Diễm Cơ Của Bá Vương

Phi Nhi rời đi, Tỳ Ngự rốt cuộc cũng thả lỏng cảnh giác, nhưng nội tâm lại hiện một loại cảm giác bất an, giống như có chuyện gì sắp sửa xảy ra.

Hắn nghĩ mình quá nhạy cảm, tuy rằng lúc trước sai người điều tra lai lịch Phi Nhi không có kết quả, nhưng nàng vừa rời khỏi, không còn đe doạ gì nữa, làm hắn yên tâm hơn.

Chẳng qua hắn tuy rằng vui vẻ, trong lòng cũng có chút ủ rũ, bởi vì Phi Nhi đi rồi, lý do bắt Đào Thiên Hương sang ngủ ở phòng hắn biến mất, nàng đương nhiên quay về khách phòng của mình.

Không còn cách nào khác, được thứ này thì mất thứ kia, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.

Một chuyện hắn không biết là, Đào Thiên Hương muốn đến cái miếu hoang nơi mà bọn trẻ đang trú tạm làm việc thiện, vì nàng hạ quyết tâm sự tình trước khi thành công phải giấu hắn, tránh nàng còn chưa kịp ra tay, đã bị hắn ngăn cản.

“Đào cô nương, người muốn đầu bếp chuẩn bị nhiều bánh bao như vậy định làm gì?”

Nhâm Ngạn nhìn hai cái giỏ bánh bao lớn mới ra lò còn nóng hầm hập trong nhà bếp, đoán không ra nàng lại muốn làm gì nữa.

Cho dù là phân phát cho mọi người bên trong phủ ăn, cũng không cần phải làm nhiều như vậy?

“Ta đương nhiên là có việc cần dùng.” Nàng chỉ vào hai giỏ đồ ăn, cười với hắn, “Ngươi giúp ta chuyển lên xe ngựa.”

Thừa dịp hôm nay đẹp trời, Tỳ Ngự lại không ở đây, nàng định đi đến miếu hoang xem thử. Mà làm việc thiện đương nhiên không thể chỉ làm một lần, nàng hôm nay đi, là tặng bọn nhỏ một ít thức ăn trước, bọn chúng thiếu cái gì, hoặc cần giúp gì thì nghĩ cách sau.

Nhâm Ngạn tuy rằng không hiểu nàng lại có trò gì, nhưng vẫn giúp nàng đem hai cái giỏ đồ ăn chuyển lên xe ngựa, cùng nàng rời phủ.

Đào Thiên Hương dặn dò phu xe đến phía nam vương đô, không quá bao lâu liền tìm đến được gian miếu đổ nát mà Phi Nhi nhắc tới, nàng vào bên trong, chỉ thấy khoảng mười đứa nhỏ trông rất nhếch nhác, dơ bẩn, toàn bộ lui vào một góc, vẻ mặt đề phòng nhìn nàng.

Lúc sau, Nhâm Ngạn đem hai giỏ đồ ăn vào thì mấy đứa nhỏ vẫn như vậy, chằm chằm nhìn bọn họ bất vi sở động, tâm phòng ngự mười phần.

Nàng lấy từ giỏ mấy các bánh bao, tới gần góc tường mỉm cười ôn hoà, “Các ngươi không cần lo lắng, tỷ không phải người xấu, bánh bao đó là tặng cho các ngươi đấy.”

Bọn chúng không có một ai chạm vào thức ăn, vẫn là nhìn chằm chằm nàng, không vì bụng đói kêu vang mà cầm bánh, bất kể nàng người tốt hay kẻ xấu.

Bọn nhỏ quả nhiên phòng ngự người khác rất nặng, bất quá Đào Thiên Hương đã cố tình chuẩn bị, không bởi vì ngay từ đầu thất bại liền cảm thấy nhụt chí.

“Đào cô nương, chi bằng chúng ta cứ đem giỏ đặt ở đây, chúng nó có muốn ăn hay không để tuỳ chúng.” Nhâm Ngạn đề nghị.

“Không được, ta không thể đi như vậy, chưa tạo được mối quan hệ tốt sẽ không ý nghĩa.”

Nhâm Ngạn nhíu mày lại khó hiểu. Quan hệ tốt với bọn trẻ nghĩa là sao?

