Phố xá cuối tuần người xe qua lại tấp nập, thế nhưng tôi cảm giác như mình đang đi giữa sa mạc quạnh vắng không người.
Ông trời nhận thấy tôi chưa đủ thảm hại nên còn bày ra một chiếc nắp cống bị vỡ khiến tôi lọt chân xuống, ngã úp mặt về phía trước.
Thật may là tôi đã lấy tay chống đỡ kịp, nếu không thì mặt mũi đã thêm vài vết xước.
Tôi đã đi bộ rất xa nhà hàng Pandora.
Dũng không đuổi theo tôi như mấy tình huống trong phim.
Chúng tôi nói dừng lại và thế là dừng hẳn, chẳng ai níu kéo ai trong mối quan hệ không rõ ràng này.
Mắt cá chân không may đã bị trật khiến tôi không thể đi tiếp.
Ở trạm xe buýt, tôi tháo giày và tự xoa chân cho mình.
- Thật là mất mặt!
Lời nói của Dũng lặp lại trong đầu tôi.
Nó như chiếc kim thêu đang trôi theo từng mạch máu mà làm tổn hại mọi cơ quan của tôi.
Cả cơ thể râm ran đau nhức vô cùng khó chịu.
Tôi vùi mặt vào bàn tay, tiếng khóc ngày một lớn.
Tất cả những người con gái đi qua đời Dũng đều xinh đẹp tuyệt vời.
Kiều, San, Nhi, thậm chí là Ngọc, người con gái đã mất cũng rất xinh đẹp.
Tôi chẳng có gì nổi bật, bản thân còn tự thấy mình không được bằng ai thì làm sao có thể trở thành người Dũng yêu thích được.
Trách ai bây giờ, chỉ có thể trách bản thân mình đã tự ôm ấp ảo tưởng để bây giờ bị hiện thực vả cho tối tăm mặt mũi.
Dũng không thích tôi mà thích hình bóng cũ của Ngọc ở nơi tôi.
Người được anh ấy nói lời yêu, được anh ấy chiều chuộng nâng niu là Ngọc chứ không phải là tôi.
Đến cả mặc đồ cũng không được mặc giống cô ấy, vậy mà thôi còn ngây thơ trông chờ rằng Dũng thích tôi thật lòng.
Thảo gọi cho tôi, cô ấy khá lo lắng khi tôi bị kéo đi khỏi bữa tiệc.
- Thôi bà đừng suy nghĩ nhiều.
Người không biết thì không có tội mà.
Tôi sẽ nói chuyện với Nhi, bà ấy sẽ không trách bà đâu.
Tôi vờ như mọi chuyện vẫn ổn:
- Ừ! Tôi không sao.
Dũng đã đưa tôi về nhà rồi.
Bà cứ ở lại chơi vui…
Thảo vẫn không an tâm nên còn cố hỏi han thêm:
- Nhưng mà… bà với Dũng có đang yêu nhau thật không? Hay bà đang nhờ anh ta đóng thế?
Dù biết là Thảo rất quan tâm tôi nên mới hỏi.
Nhưng bản thân tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu và xấu hổ.
Tôi không dám thừa nhận với nhỏ rằng mình không có người yêu và phải nhờ anh ta đến đóng thế lấy oai với mọi người.
Gần ba mươi tuổi đầu còn phải chơi trò sắm vai đâu có vẻ vang gì.
Tôi cắn răng nói dối:
- Ừ! Tôi và anh ấy yêu nhau thật.
Việc phải nói dối người mình tin tưởng và nói dối chính cảm xúc của bản thân thật sự không dễ dàng.
Nhưng tôi không muốn nhận lấy sự cười chê hay thương hại của người khác nữa.
Cuộc sống của tôi đã đủ chuyện buồn đau rồi.
Vì sợ chị Vinh sẽ lại hỏi han về cái chân đau cũng như đôi mắt sưng vù nên tôi phải nhắn tin báo sẽ về trễ để chị không đợi.
Sau đó ngồi ở trạm xe buýt đến mãi khuya mới về nhà.
***
Cái chân của tôi vào sáng hôm sau đã sưng phù, nhìn có vẻ sẽ không đi nổi nữa.
Nhưng tôi không thể nghỉ làm.
Cuối tuần này là tiệc mừng của ông Lâm.
Tôi không thể trì hoãn công việc của mình thêm nữa.
Dù rất đau nhưng vẫn phải cố gắng bình thản đi ra khỏi nhà.
May là hôm nay chị Vinh khá bận nên không để ý cái chân cà nhắc của tôi.
Nếu để chị thấy thì tôi khó mà đi ra khỏi nhà được.
Tôi đang cà nhắc đi từ trạm xe buýt vào nhà hàng thì chiếc xe của Tùng lao đến làm tôi giật mình.
Tùng lật đật mở mũ ra, hai đầu lông mày gần như chạm với nhau.
- Chân em làm sao thế?
Tôi ấp úng đáp:
- À… em… Em bị ngã nên trật chân…
- Đau chân sao còn đi làm? Sao không xin anh Dũng ở nhà một hôm?
Mỗi khi nghe đến từ “Dũng” thì tim tôi lại tự động đau.
Tôi không muốn ai nhắc đến anh ta nữa.
Nhưng khó thật, mọi người ai cũng nghĩ Dũng là người yêu của tôi rồi.
Việc nhắc đến anh ta là điều không thể tránh khỏi.
- Vì em còn họp với đội thiết kế… Em không nghỉ được…
Tôi trả lời cho qua chuyện.
Tùng không bắt bẻ thêm, liền bắt tôi leo lên xe rồi đưa tôi đến nhà hàng.
Anh còn chu đáo dìu tôi về phòng làm việc.
Sau tất cả, người vẫn giữ sự dịu dàng không thay đổi với tôi chỉ có anh.
Nhưng tiếc rằng anh lại là hoa đã có chủ.
Tôi vịn vào cánh tay Tùng, từng bước đi về phòng làm việc mà thấy lòng mình còn ồn ã hơn cả những lớp sóng đang cuộn trào ngoài biển xanh kia.
Mọi chuyện xảy ra đến lúc này đều do sự sắp đặt oan trái của định mệnh.
Nếu không phải do tôi lầm tưởng Ken là Tùng, nếu không phải vì muốn biết nhiều hơn về Tùng tôi thì đã không ở lại nhà hàng này.
Cũng không vì sự yêu thích sai đối tượng này mà để Dũng bắt nạt.
Tôi sẽ không phải gặp gỡ rồi mỗi ngày lại xây đắp thiện cảm với anh ta.
Cuộc sống này luôn trớ trêu như vậy, tưởng chừng rẽ sang một hướng khác thì sẽ tốt đẹp hơn, nhưng đâu ngờ nó còn tệ hơn cả con đường chông gai ban đầu.
Nếu tôi không vì sự gặp gỡ hai lần trong một ngày với Tùng.
Nếu tôi không ở lại Diamond thì có lẽ tôi sẽ không bị tổn thương nhiều như lúc này.
Nếu như, trái tim khờ này chỉ yêu đơn phương Tùng rồi dừng lại, thì sự đau khổ khi Dũng ra đi sẽ không tồn tại trên đời.
Tại phòng làm việc của Dũng.
Tôi cùng hai bạn hỗ trợ đang báo cáo tiến độ chuẩn bị cho bữa tiệc kỷ niệm của ông Lâm.
Dũng vẫn giỏi nhất trong việc tỏ ra lạnh lùng.
Trong suốt thời gian họp anh ta không hề nhìn tôi.
Gương mặt anh ta chỉ toàn ám khí khiến người cấp dưới phải sởn da gà.
- Huệ sẽ chịu trách nhiệm về thức ăn.
Trung làm trang trí sân khấu và trang trí tiệc.
Vậy còn Tóc Tiên? Hoa của cô khi nào thì chuyển xuống Long Châu? Người dẫn chương trình và ca sĩ khách mời cô đã liên hệ được chưa?
Tôi bị sự căng thẳng của cuộc họp ép đến tức ngực, khó khăn lắm mới đáp một cách trôi chảy:
- Người dẫn chương trình và ca sĩ khách mời đều đã liên hệ xong.
Còn hoa thì… hai ngày nữa tôi sẽ xuống Hiệp Thới để giám sát việc thu hoạch và vận chuyển.
Dũng nghe đến đây liền nổi đóa:
- Cái gì? Tại sao phải xuống Hiệp Thới? Còn bao nhiêu việc ở Long Châu cần chuẩn bị, cô lại bỏ xuống Hiệp thới chỉ để cắt hoa thôi sao? Vậy ai sẽ ở Long Châu điều phối công việc cho mọi người?
