Type: Kayumin
Bến Nương Tử ngoài trấn Trầm Hương tương truyền là nơi danh kỹ Thập Nương Tử nổi giận quang hòm bỏ hòm bảo vật, hương hồn phiêu tán, diễm cốt trầm hương, sóng gợn trên sông như thế cũng vì truyền thuyết này mà nhuộm một màu hồng phấn.
Bên bến Nương Tử có Hồng Dược đường, chủ nhân là nữ y Hoa Diễm Cốt, nhan sắc kiều diễm, phong thái mỹ miều. Ngay cả mỹ nhân đệ nhất kinh thành cũng khó lòng sánh kịp nhan sắc của nàng. Có điều nàng kinh doanh không được khôn ngoan cho lắm, của tiệm thường xuyên vắng vẻ.
Nhưng kỳ lạ một điều, cửa tiệm vắng vẻ là thế,vậy mà nàng chưa bao giờ nhiềuợ tiền nhà.
Đám nữ nhân xúm láng giềng xúm lại buôn chuyện, sau một hồi bàn tán, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận.
“Theo ta thì Hoa Diễm Cốt kia rõ ràng là treo đầu dê bán thịt chó, cửa tiệm kia nhìn bề ngoài thì là dược đường vậy thôi, chứ bên trong không biết là nơi ô uế thế nào.”
Nói đoạn, tiểu cô nương nhón lấy một hạt đậu phộng rang muối ớt ở trong đĩa bỏ vào miệng.
“Đúng vậy.” Bà thím vội hùa theo.
“Ngươi nói xem, cô ta chỉ là một nữ nhân, lai lịch không rõ ràng, lại không có bản lĩnh gì, cả ngày nhàn nhã, làm sao trả được tiền nhà, lại còn mua nào là y phục đẹp, trâm ngọc nữa chứ. Hừm, đằng sau chắc chắn là làm việc mờ ám che mắt thiên hạ.”
“Hà hà…” dì nọ ngắt lời bọn họ, cười vẻ thần bí nói: “Chuyện này thì các ngươi phải hỏi ta, cái này gọi là mắt thấy mới là thật, tai nghe chỉ là giả… Nói thật cho các ngươi hay, đêm hôm ấy đi ngang qua cửa nhà ả họ Hoa kia, tuy đã tối muộn, song ta vẫn trông thấy rõ ràng hai nam nhân từ trong nhà ả bước ra…”
“Trông có đẹp trai không?” Mắt tiểu cô nương chợt sáng lên.
“Là người có tiền hả?” Lục bà vội hỏi.
“Không nhìn rõ lắm.” Dì nọ chậc chậc hai tiếng: “ Song có một người tấm lưng rộng dài, vừa rắn chắc lại vừa đẹp, bên hông còn giắt theo một thanh đao, người còn lại mặc áo gấm, có lẽ là một thiếu niên trẻ tuổi. Hai người ấy đều cưỡi ngựa đi ra, mà ngựa thì đẹp lắm, con đen thì toàn thân màu đen, còn con trắng thì toàn thân màu trắng, lúc phi ra khỏi cửa thì tựa như hai cơn gió, tiếng võ ngựa vừa cất thì đã phi xa tít…”
Đám nữ nhân say sưa nghe kể, cuối cùng dựa vào thành cửa sổ, chống cằm thở dài mà than: “Nam nhân tốt đều bị hồ ly tinh dụ đi mất rồi.”
Nói đoạn, họ lại than thở: “Hoa Diễm Cốt này xem như là một kỹ nữ ẩn danh, là "nữ hào kiệt" trong giới kỹ nữ, một đêm "tiếp" những hai nam nhân, một người trong võ lâm có tấm lưng vừa đẹp lại vừa rắn chắc, còn người kia là thiếu niên không biết tiết chế, vậy mà ngày hôm sau ả vẫn có thể tung tăng dạo khắp phố…”
Nhìn theo ánh mắt đang hướng ra đằng xa của mấy người họ, trên phooa người qua kẻ lại, Hoa Diễm Cốt đang đứng trước cửa tiệm son phấn hắt xì nhẹ một tiếng, khi ngước lên, một giọt nước mưa rơi vào mắt nàng.
Nàng mở dù, chiếc dù làm bằng giấy dầu, mực đen nhòe nhoẹt, song ngư đen tựa như đang nghịch nước. Tay cầm dù song ngư, Hoa Diễm Cốt trả tiền rồi cất gọn chiếc tráp đồng vừa mua, quay người trở về nhà.
Hồng Dược đường mà nàng mở nằm ngay bên bờ Trầm Nương, có điều bên sông này lại không phải nơi tốt đẹp gì. Có lẽ vì câu chuyện của Thập Nương Tử trước kia mà những nữ tử tự cho rằng thân mình mang nỗi oan khuất đều thích đến bến này tự vẫn. Song trong số mười người tới đây, có tới chín người là gào thét, những mong phu quân hay tình nhân tới nhận lỗi.
Chỉ có điều, vị ngày hôm nay dường như là thực sự muốn nhảy sông tự vẫn.
Hoa Diễm Cốt đứng bên bờ sông quan sát một hồi, rồi cười nhạt bước lại gần, đưa chiếc dù trong tay về phía nữ tử mặc bạch y, quét ánh mắt thăm dò trên khuôn mặt thanh tú của đối phương.
“Nếu muốn nhảy sông tự vẫn, nơi này không phải là chỗ lý tưởng. Mấy năm nay, do có quá nhiều cô nương nhảy sông nên đám thuyền gia đã mai phục sẵn trong những bụi lau. Chỉ cần cô nương nhảy xuống là họ lập tức đến vớt, vớt xong rồi thì đặt cô nương lên thuyền, chờ nhà chồng hoặc người thân thích của cô nương tới chuộc. Tiểu muội ta khuyên cô nương một câu, chớ có học theo Thập Nương Tử kia, nàng ta đã là một truyền thuyết, còn bây giờ nếu ai nhảy sông tự vẫn thì kẻ đó sẽ trở thành câu chuyện thú vị trong trấn vào sáng hôm sau.
Bạch y nữ tử đoan trang, thanh tú, mình ướt lướt thướt, dáng vẻ ai oán, nghe được những lời của Hoa Diễm Cốt, nét mặt lạnh nhạt, thản nhiên, mãi hồi lâu mới từ từ quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Những lời này…là thực ư?”
Hoa Diễm Cốt không lên tiếng đáp lời, chỉ tay về phía trước.
Bạch y nữ tử nhìn theo hướng chỉ của nàng. Quả nhiên trong tầng tầng lớp lớp lá sen màu xanh lục đáng yêu kia, nếu quan sát kỹ sẽ thấy động tĩnh ở khắp nơi, từng chiếc ghe đen nhỏ phủ đầy lá sen, hoặc là tự phết lên màu xanh lục trông không khác gì lá sen, mai phục trong từng tầng lá. Trên thuyền, các thuyền phu đang yên lặng trông chừng, cặp mắt lóe sáng đang nhìn chăm chú về phía bạch y nữ tử, chỉ chực người nhảy xuống là lập tức lao ra vớt người cầu cứu…
Bạch y nữ tử khẽ than thở, vẻ mặt càng thêm u sầu: “Trận mưa này e rằng chưa ngớt ngay được.”
Hoa Diễm Cốt khẽ mỉm cười nhìn nàng ta, để lộ lúm đồng tiền nhỏ trên gương mặt.
“Nhà ta ở gần đây, cô nương có thể theo ta về, không thay y phục thì cũng uống một ly trà gừng để xua hàn khí.”
Bạch y nữ tử muốn nói gì đó song lại ngập ngừng.
“Một người sắp chết còn quan tâm tới những việc đó sao?”
(Còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...