Đào Thiên Hương đem bánh bao trong tay bỏ lại vào giỏ, đến trước mặt bọn chúng, tươi cười hoà nhã dễ gần như trước, “Tỷ tỷ chơi một trò ảo thuật rất thú vị cho các ngươi xem, được không?”

Cả bọn không phản ứng gì, biểu tình lãnh đạm, hoàn toàn không đáp trả nàng.

“Các ngươi xem tay tỷ tỷ.” Nàng vươn hai tay, mở ra trước mặt, “Không có gì hết phải không? Tiếp theo phải xem cho kĩ.”

Nàng vỗ hai tay, xoa nhẹ nhàng, mới đầu không có gì khác thường, nhưng dần dần, lúc xoa, một mảnh giấy màu trắng, màu đỏ từ trong lòng bàn tay chậm rãi rơi xuống, hơn nữa càng nhiều, càng nhanh, chớp mắt trên mặt đất tràn đầy những mảnh giấy nho nhỏ.

Bọn nhỏ lúc này rốt cục có phản ứng, một đám trừng to mắt, thoạt nhìn rất kinh ngạc, hoàn toàn nghĩ không ra mảnh giấy làm sao có được?

Nhâm Ngạn ở một bên quan sát, biểu tình cũng rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn xem nàng biến ma thuật, lúc trước, hắn không hề thấy nàng làm qua.

Phản ứng giật mình của tất cả mọi người đã được Đào Thiên Hương đoán trước, toàn bộ mảnh giấy trong tay nàng mất sạch, nàng ngồi xổm người xuống, chuẩn bị một mảnh giấy khác, chuẩn bị trò ảo thuật kế tiếp.

“Các ngươi xem đi, mảnh giấy này còn có thể biến thành vật khác.”

Trước mặt mọi người, nàng nắm trong tay mảnh giấy, vò nó thành một cục nhỏ, sau đó dùng hai tay bọc lại, bao kỹ càng, che đậy hoàn toàn.


Nàng nhanh nhẹn đem hai hay đặt ngay trước miệng, thổi một hơi, hai tay lại mở ra thì thấy giấy liền bỗng hoá thành hoa. Bọn nhỏ sợ tới mức nhịn không được thở hốc vì kinh ngạc, ánh mắt trừng càng lớn.

Đào Thiên Hương chọn ra một đóa hoa giấy màu đỏ cười đưa cho tiểu cô nương gần nhất, “Cho ngươi.”

“A –” tiểu cô nương sợ hãi chạy nhanh tránh đi, kinh hô thét chói tai một tiếng, “Là yêu thuật –”

“Yêu nữ, mụ nhất định là yêu nữ!”

“Đừng tới gần mụ, mụ biết yêu thuật đấy. . . . . .”

Bọn nhỏ sợ tới mức trốn chạy hết cả, liên tiếp trong lời nói bảo nàng là yêu nữ, rõ ràng biến nàng trở thành người cực kỳ đáng sợ, tuyệt nhiên không dám tới gần nàng.

Đào Thiên Hương nụ cười trên mặt biến mất, không dám tin bọn chúng nhìn nàng bằng ánh mắt hoảng sợ như vậy, không nghĩ tới kết quả hoàn toàn không phải như nàng mong muốn.

Bọn chúng sợ nàng, còn hiểu lầm nàng biễu diễn ảo thuật thành. . . . . . Yêu thuật?

Nhâm Ngạn mắt thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo nàng đi ra, “Đào cô nương, chúng ta lập tức hồi phủ.”

Nàng ngây người, để mặc hắn lôi đi, không phản kháng gì, đến khi ngồi trên xe ngựa, nàng mới chậm rãi hồi phục tinh thần lại, tự hỏi rốt cuộc là sai chỗ nào.

‘Về sau không cần chơi trò này nữa, nhất là ở trước mặt người khác.’

‘Ở đây, mọi người sẽ không thích loại xiếc này.’

Tỳ Ngự từng dặn dò nàng, mọi người sẽ không thích ảo thuật, nhưng nàng nghĩ khác. . . . . . Hắn cảm giác là một chuyện, không có nghĩa là tất cả mọi người cũng như vậy.

‘Mấy ngày trước đây không phải cô nương ở trước mặt Nhị điện hạ chơi một trò xiếc thú vị sao?’

‘Tiện nữ cũng không hiểu Nhị điện hạ vì sao không thích, nhưng cấm Đào cô nương làm chuyện mình thích, dường như cũng quá bá đạo.’

Ít nhất. . . . . . Phi Nhi cảm thấy ảo thuật của nàng thú vị, không phải sao? Vì sao phản ứng của bọn nhỏ và Tỳ Ngự lại giống nhau, chẳng những không cảm thấy lý thú, thậm chí ngay cả Nhâm Ngạn cũng vẻ mặt cả kinh?

Phản ứng của bọn nhỏ làm cho tin tưởng của Đào Thiên Hương hoàn toàn biến mất, ủ rũ vô cùng, Tỳ Ngự vừa về tới phủ, nàng liền lập tức nhốt mình trong phòng, tâm tình suy sụp đến nỗi cơm cũng không muốn ăn.

Nhâm Ngạn cảm thấy chuyện phát sinh hôm nay thật không tốt, lập tức phái người đi Vương Cung thông báo cho chủ tử.

Không quá bao lâu, Tỳ Ngự liền từ Vương Cung trở về gấp, sắc mặt khó coi.

Hắn đi vào phòng Đào Thiên Hương, thấy rõ vẻ mặt ủ dột của nàng, vốn là muốn mắng nàng vì sao không nghe lời, vừa thấy nàng tất cả đều nuốt trở lại, muốn mắng cũng không được.

Huống chi sự tình đã phát sinh, mắng nàng cũng chẳng thay đổi gì, vẫn là tự hỏi nếu sự việc này đơn giản phát triển thành phức tạp ngoài ý muốn, hắn nên như thế nào bảo vệ nàng chu toàn.

Hắn than nhẹ một hơi, mở miệng hỏi: “Vì sao đột nhiên đến miếu hoang làm chuyện đó?”

“Ta. . . . . . chính là tưởng giúp được ngươi.” Nàng đem lời nói của Phi Nhi ngày ấy tất cả kể cho hắn, không giấu giếm.

Tỳ Ngự càng nghe, mày nhíu càng chặt, hắn không nghĩ tới Phi Nhi trước khi rời đi lén giở chiêu này, làm cho hắn trở tay không kịp.

Là Phi Nhi âm mưu để Thiên Hương trước mặt mấy đứa trẻ biểu diễn ảo thuật! Nàngquả nhiên tâm địa bất lương, khẳng định có chủ ý.

Lúc trước hắn thấy nàng biến ảo thuật, cũng cho rằng nàng giở yêu thuật, vu thuật, nhưng bởi vì băn khoăn đến cảm nhận của nàng, không nghĩ đả kích nàng, mới không nói, kết quả ngược lại làm cho Phi Nhi nhi có thể thừa cơ hội, lấy ảo thuật của nàng thổi phồng lên.

Bất quá lúc trước hắn không giải thích với nàng, khiến nàng không hiểu rõ tính nghiêm trọng của nó, hắn cũng có sai, không thể toàn bộ trách nàng không nghe khuyên bảo, bị Phi Nhi giựt giây đằng sau.

Đào Thiên Hương nhìn sắc mặt hắn ngưng trọng, lại thêm ủ rũ, mơ hồ cảm thấy sự tình dường như so với suy nghĩ của nàng lại càng không tốt, “Ta ở trước mặt bọn chúng diễn ảo thuật, có nghiêm trọng gì sao?”


“Bọn chúng không hiểu ma thuật hay ảo thuật gì đó của ngươi, chỉ cho rằng đây là yêu thuật, vu thuật, thậm chí xem ngươi là yêu nữ.”

“Cái gì? Hiện tại nên làm sao bây giờ?” Yêu nữ? Buồn cười quá, đường đường ảo thuật từ thế giới hiện đại, thế nhưng quay về cổ đại biến thành yêu thuật của yêu nữ, nàng thật sự oan mà.

“Nói ngắn gọn, thời gian này ngươi đừng đi đâu hết, ta lo lắng có người lấy việc này bịa đặt thêm.”

“Ân.” Nàng gật đầu, biết chính mình gây ra đại họa, cũng không dám lại làm bừa.

Tỳ Ngự ngay sau đó đi ra khỏi phòng, bên ngoài, “Nhâm Ngạn.”