Bị Dũng mắng như xối nước, tôi sợ hãi thu vai lại.
Cố gắng giữ bình tĩnh để không khóc:
- Tôi sẽ cố gắng xong việc ở Hiệp Thới sớm và xuống Long Châu trước giúp đỡ mọi người.
Dũng ném xấp báo cáo lên bàn, tỏ rõ thái độ bực mình:
- Là mọi người hỗ trợ cô, chứ không phải cô hỗ trợ mọi người.
Cô hiểu không Tóc Tiên? Bữa tiệc này là sự kiện cô đảm nhiệm.
Mọi người phải làm theo kế hoạch và sự sắp xếp của cô.
Cô hiểu không vậy?
Ánh nhìn xa lạ của Dũng như muốn nuốt chửng tâm hồn mong manh yếu đuối của tôi.
- Vâng anh… - Tôi ấm ức đáp.
Dũng vẫn không thôi chì chiết:
- Nếu nhắm không làm được thì từ đầu đừng có nhận.
Không thuyết phục được khách hàng nên phải chạy xuống đến tận Long Châu để làm sự kiện cho vừa lòng khách.
Nếu cứ như thông lệ, làm sự kiện ở thành phố có phải đã đỡ khổ cho cô và có lợi cho nhà hàng rồi không? Còn hoa nữa, nếu không thể mua hoa với giá tốt, chúng ta có thể mua đại vài thứ hoa bình thường hoặc thuê hoa giả để trang trí cơ mà.
Sao phải bày vẽ hoa tươi để làm khổ mình khổ người chi vậy?
Đúng là người cạn tình thì nói gì cũng như dao như kéo cắt vào lòng người khác.
Những việc trước đây Dũng toàn tâm ủng hộ tôi, chỉ sau một đêm anh ta đã đổ hết mọi rắc rối ngược lên đầu tôi.
Anh ta làm như một mình tôi tạo nên sự hỗn loạn này và anh ta là người bị hại vậy.
Hạ chiếc mặt nạ tử tế xuống, Dũng lại là Dũng, tên đàn ông xấu xa và đê tiện nhất mà tôi từng gặp qua.
Thật là mỉa mai, khi tôi đã từng thích anh ta.
- Tôi mặc kệ cô.
Hãy xử lý đống rắc rối này cho gọn gàng.
Đừng để Diamond phải mang tiếng khi có một nhân viên như cô.
Tan họp, tôi phải lén bám lấy tay Huệ để bước ra khỏi phòng Dũng.
Anh ta nhìn thấy bộ dạng thất thểu này của tôi thì chắc sẽ hả lòng hả dạ lắm.
Vì thế tôi lại càng không được gục ngã, không được bỏ cuộc.
Tôi sẽ làm tốt mọi việc, dù cho anh ta có coi thường tôi đến thế nào thì tôi cũng phải tin vào chính mình.
Trung và Huệ len lén thở dài, họ nhìn tôi rồi nói:
- Anh chị lại cãi nhau nữa à? Mới yên ổn có mấy hôm.
Sao hôm nay anh Dũng lại gắt gỏng với chúng ta thế?
- Chị Tóc Tiên! Không phải hôm trước chị nói sự kiện lần này anh Dũng rất hài lòng hay sao? Tại sao hôm nay lên họp anh ấy lại toàn chê bai chị vậy?
Đến tôi còn muốn biết câu trả lời hơn cả hai người họ ấy chứ.
Cổ nhân dạy cấm có sai, chơi với cọp cẩn thận có ngày cọp cắn.
- Sao cơ? Sếp Dũng mời bà đến sinh nhật á? Có thật không vậy? Sếp có bao giờ mời nhân viên nhà hàng mình đi dự tiệc đâu.
- Ai mà biết đấy.
Chắc anh ấy động lòng với tôi.
- Giọng Kiều chứa đầy mãn nguyện.
- Thôi bớt mơ tưởng.
Cả nhà hàng ai chẳng biết người yêu sếp Dũng là chị Tóc Tiên.
Bà không muốn bị đánh ghen đấy chứ?
- Biết đâu được.
Có khi sếp Dũng lại chán chị Tiên rồi thì làm sao.
Kiều cùng một cô gái khác nói chuyện vô tư với nhau trong WC.
Họ không biết rằng tôi đang có mặt ở đây, tự mình thoa dầu nóng để cái chân đỡ nhức.
Đến thoa dầu cũng phải lén lút vì sợ người ta nói tôi làm màu để lấy sự quan tâm của Dũng và Tùng.
Thật nực cười, một kẻ dự bị như tôi mà cũng được ghen tỵ.
Ngày mai là sinh nhật của Dũng và anh ta mời gái xinh đến tiệc ngay sau khi chia tay tôi, Đúng là chuyện đáng vui.
Kiều đã từng ganh ghét với tôi, bây giờ cô ấy lại được ưu ái mời đến bữa tiệc, tôi không biết phải giấu mặt vào đâu nếu để Kiều biết mình đã bị đá.
Rồi cả nhà hàng sẽ biết.
Một đứa tầm thường bị bỏ rơi thì chỉ làm nên trò cười cho thiên hạ chứ chẳng có ai đồng cảm với nó cả.
Thật may cho tôi, ngày mai tôi quyết định xuống Hiệp Thới, vừa là để thu hoạch hoa, vừa là cái cớ để trốn chạy bữa tiệc sinh nhật mà mình không được mời.
Nếu có ai hỏi, chắc chắn lý do công tác sẽ được chấp nhận.
Chàng hoàng tử dịu dàng hôm nay mang cơm đến tận phòng làm việc cho tôi.
Mọi người tuy không nói nhưng có vẻ dị nghị khi thấy tôi luôn thân thiết với Tùng.
Điều này làm tôi khá phân vân.
Nhưng biết làm sao được khi cả nhà hàng rộng lớn chỉ có mỗi anh là quan tâm tôi.
- Mình ra ngoài… ăn trưa đi anh.
- Tôi khe khẽ nói với Tùng.
Tùng trợn mắt nhướn mày:
- Sao phải ra ngoài.
Anh đã lấy cơm về cho em đây rồi.
Chân em còn bị đau nữa, ngồi đây ăn đi.
Không dám cãi lời, vậy nên tôi đành ngồi lại ăn với những cặp mắt đầy thăm dò của đồng nghiệp.
- Ngày mai sinh nhật anh Dũng.
Em đã chuẩn bị quà gì cho anh ấy chưa? Hay… hai người định công bố đám cưới? Hiếm khi anh thấy anh Dũng quan tâm một người nhiều như em.
Chắc anh ấy rất thích em đấy.
Chàng trai này bị mù rồi sao? Con mắt nào của anh nhìn thấy Dũng quan tâm tôi vậy chứ? Anh ta và tôi hận không thể cầm dao để xiên nhau nữa thôi.
Chẳng có một chút yêu thương nào sót lại trong mối quan hệ của chúng tôi cả.
Tôi cười buồn và đáp:
- Em không đến sinh nhật của anh Dũng được.
Tối mai em phải xuống Hiệp Thới.
Tùng vô cùng ngạc nhiên.
Tôi cảm giác anh đang bắt đầu hồ nghi mối quan hệ của tôi và Dũng nê vờ vịt lấp liếm:
- Em và anh ấy sẽ đón sinh nhật riêng.
Dù sao… em cũng không thích tiệc đông người.
- Nhưng… chân em còn đang bị thương mà?
Anh vừa nói vừa kèm với ánh mắt lo lắng.
Tôi nhìn Tùng, lại thấy thương mình nhiều hơn.
Tùng quan tâm tôi đến mức này là vì tôi giống em gái anh ấy.
Nếu bản thân tôi chỉ là tôi thôi thì có lẽ anh sẽ không quan tâm tôi dù chỉ một chút.
Thấy tôi không trả lời, Tùng lại hỏi:
- Em đi một mình sao? Có ai đi với em không?
- Mọi người đều bận rộn.
Em đi một mình là được rồi…
Vẻ mặt Tùng hiện rõ sự không hài lòng.
- Không được! Nếu mọi người quá bận, anh sẽ nói anh Dũng để anh đi Hiệp Thới với em.
Lần trước em đi một mình được vì em không bị thương, với lại chỉ đi tham khảo giá.
Lần này em phải xuống tận vườn.
Chân em thế này thì đi lại không ổn chút nào.
Nhận được sự quan tâm của Tùng khi cả thế giới dường như đang quay lưng với tôi nên tôi rất cảm động.
Tôi không giấu nổi tủi thân mà nước mắt rưng rưng.
Chẳng bù cho một người, ngay cả một ánh mắt cũng chứa đầy thù hận.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...