Diễm Chi

Tôi vẫn nhớ mãi cái ánh mắt cậu nhân viên đó nhìn tôi, ánh mắt ấy có chút gì đó quen thuộc nhưng tôi lại không nhớ nổi mình đã gặp ở đâu.

Cậu ta đứng dậy, nhìn một lượt từ đầu tới chân tôi, cậu ta nhìn chăm chú đến mức tôi cũng phải tự nhìn lại mình. Trên người tôi là một bộ đồ ngủ pijama màu hồng phấn có họa tiết mickey màu đen, nhưng dưới chân lại là đôi dép bánh mì màu vàng chanh, còn tay thì cầm con điện thoại có ốp lưng màu bạc. Tổng thể thì có chút không liên quan đến nhau, nhưng bây giờ không phải lúc bàn đến thời trang. Điều duy nhất bây giờ tôi muốn biết chỉ là con Nga đang ở đâu, chính xác là nó đang ở phòng nào, thế tôi.

Câu nhân viên đó có lẽ cũng cảm nhận thấy sự nóng ruột của tôi nên thôi nhìn mà từ tốn hỏi:

- Sao chị không thử gọi cho bạn chị để hỏi.

- Chị.. chị gọi mà không được bạn chị đã say, rất say rồi, em làm ơn đi, mau lên, chị xin em đấy.

- Rất xin lỗi chị, nhưng đây là nguyên tắc, bọn em không thể tùy tiện cung cấp cho chị thông tin được, mong chị thông cảm.

Tôi biết, biết rất rõ cái quy tắc ấy nhưng vẫn mong có một chút may mắn nên cố van xin:

- Bạn chị đi cùng 3 người đàn ông, nó say rồi, nó bị lừa. Em chỉ cần nói nó ở tầng nào thôi cũng được, rồi chị sẽ tự tìm.

- Xin lỗi chị nhưng em không thể làm khác. Bây giờ nếu chị muốn thuê phòng em sẽ làm thủ tục cho chị. Còn không thì em xin lỗi vì không thể giúp gì cho chị được.

Câu nói ấy khiến cho tất thảy mọi hy vọng trong tôi đều bị dập tắt. Đau lòng, ân hận, bế tắc cứ thế tôi đứng khóc ngon lành trước mặt cậu nhân viên đó. Có lẽ không ngờ được tình huống này nên câu ta vô cùng bối rối chẳng biết phải làm gì. Một lát sau mới lật dật đưa cho tôi một ít khăn giấy rồi nói:

- Đấy là nguyên tắc em không thể làm khác được, mong chị đừng làm khó em nữa.

- Chị biết, nhưng mà bạn chị.. bạn chị… nó là bị chị gài.

Cậu ta nghe xong thì há hốc mồm nhìn tôi, có lẽ trên đời này cậu ta chưa từng thấy ai kỳ dị như tôi. Gài bẫy bạn để trả thù, sau rồi lại lật đật chạy đi tìm bạn. Sự lạ đời đó của tôi khiến cậu ta chỉ còn biết thở dài rồi bảo:

- Chị cứ đứng đây khóc chủ quán check camera thấy lại phạt em.

Không phải cậu ta đang kể khổ mà đang tìm cách đuổi khéo tôi đi. Tôi cũng tự biết mình phiền phức nên lủi thủi đi ra ngoài.

Chẳng biết phải đi đâu vào lúc 3h sáng thế này nên đành ngồi luôn xuống vệ đường đối diện mà khóc. Vừa khóc vừa cố gọi vào số cái Nga hy vọng sẽ có người nghe nhưng đáp lại chỉ là tiếng tút dài vô vọng.

Cả đoạn đường vắng tanh không một bóng người nên tôi có thể thoải mái khóc cười mà chẳng sợ ai để ý. May là trên phố có đèn đường chứ mà tối thui như ở quê tôi chắc tôi cũng chả có gan mà ngồi đây.

Trời đã vào thu, bầu trời đêm khá nhiều sao và một chút ánh trăng mờ nhạt, nhưng điện cao áp sáng quá nên trăng chẳng đủ sức để len lỏi tới đây. Nó xa vời tựa như cái hy vọng tìm được cái Nga và đưa nó về nguyên vẹn trong tôi vậy.