“Điện hạ.” Nhâm Ngạn nhanh chân đến trước mặt hắn.

“Đi tới cái miếu hoang phía nam vương đô, an bài một nơi tốt cho bọn trẻ, hơn nữa canh phòng nghiêm ngặt bọn chúng đề phòng tiết lộ chuyện thấy ảo thuật của Đào cô nương.”

“Tuân mệnh.” Nhâm Ngạn lập tức xoay người rời đi.

Nhưng mà, bất quá mới chỉ có nửa ngày, Nhâm Ngạn lần nữa quay lại miếu hoang thì không ngờ không thấy bóng dáng của đứa nào, toàn bộ miếu vắng tanh. Điều này làm cho hắn cảm thấy việc không ổn, vội vàng trở về báo cáo cho Tỳ Ngự.

“Ngươi nói, bọn chúng đã biến mất?”

“Vâng. Có thuộc hạ kia thân cận tìm qua, hoàn toàn không thấy bóng dáng bọn chúng.”

Trong thư phòng, ngoài Tỳ Ngự cùng Nhâm Ngạn, còn có Đào Thiên Hương và Minh Kiến. Bọn họ không có người nào biểu tình coi được, mà ngay cả Đào Thiên Hương cũng vẻ mặt đông lại, không khí trầm thấp đáng sợ.

Không thấy bọn nhỏ? Làm sao có thể? Nàng thật sự nghĩ không ra tụi nó có thể đi đâu, không phải bọn chúng không nhà để về sao?

Minh Kiến trước tiên nêu ý kiến, “Điện hạ, tốt nhất nhanh chóng đem Đào cô nương thoát khỏi vương đô, tạm thời ở bên ngoài tránh phiền phức.”

Bọn nhỏ đó biến mất thật không bình thường, khẳng định nhằm vào Đào cô nương, không biết rõ tình hình như thế nào, vẫn là nhanh chóng đem nàng đi trước, giấu ở một nơi khác. Chờ sau khi xác định không còn gì nguy hiểm, lại đón nàng về cũng không muộn.

Tỳ Ngự tuy rằng không muốn để nàng rời đi, nhưng hiện tại là tình huống cấp bách, hắn không thể vì tâm tư mình gây nguy hại đến sự an toàn người của hắn.

“Hôm nay trời đã tối, muốn ra khỏi thành cũng quá trễ, ngày mai lại xuất phát.”

Đào Thiên Hương hoang mang nhìn bọn họ. Việc này đã nghiêm trọng đến mức phải đem nàng rời khỏi thành tránh nguy hiểm? Nàng càng ngày càng bất an.

Chỉ có điều chính là nàng gây thêm không ít phiền toái, không muốn lại gặp phải vấn đề gì, cho nên vào ban đêm ngoan ngoãn thu xếp hành lý đơn giản, chờ sáng ngày mai ra khỏi thành.

Không ngờ, sáng sớm, ngay cả xe ngựa nàng còn chưa ngồi, quan nha phụ trách an toàn của vương đô đột nhiên bao vây phủ Tỳ Ngự, khiến nàng làm sao cũng đi không được.

Giờ phút này, trước đại môn phủ đệ. Đào Thiên Hương, Nhâm Ngạn cùng với xe ngựa, bị bọn thị vệ vây quanh, không khí dị thường khẩn trương.

Nhâm Ngạn đem nàng hộ ở sau người, đối với bọn thị vệ quở trách, “Đây là người của Nhị điện hạ, các ngươi dám làm càn, quả thực không muốn sống nữa!”

Thị vệ đi đầu nói: “Thật xin lỗi, chúng thần có công vụ, chỉ cần là người bên trong phủ Nhị điện hạ, tạm thời đều không thể rời đi.”

“Ý của ngươi là sao?”

“Có chuyện gì ?” Tỳ Ngự không bao lâu liền xuất hiện ở trước đại môn, vẻ mặt đạm mạc, cả người tản mát khí thế không thể xâm phạm, mắt lạnh lùng trừng thị vệ, “Là ai dám cả gan ở trước cửa phủ của bản điện hạ nháo sự?”

“Nhị điện hạ, thật rất có lỗi.” Thị vệ đi đầu hướng hắn tạ lỗi, mới nói: “Ty chức có nhiệm vụ, phải truy bắt một nữ tử bên trong phủ Nhị điện hạ, sự tình quan trọng thỉnh Nhị điện hạ phối hợp.”

Tỳ Ngự cau mày, cảm thấy không ổn, không nghĩ tới đối phương ra chiêu nhanh hơn hắn, “Chuyện là như thế nào? Mau nói rõ ràng.” Hắn uy nghiêm quát hỏi.


“Ngay tại thành nam hôm qua, một đám trẻ kinh hoảng báo lại, nói có nữ nhân ở trước mặt bọn chúng sử dụng yêu thuật, sợ tới mức không dám về lại. Theo điều tra, tên nữ tử kia là người trong phủ của Nhị điện hạ, bởi vậy tạm thời đem bọn nhỏ đem này an bày đến nơi khác, kết quả không nghĩ tới, vào đêm sau bọn chúng chết bất đắc kỳ tử, không có ngoại thương, có thể. . . . . . Là bị yêu thuật ám chí tử.”

Bọn nhỏ đã chết?

Đào Thiên Hương khiếp sợ trừng to mắt. Không thể tin thời gian mới một ngày, bọn chúng đã không còn ở trên đời này, mà bọn chúng chết còn giá họa lên người nàng?

“Vớ vẩn! Yêu thuật cái gì? Tất cả hết thảy đều là bịa đặt, bản điện hạ tuyệt không cho php các ngươi dùng loại lý do này bắt người!” Tỳ Ngự khí thế làm kinh người gầm lên.

“Nhưng hiềm nghi nữ tử này là sự thật.” Thị vệ đi đầu đột nhiên nhìn về phía nàng, “Hẳn chính là nàng ta?”

Đào Thiên Hương cả kinh, nếu không phải Nhâm Ngạn che chở cho nàng, có lẽ bọn thị vệ đó đã sớm xông lên, bắt được nàng.

“Vô luận có hiềm nghi hay không, bản điện hạ cũng không cho phép các ngươi chưa có chứng cớ xác thực đem người đi.”

“Nhị điện hạ, ngài đây là gây trở ngại ty chức làm việc.” Thị vệ dẫn đầu không lùi bước, ngược lại đứng lên giằng co cùng Tỳ Ngự, “Đem một nữ nhân có khả năng yêu thuật giấu ở bên trong phủ, việc này nếu truyền ra ngoài, đối với danh dự của Nhị điện hạ sẽ có nhiều tổn hại, chẳng lẽ Nhị điện hạ không hiểu?”

Tỳ Ngự lạnh lùng cười, “Ngươi hiện tại đang uy hiếp ta?” Chỉ cần bảo vệ nàng chu toàn, danh dự bị tổn thất thì đâu xá gì, hắn căn bản không cần.

Huống hồ việc này rõ ràng là vu oan giá họa, hắn càng không có lý do để bọn họ bắt nàng đi.

Hắn biết rõ, bất kể mình có giao Thiên Hương hay không , tình huống đều đối với hắn bất lợi, cho nên hắn ngay cả lo lắng cũng không cần nữa. Người của hắn, hắn muốn chính mình bảo vệ.

“Ty chức chính là ăn ngay nói thật, hi vọng Nhị điện hạ có thể thấy rõ tình hình, đừng ra quyết định sai lầm.”

Đào Thiên Hương vừa nghe ảnh hưởng đến danh dự của Tỳ Ngự, lo lắng từ phía sau Nhâm Ngạn đi ra, “Ngày hôm qua, người đi gặp bọn trẻ chính là ta, ta theo các ngươi, nhưng việc này đều không liên quan đến Nhị điện hạ, hắn hoàn toàn không biết gì hết.”

“Thiên Hương!” Tỳ Ngự kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ nàng lại chủ động bước ra.

“Hiện tại chính là mới nghi ngờ mà thôi, còn chưa khẳng định bọn nhỏ thật sự vì ta mà chết, không phải sao? Cho nên ta nguyện ý theo bọn họ nhận điều tra. Nếu như vậy đào tẩu, ta vĩnh viễn không thể rửa sạch được tai tiếng, cũng sẽ liên lụy Nhị điện hạ.”

Nàng đã gây thêm cho Tỳ Ngự lắm phiền toái, nếu lại tại thời điểm này chạy trốn, hoặc khiến cho Tỳ Ngự vì bảo hộ nàng mà nổi lên xung đột, truyền ra ngoài, đối với hắn chỉ biết không hề ảnh hưởng tốt.

Vì vậy nàng tuy rằng sợ hãi, nhưng biết mình không thể trốn, để tránh cho tình cảnh của hắn càng ngày càng khó khăn.

“Nhị điện hạ, chúng thần chỉ tạm thời giam nàng vào đại lao, điều tra rõ cái chết của bọn nhỏ này có liên quan hay không. Nàng tạm thời an toàn. Nếu Nhị điện hạ tin tưởng nàng vô tội, thì tìm ra chứng cớ chứng minh sự trong sạch của nàng, bằng không cho ty chức mang nàng đi, càng tăng thêm hiềm nghi.” Thị vệ khách quan nói.

Tỳ Ngự càng nhíu chặt mi. Thiên Hương căn bản không hiểu sự tình sẽ không đơn giản như vậy, nhốt nàng vào lao chính là bước đầu tiên, kế tiếp khẳng định còn có chuyện khác phát sinh.

Mắt thấy hai bên tranh cãi dẫn tới không ít dân chúng vây xem, đều xì xào bàn tán, Đào Thiên Hương không muốn Tỳ Ngự lâm thế khó xu, liền chủ động đến trước mặt thị vệ, hạ quyết định: “Ngươi đem ta đi.”

“Thiên Hương!” Tỳ Ngự nóng lòng kêu lên. Hắn không cần nàng vì hắn mà hy sinh như thế, càng không hi vọng nàng trong đại lao chịu khổ.

“Nhị điện hạ, ta tin tưởng ngươi sẽ nghĩ cách giúp ta rửa sạch oan khuất.” Nàng cố gắng hướng hắn tươi cười một chút, “Ta ở trong lao chờ tin tốt của ngươi, ngươi không cần quá lo lắng, ta sẽ không sao.”

Tuy rằng tương lai là tốt hay xấu nàng cũng không biết, nhưng ngoài dũng cảm đối mặt, đã không có con đường thứ hai để đi.

Họa là nàng gây ra, nàng nhất định phải gánh, không thể lại tiếp tục liên lụy hắn. . . . . .

Đào Thiên Hương cuối cùng bị quan nha vương đô đưa đi, tạm thời nhốt tại đại lao, sau khi cái chết của bọn trẻ tra rõ ràng mới có thể kết luận nàng có tội hay không.

Nhưng lời đồn có liên quan đến nàng như một trận cuồng phong, tốc độ phi thường lan ra ở vương đô, làm cho dân chúng bàn tán –

Nghe nói Đào Thiên Hương là yêu nữ, có yêu pháp, hạ chú, bọn nhỏ ở thành nam bị yêu pháp của nàng hại chết, không có ngoại thương gì lại chết không nhắm mắt, khiến người ta nhìn thấy sởn gai ốc. . . . .

Nghe nói Tỳ Ngự bị nàng mê hoặc, đem nàng giấu trong phủ, để nàng hại người, ý đồ che đậy, có thể nói bị sắc đẹp làm cho mê muội không còn lý trí. . . . . .

Nghe nói bệnh tình của Tỳ Vương ngày càng nghiêm trọng, là do Đào Thiên Hương hạ chú làm hại, Tỳ Ngự vì ngôi vị giở mọi thủ đoạn, thậm chí ngay cả yêu thuật cũng dám dùng, quả thực đã là phát rồ. . . . . .

Có người nhân cơ hội này đi tung tin đồn, không đúng chân tướng sự thật, hình tượng của Tỳ Ngự xấu đi, không bao lâu, thanh danh của hắn liền xuống dốc không phanh, mà ngay cả triều thần cũng nhắm hắn bàn ra tán vào.

Mặc kệ Đào Thiên Hương có phải thật yêu nữ hay không, danh tiếng của Tỳ Ngự thật sự đều đã bị bôi đen hoàn toàn, muốn thay đổi phản cảm của mọi người đối với hắn rất khó.

Với việc bị người khác lợi dụng cơ hội bôi nhọ, Tỳ Ngự sớm lường trước đến, cho nên không có kinh ngạc. Giờ phút này, hắn căn bản vô tâm tới lời đồn ảnh hưởng đến hắn, mà chỉ thầm nghĩ khẩn trương giải cứu Đào Thiên Hương đang trong địa lao.


Nhưng những đứa trẻ này đều đã chết, không đối chứng được, hơn nữa bên ngoài đồn đãi xôn xao nói nàng là yêu nữ, tình hình đối với nàng quả thực bất lợi.

Mà tin đồn Đào Thiên Hương hạ chú, hại bệnh tình của Tỳ Vương trầm trọng thêm gây nên một trận sóng gió trong cung, bởi vậy triều thần đối với nàng vô cùng sợ hãi –

“Mau chóng đem yêu nữ kia xử tử đi!”

“Đúng vậy, đừng cho ả hạ chú hại ai nữa, nhiễu mọi người không thể yên tâm!”

Trong triều, theo ý kiến của bách quan, Tỳ Ngự và Tỳ Luật đang cạnh tranh ngôi vua, mà Tỳ Vương bị bệnh tĩnh dưỡng đã một thời gian, nên là Tể tướng chủ trì lâm triều.

“Bản điện hạ đã nói, nàng không phải yêu nữ, cũng không thể biết yêu thuật, chẳng qua là mọi người chưa từng gặp thuật chướng nhãn mà thôi.” Tỳ Ngự nghiêm mặt lạnh, giải thích trước triều thần, “Huống hồ nàng nếu thật sự là yêu nữ, sao lại bị giam ở nhà lao nhiều ngày như vậy, không thấy cai ngục bị yêu thuật làm hại.”

“Có lẽ. . . . . . nàng biết tạm thời không nên sử dụng yêu thuật, cai ngục mới có thể còn sống sót.” Một người trong đó nói.

“Còn nữa, lời đồn vương vẫn bệnh nặng, Nhị điện hạ giải thích như thế nào Có câu là không có lửa làm sao có khói, chuyện ra tất có nguyên nhân.” Lại có một người hỏi.

“Hừ! Muốn định tội cho ả, sao còn nhiều lời?”

Tỳ Luật ngay từ đầu giữ im lặng, lẳng lặng nhìn Tỳ Ngự biện hộ sự trong sạch cho Đào Thiên Hương, tới bây giờ mới mở miệng, “Các vị, nếu Vương đệ luôn miệng nói tên nữ tử kia là vô tội, mà cái chết của bọn trẻ cũng không có căn cứ xác thực chứng minh nữ tử kia có liên quan, chi bằng. . . . . . Sẽ làm một thử nghiệm, để trời nói cho chúng ta biết, nữ tử kia rốt cuộc là trong sạch hay không.”

Quần thần rộ lên, “Đại điện hạ, ý của ngài sẽ không phải là. . . . . . Muốn dùng chân thật chi hỏa?”

Tỳ Ngự kinh động nhíu chặt mày, không ngờ Tỳ Luật lại tính toán ác độc như thế, muốn đẩy Đào Thiên Hương vào chỗ chết.

“Đúng vậy, chính là chân thật chi hỏa.” Hắn cười nhẹ, “Nếu nàng có thể thuận lợi qua được chân thật chi hỏa, nghĩa là trời chứng nhận trong sạch của nàng, chúng ta cũng không thể nói gì.”

Chân thật chi hỏa là một loại hoả hình Tỳ Quốc truyền lưu đã lâu, bình thường dùng trên thân tội nhân để xem xét, nếu tội nhân bình yên sau hoả hình, tất là trời cho rằng người này không có tội, có thể phóng thích ngược lại, tội nhân nếu ở hoả hình chết, nghĩa là người này thật sự có tội, nên trời trừng trị.

Người chịu hình phạt sẽ bị cột vào trên một cây đầu gỗ, lấy người đó làm tâm, để củi lửa ở khoảng cách hai bước vây quanh. Số lượng củi lửa phải lớn, cao hơn nửa thân người, khi lửa ở bên ngoài bắt đầu nổi lên, ngọn lửa sẽ dần lan vào trong, bao vây tội nhân.

Nếu tội nhân có thể từ trong đám lửa chạy ra, hoặc khi ngọn lửa tắt mà vẫn còn sống, như vậy tội nhân thông qua thử thách. Chính là từ xưa đến nay, không ai có thể sống sót từ trong hoả hình, bọn họ tất cả đều phải chết, tử trạng rất là đáng sợ.

Tỳ Luật không hề e ngại nhìn chằm chằm Tỳ Ngự, hắn muốn Tỳ Ngự bất lực trơ mắt nhìn nữ nhân mình để ý chết trong đám cháy, lấy chuyện này đả kích hắn.

Đào Thiên Hương ở hoả hình mà chết, mọi người sẽ càng khẳng định nàng là yêu nữ, chuyện Tỳ Ngự từng che giấu yêu nữ vĩnh viễn không thể thay đổi, thậm chí mất đi tư cách kế thừa vương vị.

Triều thần sau khi bàn bạc, cảm thấy cách này có thể làm, nếu tranh cãi chưa xong, không bằng để trời quyết định Đào Thiên Hương rốt cuộc có tội hay không.

Tể tướng thấy ngoài Tỳ Ngự, các quan đều đã đồng ý dùng chân thật chi hỏa để giải quyết chuyện này, liền mở miệng quyết định, “Một khi đã như thế, vậy tiến hành chân thật chi hỏa, định Đào Thiên Hương hay không có tội.”

Mắt thấy không thể ngăn cản nàng đối mặt hoả hình, Tỳ Ngự hai tay nắm chặt thành quyền, âm thầm cắn răng, trong lòng hắn hiểu được, khẳng định hết thảy lại là Tỳ Luật giở trò, chính là muốn đả kích hắn.

Một khi hắn chưa bị đánh đổ, cũng sẽ không làm cho nữ nhân yêu quý chịu hình phạt, chết oan uổng.

Sau khi kết thúc buổi lâm triều, Tỳ Ngự lập tức trở lại phủ, cấp bách triệu Minh Xét và Nhâm Ngạn, nói ra quyết định của mình.

“Ta dự định cướp ngục, vô luận như thế nào đều phải trước kh tiến hành hoả hình giải cứu Thiên Hương.”

“Điện hạ xin hãy bình tĩnh.” Minh Kiến lo lắng ngăn cản, “Đại điện hạ khẳng định đoán được ngài sẽ cướp ngục, nếu ngài làm như vậy, liền trúng kế của hắn. Khi ngài cứu người, hắn sẽ để người khác biết Nhị điện hạ vì nữ nhân phạm tội, hành động không khôn khéo, tình cảnh sẽ càng thêm gian nan.” Hiện tại, chủ tử đang phẫn nộ tột cùng, làm việc liều lĩnh, hắn tuyệt không để cho chủ tử xúc động tiếp nữa, như vậy tinh hình chỉ càng thêm rối ren, không xoay chuyển được.

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn nàng chịu hoả hình mà chết?” Tỳ Ngự gầm lên giận dữ “Nàng vô tội, nàng vì ta mới có thể bị người hãm hại, ta tuyệt đối không để Tỳ Luật có thể đắc ý!”

“Điện hạ, ngài làm như vậy là tự ——”

“Đủ rồi, không cần nói nữa!” Tỳ Ngự ngắt lời Minh Kiến, “Ý ta đã quyết, ngươi nếu không giúp còn muốn tiếp tục can ngăn, vậy hãy đi đi.”

Nếu cứu nàng sẽ khiến hắn mất quyền kế thừa, hắn cũng không sợ. Ở trong lòng hắn, nàng là quan trọng nhất, hắn thà rằng vứt bỏ vương vị cũng không thể mất đi nàng.

Cho dù là sinh ly hay tử biệt, hắn đều không muốn, vô luận trả giá bao nhiêu để đổi lấy nàng, hắn đều chấp nhận, không một câu oán trách.

Minh Kiến than nhẹ một tiếng, nếu chủ tử đã cố ý, hắn và Nhâm Ngạn chỉ có thể tuân lệnh, mong có thể thuận lợi cứu Đào cô nương. Nếu ngộ nhỡ nàng có mệnh hệ nào, bọn họ thật lo lắng chủ tử không biết sẽ chịu đựng được ra sao.

Dù sao, tình trạng cũng đã bất lợi lắm rồi, lại ngày càng trở nên xấu hơn, vậy thì liều mạng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui