Trên Anh Hùng lâu, thân phận Phượng Hoàng đặc sứ của Hoa Tinh bỗng chốc đã truyền đi. Tiếp theo chờ hắn sẽ là gì? Tiền tài, mỹ nữ, hay là âm mưu quỷ kế? Ai cũng không nói được.
Bưa cơm mất không ít thời gian, trong lòng Hoa Tinh cười thầm, nhưng mấy người cùng bàn ăn mà không biết mùi vị. Lúc chia tay, Hoa Tinh chúm chím cười nhìn Thu Nguyệt, cặp mắt thấu ra thần thái dụ người, Thu Nguyệt bẽn lẽn tránh mục quang của hắn. Hoa Tinh trông thấy ánh mắt ghét hận của mấy nam nhân, hắn liền giương mắt lên lộ ra dáng cười tà dị, khiến người khác không sao lường được cao sâu, không thể nhìn thấu được hắn.
Mắt tiễn Thu Nguyệt đi xa, Hoa Tinh cười nói với Mai Hương: "Vừa rồi lúc các vị trò chuyện, cô nói xấu ta không ít đúng không?"
Mai Hương giật nảy mình, nàng không ngờ hắn biết chuyện này. Cặp mắt hoảng loạn tránh né Hoa Tinh nói: "Đó là việc của ta và Thu Nguyệt, không cần thiết phải nói với ngươi." Nói xong vội vàng đi xuống lầu, khiến Hoa Tinh cười lớn một trận.
Hoa Tinh đưa mắt ngó mấy người trên lầu, khi cặp mắt hắn quét tới người nữ tử mặc áo xanh lục, hắn thầm nhủ thân thể nàng cực đẹp, nếu mà có cơ hội mơn trớn hưởng thụ một lần, nhất định cực kỳ sảng khoái. Hoa Tinh thu hồi mục quang, sau đó hắn rời khỏi Anh Hùng lâu đuổi theo Mai Hương.
Hoa Tinh và Mai Hương chơi ở thành Trường An hết nửa ngày, hiển nhiên Mai Hương rất vui vẻ, đối với việc Hoa Tinh mấy lần nắm tay nàng cũng không để ý lắm, chỉ lườm hắn mấy cái khi hắn nắm tiểu thủ của mình. Xế chiều hai người đi kiếm khách sạn, vì Mai Hương chơi cả ngày nên sau khi ăn cơm nàng bèn đi nghỉ. Rất nhanh nàng tiến vào giấc ngủ.
Hoa Tinh êm ái tiến vào phòng Mai Hương, hắn nhìn Mai Hương đang yên lặng ngủ say trên mặt liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Hoa Tinh vuốt ve nhè nhẹ khuôn mặt mỹ lệ của Mai Hương thầm thì: "Tiểu đảo đản (1), ngủ ngon nhé, ta ở cạnh nàng." Nhìn cặp môi quyến rũ, Hoa Tinh nhẹ nhàng cúi đầu ngậm lấy hai mảnh môi mềm mại của nàng trong miệng, rồi nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi thưởng thức. Hoa Tinh thầm hô một tiếng tuyệt diệu.
Hoa Tinh nếm rất lâu, hắn không nỡ rời nàng. Nhìn cái miệng nhỏ xinh xắn của nàng, trên mặt Hoa Tinh lộ ra nụ cười khẽ. Mục quang từ từ di chuyển xuống dưới, rơi trên hai tòa ngọc nhũ nẩy nở của Mai Hương. Thân thể Mai Hương mảnh dẻ thanh tú, hai tòa ngọc nhũ không lớn lắm nhưng tương đối cao và thẳng. Thần sắc trong mắt Hoa Tinh biến đổi liên tục, trên mặt hiện ra nụ cười hững hờ, hữu thủ nhẹ nhàng rơi trên ngực Mai Hương, rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay cảm thụ hình dạng to nhỏ.
Bàn tay Hoa Tinh rất ôn nhu vì sợ Mai Hương thức giấc. Hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve hai tòa ngọc nhũ, nên vẫn chưa cảm giác được xúc cảm nhu nhuyễn đàn hồi. Ngọc nhũ của Mai Hương không lớn nên hoàn toàn vừa khít bàn tay của Hoa Tinh. Hoa Tinh lặng lẽ ngồi cạnh Mai Hương dùng tay cảm giác sự mỹ lệ và mỹ diệu của nàng. Hắn không hành động quá đáng, chỉ nhè nhẹ vuốt ve kiều đỉnh nhu nhuyễn của Mai Hương, cặp mắt hàm chứa tơ tơ thương tiếc nhìn nàng.
Không lâu sau Hoa Tinh đắp chăn cho Mai Hương, sau đó lại nhẹ nhàng hôn đôi môi mê người của nàng một hồi nữa, rồi mới yên lặng rời khỏi. Hoa Tinh nhảy lên mái nhà, hắn nhìn thành Trường An dưới sắc đêm, nơi nơi treo đèn, bốn bề lấp lánh ánh sáng trông thực mỹ lệ. Hoa Tinh đứng lặng lẽ hồi lâu trên mái nhà, đột nhiên thân thể lóe lên bắn về hướng tây, nháy mắt mất hút trong màn đêm.
Trong một đại viện ở tây thành có một căn phòng vẫn còn sáng đèn. Bây giờ đêm đã khuya rồi, người thường sớm đã đi ngủ, nhưng trong phòng này đèn vẫn đang sáng, biểu lộ có chút quái dị. Càng lạ hơn là, ngoài cửa sổ lúc này có một bóng người mảnh mai đang nấp, bất thường ghé mắt ngó vào bên trong, tỏ ra vô cùng thần bí. Nhưng hết thảy đều bị một bóng người bay ngang qua mái nhà phát hiện, người này liền nhẹ nhàng rơi trên nóc không phát ra một chút thanh âm nào, hiển nhiên là một cao thủ.
Hắn nhẹ nhàng gỡ một viên ngói nhìn vào trong phòng, tức thì cả người ngây ra. Duyên cớ nào vậy, vốn là trong căn phòng này chính là có một nam một nữ đang thân mật, hai thân thể trần truồng đang giao dệt với nhau, không ngừng uốn éo, hắn thấy trong người phát sốt, dục hỏa nổi lên. Người trên nóc nhà này cũng không phải xa lạ, chính là Hoa Tinh. Hoa Tinh cứ thẳng đường bay đến nơi có ánh đèn, vô ý phát hiện nơi kỳ quái ở đây, liền dừng lại xem thử, ai biết lại thấy được màn biểu diễn rực rỡ này.
Nam nhân trong phòng trông khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, song mục hàn quang ẩn hiện, hiển nhiên võ công cực cao. Lúc này đang ôm nữ nhân trong lòng dùng lực nhún lên xuống. Còn nữ nhân nhìn vào mới chừng hai tám hai chín, mỹ lệ kiều diễm. Hoa Tinh ở bên trên nhìn chòng chọc vào thân thể nữ nhân, đây là lần đầu tiên hắn thấy nữ nhân ở truồng, mà lại là nữ nhân tương đối mỹ lệ.
Chỉ thấy nữ nhân này, không những có khuôn mặt mỹ lệ, còn có một tấm thân tuyệt mỹ. Hai tòa nhũ phong trước ngực vừa lớn vừa tròn, mười phần chắc chắn, đang phập phồng lên xuống tùy theo cơ thể nàng. Ở bên trên là hai hạt bồ đào đỏ thẫm và ngọc nhũ trắng như tuyết tương phản thành hấp dẫn, càng thêm ba phần mỹ lệ. Dưới song phong đầy đặn là vùng bụng bằng phẳng và eo lưng thon thon, lại xuống phía dưới là phì đồn sung túc trắng muốt và cặp đùi tròn đầy nhuận như ngọc.
Nam tử trên giường chính là đang ôm nữ tử xinh đẹp đó, một tay đang nhào nặn song phong trước ngực nàng, tay còn lại giữ chặt eo lưng, đang dùng lực xung phong liều chết, nhìn thần tình thì biết hắn sảng khoái trong lòng rồi. Đương nhiên, nếu đổi cho nam nhân đó, có thể ôm người đẹp sung sướng như thế cũng sẽ sảng khoái trong lòng thôi. Hoa Tinh coi một hồi không nhịn được nuốt nước bọt cái ực, hắn thầm nhủ mỹ nhân như thế nên ở trong lòng mình mới phải, đáng tiếc hiện tại ở trong lòng kẻ khác.
Hoa Tinh ở trên nóc nhà ngó một hồi, do góc độ liên hệ nên hắn không coi được rõ ràng biểu tình cụ thể của nữ nhân này, chỉ có thể nhìn thấy thân thể mỹ lệ rung động không ngừng, hai tòa ngọc nhũ mê nhân dục túy say người đó, hấp dẫn sâu xa Hoa Tinh.
Qua một hồi nữa hai người giao hoan chậm lại, nam nhân ôm nữ nhân, song thủ nắm nhũ nhục rắn chắc nhào nặn, vẻ mặt đắc ý cười nói: "Thế nào, tiểu yêu tinh, khoan khoái chứ. Ha ha."
Nữ tử đang tựa lưng trong lòng hắn, trong mắt thoáng qua thần sắc dị dạng không dễ phát hiện. Kiều mị nói: "Ngọc Long chàng thực lợi hại, mỗi lần đều làm cho người ta khoai khoái muốn chết, người ta thực muốn vĩnh viễn nằm trong lòng chàng không dậy nữa." Trên mặt nàng có nụ cười kiều mị.
Nam nhân kêu bằng Ngọc Long cười nói: "E rằng nàng chẳng phải muốn ta ôm trong lòng, mà là muốn lão nhị của ta ấy, mỗi lần nó đều cho nàng ăn no mà, ha ha." Nói xong cực kỳ đắc ý.
Nữ tử ngữ khí mềm mại nói: "Ngọc Long, chàng nói xem ta hay là Tú Quyên tốt hơn?" Trong lời lẽ có ý ghen tuông.
Ngọc Long nghe nói sắc mặt khẽ thay đổi, nhẹ giọng nói: "Không được đề cập đến cô ta, khi ta ở cùng nàng tốt nhất ít nói đến cô ta, biết không?" Đồng thời song thủ ngoan độc nhào nặn nhũ phòng trắng muốt của nàng, ngón tay sử kình lực ngắt ở đầu nhũ.
Sắc mặt nữ tử có chút thống khổ, hiển nhiên là bị Ngọc Long làm đau đớn. Cơ thể run nhẹ, hừ lạnh nói: "Mỗi lần đề cập đến y, chàng đều né tránh không trả lời, chàng đừng cho rằng ta không biết tâm tư của chàng. Chàng thường lén lút nhớ mong y, đáng tiếc nàng là đại tẩu của chàng, mà đại ca Ngọc Hổ của chàng lúc nào cũng trông coi y cực tốt, khiến chàng không dễ hạ thủ, vì vậy mà chàng ngầm hận đại ca không thôi, đúng không?"
Sắc mặt Ngọc Long đại biến tức giận nói: "Im miệng, nàng không được hồ thuyết bát đạo (2), chỉ là lời đồn thổi, căn bản không có việc này." Đồng thời bàn tay bóp mạnh ngọc nhũ trắng nõn đến mức đỏ ửng lên, hiển nhiên bị nữ tử này nói trúng tâm sự.
Nữ tử đau đớn khẽ nói: "Nhẹ thôi, chàng làm đau ta rồi. Hiện tại chỉ có hai người bọn ta chàng sợ gì chứ, chẳng lẽ chàng vẫn không tin ta ư?" Nói xong quay lại ngó hắn, cặp mắt có chút ưu oán, tựa hồ lấy làm lạ hắn không tin tưởng mình vậy.
Ngọc Long nhìn nàng một hồi, bàn tay dần dần trở nên nhẹ nhàng, chầm chầm vuốt ve ngọc nhũ đầy đặn nhu nhuyễn như bông, nói: "Nàng biết tâm tư của ta thế nào không?"
Nữ nhân ngó ra cửa sổ, cặp mắt liền thoáng qua ý hận, cười nhẹ nói: "Điều này có gì khó đâu, mỗi lần chàng nhìn thấy Tú Quyên, ánh mắt đó đừng nói là ta, ngay cả Tú Quyên cũng hiểu rõ chàng không có hảo ý với y. Nhưng lần nào ta hỏi chàng, chàng đều viện cớ này nọ mà nói cái khác, tránh né không trả lời. Chàng đừng tưởng rằng ta không biết, nhiều việc tốt của chàng ta đều biết, hừ." Nói xong vẻ mặt tỏ ra ghen tuông.
Ngọc Long hữu thủ vuốt ve nhục cầu mềm mại, tả thủ duỗi hướng xuống khoảng giữa hai chân nhẹ nhàng ve vuốt. Sắc mặt có chút biến đổi hỏi: "Tiểu Bình, nàng còn biết chuyện gì nữa, nói ta nghe xem." Lúc nói, tả thủ nhẹ nhàng mơn trớn vùng đất nhạy cảm của nàng, như là nhắc nhở nàng, lại như là uy hiếp nàng vậy.
Nữ nhân tiểu Bình không nhịn được toàn thân uốn éo, miệng thở hổn hển, quyến rũ nói: "Ta nói ra chàng không được tức giận, nếu không ta không nói đâu." Coi bộ nàng cũng biết được trước tiên phải giữ cho mình có đường lui.
Tay Ngọc Long vẫn hưởng thụ nhục thể mỹ diệu, miệng thì đáp lời: "Được, nàng nói đi, ta không nổi giận là được." Mặc dù mồm nói như vậy, nhưng trong mắt lại lóe lên hàn quang.
Tiểu Bình nhè nhẹ quẫy động hai chân, tránh né tả thủ của hắn. Cặp mắt nhìn song cửa lộ ra ý hận lạnh lẽo. Nàng nói: "Ta ư, không chỉ biết chàng có ý với Tú Quyên, mà còn biết tâm tư ma quỷ của chàng. Bình thường khi ta cùng Tú Quyên nói chuyện, có thể nhìn ra được dục niệm trong mắt chàng. Nói lời thực, Tú Quyên liệt danh thứ sáu trên Bách Hoa Phổ hai mươi năm trước, còn ta xếp thứ chín, đích xác ta không đẹp bằng y. Càng quan trọng là Tú Quyên đoan trang tú lệ, khiến cho người khác cảm giác được sự thần thánh bất khả xâm phạm, cái đó gọi là hết sức dụ người. Nam nhân bọn chàng, yêu thích nữ nhân như thế, giành không được mới là tốt nhất, đúng không?
Ngọc Long gật đầu nói: "Không sai, nam nhân đích xác là yêu thích nữ nhân như Tú Quyên. Có điều nàng cũng dụ người chứ, nàng xinh đẹp mỹ lệ, tràn đầy mị lực, sung mãn vị nữ nhân, cũng là nữ nhân muốn có trong lòng nam nhân thiên hạ. Chỉ là Tú Quyên lạnh lùng đoan trang, khiến người ta muốn đè cô ta xuống dưới, sung sướng với cảm giác chinh phục cô ta."
Tiểu Bình hừ lạnh một tiếng nói: "Nam nhân bọn chàng là thứ không tốt, chàng cho rằng những việc chàng làm ta không biết chăng? Ta tất cả đều hiểu rõ, hừ. Chàng vì muốn giành được Tú Quyên vào tay, cũng đã phí không ít tâm lực. Đáng tiếc Tú Quyên tính tình cương liệt, dùng cái chết để bức bách, kết cuộc chàng vẫn không chiếm được y. Sau khi chàng biết Tú Quyên tính cách mạnh mẽ thì thay đổi biện pháp, không còn cứng rắn nữa. Trước tiên chàng đem điệt nhi của mình giết đi, khiến cho Tú Quyên cực kỳ thương tâm, nhân lúc y yếu ớt mà chàng định thực hiện ý đồ, tiếc là vẫn không được toại ý; Sau đó chàng …, hừ" Nói đến đây thì dừng lại.
Ngọc Long sắc mặt đại biến, song thủ ngoan độc dày vò nhục thể tiểu Bình. Ánh mắt âm lạnh nói: "Nàng biết không ít nhỉ, về sau, nói tiếp đi." Cặp mắt càng thêm âm sâm. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Dường như cảm giác được sự biến hóa của y, tiểu Bình quay đầu lại nhìn y, cười nhẹ nói: "Hay là ta không nói nữa, nếu không sợ rằng chàng lại nuốt sống ta mất."
Vẻ mặt Ngọc Long liền mềm lại, lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: "Ta muốn ăn nàng, nhưng ta lại luyến tiếc nàng. Ăn nàng rồi tương lai ai cùng ta sung sướng chứ, chớ nghĩ nhiều, tiếp tục nói đi, ta muốn coi thử đại bản sự của nàng, biết được bao nhiêu việc của ta." Nói xong tả thủ dùng lực, cơ thể tiểu Bình bất giác run lên.
Cặp mắt quyến rũ ngó hắn một cái, lúc quay đi ánh mắt tiểu Bình âm trầm vô tỷ. Coi bộ trong lòng hai người này đều có mưu đồ đen tối, không phải là người đơn giản. Tiểu Bình nhẹ nhàng vuốt tóc, động tác ưu mỹ, phong thái mê người, nói tiếp: "Sau đó ư, chàng nhân lúc đại ca đi xa, thì mua chuộc sát thủ, ngầm đánh lén y, nhân tiện y không đề phòng giết chết y, còn sát thủ chàng giết chết toàn bộ, để tránh rò rỉ phong thanh. Chàng làm việc này thật hoàn mỹ, thần không biết quỷ không hay. Sau khi chờ cho Tú Quyên hỏi thăm biết được cái chết của Ngọc Hổ, chàng lại cố ý biểu hiện ra bộ dạng bi phẫn vô bì, mồm miệng liến thoắng nói muốn đi kiếm hung thủ, báo thù cho đại ca, muốn nhờ việc này để thu được sự cảm kích của Tú Quyên, tiến một bước thực hiện kế hoạch của chàng, sau cùng bỡn cợt Tú Quyên trên tay, thỏa mãn đầy đủ dục vọng của chàng. Ta nói không sai chứ?"
Ngọc Long sắc mặt âm lạnh, thần sắc trong mắt bất định, bất thường lóe hiện ra sát cơ, nhưng tựa hồ lại có vẻ không nỡ giết nữ nhân xinh đẹp này. Hoa Tinh ở trên nóc nhà nghe nói, thầm nhủ: "Tên Ngọc Long này thực là vô độc bất trượng phu, vì giành được đại tẩu của mình, không ngờ đích thân giết chết đại ca và tiểu điệt của mình, hắc hắc, thực là đáng sợ, cực kỳ tàn nhẫn."
Vẻ mặt Ngọc Long lại trở nên bình tĩnh, gật đầu thừa nhận nói: "Không sai, nàng nói không sai, tự ta xuất mã mua chuộc sát thủ giết chết đại ca, sau đó vì để bảo mật, ta lại đem số sát thủ đó toàn bộ giết hết. Không ngờ nàng thực là có chuyện độc đáo, cả những việc này cũng biết, trước đây ta quá xem nhẹ nàng. Hôm nay cho dù ta không so đo việc này với nàng, nhưng cần phải làm sao thì nàng nên hiểu rõ, nếu như tiết lộ tin tức, đừng trách ta không nghĩ đến tình cảm bao nhiêu năm nay." Thanh âm càng thêm âm trầm, khiến người ta lạnh tim.
Tiểu Bình bỗng chốc yên tĩnh lại, tỏ ra có chút khác thường. Hoa Tinh ở trên nóc nhà ngó hai tay của Ngọc Long, trong lòng có phần khó chịu. Thật bực mình, đồ mỹ diệu thế này bị hắn chiếm mất. Song thủ Ngọc Long vuốt ve trên người tiểu Bình, trong lòng nghĩ tới tâm sự. Mà tiểu Bình cũng lặng lẽ không nói, dường như cũng nghĩ đến sự tình.
Đột nhiên, ầm một tiếng, phá vỡ sự yên lặng khó có được này. Nơi cửa phòng xuất hiện một bóng người, Ngọc Long ngó một cái, sắc mặt đại biến, nghệt mặt ra nói: "Đại tẩu làm sao biết, làm sao biết chỗ này, Tú Quyên?" Đồng thời song thủ đang hoạt động thoáng cái đã ngừng lại. Còn tiểu Bình nhìn Tú Quyên, trong mắt lóe lên vẻ rạng rỡ.
Trên nóc nhà Hoa Tinh cũng kinh động, không ngờ người ở bên ngoài nghe trộm suốt từ nãy giờ là Tú Quyên, đại tẩu của Ngọc Long. Nhìn Tú Quyên, Hoa Tinh ngầm tán dương, quả nhiên mỹ lệ vô tỷ, khuôn mặt tú mỹ có khí chất đoan trang cao quý, khiến người ta vừa yêu vừa sợ, dáng người mảnh mai thon dài, trước ngực song phong sừng sững, tỏ ra hài hòa cân đối. So với với tiểu Bình thì chưa đủ nở nang, nhưng đặc biệt có cảm giác hết sức nhu mỹ, phù hợp với khuôn mặt thanh tú đoan trang của nàng, rõ ràng là đẹp như tiên trên trời, không thẹn là đại mỹ nhân bài danh thứ sáu trên Bách Hoa Phổ năm đó, chẳng trách Ngọc Long có ý muốn với nàng.
Vẻ mặt Tú Quyên đầy tức giận, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Ngọc Long, nói: "Ngươi đúng là giống cầm thú, lợn chó không bằng. Ham muốn mỹ sắc, không ngại tự tay giết chết thân sinh đại ca của mình, sát hại thân điệt nhi của mình, ngươi nói xem, ngươi vẫn còn hay không còn là người? Ngươi căn bản đúng là cầm thú. Hôm nay ta đến giết ngươi con súc sinh đáng chết này, ta phải báo thù cho con trai ta và Ngọc Hổ. Ngươi nộp mạng đi." Nói hết liền vung chưởng bổ tới Ngọc Long.
Ngọc Long đẩy tiểu Bình ra, thân hình nhanh như chớp nhảy tới cạnh cửa. Hắn đóng cửa lại. Lớn tiếng nói: "Đại tẩu chớ nghe tiểu Bình nói nhảm, ban nãy cô ta nổi máu ghen, cố ý nói như thế, nên không thể chính xác. Ta làm sao có thể làm ra việc này chứ, đại tẩu phải tin ta."
Tú Quyên bừng bừng nổi giận, lạnh giọng nói: "Súc sinh, ngươi cho rằng ta vẫn còn là đứa trẻ ba tuổi ư? Như vậy dễ dàng cho ngươi quá. Hôm nay không phải ta chết thì là ngươi chết, ta không thể tha ngươi được." Nói xong công lực nâng lên mười tầng, toàn lực đánh ra.
Ngọc Long thì thân thể trần truồng, né tránh sự tấn công của nàng. Tiểu Bình đang đứng một bên, lặng lẽ coi hai người đánh nhau. Hoa Tinh trên nóc nhà thì nhân cơ hội lớn nhìn no con mắt, ánh mắt hắn quét đi quét lại trên cơ thể tiểu Bình, trong lòng thầm nhủ chân mỹ.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, nơi xa vang lên ba tiếng báo giờ, đã là canh ba rồi. Cuộc đánh nhau trong phòng nhỏ đã đến hồi nguy hiểm, nhưng lại có phong quang dụ người vô hạn. Hoa Tinh dòm trộm như tia chớp, mục quang bất thường dừng lại trên song phong trước ngực tiểu Bình, ngẫu nhiên cũng nhìn chỗ thần bí giữa hai chân tiểu Bình, đáng tiếc không đúng góc độ, nhìn không rõ ràng.
Sắc đêm của thành Trường An, vô cùng mỹ lệ, mỹ nhân của thành Trường An, hết sức dụ người. Tại tiểu phòng phía tây thành này, kết cuộc hươu chết về tay ai nhỉ, ai cũng dự đoán không được. Tiếp theo Hoa Tinh sẽ thấy được những gì, hay là, có thể vượt ngoài mong đợi.
(1). Đảo đản: gây chuyện, gây sự. (2). Hồ thuyết bát đạo: nói xằng, nói bậy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...