Sương buổi đêm rất lạnh, lạnh tới mức tôi cứ thế co quắp mà trấn an bản thân:

- Sắp sáng rồi, cố chờ chút nữa thôi, nó ra rồi còn đưa nó về chứ mình nó sao đủ sức mà lết.

Tôi thì ngồi đây co quắp còn cậu nhân viên kia ngồi ghế dựa, ung dung gác chân sang ghế bên cạnh mà nhìn tôi chịu khổ. Hận, thật sự hận đến mức muốn lao vào đấm luôn cho cậu ta một trận mà lại phải kìm lòng lại. Vì tôi còn có việc quan trong hơn phải làm.

Thời gian cứ thế nặng nề trôi, tôi cứ ngỡ mình phải ngồi được mấy tiếng thì nhìn đồng hồ mới chỉ có mấy chục phút. Vừa lạnh, vừa muỗi đốt khiến can đảm của tôi đang dần dần bị bào mòn.


Đúng lúc định bỏ cuộc thì cậu nhân viên kia đi ra đưa cho tôi một cốc nước ấm rồi bảo:

- Chị uống đi cho đỡ lạnh.

Vừa ban nãy còn chửi rủa người ta nên bây giờ cầm cốc nước tôi có chút ngường ngùng mà nói:

- Cảm ơn.. em.

- Trước cửa khách sạn ở góc tay phải có một chỗ camera không soi tới được. Nếu chị muốn thì qua đó ngồi cho đỡ lạnh, nhưng chị phải nhớ ngồi ngoài hiên thôi đừng vào trong kẻo em lại bị phạt.

- Chị, có thể ngồi nhờ thật hả.

- Thật.

Tôi như người chết đuối vớ được cọc, ban nãy còn khóc lóc sụt sùi giờ đã cười tươi rói vội vã nói lời cảm ơn cậu ta. Cậu ta nhìn tôi gương mặt điển trai với sống mũi cao thẳng tắp, chẳng rõ đang vui hay buồn chỉ lạnh lùng buông câu:

- Không có gì, mà em 24 tuổi rồi.

24 tuổi, tức là hơn tôi tận 6 tuổi liền, ôi mẹ ơi thế mà nãy giờ cứ xưng chị ngọt lịm đi thôi. Ngượng ngùng chẳng biết nói sao nên đành cười trừ rồi đi theo cậu ta. Cậu ta chỉ cho tôi chỗ ngồi còn tốt bụng cho tôi mượn thêm chiếc ghế nhựa đỏ rồi mới đi vào chỗ trực của mình.

Nhờ sự giúp đỡ ấy mà tôi cảm thấy bớt lạnh hơn, thời gian cũng trôi nhanh hơn rất nhiều.

- ------*------*------

Khách sạn này có lẽ phải được xếp vào khách sạn 5 sao, không biết chính xác nó bao nhiêu tầng nhưng khá cao, cộng thêm lối kiến trúc cổ điển và những chùm đèn vàng trang trí càng làm bật lên cái vẻ sang trong vốn có của nó.

Để mà thuê được một phòng ở đây chắc hẳn phải là người có tiền, cái này thì ba gã đàn ông kia không thiếu, bọn họ thậm chí còn thừa tiền đến mức đem ra mua vui nữa cơ mà.

- ------*------*----------

Ngồi lâu mệt quá nên tôi ngủ gục lúc nào chẳng hay, chiếc ghế nhựa đỏ không có điểm tựa nên mỗi lần gật một cái là tôi như muốn ngã luôn cả người xuống sàn. Chỗ này hơi khuất hi vọng người nhân viên kia không thấy, nếu không thì xấu hổ chết mất.

Gật đầu đến độ muốn gãy luôn chiếc ghế thì trời cũng hửng sáng, phía trong đại sảnh 3 người đàn ông tối qua đang thư thả đi ra, nhìn cái bộ dạng thỏa mãn của họ tôi cũng có thể đoán được kết cục bi thảm của cái Nga ra sao.

Họ thấy tôi thì ngạc nhiên lắm, người đàn ông đêm qua được tốt rót rượu còn nháy mắt với tôi một cái rồi bảo:

- Cảm ơn em yêu, nhờ có em mà bọn anh có một đêm đáng nhớ. Cô bạn của em thật sự rất tuyệt.

Nhìn cái dáng vẻ dê xồm của ông ta tôi hận không thể giơ chân lên mà sút luôn một cãi vào mõm để ông ta câm mồm lại. Dù căm ghét nhưng tôi vẫn phải giả lả cười rồi hỏi:

- Thế con bạn em sao rồi.

- Bạn em còn đang ở trên đó, đêm qua chắc mất sức nên chưa tỉnh.


Lão nói xong hai tên còn lại cùng lão phá lên cười, điệu cười khốn nạn nhất mà tôi từng được nghe. Nén cơn giận, tôi gần như van xin mà hỏi hắn:

- Vậy, nó đang ở phòng nào, anh nói cho em được không, em lên để đưa nó về.

- Sao thế, xót bạn à, xót mà còn dâng cho bọn anh sao, em thật lạ đó.

Tôi chẳng quan tâm đến cái ánh mặc dê xồm của ông ta đang thăm dò mình, cứ thế bỏ qua liêm si mà níu tay lão van nài:

- Anh nói đi, nó đang ở đâu, nói đi được không.

- Phòng 701.

Tầng 7 sao, hình như lần trước tôi cũng chạy ra từ khách sạn nào đó từ tầng 7. Nhưng hôm đó hoảng sợ quá nên không nhớ nổi tên, có khi nào lại là khách sạn này không nhỉ. Cũng có thể lắm chứ, bởi khách sạn ở cái đất này nhiều vô số, nhưng khách sạn cao cấp thế này thì lại không nhiều.

Lắc mạnh đầu tôi tự trấn an bản thân.

- Chắc không phải đâu.

- ------*--------*--------

Biết số phòng của con bạn rồi nên tôi chạy vội lại quầy lễ tân trả anh ta chiếc ghế đã mượn rồi hỏi:

- Anh ơi, bạn em ở phòng 701, em có thể lên xem nó thế nào được không.

- Không được đâu, giờ này ông chủ dậy rồi, em mà để người lạ vào là chết.

- Hôm qua anh nói không biết phòng không cho vào, giờ tôi biết phòng rồi anh lại lấy lý do khác. Anh định trêu tôi có đúng không?

Thấy tôi đột ngột to tiếng gương mặt anh ta thoáng một chút không vui nhưng vẫn nhã nhặn bảo:

- Đấy là quy định của khách sạn, em không thể làm khác được.

Biết mình nổi nóng là vô lý nhưng vì lo lắng quá nên tôi chẳng thể kiềm chế được bản thân. Van xin gãy cả lưỡi anh ta vẫn không chịu cho tôi vào nên đành lủi thủi ra ngoài hiên đứng chờ.

Chờ đến 8h vẫn chẳng thấy con Nga xuống khiến ruột gan tôi càng ngày càng nóng như lửa đốt. Sốt ruột quá tôi lại liều mình thử vào van xin anh ta một lần nữa nhưng chỉ nhận lại được câu nói lạnh lùng:

- Em đang giao ca rồi, xin lỗi vì không thể giúp cho chị được.

Anh ta cố tình làm khó tôi mà, nếu mà không phải còn đứng chờ con Nga chắc tôi đấm luôn vào cái bản mặt kia vào cái cho bõ tức. người gì đâu cũng gọi là đẹp trai mà lại xấu bụng.

Thấy tôi lườm lườm anh ta dơ tay lên nhún vai một cái ra vẻ bất lức. Hành động ấy càng khiến tôi ngứa mắt hơn, tính đôi co với anh ta mấy lời thì thấy con Nga đi xuống.


So với tôi hôm trước hình như con Nga còn thê thảm hơn nhiều. Tóc tai nó bù xù, gương mặt và cơ thể còn có vài nốt bầm tím, nhất là một bên quai váy bị đứt khiến nó vừa đi vừa phải giữ váy nên càng đáng thương hơn rất nhiều.

Tôi chạy vội lại phía nó hỏi:

- Nga, mày có sao không, có đau lắm không để tao đỡ mày.

Nó nhìn tôi, nhìn hồi lâu rồi hỏi:

- Sao mày lại ở đây?

- Tao.. là tao… lần theo định vị hôm trước mày cài… nên…

Nó còn chẳng thèm nghe tôi nói hết câu đã vội đi lướt qua người tôi mà tiến tới quầy lễ tân. Tôi không biết nó có biết việc này do tôi bày ra hay không nhưng nhìn thái độ này tôi dám chắc nó đang hận tôi.

Biết lỗi nên tôi chạy lại đỡ nó rồi bảo:

- Đi chậm thôi, cần làm gì bảo tao để…

Nó không đáp mà gỡ tay tôi ra rồi đau đớn đi tới quầy lễ tân nhờ gọi hộ một chiếc taxi.

Hai người ở đó một người là kẻ đêm qua cho tôi mượn ghế một người là còn lại chắc là đang thay ca. người còn lại là nữ, hình như đã quá quen với công việc này nên chị ta chẳng thèm nhìn cái Nga lấy mộ cái mà bấm máy gọi luôn.

Chỉ 5 phút sau có một chiếc xe đỗ xịch ở ngay trước cửa khách sạn, gã tài xế đã quá quen việc nên khẩn trương lại dìu con Nga ra xe, còn không quên dành tặng cho tôi và nó một ánh mắt khinh bỉ. Có thể gã tài xế ấy nghĩ tôi với con Nga làm gái, hoặc là bay lắc nên mới ra nông nỗi này. Cũng đúng thôi, nếu tôi vào địa vị của ông ta tôi cũng sẽ nghĩ như thế.

Rảo bước đi theo phía sau hai người họ định bụng sẽ lên xe cùng nhưng cái Nga lại lạnh lùng nói với người tài xế:

- Anh đóng cửa giúp em, đừng để ai khác lên xe cả.

Gã tài xế mau chóng làm theo yêu cầu của nó, còn tôi thì đứng chôn chân ở lòng đường nhìn theo bóng dáng chiếc xe cho tới khi khuất hẳn.

- -----*----------------*-------------

Là tôi, chính tôi đã bầy ra cái trò này, thế thì giờ tại sao lại đau lòng lại hối hận kia chứ. Tôi từng chửi con Nga giả bộ mèo khóc chuột, nhưng giờ nghĩ lại chính tôi mới là kẻ khốn nạn ấy.

Đang khóc thì điện thoại tôi đổ chuông, cứ nghĩ con Nga gọi nên vội bắt máy, nào ngờ là chị chủ, giọng chị chua như dấm hỏi tôi:

- Mấy giờ rồi mà mày còn chưa đi làm hả Chi. Mày có làm nữa không hay để tao cho mày nghỉ, chứ mày cứ vô tổ chức như thế này tao mệt lắm.

- Em xin lỗi, tại em có việc.

- Đến ngay đi, không thì nghỉ đi.

- Dạ vậy chị cho em nghỉ cũng được.

Đáp lại câu trả lời nhẹ hều của tôi là tiếng hét muốn cháy luôn cái máy điện thoại của chị:

- Đừng thấy tao quý mà quá trớn, đến ngay đây, đừng để tao nói nhiều.

Chẳng đợi cho tôi kịp nói thêm câu nào chị tắt luôn máy, tâm trạng tôi không tốt, không muốn đi làm một chút nào cả. Thật sự chỉ muốn trốn vào góc nào đó thật tối để khóc cho nhẹ lòng mà lại lo cho cái Nga nên cố lết đến chỗ làm.


Chị chủ nhìn tôi từ đầu đến chân rồi quát:

- Mày cố tình chống đối tao đúng không Chi.

- Em không.

- Không mà mày mặc như này đi làm à, nhìn đi xem có giống con dở hơi không. Này tóc tai mặt mũi nữa này, mà mày vừa khóc đấy hả.

Tôi thật thà xác nhận mọi chuyện rồi nhờ chị gọi hỏi thăm tình hình của cái Nga. Chị chép miệng vài cái rồi nhìn tôi bảo:

- Chúng mày như hai cái con dở hơi ấy. Đợt trước thì con kia cuống lên nhờ tao đi tìm mày. Còn bắt tao… à à mà thôi, con Nga nó gọi cho tao nói nhà có việc xin nghỉ mấy hôm rồi.

Tôi biết nó sẽ nghỉ nên mới nhờ chị hỏi thăm vì tôi gọi cháy cả máy nhưng nó không chịu nghe. Còn đến phòng trọ cũ thì chắc chắn nó cũng chẳng mở cửa đâu.

Mà khoan, chị chủ nói lần trước nó nhờ chị tìm tôi, lần đó là khi nào. Tôi nghi hoặc hỏi lại nhưng chị lại bảo:

- Tao trăm công nghìn việc nhớ chính xác làm sao được, hỏi linh tinh.

Nhìn thái độ của chị tôi biết là chị nhớ nhưng không nói, cũng chẳng cần chị nói tôi cũng có thể tự đoán ra được khi đó là khi nào. Nhưng liệu có gì đó sai sai hay không, nó là người thừa nước đục thả câu, bán trinh tôi cho kẻ khác thì tại sao lại phải tìm tôi.

Phải rồi, chắc nó cũng như tôi, đến nửa chừng thì hổi hận. Nếu vậy thì việc tôi làm cũng chỉ là trả đũa lại thôi mà, không có gì phải áy náy cả. Tôi cứ thế nhủ thầm để vơi đi cái cảm giác tội lỗi trong lòng mình lúc này.

Từ ngoài con Phượng xách một túi bánh cuốn chả đi vào, nhìn thấy tôi nó giật mình hỏi:

- Chi, có phải mày không đấy, sao như con dở hơi ấy vậy.

Tôi chẳng có tâm trạng để trả lời nên lườm nó một cái rồi thôi, nó thấy vậy thì cố tình huých mạnh vào vai tôi một cái rồi tiến đến nịnh nọt chị chủ:

- Chị, món bánh cuốn ở quán chị thích này, em phải xếp hàng mãi mới mua được đấy. Đông kinh khủng khiếp luôn, chị ăn luôn cho nóng.

Nhìn túi bánh cuốn tôi biết ngay nó mua ở hàng bà Béo, hàng này nổi tiếng ngon, ngày nào mọi người cũng xếp hàng dài để mua. Tôi cũng nghiện bánh cuốn của bà ấy nhưng lại lười xếp hàng nên hôm nào con Nga mua thì ăn ké chứ chẳng bao giờ đứng chờ cả nửa tiếng chỉ để mua được xuất bánh cuốn chả ăn sáng cả.

Giờ nhìn thấy nước miếng tôi lại tứa cả ra, tôi cố gắng hít thật nhiều cái hương vị thơm thơm của hành phi hòa cùng chút béo ngậy của thịt bằm kia cho đỡ con thèm. Còn chưa kịp hít cho đầy lồng ngực thì cơn buồn nôn bất ngờ ập đến.

- ụa.. ụa…

Con Phượng nhìn tôi chửi:

- Con ch,ó này mày cố tình đúng không.

Còn chị chủ thì lườm nó rồi hỏi tôi:

- Chi, mày làm sao đấy.

Tôi có chân chạy vội vào nhà vệ sinh, cơn buồn nôn kinh khủng đến mức tôi chẳng thể nào trả lời câu hỏi của hai người kia được. Tôi chưa từng bị như thế này bao giờ, ngày trước bị đau dạ dày cũng có lần bị buồn nôn nhưng chỉ nôn 1 2 cái là đỡ. mà lần này tôn nôn tới mật xanh mật vàng vẫn chưa hết buồn nôn.

Đang nôn thốc nôn tháo thì chị chủ tiến đến vỗ nhẹ lên lưng cho tôi dễ chịu rồi hỏi:

- Chi, mày có gì rồi hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui