Diệc Phong FULL


Liễu Diệc vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ đặt chân tới kinh thành nữa, nhưng thật không ngờ… thế sự thật sự khó lường.

Y đã từng đến kinh thành một lần, nhưng lần đó y đã trải qua những sự việc quá mức bi thống khiến y không muốn nhớ lại nữa… Y đã hứa với một cố nhân rằng nếu y còn đến kinh thành lần nữa, thì y nhất định phải thông báo cho người biết.
Sinh ý của tiệm cầm Cẩm Âm hôn nay thật tốt, lượng khách nhân đến chọn cầm quả thực liên hồi không dứt, người làm của tiệm ai nấy đều vội đến mức chân không chạm đất, tựa như làm thế nào cũng không xuể.

Liễu Diệc đợi hồi lâu cuối cùng cũng bắt được một người làm rảnh rỗi, người làm đó tưởng y cũng tới đây mua cầm bèn bắt đầu nhiệt tình chào giá: “Bổn tiệm gần đây mới chế tác ra một…”
Liễu Diệc vội ngắt lời hắn: “Tiểu ca này, ta không tới đây để mua cầm, ta là tới tìm lão bản của mấy người.” Sau đó lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc đưa cho tên người làm xem, “Đây là tín vật.”
Người làm nhìn thấy ngọc bội thì lập tức nở nụ cười ân cần với vị công tử tuấn nhã này, rồi tận tình dẫn y vào trong: “Vị công tử này, mời đi theo tôi.

Lão bản của chúng tôi lúc này đang có hội cầm trên nhã các, ngài cứ ngồi đầy chờ một chút, lão bản sau khi hội cầm xong sẽ tới ngay.” Sau khi dẫn người đến nơi, người làm an trí cho Liễu Diệc xong rồi lại vội vàng ra ngoài tiếp đón khách nhân.
Đây là một nhã gian dùng để tạm dừng chân, chỉ có một cái nhuyễn tháp êm ái, một chiếc bàn tròn và hai chiếc ghế.

Liễu Diệc đứng dậy xoay người lại, y chợt thấy phía trên nhuyễn tháp treo một bức họa đã được đóng khung: Mây mù lượn lờ giữa núi rừng, có một ngôi nhà trúc hai tầng, hai nam tử trẻ tuổi đang sánh vai trước thềm nhà trúc, một người cõng đàn, một người cầm rượu, huề thủ tương vọng (nắm tay nhìn nhau)…
“Liễu Diệc?” Một giọng nói truyền đến, cắt ngang sự trầm tư của Liễu Diệc, Liễu Diệc lấy lại bình tĩnh, nhìn bóng người vừa bước vào: Một thân áo quần mộc mạc, tóc dài không buộc, thoải mái buông xõa lên người, trong tay ôm cầm, mơ hồ có thể thấy được vài sợi tóc bạc ở thái dương, khuôn mặt gầy gò nhưng thần sắc vẫn tốt lắm.

Y chắp tay thi lễ với người vừa tới: “Văn thúc, là ta.”
Liễu Diệc: “Đúng vậy, so với sự yêu thích của ngươi đối với sư phụ ta thì càng sâu nặng hơn.”

Văn Ngọc đặt cầm xuống rồi ân cần nâng Liễu Diệc dậy: “Ngồi đi.”
Liễu Diệc suy nghĩ một chút, cầm tách trà, chậm rãi trả lời: “Hắn ấy à… Hắn giống với ngài, đều là một văn nhân, thích nhất là cầm kỳ thi họa, quanh năm múa bút khởi văn.

Hắn là một người rất đơn thuần, thiện luong, là cái loại bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền ấy, có hơi ngốc ngốc.

Thường vì người khác mà nghĩ này nghĩ nọ, cứ sợ bản thân liên lụy đến người khác gì đó, chính là kiểu người thích suy nghĩ vớ vẩn, hay để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.

