Trong bóng tối, Trình Sưởng nghe thấy có người lo lắng kêu lên: “Tiểu vương gia, tiểu vương gia!”
Là giọng của Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ.
Hắn muốn đáp lại bọn họ, nhưng không thể động đậy.
Dần dần, những âm thanh đó đi xa như chìm vào đáy nước, chậm rãi bị thay thế bởi âm thanh ồn ào quen thuộc khác.
“Thành thật chút đi!”
Hình như có người đang quát to.
“Chú cảnh sát, tôi thật sự không biết gì cả, anh ta tới miếu của tôi để coi bói.
Chú thấy đó, anh ta có tiền, thu nhập cả trăm vạn mỗi năm, đẳng cấp cao, tại sao còn phong kiến mê tín?”
Đây là…… lão hòa thượng đến từ ngoại ô Hàng Châu?
Hai y tá bên cạnh bật cười, lão hòa thượng hơn 60 tuổi còn kêu cảnh sát là chú.
“Hơn nữa, chẳng phải tôi đã chủ động báo cảnh sát hay sao? Chẳng phải đã chủ động xuống núi đi tìm anh ta hay sao?”
Cảnh sát vừa ghi vào sổ vừa nói: “Báo cảnh sát là nghĩa vụ cơ bản của công dân.
Đang trong cơn bão cuồng phong mà đuổi người ta xuống núi, nếu bạn gái người ta không tới tìm, thầy sẽ hối hận cả đời đấy.”
“Vâng, vâng, lần sau gặp phải tình huống này, tôi nhất định sẽ báo với chú cảnh sát trước.” Lão hòa thượng nói, rồi lẩm bẩm, “Ai biết anh ta tìm chết như vậy……”
Cảnh sát chỉ vào cái túi sặc sỡ dưới chân lão hòa thượng: “Đựng cái gì trong túi to như vậy?”
Lão hòa thượng giở mánh lới, trầm giọng nói: “Tôi là người trên núi, khó khăn lắm mới vào thành phố, định đến Tây Hồ, chùa Linh Ẩn, Ngân Thái thành ở Hàng Châu chơi vài ngày, mang theo quần áo để thay.”
Nói xong, cúi xuống mở túi ra cái “rẹt”, lấy áo phông và áo khoác bên trong ra, chủ động giao cho cảnh sát kiểm tra.
Ông không phạm luật, cảnh sát không cần xem ông mang theo cái gì, nói “Được rồi, được rồi”, bảo lão hòa thượng cất túi đi, nhìn sang Liêu Trác và Đoạn Minh Thành bên cạnh.
Anh nhận ra Liêu Trác, bạn gái của người bị thương, cô đã báo cảnh sát.
Người bên cạnh……
Liêu Trác giới thiệu: “Anh ấy là bạn cùng phòng thời đại học của Trình Sưởng, nghe nói Trình Sưởng xảy ra chuyện nên từ Thượng Hải chạy tới.”
“Tôi họ Đoạn.” Đoạn Minh Thành nói, “Cảm ơn đồng chí cảnh sát, vất vả cho anh rồi.”
Cảnh sát gật đầu.
Anh nhận được điện thoại, nghe nói trong núi xảy ra tai nạn xe cộ, vì thế lên núi giúp đưa người bị thương đến bệnh viện.
Hiện tại người bị thương đã có người chăm sóc, nguyên nhân của vụ tai nạn cũng đã tìm được, lái xe trong cơn bão cuồng phong, không có chuyện gì với anh ta.
Anh nhìn sang lão hòa thượng, dặn dò: “Nhớ chờ cảnh báo màu cam đi qua mới được lên đường cao tốc.” Sau đó khép cuốn sổ lại, rời đi.
Cảnh sát vừa đi, y tá tới, nhìn Liêu Trác: “Người nhà của bệnh nhân, tới nộp phí.”
Liêu Trác gật đầu, vừa định đi theo, Đoạn Minh Thành cản cô lại và hỏi: “Cô giải quyết chuyện nhà cô xong chưa?”
Liêu Trác sửng sốt, nhất thời khó mở miệng.
Mười năm trước, cậu của cô vào tù vì đánh bạc và ẩu đả, lần trước ra tù lại dính vào cờ bạc, vay nặng lãi, không trả nổi nên bỏ trốn một mình.
Sau đó bọn cho vay nặng lãi đến nhà, chặn mẹ của Liêu Trác ở cửa.
Liêu Trác phụ trả nợ một ít, hiện giờ còn thiếu 30 vạn.
Hai ngày trước cô đến nhà Trình Sưởng, hắn đã hỏi cô chuyện này.
Liêu Trác hơi xấu hổ: “Anh ấy nói với anh à?”
“Cậu ấy không nói.” Đoạn Minh Thành nói, “nhưng tôi biết.”
Chỉ cần có chút quan hệ trong xã hội, nghe ngóng sẽ biết.
Đoạn Minh Thành nhìn dáng vẻ của Liêu Trác, anh nói: “Cậu ấy ở phòng chăm sóc đặc biệt, mỗi ngày tốn từ 6000 đến 20000 tệ, đốt nhiều tiền, để tôi trả.” Nói xong, lấy thẻ trong bóp ra, “Cậu ấy để lại tấm thẻ ở chỗ anh trai cậu ấy, trước khi tôi từ Thượng Hải tới đây, anh trai của cậu ấy đã đưa thẻ cho tôi.”
Vì thế Liêu Trác gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Đoạn Minh Thành nói: “Chuyện nhỏ.”
Đoạn Minh Thành vừa đi, lão hòa thượng nhìn xung quanh, cầm cái túi đi tới, cười nói: “Cô gái, tôi đi thăm bạn trai cô được không?”
Liêu Trác nhíu mày: “Anh ấy đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không thể tùy tiện tới thăm.”
“Tôi rất khó khăn mới xuống núi được, để tôi thăm một chút đi.” Lão hòa thượng nói, “Hơn nữa, cậu ta lại không có thân nhân, hôm nay chỉ có mình tôi đến thăm, sau này 80% sẽ không có ai tới đâu.”
Liêu Trác hỏi: “Sao thầy biết anh ấy không có thân nhân?”
“Cậu ấy tới tìm tôi để coi bói.
Thiên Sát Cô Tinh, không cha không mẹ, ít người thân.
Tôi thấy cô cũng không phải là bạn gái cậu ấy đâu, trông cô rất thích cậu ấy, nhưng không thấy cậu ấy thích cô.”
Lão hòa thượng nói: “Trong lòng cậu ấy có người khác.”
“Ai?”
Lão hòa thượng giở trò lưu manh: “Cô nói với y tá để tôi đi thăm cậu ấy đi, chỉ nhìn qua cửa sổ được không? Thăm xong tôi sẽ nói cho cô biết.”
Liêu Trác do dự, sau đó đi tới phòng y tá.
Một lát sau, một y tá đi chung với cô trở lại, nói với lão hòa thượng: “Bệnh nhân chưa qua cơn nguy kịch, thời gian thăm bệnh chỉ có năm phút, chỉ có thể nhìn qua cửa kính, không được vào bên trong.”
Nói xong, dẫn hai người đi rửa tay, mặc áo vô khuẩn và đeo khẩu trang vô khuẩn.
Nhìn qua cửa kính của phòng chăm sóc đặc biệt, Trình Sưởng đang nằm yên lặng trên giường bệnh, trên người gắn đủ loại dụng cụ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán có một vết bầm tím mờ, có lẽ thường được gọi là ấn đường biến thành màu đen, nhưng các dấu hiệu sinh tồn của hắn đã gần ổn định.
“Xem xong chưa?” Y tá hỏi.
“Xong rồi.” Lão hòa thượng đáp, chắp tay trước ngực qua cửa sổ và nói: “A di đà phật, hy vọng anh mau chóng bình phục.”
