Vân Hy trở lại hầu phủ, Triệu Ngũ không canh ở cửa, Phương Phù Lan đang ở tiền viện đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng.
“A tẩu?” Vân Hy gọi.
Phương Phù Lan nhìn thấy nàng, bước nhanh tới đón, trách móc: “Muội đi đâu vậy? Đến giờ này mới về.”
Nàng nên đến binh doanh vào canh hai, nhưng đã trở về muộn.
Vân Hy ngượng ngùng: “Ta đi chào một người bạn, vì vậy chậm trễ một chút.”
Phương Phù Lan hơi kinh ngạc, A Đinh chưa bao giờ là người không đúng giờ.
Nàng nhìn thấy cây trâm ngọc có màu sắc cực tốt trên búi tóc của Vân Hy, hiểu ngay lập tức, đưa tay vén những sợi tóc xõa bên mai nhét vào đuôi ngựa, cài trâm lại cho nàng rồi hỏi: “Lần này đi Lĩnh Nam, muội có muốn mang theo cây trâm này không?”
Vân Hy nhỏ giọng đáp “Ừm”.
Phương Phù Lan gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Tần thúc đã tới, đang chờ muội trong chính đường, ta sẽ tìm một cái hộp mềm cho muội.”
Tần thúc tức là Tần Trung, cha của A Cửu.
Ông đã từng là thống binh đại nhân của thiên tự bộ dưới quyền Vân Thư Quảng, tính tình thẳng thắng và nóng nảy.
Bốn năm trước, trong trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách, ông bị thương nặng, ngay cả chân cũng què.
Nay vết thương đã lành, nhưng bệnh cũ ập xuống, không thể ra sa trường.
Sau khi về kinh đã đến Xu Mật Viện báo cáo công việc, nghe nói Bùi Lan đã sắp xếp một việc nhàn nhã cho ông.
Vân Hy bước nhanh tới chính viện, chưa vào bên trong đã nghe Tần Trung răn dạy A Cửu: “Con cứ luôn hấp tấp bộp chộp như vậy, bảo ta làm sao yên tâm? Lúc trước chiếu lệnh của kim thượng truyền tới Tái Bắc, mấy đứa cùng nhau khởi hành, ta đã dặn tới dặn lui, nhắc con phải bảo vệ bọn họ, bảo vệ bọn họ.
Con thì sao, mấy lần xông lên trước, tới Kim Lăng cũng chạy lung tung.
E rằng lần này đi Lĩnh Nam, con cũng chỉ lo giết địch, không quan tâm đến sự an toàn của đại tiểu thư!”
A Cửu ngồi xổm trên ghế, vô cùng khó chịu, chu miệng: “Hai người bọn họ giỏi gấp mấy lần con, cần gì con phải bảo vệ? Lão trung đầu đừng coi thường A Đinh, võ công hiện giờ của nàng rất tốt, có thể đánh ngang tay với con.”
“Ta dặn con bảo vệ bọn họ vì bọn họ không giỏi như con à? Là bởi vì ——”
Tần Trung còn chưa dứt lời, khóe mắt nhìn thấy Vân Hy bước vào chính đường, ngay lập tức im tiếng.
A Cửu cầm thanh đao đặt bên cạnh, nhảy xuống ghế, kích động nói: “A Đinh ngươi đã trở lại, chúng ta mau đi!”
Vân Hy gật đầu, nhớ tới cuộc đối thoại của bọn họ vừa rồi nên hỏi: “Vừa rồi hai người đang nói về ai?”
A Cửu sửng sốt, “À” một tiếng, “Ta đã nói với ngươi rồi đó, ta gặp hai người bạn trên đường, ba chúng ta cùng nhau về Kim Lăng.”
Thấy Vân Hy nửa tin nửa ngờ, nàng chỉ vào Tần Trung: “Lão trung đầu nói cho nàng biết đi.”
Tần Trung gật đầu: “Ừm, bạn của Lâu Tử.
Hai người này thời trẻ cũng ở dưới quyền hầu gia, sau này bị thương, đến Cát Sơn Phụ sống.
Lúc ấy ngươi và A Cửu còn nhỏ, không quen bọn họ.
Năm ngoái có chiếu lệnh, hai người bọn họ nghe nói kim thượng gọi chúng ta trở về nên cũng muốn đến Kim Lăng, Lâu Tử đi chung với bọn họ trở lại.”
Nói xong, ông nhìn sắc trời, thúc giục: “Được rồi, tiểu tử Bùi Lan cho ta nghỉ một ngày, bảo ta tới tiễn ngươi, ai ngờ bị ngươi trì hoãn muộn thế này.
Hai người các ngươi, một người là tướng quân, một người là thống lĩnh của tiên phong doanh, tự mình phải tuân theo quy tắc, nếu không ngay cả binh mã tốt nhất cũng sẽ biến thành một đống hỗn độn, mau lên đường đi.”
Vân Hy và A Cửu tới cửa phủ, Triệu Ngũ đã chuẩn bị sẵn hai con ngựa, Phương Phù Lan chờ ngoài phủ, thấy Vân Hy, đưa cho nàng một cái hộp mềm, nhẹ nhàng nói: “Để muội đựng cây trâm ngọc.”
Vân Hy nhận lấy, nghĩ đến chuyến đi này đầy gió bụi nên rút cây trâm ngọc ra, cẩn thận đặt vào hộp mềm.
Phương Phù Lan lấy túi hành lý từ tay Minh Thúy, giao cho Vân Hy: “Bộ đồ xuân ta may cho muội ở bên trong, có thể mặc một thời gian.
Nghe nói mùa hè ở Lĩnh Nam rất nóng, muội dẫn binh đánh giặc, thân thể là quan trọng nhất, nhớ kỹ đừng ham lạnh.”
Vân Hy nói: “Năm đó ca ca từ Lĩnh Nam trở về có mang theo khoai lang khô ở nơi đó, a tẩu thích ăn, lần này ta đi Lĩnh Nam cũng sẽ mang khoai lang khô về cho a tẩu.”
Phương Phù Lan dịu dàng nói: “A tẩu không cần gì cả, chỉ hy vọng muội bình an trở về.”
Nói xong, hành lễ với A Cửu, “A Đinh liều lĩnh, mong A Cửu cô nương chăm sóc nàng nhiều hơn trên đường.”
A Cửu giơ tay đỡ nàng dậy, gật đầu đáp: “Tẩu tử yên tâm.”
Hai người cùng lên ngựa, giục ngựa bước đi, Phương Phù Lan nhất thời không nhịn được, đuổi theo vài bước kêu: “A Đinh.”
Vân Hy ghìm ngựa, quay người lại.
Ánh trăng mong manh, Phương Phù Lan khoác áo choàng màu trắng nhạt, đứng một mình trong ngõ như nàng tiên lạc xuống trần gian, nước mắt lưng tròng, dặn dò Vân Hy: “Muội cần nhẫn nhịn nhé, một mình muội phải gánh vác mọi chuyện.
Lần này đi Lĩnh Nam, nhớ làm theo khả năng, a tẩu…… chờ muội trở về.”
Vân Hy nói: “A tẩu yên tâm, tới Lĩnh Nam, ta nhất định sẽ viết thư về báo tin bình an.”
Vân Hy và A Cửu phi nhanh, tới doanh trại Tây Sơn, còn một khắc mới chỉnh đốn đại quân, thủ binh canh giữ bên ngoài doanh trại bước tới chào: “Tướng quân, muốn truyền người ra hiệu không?”
Vân Hy nói: “Chờ giờ mão đi.”
Thủ binh đáp lời, rồi nói: “Điền giáo úy tới đây lúc nửa đêm, dường như muốn đi cùng tướng quân đến Lĩnh Nam.
Hắn hiện đang chờ trong trại, tướng quân có muốn gặp hắn không?”
“Điền Tứ?” Vân Hy sửng sốt
Lần này đi Lĩnh Nam, tuy nàng tự tin, nhưng nơi đó là vùng hoang dã, đến lúc đó tình hình chiến đấu thế nào cũng khó nói.
Mặc dù Điền Tứ đã đi theo nàng mấy năm, nhưng chưa từng ra sa trường, hơn nữa sang năm Điền Trạch phải thi khoa cử, đây là việc quan trọng nhất.
Vân Hy khuyên hắn ở lại Kim Lăng.
Không ngờ hắn tìm tới doanh trại Tây Sơn.
Vân Hy nói: “Ta sẽ gặp hắn.”
Điền Tứ đang chờ ở tòa tháp bên cạnh, thấy Vân Hy tới, vội vàng bước lên nói: “A, A Đinh, ngài đi Lĩnh Nam thì dẫn ta theo.
Ta, ta sẽ không ngáng chân ngài, sẽ, sẽ bảo vệ ngài.”
Vân Hy nói: “Không phải ta không muốn dẫn ngươi theo, nhưng năm sau Vọng An sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân –”
“Đây, đây là ý của Vọng An.” Không đợi Vân Hy nói xong, Điền Tứ đã đi tới, “Hắn bảo ta theo ngài.”
“Mấy năm nay, nếu, nếu không nhờ ngài, làm sao ta và Vọng An có thể — đặt chân ở Kim Lăng một cách dễ dàng?” Điền Tứ nói, “Trung Dũng Hầu phủ, có ơn, với chúng ta.”
Vân Hy thấy hắn khăng khăng, nàng không khuyên nữa, gật đầu nói: “Vậy được, ngươi đi theo ta, làm giáo úy bên cạnh ta.”
Nói xong, nàng giục ngựa đi chầm chậm vào doanh trại.
Xoay người lại, thấy A Cửu không đi theo, còn ở ngoài doanh trại, ghìm ngựa lững thững vài bước, nói với Vân Hy: “A Đinh, ta muốn đi gặp một người.”
Vân Hy sửng sốt, lập tức hiểu rõ: “Hai người bạn của ngươi phải không?”
A Cửu “Ừm”: “Bọn họ biết hôm nay ta xuất chinh, nói rằng sẽ ra khỏi thành tiễn ta, ta muốn xem thử bọn họ có tới không.” Dừng một chút rồi bổ sung, “Ta nhất định sẽ trở về trước khi có còi hiệu.”
Vân Hy đã nghe nói hai người này từng là thuộc hạ của Vân Thư Quảng, vốn định đi theo A Cửu gặp bọn họ, nhưng nàng là tướng quân, hiện giờ đại quân sắp khởi hành, còn có rất nhiều việc cần làm, đành nói: “Ngươi đi đi.”
Cách doanh trại Tây Sơn hai dặm, có một quán trà không bình thường, nghe nói là do một lão binh về hưu mở ra.
Ngày thường mở cửa vào canh hai ban đêm, đóng cửa vào giờ mão, chuyên dùng cho tướng quân nghỉ chân trước khi xuất chinh, ngoại trừ binh tướng ở trong quân, không ai biết chỗ này.
Nhưng sức khỏe của lão binh không tốt, quán trà đã bị bỏ hoang từ lâu.
Nhưng mà sáng sớm nay, bên ngoài quán trà có thắp đèn lồng, hai người đang ngồi uống trà dưới lều.
Nhìn xuyên qua sương sớm, một người mặc áo choàng màu nâu, trùm mũ kín mít, không thấy rõ bộ dáng, người kia mặc y phục màu đen, nhìn đã ngoài 30 tuổi, khóe miệng hơi sụt xuống, mắt bịt vải trắng, chắc do bị thương, không nhìn thấy ánh sáng.
A Cửu buộc ngựa vào cọc bên ngoài, ồn ào với một người trong đó: “Này, nàng sắp đi rồi, huynh không đi gặp à?”
Người áo nâu đang bưng trà lên miệng, dừng lại một chút, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thế núi ở Lĩnh Nam hiểm trở, trước đây đã vẽ bản đồ địa hình cho ngươi, dạy ngươi mấu chốt tác chiến, ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
“Biết rồi, biết rồi.” A Cửu nói, nàng cởi thanh đao đặt lên bàn, lật chén trà, rót cho mình một chén trà lạnh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, “Huynh đã dạy bảy tám lần rồi, ta nằm mơ cũng thuộc lòng.”
“Ngươi đó, chuyện gì cũng phải để ý, chỉ cần muốn quên thì sẽ quên được, ta nên để ngươi im lặng.”
“Im lặng mang theo trên người? Đi Lĩnh Nam lần này, ta và A Đinh cùng ăn cùng ngủ, lỡ bị nàng phát hiện rồi nghi ngờ thì sao?” A Cửu nói, “Loạn ở Lĩnh Nam không dễ dẹp, huynh không yên tâm thì đi cùng nàng đi.”
Người áo nâu không đáp, nhưng dường như hắn thật sự không yên tâm, ngón tay cầm chén trà hơi siết chặt, ánh mắt hướng về phía doanh trại Tây Sơn.
“Được rồi.” A Cửu nói, “Hai người cứ ở lại Kim Lăng, tranh thủ tìm Ngũ điện hạ sớm một chút để rửa oan báo thù cho hầu gia, cứ giao sự an nguy của A Đinh cho ta, ta sẽ dùng mạng của mình để che chở cho nàng.”
Người áo nâu nghe vậy, nhìn A Cửu, im lặng một chút mới nói: “A Đinh có thể tự bảo vệ bản thân, ngươi phải cẩn thận.”
Bắt gặp ánh mắt của hắn, A Cửu hơi sửng sốt, một lát sau nàng cụp mắt, lại rót một chén trà uống cạn, lấy một thứ trong túi ra thảy lên bàn: “Cái này cho huynh.”
Là một bó thẻ tre được cuộn lại.
Người áo nâu mở ra, trên thẻ tre có dán ba hình người bằng giấy đỏ, một trai hai gái, nếu Vân Hy ở đây, có thể nhận ra ba người này là là Vân Lạc, A Cửu và nàng do Bạch Linh cắt hôm hội hoa triều.
A Cửu xoa mũi, tựa như hơi xấu hổ: “Ta vốn định giữ lại cho mình, thấy huynh tội nghiệp nên cho huynh.
Nếu huynh nhớ…… A Đinh thì lấy ra nhìn.”
Một cơn gió thổi bay mũ trùm đầu của người áo nâu, lộ ra gương mặt có phong độ hiên ngang của hắn, giống hệt tướng quân cầm trường mâu uy phong lẫm liệt trên thẻ tre.
Hắn nhìn xuống thẻ tre, mỉm cười: “Đa tạ.”
“Được rồi, ta phải đi.” A Cửu cầm thanh đao trên bàn, cởi ngựa trói ngoài quán trà, xoay người leo lên, vẫy tay với bọn họ, giơ roi đánh ngựa rời đi.
Không bao lâu, tiếng còi hiệu ở nơi xa vang lên.
Người áo nâu nghe thấy tiếng tù và, nhìn xung quanh, hai chân nhún trên mặt đất một chút, thân hình nhẹ như chim én, nhảy lên cột cờ cao hơn một trượng bên ngoài quán trà để quan sát.
Người áo đen nghe động tĩnh, đi theo ra khỏi quán trà, đứng bên cạnh cột cờ nói: “Sa trường biến hóa trong nháy mắt, mấu chốt tác chiến là điều chết, lúc nguy cấp chưa chắc có ích.
Ngài từng lập công ở Lĩnh Nam, nếu đi cùng nàng, nhất định có thể giúp nàng bách chiến bách thắng.”
“Không được.” Người áo nâu lắc đầu, “Tiểu nha đầu luôn muốn kế thừa hoài bão của tổ tiên Vân thị, làm tướng quân, ra sa trường.
Trước đây mặc dù ta đã mang theo nàng chống địch ở Tái Bắc, nhưng chỉ để nàng đi theo bên cạnh mà thôi.
Chuyện dẫn binh đánh giặc, phải tự mình trải nghiệm mới có thể nhìn thấy được trời đất, mọi thứ sẽ khác.”
Gió buổi sáng nổi lên, thổi bay áo choàng của hắn.
Áo choàng bay phấp phới, để lộ một ống tay áo trống rỗng.
Mặc dù đã mất cánh tay phải, nhưng sự sắc bén năm đó không hề giảm trên gương mặt hắn.
Nghe từng tiếng tù và của đại quân sắp khởi hành, Vân Lạc dõi mắt nhìn theo, như thể nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh trong bộ áo giáp trên tòa tháp cách đó vài dặm.
Hắn nhếch môi cười: “Tiểu nha đầu đã trưởng thành.”
Trông tốt hơn sự tưởng tượng của hắn.
Tiếng tù và dừng lại, Vân Hy từ trên tháp bước xuống, giục ngựa, kiểm tra hai vạn đại quân của nàng từng hàng, đi tới trước trận, hô to: “Các tướng sĩ ——”
“Có mặt ——”
“Lần này đi Lĩnh Nam, cát vàng vạn dặm, bản tướng quân hy vọng các ngươi ——”
Nàng dừng lại, nhớ tới những lời Trình Sưởng nói với nàng hôm qua.
Vĩnh viễn không cần để ý mình có khác người hay không.
Một người có thể trung thành với lòng mình, chuyên nhất với những thứ trước mắt là rất tuyệt vời.
“Bản tướng quân hy vọng các ngươi không sợ nguy hiểm, không sợ cường địch, cho dù thiết kỵ bị vỡ áo giáp cũng không nhụt chí!”
Các tướng sĩ đồng thanh đáp lại, hét lớn như sóng thần: “Cho dù thiết kỵ bị vỡ áo giáp cũng không nhụt chí ——”
Vân Hy gật đầu.
Ánh xuân rơi xuống, phác họa một tia kiên định trên gương mặt vốn rất tươi sáng của nàng, có chút khác với sự tự tin trước đây.
Nàng ngồi cao trên lưng ngựa, mặc áo giáp bạc, khoác áo choàng đỏ tươi, gió sớm thổi tung áo choàng ra sau, cực kỳ oai hùng.
“Xuất phát.” Vân Hy ghìm ngựa đi về hướng nam, giơ dây cương lên cao..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...