Ngày thường chỉ thích yên lặng luẩn quẩn, văn văn tĩnh tĩnh, một khi làm cái gì thì nhất định sẽ khiến người khác bị chỉnh thảm, ví như mấy chuyện bỏ người rời đi gì đó, có hơi hướng theo chủ nghĩa đại nam tử… Còn thường thường khẩu thị tâm phi, nhưng mà thái độ nhận sai rất đáng khen, có thể tha thứ.” Nhấp một ngụm trà, Liễu Diệc nói tiếp: “Đúng là không thể bớt lo được, nhưng mà ta thích.”
Sau khi hai người ngồi xuống, Văn Ngọc rót một chén trà cho Liễu Diệc, giọng nói ôn hòa: “Đã năm năm rồi, thế mà ngươi vẫn tới.”
Văn Ngọc: “Có thể nói cho ta biết lý do lần này trở về được không?”
Liễu Diệc cung kính nhận lấy tách trà: “Đúng vậy… Nhưng nguyên nhân có thể không phải là điều mà người đang kỳ vọng.”
Văn Ngọc tò mò: “Ồ? Là người như thế nào?”
Văn Ngọc nghe vậy nhàn nhạt cười: “Ta hiểu rõ tính tình của ngươi, nếu như ngươi nói không phải thì là không phải… Nhưng mà ngươi nguyện ý tới đây lần nữa, ta rất vui, sư phụ ngươi mà biết nhất định cũng sẽ rất vui mừng, người hắn không yên lòng nhất chính là ngươi.”
Văn Ngọc nhìn bức họa treo trên nhuyễn tháp, bình đạm nói: “Đúng vậy, ta sẽ luôn ở cùng hắn, ngươi biết mà.”
Liễu Diệc không tỏ rõ ý kiến, cũng chẳng nói lời nào.
Liễu Diệc nghĩ đến Thích Phong, khóe miệng cong cong: “Là vì một người.”
Văn Ngọc: “Có thể nói cho ta biết lý do lần này trở về được không?”
Liễu Diệc nghĩ đến Thích Phong, khóe miệng cong cong: “Là vì một người.”

Đã quá trưa, Liễu Diệc cáo biệt Văn Ngọc rồi bước ra khỏi tiệm cầm, y cố ý đi một vòng qua đường khác xem tiệm điểm tâm ngọt còn ở đó không.

Đi dọc theo trí nhớ đến cửa tiệm quen thuộc, bảng hiệu đã thay đổi và trở thành quán mì, nhưng tiệm vải bên cạnh vẫn là nhà đó, Liễu Diệc bèn đến tiệm vải hỏi thăm, hóa ra sinh ý của tiệm điểm tâm kia đã phất hơn nhiều rồi, mặt tiền cửa tiệm này không đủ chỗ nên đã chuyển đến cuối phố, nghe vậy Liễu Diệc cảm ơn người làm của tiệm vải rồi đi đến cuối phố tìm tiệm điểm tâm kia.
Văn Ngọc tò mò: “Ồ? Là người như thế nào?”
Liễu Diệc suy nghĩ một chút, cầm tách trà, chậm rãi trả lời: “Hắn ấy à… Hắn giống với người, đều là một văn nhân, thích nhất là cầm kỳ thi họa, quanh năm múa bút khởi văn.

Hắn là một người rất đơn thuần, thiện lương, là cái loại bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền ấy, có hơi ngốc ngốc.

Thường vì người khác mà nghĩ này nghĩ nọ, cứ sợ bản thân liên lụy đến người khác gì đó, chính là kiểu người thích suy nghĩ vớ vẩn, hay để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.

