Diễm Ngộ Chi Lữ

Trước cửa Bách Hoa Môn, lúc này rất nhiều cao thủ võ lâm đổ dồn về đây, ngắn ngủi nửa canh giờ đã có hơn hai trăm cao thủ nhân sĩ đứng đây ngắm nhìn mỹ nữ Bách Hoa Môn, ánh mắt và vẻ mặt bọn họ đều lộ ra vẻ bất đồng. Lúc này, chưởng môn Võ Đang Ngọc Thanh Tử mở miệng nói với Hoa Ngọc Như:

"Hoa môn chủ, bần đạo hôm nay đến đây là muốn hỏi một chút về việc phái Hoa Sơn bị người khác tiêu diệt. Nơi đây thuộc phạm vi thành Tế Nam, là địa bàn của Bách Hoa Môn, tin rằng chuyện này quý môn hiểu rất rõ, thỉnh xin môn chủ nói rõ, bần đạo sẽ nói lại một chút công đạo cho chưởng môn Hoa Sơn, dù sao cũng là đại phái của chính đạo như nhau, há có thể bỏ qua chuyện này, Hoa môn chủ nghĩ thế có đúng không?

Hoa Ngọc Như lạnh nhạt gật đầu nói:

"Ngọc chưởng môn nói không sai, cùng là võ lâm chính đạo, chuyện như vậy đương nhiên phải lưu tâm xử lý triệt để. Nhưng nói thật, không biết đạo trưởng có tin hay không, song việc xảy ra tối qua, bổn môn cũng không rõ ràng cho lắm. Theo môn hạ đệ tử báo lại thì sáng nay đến hiện trường đã thấy chín người phái Hoa Sơn mất mạng. Ngoài ra còn có hai thi thể khác, đó là môn chủ Túy Kiếm Môn Lý Nhạc và Dương Minh trong Âm Dương Tán Nhân. Hai người này xuất hiện ở hiện trường, nhất định là có quan hệ mật thiết đến vụ việc, chỉ là tình huống cụ thể thế nào thì không ai có thể biết được.

Ngọc Thanh Tử nhìn chăm chăm nàng, trầm giọng nói:

"Môn chủ có thể cho ta hỏi một chút không, khi sự việc diễn ra, ta muốn biết có mấy đệ tử của quý môn có mặt? Thành Tế Nam rộng lớn, tin rằng nhân số của quý môn sẽ có không ít người trong thành nhìn thấy động tĩnh, một trận đánh nhau kịch liệt như thế mà không ai phát hiện ra thì chỉ sợ khó có thể khiến cho người ta tin được!

Dương Anh nghe vậy biến sắc, đang định lên tiếng thì Hoa Ngọc Như đã ngăn lại, rồi nói:

"Việc này ta không cần thanh minh, tin hay không là tùy ngươi. Chiếu theo suy đoán của ngươi thì có vẻ rất có lý, nhưng nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ biết là trong đó có rất nhiều ẩn tình khác, không đơn giản như ngươi vừa nói.

"Ẩn tình? Trong này có chuyện gì mờ ám, môn chủ nên nói rõ ra mới đúng." Ngọc Thanh Tử nghi hoặc nhìn Hoa Ngọc Như, hiển nhiên không tin lời nàng nói.

Ánh mắt đảo qua bốn phía, nhận thấy ánh mắt những kẻ khác cũng lộ ra vẻ không tin, Hoa Ngọc Như trầm giọng nói: "Ngọc chưởng môn nếu đã không tin, ta đây xin hỏi mọi người vài vấn đề, hy vọng mọi người trả lời cho ta biết. Đầu tiên, tình thế võ lâm trong thành Tế Nam hiện nay rất bình lặng hay là chỉ che giấu sóng gió bên trong?


Ngọc Thanh Tử dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, hỏi: "Tình hình Tế Nam trước mắt mà nói đích xác là không hề đơn giản, các thế lực võ lâm đều toan tính, ẩn giấu sẵn những hành động của mình, không biết môn chủ hỏi thế để làm gì?

"Ta hỏi chuyện này đương nhiên có đạo lý, ngươi chỉ cần trả lời vấn đề kế tiếp của ta thì sẽ hiểu được ta muốn nói điều gì. Thứ hai, lúc này đông đảo thế lực võ lâm tề tụ về Tế Nam, Ngọc chưởng môn, nếu đổi lại là Võ Đang của các ngươi ở đây thì ngươi sẽ nghiêm khắc giám thị các thế lực khác hay là thu hồi nhân thủ về phòng thủ bản môn?" Hoa Ngọc Như lạnh lùng nhìn Ngọc Thanh Tử hỏi.

Ngọc Thanh Tử biến sắc, trầm tư một chút nói: "Giải pháp cho vấn đề này còn tùy thuộc vào người lãnh đạo ở đây nữa, cho nên rất khó trả lời. Theo ta, nếu đối phương không nhắm vào bổn môn thì ta sẽ phái người quan sát thật kỹ động tĩnh xung quanh, để phòng ngừa có chuyện phát sinh ngoài ý muốn. Nếu các thế lực khác vì bản môn mà đến thì ta sẽ chú trọng phòng ngự ở tổng đàn.

"Đã như thế, xin hỏi Ngọc chưởng môn rằng ngài nghĩ các thế lực trong thành Tế Nam này có đúng là vì Bách Hoa Môn của ta mà đến hay không? Vậy thì bọn ta nên tung người ra quan sát động tĩnh người khác hay là triệt hồi nhân thủ, gia tăng phòng ngự? Với thực lực của bản môn, ngài nghĩ ta sẽ làm thế nào?" Hoa Ngọc Như dùng thanh âm lạnh lẽo hỏi Ngọc Thanh Tử.

Ngọc Thanh Tử nghe vậy sắc mặt biến đổi, trầm tư một lúc đoạn nói:

"Điểm này bần đạo quả là không nghĩ đến, mặc dù mọi người tề tụ đúng là có trùng hợp, nhưng mục đích thực sự thì chỉ có trong lòng mình mới có thể hiểu được, bần đạo không có khả năng đoán được. Bây giờ thỉnh xin môn chủ nói ra động thái của mình đối với các thế lực trong thành Tế Nam một chút cho bần đạo được rõ.

"Chủ trương của ta rất đơn giản, bổn môn thực lực không mạnh, không thể đối phó với đông đảo võ lâm đồng đạo. Mặc dù không phải tất cả mọi người đều có ý xấu nhưng cũng có không ít các thế lực có mưu đồ không tốt đối với bản môn, vì thế bản môn không thể không đề phòng. Để giảm bớt tổn thất, ta đã hạ lệnh cho các đệ tử, trừ phi có chuyện thực quan trọng, nếu không, không được can thiệp vào chuyện của người khác. Cho nên chuyện phái Hoa Sơn bổn môn cũng không rõ ràng lắm, đó cũng là rất bình thường. Ngọc chưởng môn muốn tìm hung thủ thì tốt nhất là đến nơi khác mà tìm, không nên đến đây làm khó bổn môn." Hoa Ngọc Như hờ hững nhìn Ngọc Thanh Tử, trầm giọng hỏi. Truyện được tại TruyệnFULL.vn

Ngọc Thanh Tử biến sắc, thân thể khẽ run lên, song vẫn đành phải nén nhịn, phất tay rời đi.

Ánh mắt đảo qua toàn trường, sắc mặt Hoa Ngọc Như bình thản nói: "Hôm nay vô số võ lâm đồng đạo quang lâm, thật khiến cho bản môn cảm thấy thật vinh hạnh, không biết các vị vì sao lại đến. Nếu bổn môn có thể giúp mọi người chuyện gì thì bổn môn nhất định sẽ cố sức thực hiện, nếu không được thì cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi mà thôi, không biết vị cao nhân nào chỉ giáo trước, thỉnh xin lên tiếng." Bốn phía lập tức vang lên thanh âm bàn tán xì xào, tựa hồ không ai nguyên ý bước ra trận đầu.


Đột nhiên có trung niên kiếm khách bước ra, lạnh lẽo nhìn Hoa Ngọc Như, nói: "Nếu không ai lên tiếng thì bản nhân sẽ xin xung phong lên đầu. Nghe nói Bách Hoa Môn thành lập đã được hai mươi năm, phát triển không ngừng, không biết Hoa môn chủ có nghĩ là Bách Hoa Môn quá lớn mạnh, phát triển với tốc độ quá nhanh, trở thành võ lâm đại phái hay không?"

Hoa Ngọc Như ánh mắt khẽ biến, thầm nghĩ rốt cuộc cũng đến lúc này, không khỏi dùng ánh mắt trao đổi với thuộc hạ của mình, trên mặt lộ ra vẻ trầm trọng, quay lại nhìn trung niên kiếm khách nói: "Các hạ hẳn là Đoạt Mệnh kiếm khách Giang Thiên Cửu trong Đao Kiếm Song Hùng, không biết các hạ nói ra lời đó là có ý gì, muốn làm thuyết khách cho các thế lực khác ư?"

Trung niên nhân cười nhạt một tiếng nói: "Hoa môn chủ quả nhiên không hổ là người đứng đầu Bách Hoa Môn, chẳng những xinh đẹp mà tâm tư cũng cực kỳ tinh tế. Ta thực ra cũng không có ý làm thuyết khách, bất quá nhìn cục diện hôm nay, Bách Hoa Môn của môn chủ nếu không khéo thì sẽ khó tránh khỏi kiếp nạn trước mắt, cho nên đi ra nói vài câu mà thôi. Những người ở đây đúng là như môn chủ nói, có không ít người có mưu đồ xấu mà đến, mục đích của bọn họ cũng không có gì là quá phức tạp cả. Thứ nhất là vì thế lực Bách Hoa Môn của môn chủ. Thứ hai chính là vì dung nhan xinh đẹp của môn chủ. Với thực lực của những cao thủ ở đây, sợ rằng một khi động thủ thì Bách Hoa Môn tất bại, khi đó kết quả như thế nào cũng có thể dễ dàng đoán ra. Cho dù trong này có một số người có thiện cảm với Bách Hoa Môn thì sợ rằng cũng không dám ra tay can thiệp, ai mà chẳng sợ liên lụy đến mình, cho nên môn chủ cần phải hết sức cẩn trọng."

Hoa Ngọc Như ồ lên một tiếng hỏi: "Các hạ nói không sai, chỉ là không biết các hạ nói ta nên làm thế nào mới phải, thỉnh xin chỉ giáo."

Giang Cửu Thiên cười nói: "Về chuyện này ta chỉ có thể cho môn chủ một đề nghị, chọn lựa thế nào là tùy môn chủ quyết định gia nhập. Thứ nhất, thực lực mạnh nhất chính là võ lâm tứ đại bang phái, hôm nay tứ phái đều đã có mặt đầy đủ, lựa chọn liên kết với thế lực nào thì ta tạm thời không nói ra. Thứ hai, ngoại trừ võ lâm tứ đại bang phái thì trong tứ đại thư viện cũng có đến ba thư viện có mặt ở đây, đây cũng là mục tiêu liên kết lý tưởng. Thứ ba là các môn phái thần bí hoặc là các cao thủ khác. Có ba nhóm thế lực cho môn chủ lựa chọn, môn chủ cứ chậm rãi suy nghĩ."

Ánh mắt Hoa Ngọc Như đảo qua mọi người, trong lòng quả thực khiếp sợ, nhưng mặt ngoài vẫn tĩnh lặng khiến cho người ta không thể đoán ra nàng đang suy nghĩ gì. Di chuyển ánh mắt trở lại trên người Giang Thiên Cửu, Hoa Ngọc Như nói: "Ý tứ của các hạ ta đã hiểu được vài phần, chỉ là muốn hỏi một chút, nếu ta muốn lựa chọn liên kết với một trong tứ đại bang phái, tỷ như Yêu Nhất giáo đi thì sao? Bọn họ đương nhiên có thực lực rất mạnh, nhưng dưới tình huống hôm nay, bọn họ có năng lực đuổi đi tất cả các thế lực có mưu đồ không tốt với Bách Hoa Môn ư? Nếu không thể có năng lực đó thì kết quả của Bách Hoa Môn cuối cùng sẽ như thế nào?"

