Sau đó, Lục Thần đến một cửa hàng quần áo khác để chọn một bộ váy cho Lâm Như và mua một ít đồ ăn trước khi trở về phòng khách sạn.
"Lâm Như, xem có thích bộ váy này không? Anh không biết em thích kiểu gì nên đều là người phục vụ chọn cho".
Sau đó, Lục Thần lấy chiếc váy ra đặt trên giường Lâm Như.
Lâm Như mở quần áo ra, khi nhìn thấy nhãn hiệu và tag của bộ quần áo, cô không khỏi hít một hơi: “Cái này...bộ quần áo này giá bao nhiêu?"
Lâm Như từng là một cô gái yêu cái đẹp và khá cầu kỳ trong việc ăn mặc, cô đã từng mua quần áo của nhãn hiệu này dù biết rằng giá cả rất cao.
Theo cô tính sơ qua, quần áo cộng với quần và giày sẽ không dưới năm mươi ngàn tệ.
“Không đắt!”, Lục Thần cười gãi gãi đầu: “Mua quần áo cho người phụ nữ anh yêu, bao nhiêu cũng không đắt!”
Những lời này khiến Lâm Như vô cùng cảm động, cô chỉ nói một câu: "Đồ ngốc!"
Sau khi cô thay quần áo xong, mặc dù sắc mặt vẫn có chút vàng vọt, nhưng vẻ đẹp trời sinh đã không thể bị lu mờ, Lục Thần ngẩn ngơ nói: “Cho dù là đại minh tinh đứng trước em cũng sẽ phải lép vế!”
“Đáng ghét!”, Lâm Như nũng nịu, cúi đầu, lộ ra vẻ thẹn thùng của cô gái.
“Mà này, anh không có nhà riêng sao?”, Lâm Như đột nhiên hỏi.
Lục Thần giật mình, sau đó khẽ cười: "Anh mới về, còn chưa có nhà, có thời gian anh sẽ mua một căn".
Lâm Như sợ anh hiểu lầm cô là đồ đào mỏ, vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, ý em là ở khách sạn này đắt quá, em lo lắng..."
Lục Thần biết cô muốn nói gì, liền an ủi: "Em đừng lo lắng, anh sẽ làm việc ở đây.
Ông chủ thấy anh không có chỗ ở nên cho ở đây, tạm thời không tính tiền".
“Ồ!”, Lâm Như lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người ăn tối, ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh, tưởng nhớ về quãng thời gian đại học tươi đẹp, bất giác trời đã tối hẳn.
Đèn đường bật sáng, ánh đèn neon của thành phố Minh Thanh bắt đầu nhấp nháy trên các tòa nhà cao tầng.
“Giá như có thể đi xuống đi dạo một vòng!”, Lâm Như đột nhiên thở dài.
Lục Thần nghĩ, mặc dù anh có Tứ Tượng Thần Châm Pháp, nhưng vẫn cần thuốc để chân của Lâm Như hoàn toàn có thể đi lại được, hơn nữa những loại thuốc đó cũng không phải là thuốc bình thường, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Anh bế Lâm Như, khẽ nói: “Em yên tâm, anh thề nhất định sẽ chữa khỏi chân cho em”.
“Em chỉ nói bừa thôi, bế em sẽ rất mệt!”, Lâm Như vội vàng nói.
Bên dưới khách sạn Ngân Thiên chính là đại lộ Lục Gia, hai bên là những toà nhà cao tầng, Lục Thần chậm rãi ôm Lâm Như bước xuống phố.
Anh đột nhiên chú ý tới một cửa hàng đồ y tế, thế là liền ôm cô đi vào đó.
Trong cửa hàng, có hai nhân viên bán hàng trẻ tuổi đang cúi gằm mặt và nghịch điện thoại.
Thấy có khách vào, một cô hơi mập bước tới, hớn hở hỏi: “Thưa anh, anh mua xe lăn ạ?”
Lục Thần gật đầu, đi thẳng đến khu vực bán xe lăn.
Nhưng khi cô ta vừa nhìn thấy quần áo trên người anh, bộ dạng niềm nở lập tức biến mất.
Hóa ra là một tên kiết xác, vậy mà cũng dám vào đây mua đồ.
Theo suy nghĩ của cô ta, những người nghèo như này vừa nghe thấy giá tiền, chắc chắn liền sợ hãi bỏ chạy.
"Đi thôi! Những thứ ở đây đắt quá!", Lâm Như thì thầm với Lục Thần sau khi nhìn thấy giá của những chiếc xe lăn đó.
Lục Thần mỉm cười, cũng không có ý định rời đi, ngược lại nói với nhân viên: "Ở đây loại xe lăn nào tốt nhất?"
“Kìa!”, cô ta đến trả lời cũng lười, chỉ vào chiếc xe phủ bụi ở trong góc.
Lục Thần sao không biết cô ta nghĩ mình không mua nổi chứ, có điều cũng đã quen loại người này, cho nên không hề chấp.
“Được! Lấy chiếc đó đi!”
Anh vừa dứt lời, không chỉ cô nhân viên mà cả Lâm Như cũng tròn mắt kinh ngạc.
"Lục Thần, đừng mua, cái này đắt quá!"
Cô gái kia há hốc mồm, thật lâu sau mới nói: "Đừng đùa, chiếc xe này giá hai trăm bốn mươi ngàn, anh nhìn rõ chưa?"
Lục Thần cười nhạt một tiếng, nghiêm túc nói: "Được, tôi mua cái này".
“Ha!”
Cô ta cười phá lên: “Đi đi, đi đi! Đùa gì không biết! Anh có bao nhiêu tiền cơ chứ, còn không mua nổi một bộ quần áo ra hồn!”
Lục Thần sầm mặt, toàn thân tỏa ra khí thế bức người: “Tôi tới đây để mua đồ, không phải để tốn nước bọt, mau lau sạch bụi trên chiếc xe đó đi!”
Bị ánh mắt u ám của Lục Thần trừng, cô ta cảm thấy trong lòng có chút chột dạ, vội vàng nói với cô gái còn lại: "Vương Lệ, khách hàng này giao cho cô!"
Cô gái tên Vương Lệ vội vàng đặt điện thoại xuống, chạy ra ngoài, mỉm cười với Lục Thần và Lâm Như: "Cho hỏi hai người thích chiếc nào?"
Lục Thần chỉ vào chiếc xe hai trăm bốn mươi ngàn phía trước nói: "Chính là chiếc kia!"
“Được rồi, anh đợi chút!”, Vương Lệ cười ngọt ngào, vội vàng đi tới, xé nhựa bụi, lau xe lăn cẩn thận, đẩy tới chỗ Lục Thần.
“Thưa anh, mời anh qua đây thanh toán”.
Lục Thần gật đầu, từ trong tay lấy ra một thẻ ngân hàng.
Thẻ Rồng Vàng? Mắt Trần Phương sáng lên, cô ta đã nhìn thấy thẻ này trên trang web chính thức của ngân hàng.
Toàn nước Diêm Long phát hành tổng cộng bốn thẻ, phải có số tiền tối thiểu một tỷ đồng để được kích hoạt.
Thẻ này chỉ có người siêu giàu mới sở hữu nổi.
Xem ra hôm nay mắt lé rồi, lại dâng món hàng ngon cho Vương Lệ, bán được chiếc xe này, tiền hoa hồng ít nhất cũng phải được bốn năm mươi ngàn!
Cô ta đang hối hận muốn chết.
Thế là, cô ta vội vàng cười đon đả: “Vương Lệ, sắp đóng cửa rồi, cô đi dọn dẹp một chút đi! Để tôi tính đơn này cho!”
Vương Lệ thừa biết cô ta muốn cướp đơn, nhưng cô chỉ là nhân viên mới tới, chỉ đành buông chiếc máy thanh toán.
Trần Phương vẻ mặt tràn đầy vui mừng, thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, đưa máy quẹt thẻ tín dụng cho Lục Thần: "Thưa anh, mời quẹt thẻ".
“Chờ đã!”, Lục Thần nhìn Vương Lệ, nói: “Cô gái, cô làm thì tốt hơn! Tôi thích người có thái độ phục vụ tốt”.
“Thưa anh, tôi...”
Trần Phương muốn nói thêm gì đó, lại bị Lục Thần trực tiếp cắt ngang: "Phiền cô tránh ra một chút, nếu không tôi sẽ không mua.
Tôi tin rằng ông chủ của cô sẽ rất khó chịu nếu mất một khoản lớn như vậy".
Trần Phương như trực khóc, đành rời khỏi máy quẹt thẻ.
Sắc mặt cô ta sa sầm, nhìn Vương Lệ với ánh mắt ghen tị và thù ghét.
Có lẽ việc coi thường người khác hôm nay là việc khiến cô ta hối hận nhất trong cuộc đời.
Vương Lệ vui mừng ra mặt, trong mắt tràn đầy cảm kích nhìn Lục Thần.
Thanh toán rất nhanh, Lục Thần đẩy xe và Lâm Như ra ngoài, cùng thưởng thức bầu trời đêm.
Cả hai đang chìm đắm trong thế giới hai người mà không để ý rằng một người phụ nữ trung niên đang nhìn trộm họ trong bóng tối.
“Kỳ quái! Sao Lâm Như lại ở đây?”
Sau đó, người kia vội rút điện thoại gọi cho ai đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...