Vân Hy tới nhà lao của Kinh Triệu phủ, hai lính canh bên ngoài nói: “Vân bộ khoái, cuối cùng ngài cũng tới.
Phạm nhân đến đầu thú lúc sáng mới vừa điên loạn một trận bên trong.”
Vân Hy có chút không yên tâm nên hỏi: “Vừa rồi có người nào tới nhà lao không?”
“Ngoài Ngốc Tử Thất lại đây đưa cơm, không ai tới cả.” Một người lính canh nói, “Vân bộ khoái, ngài yên tâm, trước khi lão Kha rời đi đã dặn, không để cho bất kỳ gương mặt lạ nào bước vào trước khi ngài đến nha môn.”
Vân Hy gật đầu: “Vất vả cho các ngươi rồi.” Sau đó dẫn theo Kha Dũng vào nhà lao.
Vừa đi xuống một đoạn bậc đá, nghe lính canh phía sau hét lên: “Ngự sử đại nhân.”
Lại nghe Điền Tứ giải thích vài câu với lính canh, Vân Hy quay lại nhìn, Điền Tứ đã dẫn Trình Sưởng và hai gã hầu chạy tới.
Đang là giữa trưa, nhà lao của Kinh Triệu phủ vô cùng u ám ngoại trừ lối vào, Trình Sưởng mặc một bộ quan bào màu lam, mái tóc đen được buộc gọn gàng thành búi tóc, cài trâm bằng bạch ngọc, ngũ quan trông không rõ lắm, nhưng ánh mắt được ánh nến đong đưa chiếu rọi, lúc ẩn lúc hiện như một cái bóng nhấp nháy.
Có chút trầm mặc, có chút vắng vẻ, có chút khó giải thích làm cho người ta sợ hãi.
Vân Hy sửng sốt một chút mới chào hỏi: “Tam công tử.”
Trình Sưởng gật đầu và nói: “Nghe nói đã tìm được người lái thuyền?”
“Tìm được rồi.” Vân Hy đáp, “Ti chức sẽ đưa Tam công tử đi gặp hắn.”
Đi xuống bậc đá là một hành lang thật dài, có xà lim hai bên, Vân Hy dẫn Trình Sưởng tới cửa phòng giam cuối cùng, thấy người lái thuyền ngồi co rúm trong góc, tự lẩm bẩm một mình, không ngờ khi nhìn thấy bọn họ, hắn chạy tới, vịn hàng rào sắt la hét: “Tiểu vương gia cứu ta, quan lão gia cứu ta ——”
Vân Hy liếc nhìn Kha Dũng, Kha Dũng hiểu ý, lấy chìa khóa mở cửa, đem đến một cái ghế sạch sẽ cho Trình Sưởng ngồi, nửa trấn an nửa ra lệnh: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thành thật nói ra chuyện đêm hoa triều, vì sao ngươi phải hại Tam công tử, bị ai sai khiến, Tam công tử và Kinh Triệu phủ sẽ bảo vệ mạng sống cho ngươi.”
“Dạ, dạ.” Người lái thuyền quỳ lạy.
Hắn bị đuổi giết mấy ngày liền, đầu óc không minh mẩn, nói năng lộn xộn, Vân Hy nghe xong một hồi, cuối cùng lý giải được nguyên nhân.
Đại khái khá giống những gì nàng tìm thấy.
Người lái thuyền có một đứa con gái, năm ngoái vừa cập kê đã có một hộ thông gia tốt.
Một hôm nàng bán hoa bên bờ sông, bị Tam công tử say rượu đi ngang qua đùa giỡn vài câu, nàng bị dọa sợ, nhưng thật ra không sao cả.
Đáng tiếc hộ thông gia nghe nói chuyện này, đột nhiên khăng khăng muốn từ hôn, còn tuyên bố rằng con gái của người lái thuyền không còn trong sạch, là một kẻ ngốc, bảo người lái thuyền trả lại sính lễ đã nhận.
Thanh danh của con gái bị huỷ hoại, đời này e là không gả được cho ai, người lái thuyền quá tức giận, hận tới hận lui liền hận Trình Sưởng.
“Chỉ như vậy?” Kha Dũng nói, “Chỉ vì chuyện này mà ngươi muốn giết Tam công tử?”
“Cũng không phải là tất cả……” Người lái thuyền ấp úng, “Thảo dân, thảo dân hơi thích đánh bạc, nghèo thì thôi, nhưng nếu trong tay có bạc thì không giữ được.
Lúc thông gia tới lấy lại sính lễ, đã bị đặt cược một nửa rồi, thảo dân không còn cách nào khác, đành phải đi mượn ở chỗ cho vay ngầm.
Mượn mà không trả được, chủ nợ muốn thảo dân bồi thường một đôi tay.
Thảo dân là người lái thuyền, không có tay thì không thể làm việc kiếm tiền, đang gấp đến mức sứt đầu mẻ trán, có người tìm đến thảo dân……”
“Ai?”
“Hắn che mặt, thảo dân không nhìn rõ.
Hắn nói, chỉ cần thảo dân làm một chuyện cho hắn, hắn sẽ giúp thảo dân trả tiền cho chủ nợ, ngoài ra còn sẽ cho thảo dân một trăm lượng bạc.”
Vân Hy hỏi: “Có phải hắn bảo ngươi nhét gạch vàng vào túi trong tay áo của Tam công tử không?”
Người lái thuyền gật đầu: “Tam công tử là tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ, thảo dân vốn không dám, nhưng mà…… Nếu không có người giúp thảo dân trả bạc, thảo dân không có tay thì mạng cũng không còn.
Người nọ nói với thảo dân, chỉ nhét gạch vàng vào tay áo của Tam công tử mà thôi, thảo dân nghèo như vậy, ai có thể đoán được là do thảo dân làm, tám phần đều nghĩ rằng Tam công tử tự rơi xuống nước.
Vì vậy thảo dân tin hắn.”
“Hơn nữa, thảo dân bơi giỏi nhất sông Tần Hoài, cho dù thật sự xảy ra chuyện, quan phủ muốn điều tra, thảo dân cầm bạc ở dưới sông đi lên, ai có thể bắt được?”
“Không ngờ ——” người lái thuyền nói tới đây, hốc mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại, “Sau vụ tai nạn của Tam công tử, người đầu tiến muốn giết thảo dân không phải là người của quan phủ, mà là người nọ.
Thuộc hạ của người nọ toàn là cao thủ, thảo dân biết mình gặp phải đại họa, sợ Ngư Nhi bị liên lụy, nhân dịp mấy người đó chưa chuẩn bị, trở về nhà một chuyến, đưa Ngư Nhi đi trốn……”
Ngư Nhi là con gái của người lái thuyền.
Vân Hy biết chuyện này, nàng cho người theo dõi xung quanh nhà của người lái thuyền, lần đầu tiên tìm được tung tích của người lái thuyền là ngày hắn về nhà tìm con gái.
“Tâm địa của mấy người đó thật ác độc, ngay cả một tiểu cô nương cũng không chịu buông tha.
Ngư Nhi không bơi bằng ta, vô tình bị đuổi kịp, còn ở dưới nước đã bị những người đó trực tiếp đâm một đao, một đao —— giết nàng!”
Khóe mắt của người lái thuyền muốn nứt ra, hắn lau nước mắt trào ra, hơi bình phục một chút mới nói: “Ta biết mình không tránh thoát, ta đã làm sai, mạng sống rẻ mạt, chết thì chết, nhưng Ngư Nhi không thể chết vô ích, ta muốn mấy người đó đền mạng! Bởi vậy mới trở về Kim Lăng bằng đường thủy, tới Kinh Triệu phủ đầu thú.”
Người lái thuyền nói xong, nhất thời vui buồn lẫn lộn, nhìn trái nhìn phải, thoáng thấy chén nước trong trên bàn nhỏ, bưng lên uống một ngụm.
Vân Hy hỏi: “Người đuổi theo ngươi vừa có nha sai của quan phủ, vừa có sát thủ, làm sao ngươi phân biệt được?”
Nàng phái nha sai đi tìm người lái thuyền, hầu hết đều mặc thường phục, nếu mặc quan phục đuổi theo người, chẳng phải nói rõ để đối phương chạy đi hay sao?
“Người của quan phủ không muốn tính mạng của ta.
Mấy người đó tàn nhẫn và độc ác, bọn họ đều mặc hắc y, che mặt, có lẽ sợ bị người ta nhận ra.”
Mặc hắc y, che mặt, mỗi người còn là cao thủ?
Tư thế này dường như là ám vệ của hộ quan lớn thuộc dòng dõi cao quý nào đó tự mình nuôi dưỡng.
Hung thủ thật sự đứng sau có vẻ là một nhân vật có quyền lực.
Vân Hy lại hỏi: “Trong số những kẻ hắc y đó, ngươi có thể phân biệt một vài người, hoặc là biết manh mối đặc biệt nào không?”
“Không phân biệt được.” Người lái thuyền nói, ngẫm nghĩ, “Nhưng thật ra, lúc đầu kẻ hắc y tiếp xúc với ta, khi hắn đưa hai viên gạch vàng cho ta, ta thấy…… Lòng bàn tay của tay phải hắn có một vết sẹo do đao gây ra.”
“Dài như vậy, sâu như vậy, tựa như có người cầm đao xuýt nữa cắt tay phải của hắn ra làm hai, rồi may lại.”
“Còn về manh mối……” Người lái thuyền nhíu mày trầm ngâm, buộc bản thân phải nhớ lại, đột nhiên ngẩng đầu, trợn to mắt, như đang nhớ lại cảnh tượng kinh hãi nào đó, “Có, có ——”
Hắn dường như quá sợ đến nỗi không nói được, lại bưng nước trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
“Lúc người có vết sẹo trên tay phải tới tìm ta, ban đầu ta cũng lo lắng, hắn đã bảo ta làm hại tiểu vương gia, nếu không cẩn thận, ta và Ngư Nhi phải đền mạng.
Ta hỏi hắn, chính xác thì ai muốn làm việc này.”
“Hắn nói, hắn nói ——” sắc mặt của người lái thuyền trắng bệch, trán toát mồ hôi, dường như nói chuyện rất khó khăn, duỗi tay vuốt cổ, “Hắn nói, không nên hỏi nhiều, tóm lại tiểu vương gia, hắn ——”
Giọng người lái thuyền càng lúc càng khó khăn, tới chữ cuối cùng thì không nói được nữa, một tay ôm cổ còn chưa đủ, vươn hai tay ra, giữ chặt cổ họng của mình.
“Không ổn!” Vân Hy nhìn tình hình, phản ứng tức thì, lớn tiếng ra lệnh: “Mau lấy nước tới, nước sạch!”
Nhưng đã quá muộn.
Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc, một miệng máu đột nhiên trào ra từ miệng người lái thuyền, cả người cứng ngắt ngã xuống đất, chậm rãi mất mạng.
Những người trong phòng giam nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.
Một người vừa rồi còn yên ổn, sao lại đột ngột chết trước mặt bọn họ như vậy?
Một lát sau, chỉ nghe giọng nói lạnh lùng: “Do chén nước này.”
Đây là lời của Trình Sưởng.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, ánh mắt rơi vào cái chén không trên bàn nhỏ, trong chén vốn có nước, vừa rồi người lái thuyền hoảng hốt nên uống sạch chén nước.
Điền Tứ cực nhạy, nghe xong lời của Trình Sưởng, hắn lao ra cửa, chốc lát sau xách về một con chuột.
Con chuột liếm những giọt nước cuối cùng trong chén, không bao lâu sau đã chết.
Người lái thuyền tới đầu thú, vào phòng giam, tổng cộng chỉ trong hai canh giờ.
Vân Hy có hỏi lúc mới tới, trong hai canh giờ này, không ai bước vào ngoài Ngốc Tử Thất tới đưa cơm.
Ngốc Tử Thất là người ngốc thật sự, đầu óc đã hỏng từ khi mới sinh.
Nếu không phải vì người cha làm bộ đầu của hắn chết trong lúc làm việc, Kinh Triệu phủ sẽ không cho hắn công việc đưa cơm trong nhà lao này.
Cũng bởi vậy, mỗi lần Ngốc Tử Thất đi đưa cơm đưa nước, các chén đều được đánh số rõ ràng, chén nào dành cho phòng giam nào, nếu sai một chén, hắn sẽ hoàn toàn lẫn lộn.
Ngốc Tử Thất khờ như vậy, cái chết của người lái thuyền không phải do hắn gây ra.
Nhưng lính canh của nhà lao đã nói rõ, trong lúc người lái thuyền bị nhốt ở trong, chưa từng có ai vào.
Như vậy, nếu lính canh không nói dối, thì chén nước mà Ngốc Tử Thất đưa tới đã bị ai đó động tay động chân trên đường đi.
Điền Tứ nói: “Ta, ta, ta sẽ tìm Lý Đại Bình hỏi một chút.”
Lý Đại Bình là một trong số lính canh.
“Không cần”.
Vân Hy nói, nàng lắc đầu, “Bọn họ không nói dối.” Sau đó giải thích, “Nếu bọn họ nói dối, ngoại trừ Ngốc Tử Thất, còn để người khác vào nhà lao, người nọ đã có thời gian đầu độc, tại sao không giết người lái thuyền ngay lập tức cho tiện?”
Sở dĩ những người đó muốn giết người lái thuyền là vì diệt khẩu, đầu độc trong chén nước, ai biết khi nào hắn mới uống? Lỡ như trước khi uống, hắn kể hết mọi chuyện, chẳng phải sẽ phí công?
Bởi vậy, ngoài Ngốc Tử Thất, nhất định không có ai tới nhà lao này trước đó.
Lính canh không nói dối.
Nước đã bị người ta thao túng khi Ngốc Tử Thất đưa tới.
Trình Sưởng nhớ tới một chuyện, hỏi Vân Hy: “Kẻ muốn giết người lái thuyền chưa từng đến nhà lao này, làm cách nào để xác định được người lái thuyền ở phòng giam nào?”
Vân Hy còn chưa đáp, Kha Dũng đã nói: “Chắc Tam công tử không biết, trong nha môn của chúng ta, mỗi bộ khoái phụ trách vụ án đều có một gian phòng giam của mình, nếu bắt được nghi phạm thì nhốt trong phòng giam này trước, như vậy một khi các đại nhân muốn xử án, đám nha sai sẽ biết đến phòng nào để đưa phạm nhân đi.”
Trình Sưởng gật đầu, lại chìm sâu vào suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn nhìn Vân Hy, dường như do dự: “Cô……”
Vân Hy ngẩn người, sau đó phản ứng ngay lập tức, nói với người phía sau: “Điền Tứ, Kha Dũng, các ngươi dẫn hai vị này ra ngoài chờ.”
Nhìn mọi người rời khỏi nhà lao, Vân Hy nói với Trình Sưởng: “Tam công tử có chuyện cứ nói, đừng ngại.”
Trình Sưởng gật đầu, hỏi một chuyện dường như không liên quan: “Ta nghe nói, đêm qua cô trực, sáng nay lúc người lái thuyền tới đây đầu thú, cô vốn ở trong nhà, do nha sai đến tìm cô nên cô mới chạy tới?”
“Đúng vậy.”
Trình Sưởng lại nói: “Nha sai nói với cô, đã tìm được người lái thuyền.
Lúc đó, có bao nhiêu người trong nhà cô đã nghe thấy điều này?”
Vân Hy sửng sốt, nghĩ thầm, có nhiều người đã nghe.
Sáng nay La Xu tới phủ của nàng thăm, Ngô đại phu tới phủ châm cứu cho Bạch thúc, lúc Kha Dũng tới nói với nàng về chuyện người lái thuyền đầu thú, đúng lúc Phương Phù Lan và La Xu muốn đi khám bệnh, Bạch thúc tiễn Ngô đại phu rời đi, ở tiền viện, A Linh, Triệu Ngũ và hai người làm việc vặt cũng có mặt, còn có nha hoàn của La Xu, xa phu đánh xe ngựa và Điền Tứ.
Những người này có lẽ đều nghe thấy Kha Dũng nói “Người lái thuyền đầu thú”.
Vân Hy nói: “Ý của Tam công tử là, người bên cạnh ti chức có vấn đề, nếu không kẻ thao túng nước sẽ không biết người lái thuyền nhốt ở trong phòng giam của ti chức?”
Trình Sưởng lắc đầu: “Không chắc.”
“Hung thủ có thế lực lớn, muốn giết người lái thuyền thì đã giết từ lâu.
Cớ gì chờ đến khi hắn đầu thú? Chứng tỏ người lái thuyền tới Kinh Triệu phủ là điều hắn không ngờ.”
“Mặc dù bất ngờ, một khi hung thủ biết người lái thuyền ở trong nhà lao của Kinh Triệu phủ sẽ phái người tới giết, hà tất sợ này sợ nọ, với thế lực của hắn, chẳng lẽ còn sợ hai người lính canh, không dám bước vào nhà lao?”
Vân Hy ngẫm nghĩ, đúng rồi, dù sao cũng là người dám ra tay với tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ.
“Chỉ có một lời giải thích.” Trình Sưởng nói tiếp, “Lúc hắn muốn phái người vào nhà lao giết người diệt khẩu thì đã không kịp.”
“Cô và ta đều đến vào buổi trưa, đúng lúc Ngốc Tử Thất mới đưa cơm, như vậy thử nghĩ xem, vì sao người được hung thủ phái tới đến không kịp? Bởi vì hắn biết, hoặc nhìn thấy cô và ta sắp tới nên không dám lộ ra dấu vết, lúc này mới không vào nhà lao, mà chọn giở trò trong nước của Ngốc Tử Thất.”
“Điều này cho thấy, người được hung thủ phái tới giết người diệt khẩu chỉ đến sớm hơn cô và ta một chút mà thôi.”
“Vì sao hắn chỉ đến sớm một chút?”
“Bởi vì hắn giống cô và ta, cũng vừa nhận được tin người lái thuyền đầu thú.
Kha Dũng là người đến hầu phủ báo tin cho cô, nếu hắn tiết lộ tin tức trên đường đi, hung thủ sẽ có đủ thời gian để sắp xếp người diệt khẩu, bởi vậy không thể nào là hắn và hai lính canh.”
“Vì vậy, tin này chỉ có thể bị rò rỉ vào hai thời điểm.”
Vân Hy bừng tỉnh: “Lúc Kha Dũng báo tin cho ta, hoặc là khi Điền Tứ đi tìm Tam công tử và nói cho Tam công tử biết tin?”
Trình Sưởng gật đầu, do dự một chút mới nói: “Nhưng ta cảm thấy, vấn đề cũng không phải ở nơi ta.
Lúc Điền Tứ tới gặp ta, hắn không nói chi tiết, bên cạnh ta lúc đó chỉ có hai gã sai vặt, không còn ai khác.
Ta vừa nghe xong đã thúc ngựa chạy đến.”
Do đó, nơi mà tin tức bị rò rỉ rất có thể là ở cửa hầu phủ sáng nay.
Đúng rồi, Vân Hy nghĩ, nàng đi bộ tới Kinh Triệu phủ, cho dù nàng bước nhanh đến đâu cũng không bằng người khác quất roi thúc ngựa.
Sáng nay ở cửa hầu phủ, một khi có người biết tin người lái thuyền đầu thú, sau đó vội vàng truyền tin này cho hung thủ, hung thủ lại sắp xếp người thúc ngựa tới Kinh Triệu phủ, vừa đúng canh giờ mà nàng đến.
“Hơn nữa……” Trình Sưởng nói thêm, “Người này còn biết chính xác, phòng giam của cô là gian nào.”
Nhưng mà, người này là ai?
Sáng nay ở cửa Trung Dũng Hầu phủ đều là người mà Vân Hy quen thuộc.
Vân Hy đứng im lặng, nàng mím môi, hai tay dần dần nắm chặt lại, nhất thời vô cùng tự trách bản thân.
Sáng nay lúc Kha Dũng tới tìm nàng, tại sao nàng không có chút cảnh giác nào? Mấy ngày nay Kha Dũng vẫn luôn giúp nàng tìm tung tích của người lái thuyền, vì sao nàng không chặn lời của Kha Dũng và kéo hắn sang một bên trước khi hắn mở miệng?
Nàng nhất thời sợ hãi, người rò rỉ tin tức người lái thuyền đầu thú lại là người nàng biết rõ.
Trong số những người bên cạnh nàng, có người biết rõ hung thủ muốn giết Tam công tử, mà vẫn không tiếc công sức để tiếp tay làm điều tàn ác.
Trình Sưởng nhìn thấy Vân Hy tự trách và hoảng sợ, hắn nói: “Cô không cần để trong lòng, đây chỉ là suy luận của ta mà thôi, không nhất định chính xác, không chừng có vài chi tiết bị ta bỏ qua.”
Vân Hy lắc đầu: “Do ta quá sơ suất, rốt cuộc người lái thuyền mới tới đầu thú, chưa nói xong câu mấu chốt đã bị đứt manh mối.”
Ánh nến trong nhà lao đong đưa, Vân Hy cụp mắt, lông mi dài che một bóng sâu, hàm răng cắn chặt môi, đỏ bừng một mảng.
Trình Sưởng im lặng quan sát, một lúc sau, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Ai nói manh mối đã bị đứt?” Hắn nói, “Ta có cách.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...