Ngày thường chỉ thích yên lặng luẩn quẩn, văn văn tĩnh tĩnh, nhưng một khi làm cái gì thì nhất định sẽ khiến người khác bị chỉnh thảm, ví như mấy chuyện bỏ người rời đi gì đó, có hơi hướng theo chủ nghĩa đại nam tử… Còn thường thường khẩu thị tâm phi, nhưng mà thái độ nhận sai rất đáng khen, có thể tha thứ.” Nhấp một ngụm trà, Liễu Diệc nói tiếp: “Đúng là không thể bớt lo được, nhưng mà ta thích.”
Văn Ngọc cười cười nghe Liễu Diệc nói xong: “Xem ra, ngươi rất thích?”
Liễu Diệc thoáng dừng một chút, giọng điệu dịu đi không ít: “Văn thúc, đã nhiều năm như vậy, người vẫn luôn ở chỗ này đợi sao?”
Liễu Diệc: “Đúng vậy, so với sự yêu thích của ngươi đối với sư phụ của ta thì càng sâu nặng hơn.”
Văn Ngọc không tức giận vì lời nói của Liễu Diệc, vẻ mặt vẫn không thay đổi, chỉ khẽ thở dài cảm thán: “Trưởng thành rồi…”
Liễu Diệc cung kính nhận lấy tách trà: “Đúng vậy… Nhưng nguyên nhân có thể không phải là điều mà ngài đang kỳ vọng.”
Liễu Diệc thoáng dừng một chút, giọng điệu dịu đi không ít: “Văn thúc, đã nhiều năm như vậy, người vẫn luôn ở chỗ này đợi sao?”

Văn Ngọc nhìn bức họa treo trên nhuyễn tháp, bình đạm nói: “Đúng vậy, ta sẽ luôn ở cùng hắn, ngươi biết mà.”

Liễu Diệc vẫn nhớ rõ ‘bánh đậu xanh’ và ‘bánh sữa đông’ ở tiệm này rất nổi tiếng, hương vị rất ngon.

Chắc Thích Phong chưa ăn bao giờ, không biết hắn có thích không.
Đã quá trưa, Liễu Diệc cáo biệt Văn Ngọc rồi bước ra khỏi tiệm cầm, y cố ý đi vòng qua đường khác xem tiệm điểm tâm ngọt còn ở đó không.

Đi dọc con đường theo trí nhớ đến cửa tiệm quen thuộc, bảng hiệu đã thay đổi và trở thành quán mì, nhưng tiệm vải bên cạnh vẫn là nhà đó, Liễu Diệc bèn đến tiệm vải hỏi thăm, hóa ra sinh ý của tiệm điểm tâm kia đã phất hơn nhiều rồi, mặt tiền cửa tiệm này không đủ chỗ nên đã chuyển đến cuối phố, nghe vậy Liễu Diệc cảm ơn người làm của tiệm vải rồi đi đến cuối phố tìm tiệm điểm tâm kia.
Liễu Diệc vẫn nhớ rõ ‘bánh đậu xanh’ và ‘bánh sữa đông’ ở tiệm này rất nổi tiếng, hương vị rất ngon.

Chắc Thích Phong chưa ăn bao giờ, không biết hắn có thích không.

Bánh đậu xanh

Bánh sữa đông
Điểm tâm vừa mới làm, đi mua điểm tâm cũng đã chậm trễ không ít thời gian, lúc Liễu Diệc trở về Bình vương phủ thì đã là buổi chiều, hôm nay một bữa cơm Liễu Diệc cũng chưa ăn, cho nên hắn định vào phòng bếp của vương phủ để xem có đồ ăn thừa gì không.
Điểm tâm vừa mới làm, đi mua điểm tâm cũng đã chậm trễ không ít thời gian, lúc Liễu Diệc trở về Bình vương phủ thì đã là buổi chiều, hôm nay một bữa cơm Liễu Diệc cũng chưa ăn, cho nên y định lẻn vào phòng bếp của vương phủ để xem có đồ ăn thừa gì không.
Như thường lệ, y chạm vào bức tường viện tử nơi Thích Phong ở, Liễu Diệc cất kỹ điểm tâm, rồi lại thuần thục khéo léo trèo qua tường, chân vừa chạm đất liền phủi phủi bụi đất trên quần áo, không ngờ tới vừa ngẩng đầu đã đối mặt với mấy chục cặp mắt đang trừng lớn nhìn mình, có nghi hoặc, có kinh ngạc, có cảnh giác,…
Mọi người tuân lệnh lui ra ngoài, Truy Vân cũng rời đi.
Liễu Diệc:…
Liễu Diệc đã quen độc lại độc vãng, lần đầu tiên gặp phải loại trận thế như thế này, bị một đám người nhìn chằm chằm, muốn ngốc luôn rồi, thật muốn quay đầu nhảy ra ngoài ngay lập tức…

Liễu Diệc đã quen độc lại độc vãng, lần đầu tiên gặp phải loại trận thế như thế này, bị một đám người nhìn chằm chằm, muốn ngốc luôn rồi, thật muốn quay đầu nhảy ra ngoài ngay lập tức…
Liễu Diệc:…
Thích Phong đứng trước đám người, nhìn Liễu Diệc vừa trèo tường vào, mỉm cười bất lực, còn phát hiện người nào đó sau khi trèo vào lại đứng bất động không dám nhúc nhích, lại quay đầu nhìn liếc qua đám người, cũng tỏ tường nguyên do, hắn quay sang đưa mắt ra hiệu với Truy Vân, Truy Vân hiểu ý, hướng qua phía mọi người nói: “Đại khái là như vậy, quy củ hiện tại chính là đối xử bình đẳng.” Dừng một chút rồi nhìn về phía Liễu Diệc: “Còn có, vị này chính là quý nhân vừa mới nhắc tới, chớ nên đắc tội, giải tán đi.”
Liễu Diệc bình tĩnh lại, sải bước đi tới trước mặt Thích Phong, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang: “Như vậy có sao không? Sao lại nhắc về ta cho bọn họ?”
Mọi người tuân lệnh lui ra ngoài, Truy Vân cũng rời đi.
Thích Phong đứng trước đám người, nhìn Liễu Diệc vừa trèo tường vào, mỉm cười bất lực, còn phát hiện người nào đó sau khi trèo vào lại đứng bất động không dám nhúc nhích, lại quay đầu nhìn liếc qua đám người, cũng tỏ tường nguyên do, hắn quay sang đưa mắt ra hiệu với Truy Vân, Truy Vân hiểu ý, hướng qua phía mọi người nói: “Đại khái là như vậy, quy củ hiện tại chính là đối xử bình đẳng.” Dừng một chút rồi nhìn về phía Liễu Diệc: “Còn có, vị này chính là quý nhân vừa mới nhắc tới, chớ nên đắc tội, giải tán đi.”
Liễu Diệc thấy mọi người đã đi hết, trong lòng thầm nhẹ nhõm một hơi, thu lại bước chân vừa lùi ra sau định chuồn ban nãy.
Thích Phong lắc đầu cười khẽ, đối mặt với Liễu Diệc ôn hòa nói: “Lại đây.”
Liễu Diệc bình tĩnh lại, sải bước đi tới trước mặt Thích Phong, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang: “Như vậy có sao không? Sao lại nhắc về ta cho bọn họ?”
Liễu Diệc đuổi kịp Thích Phong, nghiêng đầu cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, nhà của vương gia lớn quá, đi cửa chính quá chậm!”
Thích Phong xoay người đi về phía thư phòng, ý bảo Liễu Diệc theo sau rồi nhẹ giọng nói: “Không sao, sớm muộn gì cũng biết thôi.

Chẳng lẽ ngươi định lén lút trèo tường mãi sao?”
Thích Phong lắc đầu cười khẽ, đối mặt với Liễu Diệc ôn hòa nói: “Lại đây.”
Liễu Diệc đuổi kịp Thích Phong, nghiêng đầu cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, nhà của vương gia lớn quá, đi cửa chính quá chậm!”
Thích Phong xoay người đi về phía thư phòng, ý bảo Liễu Diệc theo sau rồi nhẹ giọng nói: “Không sao, sớm muộn gì cũng biết thôi.

Chẳng lẽ ngươi định lén lút trèo tường mãi sao?”
Thích Phong cười cười, hơi nghiêng người rồi rất tự nhiên nắm lấy tay của Liễu Diệc, Liễu Diệc chỉ sững người trong giây lát, rồi cũng nắm chặt lấy tay của Thích Phong.Tác giả có điều muốn nói: Cảm ơn đã đọc (* ^ ▽ ^ *).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận