa.
“38,6 độ, cao hơn ban nãy 0,2 độ, càng ngày càng sốt cao rồi, anh mau dậy đi viện đi, Phó Tư Nghiên, anh đừng để em lo chứ.”
Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận mình lo cho anh.
Hai người đều ngây ra, Nguyễn Hân cắn môi đẩy tay anh ra, cô đứng dậy né tránh ánh mắt anh rồi đánh trống lảng: “Dù sao thì anh sốt cũng là do em, thấy anh ốm mà vẫn phải làm việc em áy náy lắm.”
Phó Tư Nghiên nhìn cô lấp liếm: “Không phải tại em đâu, hôm qua lúc anh về nhà đã thấy hơi sốt rồi.”
Nguyễn Hân nói: “Thế sao tối qua anh không nói chứ? Thôi bỏ đi, không nói cái đó nữa, anh xắp sếp công việc lại cho Vạn Kỳ đi rồi chúng ta đi bệnh viện.”
Vạn Kỳ biết rõ lịch trình công việc của Phó Tư Nghiên, anh ấy đã đi theo Phó Tư Nghiên nhiều năm nay rồi, hai người rất hiểu ý nhau nên thật ra cũng chẳng có gì phải xắp sếp hết.
Vạn Kỳ đưa hai người xuống dưới, tài xế cũng đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài.
Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên lên xe, Vạn Kỳ ngay lập tức dặn dò tài xế tới bệnh viện nào, anh ấy đã hẹn trước với bác sĩ ở đó rồi.
Đến bệnh viện, tài xế liên lạc được với bác sĩ xong liền rời đi, Nguyễn Hân đưa Phó Tư Nghiên vào phòng bệnh truyền nước.
Một lúc sau tài xế lại bước vào, trên tay còn cầm theo một giỏ hoa quả.
Nguyễn hân muốn gọt quả cho Phó Tư Nghiên ăn, nhưng cô nhận ra mình lớn từng này rồi mà chưa từng tự mình động tay vào gọt bất kỳ một quả gì, nghĩ đến trình độ của mình, cô đành chẹp miệng lấy từ trong giỏ ra một quả chuối.
Trước khi đưa cho anh cô còn lên mạng tìm thông tin, xác nhận người bị sốt cũng có thể ăn chuối.
Phó Tư Nghiên ngồi ăn chuối, Nguyễn Hân lướt web đọc được kiến nghị của bác sĩ dưới bài viết ban nãy là: Người sốt nên uống nhiều nước ấm.
Ban nãy nhờ Vãn Kỷ đun nước xong cũng quên luôn không uống, trong phòng bệnh lại chỉ có nước lạnh, Nguyễn Hân bèn bước tới bật ấm
đun nước lên, đáy mắt cô lướt qua Phó Tư Nghiên.
Anh vốn dĩ đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được cô quay người thì mở mắt ra nhìn cô mỉm cười.
Trái tim Nguyễn Hân khẽ rung lên, tràn ngập một loại cảm xúc không nói nên lời.
Cô với tay vào túi áo khoác lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình mấy giây rồi ngẩng đầu lên nói với Phó Tư Nghiên: “Sếp em vừa nhắn tin bảo có công việc muốn bàn với em, em ra ngoài gọi điện chút.”
Phó Tư Nghiên nhắm mắt lại, mấy giây sau mới Ừ một tiếng.
Nguyễn Hân cầm điện thoại quay người rời đi, vừa ra đến hành lang thì điện thoại cô vang lên thật, là Hạ Y Đồng gọi đến.
“Đồng Đồng.”
Âm thanh của Hạ Y Đồng rất gấp gáp, cô nói: “Hân Nhi, ban nãy mình ở khoa phụ sản bệnh viện Trường Ninh Nam Thành, cậu đoán xem mình đã nhìn thấy ai nào?”
“Cậu ở khoa phụ sản làm gì chứ?”
Nguyễn Hân trầm mặc chốc lát rồi nói: “Thế nên giờ cậu không định nói cho Hàn Nhậm Bân biết sao?”
“Mình vẫn chưa biết nên nói với anh ấy thế nào.”
“Nhưng anh ấy là bố đứa bé đó, hơn nữa anh ấy cũng đã làm vậy với cậu rồi, không lẽ anh ấy không nghĩ đến việc cậu sẽ mang thai sao?”
Hạ Y Đồng chống cằm lên hai tay: “Sau chuyện đó mình đã uống thuốc rồi.”
Nguyễn Hân: “Hai cậu không dùng biện pháp mà còn để cậu uống thuốc như vậy sao, Hàn Nhậm Bân vô trách nhiệm vậy ư?”
“Không phải đâu.” Nguyễn Hân lúc nào cũng bắt lấy trọng điểm để hỏi, nói càng nhiều thì sai càng nhiều, Hạ Y Đồng ôm mặt tự trách móc mình: “Do mình uống say rồi làm càn đó.”
“……”
Hạ Y Đồng quay đầu với chiếc gối ôm bịt kín đầu lại, cô ngại đến nỗi chẳng dám nhìn Nguyễn Hân.
Nguyễn Hân: “Cậu có chắc là không phải vì anh ta là thần tượng của cậu nên cậu nhận tội thay anh ta đấy chứ?”
Hạ Y Đồng đỏ mặt nói: “Mình không nhận tội thay thật mà, đúng là do mình say rượu làm càn rồi làm bậy với anh ta đó.” Mặc dù hôm đó cô chẳng nhớ gì cả, nhưng trong đầu vẫn mang máng hình ảnh cô kéo Hàn Nhậm Bân lên giường mà, bây giờ nhớ lại cô còn thấy xấu hổ.
Nguyễn Hân bó tay không biết nên nói gì nữa, có những vấn đề chi tiết kể cả là bạn thân thì cũng không nên hỏi.
Vậy nên cô chỉ đành tự sắp xếp lại tư duy câu chuyện trong đầu.
Bạn thân của cô uống rượu say, đúng lúc gặp phải người mà mình đã thích bao lâu nay – Hàn Nhậm Bân, rượu vào gan to nên đã phá hủy sự trong sạch của người ta, chuyện lỡ rồi thì rất hối hận nên đã uống thuốc trước mặt người ta, thế nhưng lại vẫn mang thai.
Hạ Y Đồng sợ Hàn Nhậm Bân biết chuyện này sẽ cho là cô cố tình để ở bên anh, sau đó sẽ không cho cô sinh đứa bé này ra.
“Vậy cậu cũng đâu thể giấu anh ta rồi sinh đứa bé này cơ chứ.”
Hạ Y Đồng: “Mình biết, trước khi đứa bé được ba tháng mình sẽ nói cho anh ấy biết, nhưng mình sợ anh ấy nghĩ mình là trà xanh rồi bắt mình bỏ đứa bé đi.” Cô sờ chiếc bụng nhỏ của mình: “Mình không muốn làm hại đứa bé.”
Thấy cô đảo tròn mắt, Nguyễn Hân biết cô đã có chủ kiến rồi nên chỉ hỏi: “Vậy cậu định làm như thế nào?”
Hạ Y Đồng ngẩng đầu: “Nếu giờ mình đi câu dẫn Hàn Nhậm Bân thì sao? Nếu như đợi đến lúc đứa bé được ba tháng rồi mà Hàn Nhậm Bân vẫn không thích mình, không muốn đứa bé này thì mình bỏ nó đi vậy.”
Nguyễn Hân gõ lên đầu cô: “Cậu dừng lại cho mình, câu dẫn cái gì mà câu dẫn, đứa bé cũng đã được hơn tháng rồi, đừng giày vò nó nữa.”
Hạ Y Đồng xì một tiếng: “Mình cũng chỉ nói bừa vậy thôi.” Có cho cô đi cô cũng không dám.
Nguyễn Hân nói: “Mấy hôm nay cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, cẩn thận suy nghĩ xem nên làm như thế nào?”
Hạ Y Đồng gật đầu nói: “Giờ cậu có cần quay lại bệnh viện xem Phó Tư Nghiên thế nào rồi không?”
Nguyễn Hân nhìn thời gian, chắc Phó Tư Nghiên đã được tài xế đưa về nhà rồi.
“Không cần, anh ấy về nhà sẽ có dì Hoàng chăm sóc, mình ở đây với cậu.”
Mặc dù lúc này nhìn Hạ Y Đồng vẫn chưa có biểu hiện gì hết, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ở một mình chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung.
Trong phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện Trường Ninh Nam Thành, Phó Tư Nghiên đen mặt ngồi dựa vào thành giường, tài xế đứng bên cạnh lễ phép nói: “Thưa giám đốc Phó, phu nhân bảo tôi đưa anh về nhà.”
Phó Tư Nghiên trầm giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Phu nhân đến nhà cô Hạ rồi ạ.” Tài xế nhắc nhở: “Chắc cô ấy không quay lại đâu, để tôi đỡ anh.”’
Phó Tư Nghiên lạnh mặt quét mắt qua nhìn tài xế khiến anh ta phải vội thu tay về đứng lùi về sau.
Phó Tư Nghiên kéo chăn ra nhảy xuống khỏi giường, đầu vẫn còn có chút đau.
Anh mím môi, xoay xoay cổ, mặt không cảm xúc bước ra ngoài.
Tài xế cẩn thận đi theo sau Phó Tư Nghiên, đợi anh lên xe rồi mới quay lại ghế lái.
Chiếc xe rời đi, Phó Tư Nghiên ngồi ở ghế sau xoa mi tâm rồi dặn dò: “Đến công ty.”
“Phu nhân bảo đưa anh về thẳng nhà luôn.”
Anh nói xong thì dừng xe lại bên đường nhìn sắc mặt Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên mở mắt ra lạnh lùng nói: “Xuống đi.”
Tài xế không dám nói nhiều, vội quay đầu xe đưa Phó Tư Nghiên về công ty.
Đôi lời tác giả: Phó Tư Nghiên: Bảo bảo giận rồi đó nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...