Đoạt Mệnh Kiếm nghe vậy thì sững sờ, tựa hồ không ngờ đến nàng lại hỏi như vậy, cẩn thận nhìn nàng, Giang Thiên Cửu có chút khó xử, quay người lại nhìn thoáng qua đám võ lâm nhân sĩ phía sau, đoạn nói: "Việc này ta không thể trả lời môn chủ được, bởi vì ở nơi này môn chủ tuyệt không thể tìm ra bất cứ một thế lực nào có thể đuổi đi tất cả các cao thủ ở đây, có lẽ đề nghị của ta chỉ là nhất thời muốn giúp môn chủ thành công mà thôi, đáng tiếc là chuyện này lại không thể thành hiện thực được."

"Thì ra là như thế, ta thật là cảm kích các hạ, nhưng ta không rõ các hạ nói từ nãy đến giờ nhưng lại không có tác dụng gì, không lẽ các hạ có nghĩ là nó uổng phí quá không? Còn nữa, thế lực đứng sau lưng các hạ cũng sẽ rất thất vọng đúng không?" Hoa Ngọc Như lạnh lùng nhìn hắn hỏi.


Giang Thiên Cửu ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng: "Hoa môn chủ thì ra cũng không ngốc lắm, thì ra ta mới là kẻ nãy giờ bị môn chủ trêu đùa, môn chủ cho rằng ta dễ dàng bị trêu đùa như vậy ư? Với tình hình trước mắt của ngươi, một khi xảy ra động thủ thì kết quả sẽ không cách nào vãn hồi được. Điểm này chắc mọi người cũng hiểu. Nếu bây giờ ta phát động tiến công, bức ngươi gia nhập thế lực sau lưng ta thì ngươi nói ngươi có thể chống chọi được bao lâu?"

Hoa Ngọc Như lạnh nhạt cười, khiến cho sắc mặt mọi người đều lộ ra vẻ ngẩn ngơ, đoạn nói: "Mọi người có mặt ở đều là đại đồng tiểu dị, ngươi muốn động thủ đương nhiên ta không cách nào ngăn cản, nhưng những người khác sẽ đứng im để các ngươi tùy ý động thử ư? Khi đó thế lực của ngươi có thể đối phó với nhiều cao thủ như vậy ư? Võ lâm vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, các bang phái đều hầm hè lẫn nhau, không lẽ thản nhiên đứng nhìn ngươi chiếm tiện nghi hay sao hả Giang đại hiệp?"

Giang Thiên Cửu nghe vậy biết nàng nói có lý, nhưng không cách nào kiềm chế được lửa giận vì bị trêu đùa trong lòng, phẫn nộ quát: "Ngươi nói đương nhiên có vài phần đạo lý, nhưng bất kể là ai, đối mặt với tình huống lúc này cũng không thể trì hoãn được nữa, không thể để cho ngươi kéo dài thời gian thêm nữa, ta sẽ là kẻ tiên phong đầu tiên, để xem ai chiếm thượng phong." Dứt lời, Giang Thiên Cửu rút kiếm ra khỏi vỏ, nương theo tiếng kiếm ngân lên thân ảnh phóng đến tập kích Hoa Ngọc Như, khí thế dũng mãnh vô cùng.

Hoa Ngọc Như thấy thế, trong lòng thở dài một tiếng, nghĩ không ra lại nhanh dẫn đến chiến hỏa như thế, có lẽ đây chính là thiên ý. Điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh Hoa Ngọc Như lập tức trở nên uyển chuyển như hồ điệp trong gió, đẹp mắt vô cùng, khiến cho không ít người phải tán thưởng. Bất đồ Dương Anh kế bên tiến lên, chỉ thấy một đoàn kiếm hoa đón nhận công kích của Giang Thiên Cửu, miệng hừ lạnh nói: "Chỉ là dạng mèo mả gà đồng mà thôi, uổng cho ngươi thành danh đã lâu, bất quá cũng chỉ là tiểu nhân vô sỉ, ta sẽ lãnh giáo một chút xem ngươi có thủ đoạn gì."

"Tiểu nha đầu chớ cuồng ngôn, chờ ta giáo huấn ngươi xong thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại của ta." Kiếm quang nổi lên, linh hoạt như linh xà, liên miên bất tuyệt tuôn ra, chiêu chiêu không ngừng muốn đưa người ta vào chỗ chết, thật không hổ danh là Đoạt Mệnh Kiếm Khách, kiếm xuất đoạt mệnh. Dương Anh quát lên một tiếng lảnh lót, không hề tỏ ra sợ hãi, trường kiếm hóa thành vô số kiếm hoa, toàn lực ngạnh tiếp với đối phương.

Về phần Hoa Ngọc Như, sau khi thi triển khinh công né tránh thì đột nhiên một bóng người từ trong đám đông bắn thẳng về phía nàng. Bóng người vừa hiện thân thì lập tức bốn phía lại bắn ra thêm bảy tám bóng người nữa, dường như đều muốn tranh đoạt Hoa Ngọc Như, hình thành cục diện hỗn loạn. Nhân mã bốn phía cũng bắt đầu rục rịch, vô số người đều tiến đến gần, chuẩn bị tùy lúc sẽ phát động đòn đánh bất ngờ.

Hoa Ngọc Như sầm mặt xuống, lớn tiếng nói: "Mọi người cẩn thận một chút, nếu bọn họ cố tình bức người thái quá, chúng ta sẽ liều mạng, thắng bại sẽ thuận theo thiên ý." Dứt lời trường kiếm đã xuất hiện nơi tay, hữu thủ khẽ chuyển, một đạo kiếm khí cong vòng phát ra, đón tiếp một cao thủ của Thông Thiên giáo. Bên cạnh, các đệ tử của Bách Hoa Môn cũng toàn lực xuất chiến.

Trong đám đông xung quanh, vẫn có một số người thông minh, nhìn trường hỗn chiến nhưng vẫn bất động, bọn họ đều biết đây chỉ là khúc mở đầu của một vở kịch hay. Ngọc Thanh Tử của Võ Đang cẩn thận quan sát cuộc chiến, lão phát hiện ra trong đám cao thủ đang giao chiến thì ngoại trừ Đoạt Mệnh Kiếm Khách, những người khác tuy võ công không kém, nhưng cũng không thể xếp vào hạng cao thủ.

Đám đông vẫn ở ngoài quan chiến thì lợi hại nhất vẫn là Tứ Bất Toàn của Phong Nhân viện, lưỡng đại cao thủ của Tây Tà môn, cao thủ của tứ đại bang phái, ngoài ra còn có sư muội chưởng môn Hằng Sơn phái Lạc Hà Tiên Tử và sư huynh Lạc Trần, Lạc Phàm, đệ nhất cao thủ Tuấn Đồng phái Kiếm Tâm Vô Ngã Tần Bách Xuyên, Huyết Nga Lão Quái, Tiêu Tiên Đỗ Vũ trong Hồng Hoang Bát Tiên, trang chủ Mai Hoa sơn trang Mai Hoa cư sĩ, ngay cả đệ nhất cao thủ tái ngoại Mộc Tây Tạp cũng đang ẩn thân trong đám đông xem hỗn chiến. Tứ đại thư viện còn lại, ngoại trừ nhóm người Hoa Tinh không có mặt thì tam viện còn lại cũng có cao thủ có mặt, trong đó có một nam tử đeo mặt nạ và một thư sinh áo bạc là nổi bật, khiến người khác chú ý nhất.

Lúc này, trong Bách Hoa Môn, ngoại trừ Dương Anh bị Giang Thiên Cửu bức lui từng bước về sau thì các người khác đều gặp thuận lợi, hoặc là ngang tay, hoặc là chiếm thượng phong. Kim Châm Vô Ảnh Chung Văn Quyên thấy tình hình Dương Anh không ổn, bèn đả thương đối thủ, sau đó chạy đến bên cạnh Dương Anh, tuyệt kỹ Vô Ảnh Kim Châm và Ngọc Thủ Liên Đạn lập tức phát ra uy lực cực mạnh, bức lui Giang Cửu Thiên.

"Dương Anh, ngươi đi ứng phó bên kia, kẻ này để ta, cẩn thận một chút nhé.


"Ta hiểu, kẻ này kiếm pháp âm độc, ngươi cần phải lưu ý." Dứt lời, Dương Anh Phi thân đến bên cạnh Hoa Ngọc Như, cẩn thận xem xét tình hình địch nhân tứ phía.

Bước lên một bước, Hoa Ngọc Như nghiêm mặt nói: "Các vị đều là những nhân vật có mặt mũi trong chốn võ lâm, hôm nay dùng cường lực để bức bách Bách Hoa Môn ta thuần phục, làm như thế chẳng phải khiến người khác chê cười hay sao? Võ lâm mặc dù mạnh được yếu thua nhưng mọi việc đều có nguyên nhân và kết quả, các vị không cần đạo lý, hoành hành bá đạo, Bách Hoa Môn của ta há có thể tâm phục? Hôm nay đánh một trận, cho dù Bách Hoa Môn bị hủy diệt thì Hoa Ngọc Như ta cũng sẽ không khuất phục kẻ nào, cho nên các vị thủ đoạn gì cứ việc sử dụng hết ra, xem ta có thúc thủ chịu trói hay không?" Nói xong hoành ngang trường kiếm tấn công một địch nhân.

Một tiếng cười lạnh truyền đến, chỉ thấy một người trong Tứ Bất Toàn của Phong Nhân viện đáp xuống giữa sân, cười khùng khục nói: "Có khí phách lắm, ha ha, ta rất thích. Hôm nay ta đến đây kỳ thực chỉ là xem náo nhiệt, nhưng khí phách của ngươi đã hút hồn ta, cho nên ta quyết định đem cưới ngươi về, hắc hắc, nhất định là sướng lắm đây. Ta mặc dù là Lão Yêu trong Tứ Bất Toàn nhưng hơn mười năm qua chưa từng động lòng với nữ nhân. Hôm nay vừa thấy ngươi thì đã rung động, có lẽ đây là duyên phận, ha ha, ta rốt cuộc đã tìm được chính mình, mau theo ta rời khỏi đây, cam đoan không kẻ nào dám ngăn cản nàng.

Nhìn Tứ Bất Toàn với vẻ ghê tởm, Hoa Ngọc Như lạnh lùng nói: "Cho dù ta phải lập gia thất cũng sẽ không tìm ngươi, ngươi không cần hồ đồ ở đây nữa, mau rời khỏi đây."

Bốn phía chợt vang lên một loạt tiếng cười, có một câu nói vang lên, chẳng qua không biết của ai: "Lão già điên xấu xí kia, ngươi muốn cưới vợ à, ta xem nơi đây không ai chịu lấy ngươi đâu, chi bằng ta giới thiệu cho ngươi một nơi, bảo đảm ngươi sẽ hài lòng, ngươi đồng ý không?"

"Hay lắm, nơi đó là nơi nào, mau nói đi?"

"Tốt lắm, đó chính là nơi nuôi heo nái ở Hoa gia, họ đang tìm heo đực để phối giống. Với bộ dáng của ngươi thì xem ra rất thích hợp đấy." Bốn phía nhất thời cười rộ lên.

Lão Yêu phẫn nộ gầm lên một tiếng, chỉ thấy lão dựng đứng thân thể lên, bắn thẳng vào đám đông. Trong đám đông có một người đội mũ, đột nhiên bỏ chạy, vừa chạy vừa nói:

"Lão điên xấu xí, ngươi không soi gương ư? Đệ nhất Bách Hoa mà ngươi cũng muốn lấy ư? Ngu ngốc quá. Lại đây, có gan thì đuổi theo đại gia, ha ha ta sẽ cắt đầu của ngươi cho heo ăn, bất quá sợ rằng ngay cả heo cũng không thèm ăn.

Lão yêu điên cuồng gầm lên, quát lớn: "Tiểu tử thúi đừng chạy, hôm nay ta không lột da được ngươi thì ta không phải là người Phong Nhân viện nữa, đứng lại." Hai người nói mấy câu đã chạy xa, mọi người ngoại trừ cười vang thì không ai để ý đến nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận