Dưới ánh nắng chói chang, chưởng kình âm độc tàn nhẫn màu đen của La Văn vững vàng bao trùm lên Đặng Vũ. Song quyền của Đặng Vũ nhanh như thiểm điện, điên cuồng tung ra cản phá từng đạo hắc sắc chưởng kình của đối phương. Giữa không trung, vô số quyền ảnh đỏ sậm lần lượt va chạm với hắc sắc chưởng kình, thanh âm như sấm sét truyền đi thật xa, chấn động lòng người.
Ánh mắt Đặng Vũ lạnh lẽo như băng, thân thể di chuyển với tốc độ cực nhanh, song quyền khoái tốc phát ra, liều mạng ngạnh kích với chưởng kình của đối phương. Không lâu sau, thân thể song phương đều túa ra mồ hôi như mưa, cố nhiên đã tiêu hao không ít công lực và thể lực. Ánh mắt La Văn âm trầm vô cùng, đối với võ công của đối phương đã ngạc nhiên vô cùng, không thể nào nghĩ ra chỉ trong vòng nửa tháng mà tên tiểu tử Đặng Vũ kia có thể tạo thành kỳ tích, võ vông tăng tiến thập bội, đây tuyệt đối là việc khó thấy trên thế gian.
Đặng Vũ hét lớn một tiếng, song quyền toàn lực đấm thẳng ra, đánh tan chưởng ảnh, thân thể như tên rời cung bắn thẳng về phía La Văn, thi triển cận thân đả pháp. Mỗi quyền của Đặng Vũ đều dùng toàn lực tung ra, liều mạng quyết chết cùng đối phương, hoàn toàn không để cho đối phương thi triển hoa chiêu xảo thuật. La Văn càng đánh càng kinh ngạc, cũng đã phải sử dụng toàn lực để xuất chiêu, chưởng chưởng ẩn hàm chân lực cực mạnh. Hai người giao chiến một hồi khiến cho thiên hôn địa ám nhưng vẫn chưa phân được cao thấp.
Quyền chưởng ngạnh tiếp, song phương đều thối lui sáu bước, mắt nhìn đăm đăm đối phương. Thân thể La Văn bỗng nhoáng lên, nghiêng xéo, tạo thành một đạo tàn ảnh, huyễn hóa xung quanh Đặng Vũ thành ba đạo nhân ảnh, không phân biệt được thực giả. Mỗi đạo nhân ảnh đều đồng loạt tung ra bảy chưởng, tạo thành thế ba đánh một, vây công Đặng Vũ. Đặng Vũ biến sắc, chân thực luận bàn về kỹ xảo khi giao thủ thì hắn còn kém La Văn nhiều. Nhìn ba đạo nhân ảnh, Đặng Vũ chỉ còn cách xoay tròn, song thủ nhanh như chớp tung ra mười bảy quyền, sau đó nhảy vụt lên tránh khỏi công kích đối phương.
Đứng im ở giữa không trung, ánh mắt Đặng Vũ biến thành lạnh lẽo vô tình. Giao thủ đã lâu, hắn cũng hiểu được nếu tiếp tục đánh như từ lúc đầu đến giờ thì sẽ không có được kết quả tốt. Bản thân hắn muốn báo thù, đã không tiếc tất cả, ngay cả chết cũng không sợ, lúc này cừu nhân đã ngay trước mắt, còn chờ gì nữa?
La Văn nhìn đối phương đứng sừng sững như một ngọn núi giữa không trung, trong lòng khẽ cảm thấy chấn động, cũng nhảy vụt lên, đứng ngang hàng với đối thủ. Hai người cứ thế đứng nhìn nhau trên không trung, tình thế cực kỳ quái dị.
Lúc này nhóm người Hoa Tinh đã chạy đến, lão đạo nhìn thấy hai người giữa không trung, biến sắc thở dài nói:
"Không nghĩ ra lại chính là hắn. Nửa tháng không gặp, không ngờ hắn đã luyện thành tuyệt kỹ vô thượng, rốt cuộc đến đây tìm La Văn báo thù. Có lẽ đây chính là số mệnh của bọn hắn, không ai có thể tránh né được.
Thượng Quan Yến thấy lão đạo dường như biết bạch y thiếu niên Đặng Vũ, nén không được hỏi:
"Lão đạo, người đó là ai, ông biết hắn ư? Mau nói cho chúng ta biết." Nói xong háo hức nhìn lão đạo, vẻ mặt thập phần thú vị.
Lão đạo không để ý đến nàng, vẻ mặt hiện rõ vẻ ưu tư. Có lẽ suốt đời này lão sẽ không thể nào quên được Đặng Vũ. Lão thở dài một hơi, than rằng:
"Đó là thiếu niên ta đã từng gặp dưới chân núi Không Động – Đặng Vũ. Tình cảnh ngày đó cả đời ta cũng không quên, ngày đó hắn ôm một thiếu nữ, ngửa mặt lên trời khóc rống lên. Mỗi lần nhớ đến chuyện này, ta lại không ngừng nhắc nhở bản thân nhất định phải giết chết La Văn, vì thế gian trừ hại. Không ngờ hôm nay Đặng Vũ đã đến đây. Vậy cũng tốt, có lẽ đó là cơ hội của hắn, có lẽ lão thiên cũng muốn giúp hắn báo thù.
Đám người Hoa Tinh lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt lão đạo như lúc này, dáng vẻ của lão tràn ngập vẻ trách trời thương dân. Hoa Tinh mở miệng nói:
"Với võ công của Đặng Vũ, sợ rằng muốn giết La Văn cũng không dễ dàng. Trên người La Văn mơ hồ hàm chứa một thứ chân khí vô cùng quỷ dị, thập phần tà môn, âm hàn cực kỳ.
Lão đạo nhìn La Văn, ánh mắt lóe ra cừu hận như bông lửa, lạnh lùng nói:
"Hôm nay, vô luận thế nào ta cũng không thể để cho súc sinh kia còn sống chạy thoát. Hôm nay hắn phải chết." Nét mặt lão đạo kích động, hiển nhiên nội tâm cực kỳ căm phẫn La Văn.
Toàn thân Đặng Vũ hội tụ lại thành từng đạo chân khí đỏ sậm, hình thành một lồng khí đỏ rực, che chắn hoàn toàn thân thể, hai mắt bắn ra khí thế cừu hận như muốn hủy thiên diệt địa, trong nháy mắt đã tràn ngập tứ phía. Ngay cả chúng nhân phía dưới cũng bị cừu hận tràn đến, khiến cho ai nấy đều cảm nhận được sự phẫn hận đến cùng cực của Đặng Vũ – một thiếu niên còn sống nhờ sự hận thù, nội tâm của hắn chỉ có thù hận, ngoài ra không còn gì khác, không phải, có lẽ còn có một chút tang thương và một chút hồi ức khi xưa.
La Văn lúc này tập trung toàn bộ tinh thần, thân thể tràn ngập sự quỷ dị tỏa ra từ hắc sắc chân khí. Từ phía sau lưng hắn dần hình thành một đại thủ ấn màu đen, thập phần quái dị, mang theo khí tức âm trầm tà ác, tựa như có thể phá trời rạch đất. Hắn mỉm cười nham hiểm, song thủ nâng lên trước ngực, nói:
"Tiểu tử, kiếp sau phải nhớ cho kỹ không được trêu chọc đến bổn đại gia, hãy xem Ma Thiên Quỷ Thủ của ta tiễn ngươi xuống địa ngục." Dứt lời, song chưởng hợp nhất, phân ra vỗ thẳng vào thân thể Đặng Vũ giữa không trung.
Chỉ thấy đại thủ ấn phía sau La Văn trong nháy mắt đã vỗ xuống đầu Đặng Vũ, cuồng nộ vỗ thẳng xuống như muốn ăn tươi nuốt sống Đặng Vũ. Đặng Vũ nghiêm mặt, song quyền phóng thẳng lên trời đồng thời một gầm lên một tiếng như trời long đất lở, cái lồng khí màu đỏ sậm bỗng ngưng tụ lại thành quyền ảnh, vụt đến hắc sắc đại thủ ấn.
Chúng nhân quan khán đều tránh ra xa, mở to mắt, nín thở nhìn song phương giao thủ. Lúc này hai loại chân khí bất đồng va chạm mạnh vào nhau, phát ra một tiếng nổ mạnh, dưới mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu thật lớn. Quyền ảnh màu đỏ phá tan hắc sắc chưởng ấn, nhưng cũng bị ăn mòn, dần tiêu thất trên không trung. Đặng Vũ bị hai đạo chân khí ngạnh tiếp chấn văng thẳng xuống dưới hố đất, không biết sống chết ra sao.
Trương Xuân thấy vậy cả kinh, hét lên:
"Sư đệ, ngươi không chứ, sư đệ, sư đệ! Ngươi không thể chết được, ta không tin." Tuy nhiên hắn còn chưa dứt lời đã thấy khí tức cường đại từ dưới hố sâu toát ra, đất cát tứ phía tung bay, một nhân ảnh phóng vụt lên cao. Trong mắt Trương Xuân lệ nóng rưng rưng, kích động vô cùng.
Đặng Vũ xoáy người, bụi đất trên cơ thể trong nháy mắt rơi hết, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên thân thể La Văn, lạnh lùng nói:
"Yên tâm, nếu chưa giết được ngươi thì ta sẽ không thể chết dễ dàng như vậy. Bây giờ sẽ cho ngươi xem lợi hại của ta." Nói chưa dứt lời thì cơ nhục toàn thân bắt đầu rung động, ngưng tụ lực lượng lại, một đạo quyền ảnh đỏ sậm trong nháy mắt vụt ra, mang theo khí thế khai thiên liệt địa, mang theo cuồng phong tứ phía ngưng tụ thành một đạo long quyển phong rít lên giận dữ như quỷ lệ từ địa ngục nổi lên, điên cuồng tấn công La Văn.
La Văn biến sắc, hắc khí vần vũ xung quanh thân thể, song chưởng hợp lại tán ra, hơn mười chưởng ảnh nhanh như tia chớp đón nhận công kích của Đặng Vũ. Chân khí va chạm nổ tung, thân thể La Văn run rẩy dữ dội trên không trung, hắc sắc chân khí bị phá tan, hiện ra nguyên thân của hắn. Thân thể La Văn bị chấn bay đi, máu tươi phun ra như mưa, tạo thành một đạo huyết sắc thải hồng xinh đẹp vô song trên trời.
Đặng Vũ tiếp tục lao đến, song thủ dũng mãnh xuất quyền, mỗi quyền đều mang theo chân khí toàn thân, oanh kích cơ thể La Văn. La Văn lúc này như lá khô trong gió, hữu thủ kích xuống phía dưới, mượn lực nhảy dựng lên tránh được công kích của Đặng Vũ, tư thế thập phần mỹ diệu. Từ tình huống này mà nói thì kinh nghiệm đối địch lâm trận của hắn vượt xa Đặng Vũ.
Tránh được đòn công kích điên cuồng của Đặng Vũ nhưng khóe miệng La Văn đã ứa ra máu đỏ, hai mắt trợn trừng nhìn Đặng Vũ như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, bộ dáng hung dữ vô cùng. La Văn cuồng hống lên một tiếng, song thủ bắt chéo trước ngực, tạo thành hình chữ thập, nhanh như chớp phát ra một chưởng ấn màu đen tiến đến trước người Đặng Vũ.
Hoa Tinh ở mặt đất nhìn hai người đánh nhau kịch liệt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi, nhìn theo chân khí màu đen của La Văn, nói:
"La Văn hẳn phải chứa đựng một bí mật rất lớn. Võ công cửa hắn rất giống với một loại võ học tuyệt bí năm xưa. Trước đây võ lâm có tam đại tà giáo, đầu tiên là Thiên Ma giáo, thứ hai là Tuyệt Âm giáo, cuối cùng là Quỷ Vương tông. Võ công mà La Văn thi triển hôm này giống hệt tuyệt kỹ bất truyền của Quỷ Vương tông năm đó, Quỷ Vương Ấn. Nếu đúng là võ công đó thì sợ rằng Đặng Vũ sẽ không thể báo thù được." Lão đạo nghe Hoa Tinh nói vậy thì sắc mặt biến đổi, lo lắng vô cùng.
Lão quay sang nhìn Hoa Tinh, khẽ hỏi:
"Ngươi xác định như vậy ư? Quỷ Vương tông đã bị tuyệt diệt hơn bảy mươi năm. Không lẽ năm đó vẫn còn kẻ sống sót ư? Nếu vậy thì Đặng Vũ sẽ gặp nguy hiểm, không được, ta phải giúp hắn một tay." Lão đạo nói xong, vội vã muốn tiến lên.
Dạ Phong ngăn lão lại, nói:
"Lão đạo, ông hoảng sợ cái gì? Ông xông vào lúc này không sợ sẽ bị chúng nhân cười nhạo hay sao? Hơn nữa chắc gì Đặng Vũ đã đồng ý cho ông hỗ trợ. Nói thì nói nhưng Đặng Vũ vẫn còn chưa rơi vào thế hạ phong, lão gấp gáp làm gì? Cứ xem đi đã." Lão đạo nghe vậy chỉ lẳng lặng đứng lại, không nói nữa.
Đặng Vũ cau mày, công lực toàn thân đột nhiên bộc phát, hữu thủ phát ra một quyền cương mãnh mang theo tiếng phá không chống lại chưởng ấn đen kịt của La Văn. Hai loại chân khí một âm một dương, một nhu một cương đâm thẳng vào nhau, nhất thời tính chất trái ngược bài xích lẫn nhau, sinh ra nổ mạnh, hình thành một cơn cuồng phong như muốn quét sạch đất trời. Chúng nhân quan chiến phải thối lui ra xa hơn ba trượng mới bình ổn thân hình, có thể thấy va chạm có uy lực cực mạnh, hoàn toàn không giống bình thường.
La Văn và Đặng Vũ đều lui về phía sau, lăng không cách nhau năm trượng, quanh thân thể lóe sáng hắc hồng quang mang không giống nhau, thập phần tà dị. Sắc mặt La Văn sa sầm xuống, hai tay nâng lên, bốn phía quanh thân thể nổi lên cuồng phong, hắc sắc chân khí đột nhiên tăng vọt, nâng thân thể hắn lên cao. Hắc sắc ma vương ấn từ phía sau đã lớn hơn mười trượng, từ xa nhìn lại như một đám mây đen, khiến cho người ta sợ hãi. Chúng nhân nhìn thấy cảnh tượng này đều hiểu rằng La Văn đã hạ quyết tâm, quyết phân định thắng bại tại đây.
Hai mắt Đặng Vũ đã trở thành đỏ rực, chân khí toàn thân bạo tăng, một cỗ chân khí cương mãnh cùng cực nhất thời tràn ngập toàn trường, chân khí phát ra bá đạo khiến mọi người đều khiếp sợ, Một đoàn chân khí đỏ sậm chậm rãi ngưng tụ trên người hắn, biến thành màu đỏ rực rỡ, giống hệt mặt trời trên cao, so với màu đen của La Văn thì hình thành một sự đối kháng cực kỳ rõ ràng.
Giữa không trung, hai loại chân khí tản ra khí thế bức người, không ai không biến sắc, tất cả đều bị võ học kinh thế hãi tục của song phương làm cho khiếp sợ. Mọi người bên cạnh Hoa Tinh, kể cả Dạ Phong và lão đạo cũng đều bị khí thể song phương gây rúng động trong lòng. Một đôi cừu địch này so với Vạn Trọng Sơn và Lý Dục không hề kém cạnh, thậm chí còn kinh nhân hơn một chút.
Lão đạo nhìn Đặng Vũ, vẻ mặt đầy kinh ngạc nói:
"Tiểu tử này rốt cuộc học thành võ công từ đâu? Thời gian chỉ có nửa tháng mà hắn có thể học được võ học bá đạo như vậy ư? Phái Không Động dường như không có loại tuyệt kỹ bá đạo như vậy. Rốt cuộc trong nửa tháng vừa qua hắn đã học võ với ai.
Hoa Tinh nhìn lão đạo, thở dài nói:
"Sau Trọng Sơn lại xuất hiện Đặng Vũ, có thể thế giới này không có sự công bằng." Lời này nói ra đều khiến chúng nhân chấn động, mọi người đều mơ hồ hiểu được chuyện gì sắp xảy ra. Lão đạo hoảng hốt hỏi:
"Tiểu tử, ngươi nói rõ ràng một chút, câu nói vừa rồi là có ý gì? Cái gì mà sau Trọng Sơn còn có Đặng Vũ, không lẽ ngươi nhìn được chuyện gì phải không? Mau nói cho ta biết, mau nói cho ta biết.
Hoa Tinh nhìn Đặng Vũ trên không trung, thở dài than:
"Chuyện trên thế gian này vì cừu vì hận mà cướp đi không biết bao nhiêu sinh mệnh của thanh niên, có lẽ bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Phái Không Động kỳ thật cũng có tuyệt học lợi hại vô cùng, chỉ tiếc là người hiểu được lại không nhiều. Hy vọng là ta đã nhìn sai, nếu không, tất cả cũng đều đã muộn.
Lão đạo nhìn hắn hỏi:
"Hoa Tinh, ngươi mau nói thật cho ta biết võ công của Đặng Vũ là thứ gì? Tại sao ngươi lại nói như vậy? Ngươi đã nhìn ra cái gì?
"Hoa Tinh cả đời này đối với mọi thứ chỉ cần nhìn một lần sẽ không thể quên, đặc biệt đối với phương diện võ học thì lại càng lợi hại. Ta cho rằng Đặng Vũ đã học võ công xuất phát từ phái Không Động, hơn nữa lại là tuyệt kỹ đã thất truyền trăm năm. Nghĩ thế nào cũng không ra là hắn đã học thành, có lẽ đây chính là thiên ý. Ông trời muốn mượn tay hắn giết chết La Văn, đồng thời cũng hủy diệt sinh mạng của hắn. Một trăm năm trước Không Động có một bộ võ học trấn sơn, danh dương thiên hạ, người trên giang hồ nghe được đều biến sắc. Đó là một bộ quyền pháp tên là Thất Thương quyền! Võ lâm thịnh truyền, tự hủy tâm mạch, kiến giả thất thương! Thất Thương quyền xuất, quỷ thần bi ai! Thật là nghĩ không ra, có lẽ, trong cuộc sống có những chuyện làm cho người ta cảm động, cũng có những chuyện lại khiến người khác tiếc nuối.
Lão đạo chấn động, chộp lấy cánh tay Hoa Tinh, lo lắng hỏi:
"Ngươi có biện pháp nào có thể hóa giải hay không? Ta không muốn nhìn thấy Đặng Vũ cũng lập lại kết quả như Vạn Trọng Sơn.
Hoa Tinh nhìn lên trời, thở dài một tiếng, lắc đầu không nói. Tất cả đã quá muộn. Lão đạo nhìn Đặng Vũ giữa không trung, ánh mắt lộ ra vẻ bi thương vô hạn. Đặng Vũ, tại sao ngươi lại chọn con đường này? Báo thù cũng có rất nhiều phương thức, tại sao ngươi lại chọn phương thức này? Không lẽ ngươi muốn đời mình lại có kết cục bi thảm như vậy? Khiến cho tất cả những người biết ngươi thương tâm thở dài hay sao?
La Văn trong mắt lóe lên quang hoa hắc sắc, khí âm hàn vần vũ trước mặt, song thủ vung múa theo quỹ tích kỳ quái trước ngực, song thủ chia ra nhất phản nhất chánh, bắt chéo, chồng lên nhau, giao xoa, biến ảo kỳ dị. Chân khí màu đen cũng theo song thủ của hắn quay cuồng nhanh chóng, cự chưởng màu đen sau lưng càng ngày càng biến thành dày đặc, tựa như một vật thể đen kịt, hữu hình hữu chất.
La Văn lạnh lùng nói: nguồn TruyenFull.vn
"Tiểu tử, đến đây đi, bây giờ ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục. Xem Hắc Ma Quỷ Vương Ấn của ta giết chết ngươi. Chết đi." Dứt lời, song thủ bắt quyết, giống như pháp ấn Phật đà, một cự thủ hắc sắc đè xuống, mang theo khí thể hủy thiên diệt địa trùm lấy thân thể Đặng Vũ.
Hồng quang trong mắt Đặng Vũ rực sáng, hữu thủ nắm quyền, tả thủ lập chưởng đưa ngang ngực, vững vàng nhìn La Văn, ánh mắt thản nhiên đầy tang thương. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có tang thương và hồi ức ngọt ngào trước đây, đáng tiếc những thứ đó đã rời xa. Ngày xưa tâm ái tình nhân, hôm nay đã ôm hận xa cách. Bây giờ đối mặt với cừu địch, trong lòng Đặng Vũ chỉ còn hận ý tràn ngập khắp thiên địa.
Nhìn chưởng ấn của La Văn tiến đến, Đặng Vũ mỉm cười, một nụ cười đầy tang thương tịch mịch, chưởng ấn tiến đến gần, đột nhiên thần sắc cả người Đặng Vũ biến đổi, một cỗ khí tức điên cuồng trong nháy mắt tràn ngập thiên địa, chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời gầm lên như nguyền rủa thiên địa bất công, mắng chửi chúng thần không mắt, vẻ mặt cuồng nộ cực kỳ. Tóc tai, trang phục Đặng Vũ đều tung bay phần phật, toàn thân giống hệt một pho tượng ma thần, quanh thân thiêu đốt một ngọn lửa hừng hực.
Thân thể Đặng Vũ chợt thuấn di ba trượng, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt La Văn, cách đối phương hai trượng, trong mắt chứa đầy lửa hận, hét lớn:
"Súc sinh, ta phải giết ngươi, lão quỷ, ngươi xem đi, ta sẽ vì Linh nhi báo thù." Nói xong tả thủ vỗ thẳng một chưởng vào ngực mình, một ngụm máu tươi phun ra, hữu thủ mang theo khí thế phá núi ngăn sông đánh ra bảy quyền, nhanh như thiểm điện kích phá hắc sắc chân khí của La Văn, bảy quyền cực nhanh, khiến cho người ta khó có thể thấy rõ.
"Tự hủy tâm mạch, kiến giả thất thương!" Thanh âm lạnh lùng như hàn băng cắt nát chân trời, mang theo theo phẫn nộ vô cùng. Trương Xuân phía dưới mặt đất kinh hãi kêu to:
"Không! Sư đệ, ngươi không thể! Ta không muốn, không!" Trương Xuân điên cuồng kêu to, phun ra một ngụm máu tươi, ngã lăn ra đất, đoạn khí vong mạng.Trương Xuân chết đi mang theo ánh mắt không cam lòng, hắn đến chết mới hiểu được sư đệ vì báo thù đã không tiếc phạm vào điều cấm kỵ của phái Không Động, tập luyện Thất Thương quyền, khi sư diệt tổ cũng chỉ là để báo thù cho Linh nhi.
Thân thể La Văn lảo đảo, phun ra máu tươi ướt đẫm cả ngực, trong mắt mang theo sự kinh ngạc đến cực điểm. Hắn không cam lòng nhìn Đặng Vũ. Đặng Vũ sau khi phá được hộ thể chân khí của La Văn thì cũng bị Hắc Ma Quỷ Vương Ấn của La Văn đánh trúng, cả người bị vùi sâu trong đất cát. Trận đánh này kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần kinh, chúng nhân đều kinh hãi.
Lão đạo tựa như một người điên, xông ra nhảy xuống hố sâu tìm Đặng Vũ. Rất nhanh chóng lão nhảy đến ôm lấy Đặng Vũ. Đặng Vũ há miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lờ mờ nhìn La Văn cách đó không xa, mỉm cười nói nhỏ:
"Súc sinh, ngươi không thể nào sống được. Thất Thương quyền hạ, kiến giả thất thương! Ngươi chết chắc. Ta ở Không Động sơn học thành Thất Thương quyền thì đã thề nhất định phải khiến ngươi chết dưới tay ta. Ta đã từng thề với lão quỷ rằng cho dù ta phải chết thì cũng phải giết được ngươi, chính vì vậy ta đã dùng thời gian hơn mười ngày, học Thất Thương quyền từ lão quỷ. Bây giờ ta đã có thể báo thù cho Linh nhi, đã có thể yên tâm đi gặp nàng.
Ánh mắt La Văn lờ mờ lộ ra hận ý, căm phẫn nói:
"Ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể sống sót, cho dù ta chết đi thì ít nhất cũng có mạng ngươi bồi thường, ha ha, tiểu tử, ta không thiệt, kẻ thiệt thòi là ngươi, cả đời này ngươi cũng không thể nào vui vẻ, bởi vì ngươi yêu của ngươi đã bị ta gian nhục, hahaha." La Văn trước khi chết cũng không ngừng phun đầy ác ngữ, muốn Đặng Vũ chết trong tức tưởi.
Đặng Vũ tựa như không nghe thấy lời La Văn nói, khóe miệng lộ ra một nụ cười, có lẽ hắn đang nhớ đến ký ức ngọt ngào. Ánh mắt hắn dõi về phương xa đầy nhu hòa như âu yếm tình nhân của mình. Lão đạo ôm hắn, không nhịn được chảy nước mắt, nhưng không dám phát ra tiếng, chỉ sợ cắt đứt mộng đẹp của Đặng Vũ.
Lúc này La Văn cười lớn, mang theo tội ác rời khỏi nhân thế, không thể làm hại ai được nữa. Hoa Tinh và mọi người nhìn lão đạo thở dài, thở dài vì nhiệt tâm của lão, thở dài vì quyết tâm của Đặng Vũ – một thiếu niên kiên cường, dùng tính mạng của mình để báo thù. Có lẽ đây là một chuyện khiến cho người ta thực sự tiếc nuối và bất bình.
Đặng Vũ nhìn về phía chân trời, khóe miệng ứa máu khẽ mở ra, thanh âm khe khẽ vang lên trong gió:
"Cõi thế gian, bao nhiêu gian khó, trải qua bao nhiêu tang thương..." Thanh âm thê lương chậm rãi vang lên, mang theo sinh mệnh của một thiếu niên có trái tim vỡ nát chậm rãi biến mất trong mùa mẫu đơn nở rộ.
Gió nhẹ phất qua, Đặng Vũ chậm rãi nhắm mắt. Lão đạo ôm hắn khóc lớn. Thiếu niên duy nhất in sâu trong tâm trí lão đã rời đi, lão đương nhiên rất đau lòng.
Mọi người dần dần tản đi, đám người Hoa Tinh tiến lên an ủi lão đạo. Hoa Tinh cất giọng nói:
"Có rất nhiều chuyện không theo ý con người, lão đã nhiều tuổi như vậy không lẽ vẫn không hiểu thấu sao? Hắn mặc dù đã chết nhưng hắn cũng giống Vạn Trọng Sơn, có thể tìm được tình nhân của mình ở thế giới bên kia, mãi mãi được ở cùng một chỗ. Kết cục như vậy có lẽ chính là ước muốn của hắn. Coi như cũng là một loại an ủi, ít nhất hắn cũng đã giết được La Văn, báo thù.
Lão đạo nhìn Hoa Tinh, gật đầu không nói, khẽ ôm thi thể Đặng Vũ rời đi. Hoa Tinh và mọi người nhìn theo nhân ảnh đầy tang thương của lão đạo dần khuất, thở dài một tiếng, cũng chậm rãi đi theo sau lão. Trên mặt đất còn lại thi thể Trương Xuân và La Văn nằm đối diện nhau. Gió nhẹ thổi qua, một thanh âm văng vẳng vang lên. Nếu cẩn thận thì có thể nghe được thanh âm này phiêu phất trong gió:
Tuổi thơ mãi không phai mờ
Thanh mai trúc mã chơi đùa dưới trăng
Trăng tròn rọi mối khai tình
Đùa hoa bắt bướm dáng cười thiết tha
Hận thay Ô Thước cầu dài
Trời xanh thấu tỏ lệ tình tuôn rơi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...