Hai người cùng rời khỏi khu chăm sóc đặc biệt, Liêu Trác hỏi lão hòa thượng: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết không?”
Lão hòa thượng lấy di động ra, vuốt lên vuốt xuống, chọn một mã QR rồi nói: “Tôi phải tính toán đã, tính xong sẽ nói với cô.
Đây là WeChat của tôi, chúng ta thêm nhé?”
Liêu Trác thấy bộ dạng bịp bợm của ông, không muốn để ý đến ông nữa, nhìn thấy Đoạn Minh Thành từ thang máy bước ra nên cô đi tới.
Lão hòa thượng nhún vai đầy bất đắc dĩ, xách túi, đi về phía cầu thang ở đầu hành lang bên kia.
Đã qua 12 giờ khuya, ở bệnh viện, ngoại trừ khoa cấp cứu, mọi nơi đều yên tĩnh.
Trên cầu thang có một ngọn đèn đã hỏng treo trên đầu, chập chờn chập chờn.
Lão hòa thượng vừa bước lên cầu thang thì thu lại vẻ mặt lưu manh, vịn tay vịn, đi từng bước một xuống, càng đi thì sắc mặt càng nghiêm trọng, trên khuôn mặt nhăn nheo dần dần hiện lên một tia hoảng sợ, thậm chí bước chân càng nhanh hơn.
Cuối cùng, chạy ra khỏi cửa cầu thang ở tầng cuối.
Theo bảng hướng dẫn, ông bước nhanh ra khỏi phòng cấp cứu, vòng ra sân sau của bệnh viện.
Bên ngoài gió đã ngừng thổi, sân sau này rất gần nhà xác của bệnh viện, ngoại trừ vài người hút thuốc, không ai tới đây.
Nhưng lúc này, mấy người đang ngồi xổm hút thuốc trong góc nhìn thấy lão hòa thượng, có lẽ cảm thấy ông quái dị nên sợ hãi, vứt tàn thuốc xuống đất rồi dập tắt, vội vàng rời đi.
Lão hòa thượng giẫm lên cành khô, tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó mở túi ra, từ dưới lớp áo phông và áo khoác trên cùng lấy ra một cái chuông lắc, một lư hương, mấy nén nhang và một quyển sách buộc bằng chỉ vô cùng cổ xưa.
Ông thắp nhang, cắm vào lư hương, lập trận, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hư không, giơ mu bàn tay lên, run rẩy lau mồ hôi, đột nhiên nói: “Anh nghe thấy tôi nói chuyện không?”
“Anh còn chưa chết, nhất định nghe thấy tôi đang nói chuyện.”
Nếu lúc này có người ở đây, nhìn thấy lão hòa thượng thế này, nhất định sẽ cảm thấy ông bị điên.
Ông nói chuyện với không khí, tựa như có một bóng ma đang đứng trước mặt ông.
“Tôi đã hỏi sư phụ của tôi, vết bầm tím ở giữa hai hàng chân mày của anh là trạng thái của một linh hồn lang thang.
Anh là người lương thiện ba kiếp, là một người tốt, sẽ không chết dễ dàng như vậy.”
Khi ông nói ra những lời này, thực ra rất sợ hãi, cái trán vừa lau mồ hôi lại chảy ra lấm tấm, vì thế ông hít một hơi thật sâu.
“Không phải, không phải tôi cố ý đuổi anh đi.
Trong lúc bão cuồng phong, anh nên tránh ở trong xe chứ, đợi mưa tạnh hãy xuống núi……”
“Sư phụ nói, thiện và ác trên thế gian đều có quả báo.
Hiện giờ anh nửa chết nửa sống, tôi có trách nhiệm, tôi…… thử cứu anh.
Nếu anh tỉnh lại, chúng ta không ai nợ ai, nếu không tỉnh thì đừng tìm tôi tính sổ.”
Nói xong, ông giơ chuông lắc lên, mở quyển sách buộc bằng chỉ ra, niệm từng câu từng chữ bắt đầu từ bốn chữ của dòng đầu tiên “Linh hồn trở về”.
Lão hòa thượng tu Phật, ông đọc kinh lớn tiếng, mới đầu còn nghe rõ ràng, dần dần hòa thành một chuỗi âm thanh thay đổi, kèm theo tiếng chuông ngân, chìm vào màn đêm linh tinh linh tinh.
Ông nhắm mắt niệm chú, xung quanh chợt nổi gió, tiếng gió dần dần mạnh lên, thổi quyển sách trước mặt ông rung rinh.
Màn đêm đột nhiên ồn ào náo nhiệt, dường như mỗi một câu kinh mà lão hòa thượng niệm hòa lẫn với gió đêm, có thể khiến linh hồn người chết sống lại.
Một chiếc xe tang lái vào bệnh viện cách đó không xa, y tá đẩy thi thể từ nhà xác ra, vừa đóng cửa lại, một cơn gió theo cửa sổ tràn vào nhà xác, thổi tung từng tấm vải trắng trên mỗi thi thể, chậm rãi phất phơ.
Xe tang đi xa, thân nhân thương tiếc khóc than.
Trong bệnh viện lớn thế này, mỗi ngày đều có người sống, có người chết.
Sự trở về của linh hồn dường như ở ngay bên tai.
Phía trên lầu, trong phòng chăm sóc đặc biệt của Trình Sưởng, hai y tá mặc vô khuẩn đẩy cửa vào, ghi lại số liệu trên màn hình điện tâm đồ, một người nhìn Trình Sưởng, không khỏi nói: “Anh ấy thật đẹp trai.”
“Ừ.” Người kia phụ họa, “Lúc mới đưa tới đây, tôi nghĩ, sao lại có người đẹp trai đến vậy.”
Hai người ghi xong số liệu, vừa định rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì mặt đất đột nhiên chao một chút.
“Gì vậy? Động đất hay sao?”
“Có phải là Tứ Xuyên đâu, làm gì động đất dễ dàng như vậy?”
Nhưng vừa dứt lời, mặt đất lại chao lần nữa, ngay sau đó nhẹ nhàng chấn động.
Hai y tá nhìn nhau, nhất thời không rõ tình huống, trong lúc rối ren chỉ kịp nói: “Bảo vệ bệnh nhân!”
Một người vội vàng vịn giường bệnh của Trình Sưởng.
Đúng lúc này, máy theo dõi điện tâm đồ đột nhiên vang lên tiếng báo động.
Trên giường bệnh, Trình Sưởng thở gấp gáp, sắc mặt tái nhợt, gương mặt như tiên trở nên quái dị trong nháy mắt, miệng lẩm bẩm tựa như muốn nói chuyện, hơi nóng phả vào mặt nạ thở, dụng cụ bên cạnh rít gào trầm thấp, quỷ dị giống như hồn ma đến từ thế giới bên kia.
Linh hồn đã trở về.
Y tá vịn giường bệnh ngơ ngác nhìn, chưa kịp phục hồi tinh thần thì thấy ngực Trình Sưởng phập phồng, hắn mở mắt ra.
Rất đẹp, một đôi mắt đen trắng rõ ràng.
Nhìn thẳng vào, chỗ màu trắng thì trắng bệch, chỗ màu đen dường như tập hợp tất cả bóng tối trong màn đêm dày đặc, có thể hút mọi người vào.
Y tá sợ tới mức hét lên “A ——”, liên tục lui ra phía sau, ngã xuống đất, kinh hãi nhìn người nằm trên giường bệnh.
Tuy nhiên, hết thảy chẳng qua chỉ xảy ra trong tích tắc.
Khi cô đứng dậy, nhìn xung quanh lần nữa, chấn động trong phòng chăm sóc đặc biệt vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác.
Điện tâm đồ vẫn như bình thường, chỉ số cũng bình thường, trên giường bệnh, Trình Sưởng đã từ từ nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối vô tận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...