Khương Thần tìm thấy một căn phòng chứa rất nhiều ống nghiệm, trong ống nghiệm có đựng thuốc nhưng bên ngoài chỉ viết vài chữ số đơn giản để phân biệt như A3, ký hiệu như vậy làm anh không cách nào nhận ra đâu là thuốc giải.Đang lo lắng thì cửa phòng đột nhiên mở ra.“Anh là ai? Tại sao lại ở đây?” Người nói là người mặc áo choàng trắng khi nãy, người này bắt gặp Khương Thần đầu tiên là sửng sốt hỏi hai câu, nhưng sau đó phản ứng lại rất nhanh, ấn còi báo động trên tường.
Tiếng chuông cảnh báo lập tức vang lên.Trong lòng Khương Thần thầm hô hỏng bét, vươn tay tóm cái người đang dùng dao găm ba cạnh đâm về phía anh “Thuốc chữa bệnh Thi độc ở đâu?”Áo choàng trắng hiểu ra, cười cười “Anh là Khương Thần?”“Đừng nói nhảm, thuốc giải ở đâu?” Khương Thần nói, trở tay kề dao rạch lên da hắn ta một đường, máu liền chảy ra.“Này này, đừng kích động quá.” Vẻ mặt của áo choàng trắng hơi kinh hoảng, “Chưa đến một phút người bên trên sẽ xuống tới đây đấy, anh không muốn thuốc giải à?”Khương Thần híp mắt hung ác nói, “Mày muốn gì?”“Dẫn tôi cùng đi.
Chúng tôi và đám người bên trên không phải cùng một nhóm, là họ buộc chúng tôi làm những thí nghiệm này.
Bọn họ muốn dùng thuốc khống chế toàn bộ phía Bắc, chúng tôi không thể không nghe theo.” Áo choàng trắng nói thật thành khẩn.Khương Thần nhìn hắn ta, bỗng cười cười “Mày sẽ không cho tao thuốc giải.” Nói xong đâm dao hăm vào cổ hắn ta.“Mày ——” Áo choàng trắng bụm lấy vết thương, thế nhưng miệng vết thương tại thành từ dao găm cơ bản không thể chặn kín hết được.“Có thể bọn họ không phải là người tốt, nhưng chế tạo ra thứ thuốc độc này e là chủ ý của bọn mày.” Khương Thần chợt nghĩ đến cuộc trò chuyện của hai người này khi nãy.“Mày – mày không muốn thuốc giải ——” Áo choàng trắng chật vật nói ra câu này, ánh sáng trong mắt bắt đầu tan rã.“Năng lực của Cẩm Khê vào lúc này vô cùng hữu dụng, bọn mày sẽ không để em ấy chết đi, cho nên thuốc giải không phải luôn đi theo bọn tao sao?” Khương Thần nói ánh mắt sáng lên vì hiểu rõ.
Cột một quả bom có dây bắt lửa ở tay cầm cửa ra vào, thứ này cũng đủ thiêu huỷ nơi đây.Làm xong mọi việc, Khương Thần chuẩn bị theo đường cũ trở về, vừa định leo lên thì đột nhiên cảm thấy đùi đau nhói, cúi đầu nhìn, một ống chích đang cắm vào chân anh.“Ha ha ——” Áo choàng trắng cười ha ha, cuối cùng tắt thở.Khương Thần mắng một câu, nhổ ống chích ra rồi leo lên lỗ thông hơi, khi anh bò đi chừng mười mấy mét thì phía sau truyền tới âm thanh đùng đùng vang dội, tiếp theo là sóng nhiệt tản ra, lửa cháy lớn vô cùng.Khương Thần bò ra khỏi đầu bên kia lỗ thông hơi ở tầng ba, lúc này bên dưới hỗn loạn cả lên, Khương Thần nhân cơ hội dùng bom cho nổ cửa ra vào tầng này, sau đó đi bằng thang bộ lên tầng trên, tuy ở đây có người canh gác nhưng với Khương Thần mà nói thì quá yếu, anh đi thẳng lên tầng ngầm một.
Khương Thần đóng cửa thông với tầng của lớp thượng tầng lại, quay đầu thì thấy người ở tầng này đều đứng trong hành lang nhìn anh, “Chúng không còn đường nào khác chạy ra nữa đâu.
Các người bịt kín mấy đường ra vào, dựa vào số đông mấy người vẫn có thể xử lý họ, tôi thấy chúng cũng không có nhiều súng.
Các người không muốn tiếp tục làm công cụ thí nghiệm của chúng nữa chứ?”Những người này đều không nói gì, nhìn nhìn lẫn nhau, Khương Thần lắc đầu, không khuyên nữa, có thể phản kháng hay không phải coi bản thân họ “Dù không còn lương thực nhưng hiện tại khắp nơi đều là rau dại, mấy người có thể dựng bẫy bắt con mồi, chung quy sẽ không đến mức chết đói.” Nói tới đây Khương Thần cảm giác huyết dịch toàn thân đang sôi trào, cả người như bị lửa nung.
Anh biết là thứ thuốc không rõ tên kia đang tác quái, thầm nghĩ mình rước phiền phức to rồi.Không quản những người đó nữa, Khương Thần nhanh chóng lần theo lối ra rời khỏi đây.Sau khi anh đi, một chàng trai gầy guộc trong đám người đột nhiên hô to “Giết chúng —— “Đoàn người cứ như bị lửa châm, cả đám cả đám đều hô to “Giết bọn họ ——” từng tiếng hô đấu tranh sau cùng hợp thành một tiếng nói chung, và tiếp đó là cuộc phản kháng mang ý nghĩa trọng đại tại toà thành dưới lòng đất này.Tình tình bên chỗ Cẩm Khê cũng không ổn mấy, thím Chín náo loạn không ngừng làm bọn Diệp Khoa bực bội suốt, cuối cùng Diệp Khoa không chịu nổi nữa dứt khoát dẫn theo hai người lẻn vào thành thị, nhưng chủ yếu là do Khương Thần đi đã lâu chưa về, bọn họ lo lắng cho anh.Mà cũng đúng lúc, vài người vừa đến vùng ven thành thị thì chạm mặt Khương Thần, vì Khương Thần gây rối loạn toà thành dưới đất nên không có người nào đuổi theo bắt anh, nhưng tình trạng của anh cũng không tốt “Sao các cậu lại tới đây?”“Thấy anh đi lâu quá nên tụi em tính tới xem một chút.”“Trở về.” Khương Thần xua tay chặn lại, dẫn cả bọn cấp tốc chạy về.Về đến chỗ trú chân tạm thời, Khương Thần liền đi xem Cẩm Khê.
Cẩm Khê đang lâm vào hôn mê, Khương Thần suy nghĩ một chút, lại nhìn qua mấy người Diệp Trình cuối cùng dừng mắt trên người thím Chín.
Thím Chín náo loạn cả đêm vậy mà lúc này rất yên lặng, đầu Khương Thần hơi đau, toàn thân nóng như lửa, thình lình vươn tay tóm cổ thím Chín.“Đại Khương, anh làm gì thế?” Trương Trung kinh ngạc, hỏi.Thím Chín bắt đầu giãy dụa, Khương Thần tay này bóp chặt tay kia kéo đầu tóc thím Chín, tiếp theo đám người Trương Trung thấy được đầu tóc thím Chín rớt ra, kéo theo một lớp da đầu, sau đó Khương Thần lấy tay dùng sức chà lau mặt thím, trên mặt thím đột nhiên xuất hiện lớp gì đó như keo dán, lát sau lộ ra khuôn mặt một người đàn ông.Khương Thần nhìn thấy hắn, cười cười “Quả nhiên.” Nói xong huơ dao chém ngất ‘thím Chín’ rồi bắt đầu lục lọi quần áo hắn, cuối cùng móc từ túi áo bên hông ra năm bình thuốc nhỏ, đưa cho Trương Trung “Đây là vắc-xin chữa bệnh, tiêm cho ba người họ đi”Trương Trung cầm lấy vắc-xin phòng bệnh, nhanh chóng tiêm cho họ.“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Khoa bị anh làm cho hồ đồ.“Những người này muốn bắt Cẩm Khê nên dùng Thi độc làm em ấy phải rời khỏi thôn làng chủ động tới đây, nhưng họ cũng sợ Cẩm Khê chết giữa đường hoặc là chúng ta tới chậm, dùng vắc-xin cũng không cứu được, nên họ tìm người hoá trang thành thím Chín đi theo chúng ta, mang theo vắc-xin cũng là để đề phòng chuyện ngoài ý muốn.” Khương Thần nói xong liền thấy đầu đau dữ dội, người càng lúc càng nóng.“Anh phát sốt?” Trịnh Nguyên vừa tiêm xong cho Diệp Trình thì thấy mặt Khương Thần đỏ rực.“Tôi không sao, mau gọi mọi người, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, qua đến rừng cây mới hạ trại.
Lúc này e là trong thành phố đang hỗn loạn, phải cách xa chỗ này một chút.” Tình huống hiện tại không thích hợp đi đường dài.Sau khi được tiêm vắc-xin, cơn sốt của Cẩm Khê bắt đầu lui, mà Diệp Trình thì không bao lâu đã tỉnh, có thể ngồi dậy.Cả người Khương Thần như bị lửa thiêu, nhiệt độ đo được tới bốn mươi ba độ, kỳ lạ là không hề bị hôn mê.
Khương Thần biết nguyên nhân là do anh sơ suất bị người nọ tiêm một kim, cũng không biết thuốc trong ống chích kia là gì làm anh phát nóng đến vậy.
Đến nơi dừng chân tiếp theo, Khương Thần lao thẳng vào đống tuyết, mùa đông tuyết rơi nhiều tới giờ vẫn chưa tan, Khương Thần vùi sâu vào tuyết, vốn là anh nóng quá nghĩ ra cách này để hạ nhiệt, nào ngờ vừa chôn trong tuyết cả người lập tức dễ chịu hơn, đầu cũng không đau quá mức, nhưng chưa được bao lâu tuyết đã tan mất, độ nóng lại tăng lên lần nữa.Trương Trung biết Khương Thần bị tiêm thuốc, muốn lấy máu của anh xét nghiệm, nào ngờ kim tiêm vừa đâm vào da Khương Thần, máu liền phun toé ra ngoài, máu trong cơ thể cứ như đang sôi trào.“Trương Trung, mấy anh xúc tuyết chôn tôi, tôi cảm thấy có tuyết trên người mới dễ chịu hơn.” Khương Thần vừa nói vừa cởi hết quần áo ra rồi nằm thẳng trên tuyết.Trương Trung nghĩ làm như vậy rất không ổn, nhưng sau khi đo nhịp tim, huyết áp cho Khương Thần thì thấy lúc ở trong tuyết tình trạng có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, “Vậy anh đừng ngủ, thấy khó chịu thì lập tức nói với tôi.” Rốt cuộc những người kia dùng thuốc gì khiến cho Khương Thần thành bộ dạng này.Cẩm Khê tỉnh khỏi cơn mê man mới biết chuyện của Khương Thần, cố lê cơ thể yếu ớt đi nhìn anh, may mắn là ngoại trừ trạng thái hơi quỷ dị, thì tất cả đều ổn, tinh thần cũng bình thường.Nhưng Cẩm Khê vẫn rất lo, cứ cách thời gian Khương Thần phải đổi một chỗ khác, bởi nhiệt độ trên người anh làm tuyết tan ra.Cẩm Khê và mấy người Diệp Trình nhanh chóng khỏi hẳn, thậm chí Diệp Trình đã có thể cùng đám Diệp Khoa ra ngoài săn thú, lần bệnh nặng này làm Cẩm Khê gầy đi nhiều, sức khoẻ suy yếu hẳn, cần phải dưỡng thật tốt.Trương Trung dùng thiết bị có trong tay cho ra kết luận sơ bộ về thứ thuốc trong cơ thể Khương Thần, “Đây là một loại chất kích thích sinh trưởng chiết xuất từ thực vật.
Trước đây tôi cảm thấy tốc độ sinh trưởng của thực vật quá nhanh nên kiểm tra xem sao, phát hiện trong thực vật có một loại nguyên tố mới chưa biết tên, không thể xác định nguyên tố này sinh ra từ đất đai, không khí, hay là do bức xạ mặt trời, nhưng chính nguyên tố đã nâng cao sức sống cho thực vật.
Không ngờ mấy người đó lại chiết xuất nguyên tố này ra.”Cẩm Khê nghe xong thì cau mày, cúi đầu suy nghĩ gì đó.“Sao vậy, em từng mơ thấy việc này à?” Khương Thần chôn trong đống tuyết, chỉ lộ mặt, ngay cả đầu tóc cũng đầy tuyết.“Không rõ lắm, hình như trong mộng em có nghe nói qua, cơ thể con người vốn cũng tăng trưởng rất nhanh, trải qua chứng thực, trong cơ thể người có một loại nguyên tố, họ gọi là nguyên tố X.
Loại nguyên tố này có ích cho con người, thậm chí mọi người còn dùng mật độ X để phân chia cấp bậc xã hội, cơ thể chứa càng nhiều nguyên tố X thì tố chất càng tốt tiềm lực phát triển càng lớn giá trị vũ lực càng cao.” Cậu nghĩ nên dành thời gian hồi tưởng lại mấy cơn ác mộng trước đây, chắc sẽ tìm ra nhiều thông tin hữu dụng.“Nói vậy chả phải anh Khương chiếm của hời rồi sao?” Diệp Khoa kinh ngạc.Trương Trung lắc đầu “Có thể hướng suy nghĩ của mấy người đó đúng, nhưng thực vật không giống như con người, cấu tạo của thực vật đơn giản hơn nhiều nên có thể dung nạp càng nhiều nguyên tố X, gặp môi trường sinh trưởng thuận lợi sẽ tăng trưởng nhanh chóng, còn con người sinh trưởng cần phải có một quá trình, nếu bỏ qua quá trình này có thể phát sinh biến cố .”“Ừ, anh nói không sai, đa số người trong phòng thí nghiệm đều xảy ra vấn đề ở não, còn sức lực khoẻ vô cùng.” Khương Thần thấy Trương Trung nói rất có lý.Cẩm Khê lo lắng nhìn anh, “Anh có thấy khoẻ không?”Khương Thần gật đầu cười cười “Ở trong tuyết cả người rất dễ chịu, cảm giác được máu đang lưu động nữa cơ, tình trạng cơ thể càng lúc càng tốt, có lẽ thực vật tiếp nhận được nhiều nguyên tố X một phần cũng có quan hệ với tuyết.
Tuyết không chỉ cung cấp chất dinh dưỡng còn có thể giúp hạt giống không bị chết cháy.
Chứ lúc loại nguyên tố này đi vào cơ thể làm anh thấy như bị thiêu đốt ấy.”Cẩm Khê gật đầu “Có lẽ vậy.”“Hình như anh thích ứng được với nguyên tố X này rồi.
Chắc cơ thể đã tiếp nhận rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...