Lời vừa dứt, các tông thất trong điện không đọc thư cũng biết trong thư viết cái gì.
Mọi người nhất thời nhìn Trình Sưởng đầy kinh ngạc và hiểu rõ.
Thảo nào.
Nghe nói Phụ Quốc tướng quân chỉ quản lý vài ngàn binh mã, làm sao dám khởi binh phạm thượng, hóa ra là do vị vương thế tử này sai bảo.
Trình Sưởng tiến lên trước một bước, nhặt thư dưới đất lên, nhìn kỹ, sau đó nói: “Bệ hạ, thư này không phải do thần viết.”
Hắn lại trình lá thư lên: “Chữ trên lá thư quả thật giống như của thần, con dấu cũng là con dấu mà thần sử dụng ở Ngự Sử Đài, nhưng ——” hắn dừng lại, đưa thư cho Ngô Mão cầm, xắn tay áo bên tay phải lên, “Tay phải của thần đã bị thương nửa tháng trước, kể từ đó đều dùng tay trái viết chữ, chữ viết trên thư này giống như chữ viết bằng tay phải của thần.”
“Lời biện bạch của thế tử điện hạ quá yếu, ai biết có phải ngài viết lá thư này thông đồng với Phụ Quốc tướng quân nửa tháng trước hay không?” Một tông thất nói.
Lúc này, một đại quan của Lễ Bộ bước ra khỏi đám đông, vái lạy Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ, có thể cho thần đánh giá lá thư của thế tử điện hạ được không?”
Chiêu Nguyên Đế gật đầu, ngay sau đó vị đại quan của Lễ Bộ tiến lên vài bước, lấy lá thư từ tay Ngô Mão.
Ông không đọc nội dung của lá thư, mà lấy ra quan ấn của mình từ bên hông, cẩn thận so sánh với con dấu bên trái phía dưới thư.
Trong giây lát, ông dâng lá thư bằng hai tay: “Bẩm bệ hạ, lá thư thông đồng với Phụ Quốc tướng quân thực sự không phải do thế tử điện hạ viết. Vi thần cho rằng, có người nhân cơ hội vu oan cho điện hạ.”
Chiêu Nguyên Đế hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Vị đại quan của Lễ Bộ nói: “Bẩm bệ hạ, Ngũ điện hạ về kinh vào mùa xuân năm nay, Lễ Bộ đúc lại một đợt ấn để ăn mừng việc này. Các quan ấn này được đúc xong hôm đầu tháng 5, từ lúc đúc ấn cục của Lễ Bộ phân phát đến các nha ty, đến nay vừa đúng nửa tháng. Lễ Bộ đúc các quan ấn thoạt nhìn giống nhau, nhưng để phân biệt các lô, thường sẽ đánh dấu bằng hoa văn đặc biệt ở khung ngang phía dưới bên phải. Con dấu riêng của thế tử điện hạ trên lá thư này là lô mà Lễ Bộ mới đúc hôm tháng 5, bởi vậy suy đoán, lá thư này chỉ có thể được viết sau tháng 5. Tuy nhiên, tay phải của thế tử điện hạ đã bị thương vào tháng 5, làm sao viết thư bằng tay phải? Có thể thấy, có người bắt chước bút tích của điện hạ, cố tình vu oan cho điện hạ.”
Sau khi vị đại quan của Lễ Bộ nói xong, ông trình con dấu của mình lên, cho Ngô Mão xem hoa văn đặc biệt trên con dấu, Ngô Mão dâng lên cho Chiêu Nguyên Đế.
Chiêu Nguyên Đế xem con dấu xong, không chất vấn Trình Sưởng nữa, trái lại hỏi La Phục Vưu đang gục đầu không nói gì: “La phó sử, ngươi thấy thế nào?”
La Phục Vưu chìm nổi mấy chục năm trên quan trường, làm sao so sánh tâm trí của ông với những tông thất chỉ lo hưởng lạc này được?
Từ khi Lục Xương Thạch trình lá thư tố cáo Trình Sưởng thông đồng với Phụ Quốc tướng quân, La Phục Vưu đã cảm thấy không thích hợp.
Ông biết hôm nay Phụ Quốc tướng quân khởi binh là do Chiêu Nguyên Đế sai bảo, sớm muộn gì Chiêu Nguyên Đế cũng chụp tội danh này lên đầu Trình Sưởng.
Nhưng bệ hạ là ngôi cửu ngũ, kiểm soát đại cục, cho dù muốn định tội Tam công tử cũng không cần gấp gáp nhất thời. Lúc này Phụ Quốc tướng quân mưu nghịch đã trở thành sự thật, sau lễ tế tổ hôm nay, trở lại Kim Lăng, phái người đến phủ của Phụ Quốc tướng quân lục soát, từng bước “thu bằng chứng rồi chém đầu”, như vậy sẽ không để người khác mượn cớ.
Hơn nữa, Phụ Quốc tướng quân vừa mới khởi binh bên kia thì đã bắt được kẻ chủ mưu bên này, trùng hợp như vậy, ngược lại khiến người ta khó tin.
Bởi vậy có thể thấy, lá thư bôi nhọ Trình Sưởng này tuyệt đối không phải do Chiêu Nguyên Đế sai người làm.
Tuy nhiên, nếu Chiêu Nguyên Đế không làm việc này, ai là người đứng phía sau?
Chớ nói đến tông thất có mặt ở đây, cho dù tính toàn bộ Đại Tuy, chỉ có một vài người đủ khả năng khiêu khích Tam công tử.
Không phải Tam công tử tự bôi nhọ mình đó chứ?
Nghĩ như vậy, La Phục Vưu đột nhiên thấy lạnh ngắt trong lòng, ông không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy sắp xảy ra tình huống ngoài ý muốn, phải nhanh chóng che lấp, vì thế chắp tay nói: “Bẩm bệ hạ, thần cũng cho rằng lá thư này không phải do thế tử điện hạ viết. Nếu thế tử điện hạ thật sự thông đồng với Phụ Quốc tướng quân, là người chủ mưu, vì sao bây giờ không ở trong quân mà ở Vấn Hiền Đài?”
“Thần cho rằng,” La Phục Vưu dừng một chút mới nói tiếp, “Chủ mưu của vụ án mưu nghịch này, đợi khi bệ hạ trở lại Kim Lăng rồi điều tra cũng không muộn, bây giờ đang binh loạn trong núi, bệ hạ nên đến Thùy Ân Cung ngay lập tức để tạm lánh.”
“La đại nhân nói có lý.” Nhưng Trình Sưởng không muốn việc này trôi qua một cách dễ dàng như vậy, “Nếu bổn vương thật sự thông đồng với Phụ Quốc tướng quân, là người chủ mưu, vì sao bây giờ không ở trong quân mà ở Vấn Hiền Đài?”
“Bệ hạ, mưu nghịch không phải là chuyện nhỏ, thần bị người khác bôi nhọ, xin bệ hạ trả lại sự trong sạch cho thần.” Trình Sưởng nói, khom người trước Chiêu Nguyên Đế, “Phụ Quốc tướng quân chỉ quản lý vài ngàn binh mã, nếu không có người sai khiến, một mình ông ta sẽ không dám mưu phản, nhưng nhìn khắp triều đình, có bao nhiêu người có thể khiến cho Phụ Quốc tướng quân nghe lệnh?”
“Bệ hạ, theo như lời của La đại nhân vừa nói, người hiện giờ không ở Vấn Hiền Đài mà ngược lại rơi vào giữa quân, hắn là ai?”
Vết thương trên tay phải là do tự hắn cầm dao cắt.
Lá thư bôi nhọ hắn thông đồng với Phụ Quốc tướng quân cũng do hắn ra lệnh cho Túc Đài giả mạo.
Mục đích từ đầu đến cuối của Trình Sưởng chỉ có một, đó là buộc Chiêu Nguyên Đế và Lăng Vương đấu với nhau, hắn muốn hai cha con giả nhân giả nghĩa đến cực điểm này phải trả nợ bằng máu.
Nhưng hắn biết, cho dù Lăng Vương thật sự khởi binh, Chiêu Nguyên Đế cũng chưa chắc sẽ thật sự muốn lấy mạng hắn. Dù sao mấy năm nay lão hoàng đế đã tỉnh ngộ, có phần áy náy đối với đứa con này, cho nên Trình Sưởng cần lợi dụng cơ hội này, trước mặt tông thất, chụp cho Lăng Vương một tội danh không thể không giết —— mưu phản.
Đúng như La Phục Vưu nghĩ, lúc này Phụ Quốc tướng quân mới khởi binh, lấy một lá thư để bôi nhọ Trình Sưởng là kẻ chủ mưu phía sau, đây là hạ sách, Chiêu Nguyên Đế sẽ không làm.
Nhưng nếu thông qua lá thư này, bôi nhọ chính mình trước, sau đó tìm ra sơ hở, tẩy sạch bản thân khỏi vụ án mưu nghịch, ngược lại chĩa mũi dùi vào một người khác có khả năng làm phản, hạ sách sẽ trở thành thượng sách.
Chẳng phải Chiêu Nguyên Đế muốn chụp tội danh xúi giục Phụ Quốc tướng quân làm phản lên đầu hắn hay sao? Như vậy hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền, đưa tội danh này cho Lăng Vương.
Dù sao Lăng Vương vốn muốn làm phản, hiện giờ hắn và Phụ Quốc tướng quân trở thành “đồng lõa”, không cần giương cao ngọn cờ “thanh trừng gian thần bên cạnh vua”.
Lúc này, hai binh lính được Trình Diệp phái đi điều tra thuốc nổ vội vàng trở lại.
“Bệ hạ, có chuyện không ổn, thuốc nổ vừa nổ trên con đường phía tây nam của chùa Minh Ẩn khiến cho núi đá bị sụp đổ, chặn con đường gần nhất từ doanh trại Tây Sơn Doanh đến tiếp viện chùa Minh Ẩn, các tướng quân và binh mã của doanh trại Tây Sơn e rằng sẽ chậm trễ giữa đường!”
Một binh lính khác nói: “Bẩm bệ hạ, Kim Lăng truyền tin đến, nói rằng sáng nay các tù nhân trong một nhà lao ở ngoại ô kinh thành đột nhiên được quản ngục cố ý thả ra, hiện đang gây náo loạn khắp nơi ở Kim Lăng, chỉ sợ các phòng ở Xu Mật Viện, Điện Tiền Ty và Hoàng Thành Ty trong cung cũng bị chặn trên đường!”
“Bệ hạ.” Trình Sưởng nói, “Chuyện tới hiện giờ, ai ‘có tham vọng’, ai ‘thanh trừng gian thần bên cạnh vua’, còn không rõ ràng hay sao?”
Trong núi, tiếng chém giết rung trời, hắn chỉ ra bên ngoài núi: “Bên ngoài binh loạn khắp bốn phía, Lăng Vương là một hoàng tử mà không ở bên cạnh bệ hạ, vì sao như vậy? Hắn muốn lấy thân thể để ngăn địch, hay là mang binh đến giúp vua? Hắn không xuất thân là võ tướng, cũng không nắm binh quyền, binh lính ở đâu ra, lấy đâu ra tự tin để xâm nhập vào trận địa của địch?”
Cho tới hôm nay, hắn sinh tử vô số lần, đã rơi xuống vực sâu, cho nên điều hắn muốn không còn là bảo vệ tính mạng của mình.
Hắn không có bản lĩnh hết sức cao cường để kéo vị hoàng đế ngồi trên cao này rơi khỏi tôn vị, nhưng ít nhất hắn muốn ông ta nếm trải nỗi đau, chịu đựng nỗi khổ, hắn muốn thấy chính miệng ông ta ra lệnh “giết” con trai của mình, hắn muốn những người phải trả giá đắt không thể chết tử tế!
Chiêu Nguyên Đế nhìn Trình Sưởng với ánh mắt hung ác và nham hiểm.
Có lẽ sau lần rơi xuống nước, đứa cháu trai này của ông đã thay đổi, ông chưa bao giờ nhìn thấy khí chất tỉnh táo lại xa cách ở người thứ hai.
Chiêu đoạn tuyệt đường lui rồi xông ra được sử dụng rất tốt, ngay cả người làm hoàng đế nhiều năm như ông cũng không đoán trước được.
Lúc này, một cấm vệ của Dực Vệ ty vội vàng vào trong điện, bẩm với Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ, thật sự quá tốt, Trung Võ tướng quân của doanh trại Tây Sơn, Hoài Tập tướng quân, Trương Nhạc tướng quân, và Bùi Lan đại tướng quân cùng tám vị tướng quân mang theo binh mã đến diệt địch giúp vua!”
Nhưng mà lời này vừa dứt, chỉ có vài người trong điện lộ ra vẻ vui mừng, những người còn lại đều kinh ngạc không thôi.
Con đường ngắn nhất để tiếp viện chùa Minh Ẩn đã bị chặn, không ai có thể tới nhanh như vậy để giúp vua, ngoại trừ…… đã mai phục từ lâu trong núi.
Đại quan nói giúp Trình Sưởng lúc nãy nhất thời không quan tâm đến lễ nghĩa, không đợi Chiêu Nguyên Đế lên tiếng đã vội hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu binh mã?”
“Tổng cộng gần mười vạn.”
“Lăng Vương điện hạ đâu?”
“Lăng Vương điện hạ hiện đang bàn bạc với hai vị tướng quân Tuyên – Võ ở phía đông, hai vị tướng quân đang trên đường lên chùa Minh Ẩn, mang theo binh mã giao chiến với Phụ Quốc tướng quân dọc đường.”
“Xong rồi.” Vị đại quan của Lễ Bộ mềm nhũn cả chân, ngã ngồi dưới đất, “Vừa ăn cướp vừa la làng, toàn bộ xong rồi.”
“Tiểu quận vương.” Trình Sưởng nhìn Trình Diệp, “Xin tiểu quận vương nói chính xác, 5000 binh mã của Dực Vệ ty giao chiến với mười vạn người, có phần thắng không? Có thể đánh đến khi nào?”
Trình Diệp nói: “Phần thắng cực kỳ nhỏ, nhưng đường núi gập ghềnh, dựa vào địa hình, có thể cầm cự một thời gian.”
Hắn nói xong, chắp tay với Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ yên tâm, mạt tướng sẽ dẫn binh chiến đấu đến khắc cuối cùng, sẽ bảo vệ sự an nguy của bệ hạ, Ngũ điện hạ và chư vị tông thân, nhất định sẽ kéo dài tới lúc các tướng quân tới giúp vua. Tuy nhiên……”
Hắn hơi do dự, cúi đầu càng thấp, “Vì Lăng Vương điện hạ đang ở trong địch, để phòng ngừa cấm vệ của Dực Vệ ty bị mê hoặc, không phân biệt được kẻ địch hay bạn bè, không chiến đấu cũng thất bại, xin bệ hạ ra lệnh giết Lăng Vương điện hạ ngay lập tức.”
Trình Diệp vừa dứt lời, Trình Sưởng cũng cúi người trước Chiêu Nguyên Đế: “Xin bệ hạ ra lệnh giết Lăng Vương điện hạ ngay lập tức.”
Các tông thất và đại quan trong điện đồng thời quỳ xuống: “Xin bệ hạ ra lệnh giết Lăng Vương điện hạ ngay lập tức!”
Điền Trạch thấy thế, cũng từ ghế phó đứng dậy, bước đến giữa điện, chắp tay vái Chiêu Nguyên Đế: “Tam ca mưu nghịch, tội không thể tha thứ, xin phụ hoàng…… ra lệnh giết Tam ca ngay lập tức!”
Xa xa trên bầu trời, gió nổi mây phun, binh mã trong núi đạp nát giáp sắt, Chiêu Nguyên Đế dõi mắt nhìn, giữa bóng cây trên sườn núi đã có thể thấy được cờ —— “thanh trừng gian thần bên cạnh vua”.
Ông nhìn trong điện, nhìn người cao quý độc nhất vô nhị.
Buộc ông giết con phải không?
Được, chuẩn.
Dù không đành lòng, cũng nên giết.
“Truyền lệnh của trẫm, con trai Trình Huyên, khi quân phạm thượng, mưu nghịch làm loạn, ngay lập tức, hủy vương tước vị, bỏ phong hào Lăng Vương, biếm làm thường dân, lệnh các cấm vệ binh một khi bắt được, giết không thương tiếc ——”
Giọng Chiêu Nguyên Đế bình tĩnh, nhưng cũng chẳng trách, ông vốn là người tàn nhẫn.
Cấm vệ trong điện nhận khẩu dụ của thiên tử, lập tức rời khỏi điện, chỉ trong giây lát, lệnh “giết không tha” đã vang vọng toàn bộ núi Bình Nam.
Bây giờ không cần chờ Lăng Vương trở về nữa, Trình Diệp lập tức nói: “Bệ hạ, không nên chậm trễ, mạt tướng sẽ hộ tống ngài và các tông thất đến Thùy Ân Cung trước để tạm lánh.”
Nhưng Chiêu Nguyên Đế lại xua tay: “Ngươi hộ tống Húc Nhi qua đó đi, trẫm phải ở đây.”
“Phụ hoàng?” Điền Trạch ngạc nhiên.
Chiêu Nguyên Đế nói: “Trẫm là vua của một nước, hiện giờ đang đối đầu với kẻ địch mạnh và đông hơn chúng ta, nếu trẫm rời đi, làm sao ổn định tinh thần của các tướng sĩ phía trước?”
“Vậy để nhi thần ở lại, phụ hoàng đến Thùy Ân Cung để tạm lánh trước.” Điền Trạch nói.
Tình cha con giữa hắn và Chiêu Nguyên Đế mỏng manh, nhưng hắn là người đọc sách, biết phải đặt chữ hiếu lên hàng đầu.
Chiêu Nguyên Đế nhàn nhạt cười, nắm tay Điền Trạch, nghiêm túc dặn dò: “Phụ hoàng già rồi, không còn hữu ích nhiều, sau này sẽ giao giang sơn cho ngươi. Ngươi là người phải gánh ngàn quân, tình thế hôm nay nguy hiểm, phụ hoàng không thể để ngươi mạo hiểm.”
Với những lời này, không thể nghi ngờ gì nữa, vị trí Thái Tử của Đông Cung đã được xác nhận.
Từ lúc cố Thái Tử Trình Dương qua đời, trữ vị đã bị giữ trong vô vọng nhiều năm, không ngờ mọi chuyện được định trong tình huống thế này.
Mọi người nhìn Điền Trạch với ánh mắt không khỏi biến hóa.
Điền Trạch vẫn kiên trì: “Nhưng mà phụ hoàng, nhi thần ——”
“Đây là thánh mệnh.” Chiêu Nguyên Đế ngắt lời, “Nếu ngươi thật sự không yên tâm ——”
Ông dừng lại, nhìn Trình Sưởng: “Sưởng Nhi, ngươi ở lại Vấn Hiền Đài cùng hoàng thúc.”
Trình Sưởng sửng sốt một chút, cụp mắt đáp: “Vâng.”
Chiêu Nguyên Đế lại cười với Điền Trạch: “Đường huynh của ngươi đa mưu túc trí, tất cả con cái của trẫm bao gồm ngươi, đều thua hắn một bậc, có hắn ở cùng trẫm, ngươi không cần lo lắng. Ngươi yên tâm, một khi quân giặc đánh vào trong chùa, trẫm nhất định sẽ đi cùng Sưởng Nhi đến Thùy Ân Cung để tụ họp với ngươi.”
Nói xong, ông giơ tay lên, ngăn lời Điền Trạch, đứng chắp tay sau lưng, cao giọng kêu: “Trình Diệp.”
“Có mạt tướng.”
“Trẫm lệnh cho ngươi lập tức hộ tống Thái Tử Trình Húc và các tông thất đến Thùy Ân Cung trước để tạm lánh, nếu có dám người vi phạm, sẽ bị trừng trị tội ngỗ nghịch!”
“Vâng.”
Ông là thiên tử ngồi trên cao nhìn xuống chúng sinh, nào có chuyện gì vượt qua dự liệu của ông?
Thực ra ông luôn biết Trình Sưởng muốn gì.
Hắn muốn công lý.
Vô số lần tắm máu và sống sót, hắn không cam lòng.
Hắn chờ, vì muốn cho tất cả những người hại hắn phải trả nợ bằng máu.
Nhưng hắn thật sự quá ngây thơ, đang ở trong thiên gia, làm sao có nhiều công lý như vậy?
Nay hắn ép ông giết con trai, một chiêu liên hoàn kế tự tổn hại 3000 mang họa cho Giang Đông được sử dụng rất xuất sắc, đích xác làm người ta thán phục.
Tuy nhiên, cũng không hẳn là Trình Sưởng đoạn tuyệt đường lui rồi xông ra, hắn không thể “sống”, chờ hắn, chỉ có “cái chết”.
Hôm nay Lăng Vương khởi binh, Trình Sưởng đã tính được, làm sao một hoàng đế ổn định giang sơn mấy chục năm như Chiêu Nguyên Đế không tính ra được?
Vì đã tính, ông có biện pháp đối phó.
Nếu không, hôm nay tới chùa Minh Ẩn, vì sao ông chỉ dẫn theo Dực Vệ ty của Trình Diệp? Quy Đức tướng quân Tuyên Trĩ mà ông tín nhiệm nhất ở đâu?
Bởi vậy đối đầu với kẻ địch mạnh, ông không hề sợ hãi.
Minh Anh à, cái gì cũng làm đến cực hạn, nhưng không có binh, dưới tình thế hỗn loạn, không có binh sẽ không có phần thắng.
Chiêu Nguyên Đế nghĩ, chính là lý lẽ đó, một người như Minh Anh quá giỏi, để hắn thở hổn hển bên cạnh hoàng quyền, bất kể ai ngồi trên long ỷ đều không yên. Húc Nhi tài đức vẹn toàn, tương lai nhất định là một vị vua anh minh, khuyết điểm duy nhất là quá nhân từ quá lương thiện, nếu Minh Anh thực sự có ý tranh vị, hắn sẽ không đấu lại.
Thôi, coi như đế vương có lòng nghi ngờ quá nhiều, Minh Anh là mầm tai hoạ, để người làm phụ thân như ông trừ bỏ cho Húc Nhi.
Cờ dưới chân núi che trời, các binh tướng vây quanh dùng gỗ đập vỡ cửa núi ầm ĩ như đổ ập vào lòng người, quân giặc tràn vào chùa theo những bậc đá như thủy triều, chém giết cùng cấm vệ của Dực Vệ ty. Khắp nơi toàn là phần còn lại của chân tay đã bị chặt đầu, mùi máu tươi bốc lên tận trời, lan tỏa khắp chùa.
Chiêu Nguyên Đế đi ra khỏi Vấn Hiền Đài, nhìn thấy cảnh tượng như luyện ngục ở nhân gian.
Ông nhìn thoáng qua Trình Sưởng đứng cách đó không xa, cùng với những người xung quanh sẵn sàng bảo vệ hắn, Chiêu Nguyên Đế nhận ra hai người trong số đó, một người là Túc Đài của Tông Thân Vương phủ, một người là La Phục của Hoàng Thành Ty.
Con số thật ra tương đương với thị vệ bên cạnh đế vương.
Con đường đến Thùy Ân Cung e rằng đã bày ra sát khí, Trình Sưởng nhìn xung quanh, nhận ra một con đường có thể có sự sống, mang theo người rời đi.
Chiêu Nguyên Đế hờ hững nhìn chỗ khác, không thèm phái người đuổi theo, chỉ ra lệnh: “Nhắn cho Tuyên Trĩ.”
“Cần phải chém giết trong loạn quân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...