Kể cả trong giấc mơ, tôi cũng không được thanh thản.
Lý do tôi biết mình ở trong giấc mơ rất đơn giản. Tôi đang đứng bên ngoài, và theo dõi cuộc đối thoại giữa hai mẹ con chúng tôi. Nói là đối thoại thì có khi sẽ bị cho là nói dóc mất. Tôi bị mẹ mắng rít cho một trận nhưng chỉ biết căm nín, chực chờ bật khóc.
Tuy hình ảnh phía trước có hơi mờ ảo, không thật. Nhưng, lạ kỳ thay, tôi vẫn nhớ rõ như in mọi thứ.
Dường như, tôi đã bị cuốn theo luồng cảm xúc khó chịu này.
Tôi đã khóc đến tức nước vỡ bờ, khóc đến nước ngập tràn ly, khóc đến sưng híp hai mắt, khóc đến ù tai. À, ừm, có lẽ tôi đã hơi phóng đại mọi thứ lên. Tóm lại, tôi đã khóc như một đứa ngu ngốc.
Trong ký ức, hay nói đúng hơn là trong giấc mơ của tôi. Đó là lần đầu tiên, tôi không đồng thuận với quyết định của mẹ. Tôi không hề có một chút tâm ý trở thành thợ may. Ước mơ của tôi chính là trở thành Mạo hiểm giả. Nghe rất oai dũng. Tuy nhiên, không những bị phủ định mục tiêu lớn nhất, tôi còn bị mẹ cấm túc không cho ra ngoài.
Tôi cảm thấy sự tụ do của mình đang bị đe dọa ở mức báo động.
Mục tiêu, kim chỉ nam của tôi là được trở thành Mạo hiểm giả. Chiến đấu với Yêu ma thật oai dũng, thật ngầu. Tôi đã từ bỏ nửa phần đời còn lại ở trái đất yên bình, đến thế giới có kiếm và ma thuật này, chỉ để thực hiện mơ ước tưởng chừng như viễn vong kia. Nếu tôi không phải là một thằng, bây giờ đã là một con nhóc, hơi khùng khùng muốn choảng nhau với quái vật. Có lẽ, giờ này tôi đang ôm một cuốn light novel nào đó, nằm lăn quay ra trên giường tại một căn hộ cho thuê nọ, hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ cùng khối tiền bán nhà ở Tokyo rồi.
Bị tước đoạt mất mục tiêu ấy, cũng giống như đã cướp đi cuộc đời thứ hai của tôi vậy.
Một người mẹ không muốn con cái gặp hiểm nguy. Đó là điều hoàn toàn có thể thấu hiểu, và thông cảm được. Không bị làm sao hết. Nhưng, quả nhiên, tôi vẫn muốn được mẹ ủng hộ. Dù biết là chông gai, tôi vẫn muốn mẹ tin tưởng vào khả năng của tôi.
Tanaka Shouya, đó là cái tên khi tôi còn sống trên trái đất. Nói cách khác, là cách gọi thằng rởm đời như tôi ở tiền kiếp. Học hành thì không đến nơi đến chốn, vào làm cho một công ty đa cấp mờ ám. Kết cục, tôi sống ẩn dật trong nhà. Bỏ chuyện ngày xưa qua một bên, hiện tại tôi đã được tái sinh thành một con người mới.
Học thức của tôi có cao hay không cũng không áp dụng được cho thế giới này, chắc vậy. Điều tôi muốn nói ở đây, là mẹ của tôi nên tin tưởng vào con gái của mình nhiều hơn nữa. Tôi không được thông minh, tài trí, nhưng tôi không hề ngu dại.
Đồng ý là, khi biết được kết quả giám định, và nhận ra bảng trạng thái của bản thân yếu đến thảm thương, tôi đã từng có ý định bỏ cuộc đi cho nhàn. Nhưng, đó vẫn chưa phải là đường cùng. Tôi vẫn sở hữu một kỹ năng tuyệt vời.
Đấy cũng chính là lý do vì sao tôi lại tỏ ra khá điềm tỉnh. Mặc dù, quả thật, tôi có hơi sốc khi được chị Aicy và anh Jarmil giải thích tôi yếu tàn tạ ra làm sao.
Kỹ năng Triệu Hồi Tử Binh Tập Sự, bỏ qua cái mác 'Tập Sự' kia, thì đây đúng là một kỹ năng vô cùng đáng giá đồng tiền bát gạo. Tôi vẫn còn nhớ mơ hồ, khi xưa tôi từng đọc một bộ light novel có tên là 'Chuyển sinh làm người sói...' gì đó?
Đại khái, bên trong câu truyện, có một nữ phù thủy nhỏ con đáng yêu cũng sử dụng ma thuật tử linh, và triệu hồi Skeleton. Mặc dù, thật sự trông như một học sinh tiểu học, nhưng nữ phù thủy, là người đứng đầu quân đoàn thứ nhất của Ma Vương. Và, đội quân Skeleton của cô ấy cũng giúp ích cho chàng trai người sói nhân vật chính rất nhiều.
Từ câu truyện trên có thể thấy, tôi đã không lãng phí ngôi nhà vạn Yen trên đất chật người đông ở Tokyo. Tôi vẫn muốn tin là gã pha chế không phải là một tên lừa gạt, và gói A tôi nhận được đúng với chất lượng của nó.
Khoan hãy nói đến, Kỹ năng của tôi có hàng thật giá thật như Kỹ năng của người ta hay không. Nhưng, có còn hơn không. Chí ít, tôi có thể sử dụng Skeleton làm bình phong, thay cho một tấm khiên trong lúc bỏ chạy, nếu không xơi được đối thủ. Hoặc, tôi sẽ để Skeleton chiến đấu thay mình, còn bản thân thì chỉ cần ẩn nấp ở một nơi an toàn hưởng điểm kinh nghiệm.
Có rất nhiều khả năng đến từ một con Skeleton, bậc F... Ngoại trừ cái quần đùi đã bị loang màu của tôi ở tiền kiếp, thì tôi nghĩ không có thứ gì trên dải ngân hà này tồn tại trong vô ích cả.
Chép chèm chẹp chép chèm chẹp... Tôi nghe thấy có tiếng chim hót ma quái từ trên đầu mình, có lẽ là đến từ mái nhà. Bọn chim chóc ở thế giới này được xếp vào hàng Ma vật, do đó tiếng kêu của chúng khá dị họm.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu đó, dựng thân thể mỏi mệt của mình khỏi giấc ngủ. Nói mệt mỏi ở đây là mệt mởi về tinh thần. Đêm hôm qua tôi đã khóc quá nhiều. Thỏa sức ngáp một hơi dài, tôi vươn vai, duỗi hai cánh tay, hai cẳng chân hết mức có thể. Đột nhiên, một tay tôi chạm lên trần nhà, hai chân thì bị cản trở bởi một vật thể hình trụ.
Quái lạ nhỉ? Tôi tự hỏi. Dù cho đêm qua tôi có nhổ giò cao lên bao nhiêu, cũng không có chuyện tay tôi chạm lên được trần nhà...
Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong tâm thất. Vừa cảm thấy sợ hãi, vừa lo lắng. Tôi nuốt khan, và thở ra một hơi. Từ từ chậm rãi mở đôi mi nặng nề còn hơi buồn ngủ của mình ra.
...Ở đó là một cảnh tượng quá mức đáng sợ với một đứa trẻ tuổi mười bốn như tôi. Phải mất đến vài giây, tôi mới hoảng hồn và tin rằng mình đã không nhìn nhầm.
Mở ra trước mắt tôi là một khung cảnh hết sức hiện thực. Hiện tại, tôi đang rất sợ hãi, cơ thể run lên từng cơn. Tôi không đủ bình tâm để giải thích chính xác tình hình. Nơi đây, chắc chắn vẫn là nhà mới của hai mẹ con, được chị Mirai xây vào ngày hôm qua trước khi chị ấy rời khỏi làng.
Hơn nữa, có vẻ như, tôi vẫn đang ở bên trong phòng của mình. Tôi nhớ rất rõ, vì đêm qua tôi đã bị mẹ kéo vào trong đây. Ấn tượng khó phai như thế, không thể nào có chuyện tôi quên đi được. Vậy thì, tại sao lại có những thanh gỗ hình trụ này...
Từ trên trần nhà? Không đúng! Tôi đưa tay chạm lên miếng ván gỗ dày cộp trên đầu, cố gắng đẩy nó ra trong vô vọng. Từ miếng ván gỗ hình chủ nhật, những cột gỗ hình trụ tương tự được xếp cách đều nhau, và bắt xuống tấm gỗ dưới mặt đất, nơi tôi đang ngồi.
Nếu nói đây là phiên bản được làm bằng gỗ của chiếc lồng sắt, chắc cũng không sai.
Nhưng mà... Từ khi nào, tôi đã ở trong đây từ khi nào? Sau khi tôi ngủ ngất đi vì khóc quá nhiều? Sao cũng không quan trọng. Tôi muốn ra khỏi đây nhanh nhất có thể!
Hồi còn nhỏ, khi tôi vẫn là Tanaka Shouya, tôi đã từng bị rơi vào một chiếc lồng bẫy thú lúc đi cắm trại trong rừng cùng với bố mẹ. Phải mất hơn hai ngày, tôi mới được tìm thấy trong tình trạng thoi thóp. Kể từ đó, tôi bị ám ảnh luôn. Tâm trạng của tôi sẽ trở nên tồi tệ nếu tôi nhìn thấy song sắt, hoặc lồng bất kể làm từ vật liệu gì.
Thật ra thì... Tôi chỉ nói đùa thôi. Hì hì! Chuyện tôi bị rơi vào lồng bẫy thú là có thật. Nhưng, một đứa trẻ trâu như tôi thì làm gì có chuyện bị ám ảnh với song sắt hay dăm ba cái lồng. Mà cho dù có thế, tôi cũng không có sở thích bị nhốt vào đấy đâu. Đây là sự thật 100%.
"Aha ha ha ha..." Tôi cười khô khốc.
Thật khó tin! Không ngờ, mẹ tôi lại là một người phụ nữ có những quyết định táo bạo như này. Nhà chỉ có hai mẹ còn, làng cũng chưa từng bị trộm. Ngoài mẹ yêu của tôi ra, tôi không nghĩ được ai khác, muốn nuôi tôi trong lồng.
Nhưng, âu cũng là tình yêu thương mẹ dành cho tôi thôi. Mẹ không muốn tôi trở thành Mạo hiểm giả, dấn thân vào con đường hiểm nguy. Nên, mẹ mới đưa ra một ý tưởng hơi có vấn đề như vầy. Tôi nào dám có ý trách móc gì người mẹ yêu quý mình. Tôi chỉ mong quy chuẩn tình thương yêu con của mẹ không bị lệch khỏi quỹ đạo an toàn, tốt cho sức khỏe thôi.
Hự... Tự nhiên, tôi thấy buồn khi nhìn lại bản thân. Tôi có bị thiếu muối iot không vậy? Đang sống yên ổn tự do tự tại ở thế giới yên bình kia lại không thích. Đầu thai đến thế giới này, tôi đã làm được gì ra hồn ra dáng chưa? Tôi chẳng làm được gì sất.
Bảng trạng thái yếu đến đáng thương. Sức mạnh không có. Tài năng cũng không. Sở hữu kỹ năng nhưng lại thiếu đúng 1 điểm MP để phát động. Chỉ số may mắn của tôi hình như là 87, nhưng không biết quy chuẩn thì cũng đành hết cách.
Haaa... Tôi thở dài.
Lúc này, "Millia, con dậy rồi sao. Con có muốn ăn sáng không? Mẹ đã luột khoai rồi này." Giọng mẹ tôi vọng ra từ góc bếp, chất giọng đó thật dịu dàng tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thấy tôi không trả lời, mẹ từ trong bếp đi ra, tôi có thể nghe thấy tiếng chân của mẹ đang đến gần. Sau một vài giây, mẹ vào phòng tôi trông bộ dạng tạp dề.
Mẹ ngồi xuống, nhìn tôi từ bên ngoài song gỗ "Con giận mẹ... Cũng đúng nhỉ. Nhưng, mẹ không muốn mất Millia. Chừng nào con bỏ đi cái ý định trở thành mạo hiểm giả nguy hiểm đó, mẹ sẽ thả con tự do."
Nói rồi, mẹ đưa tay vào, vuốt má tôi thật nhẹ nhàng.
Không phải tôi hờn dỗi. Tôi đánh mặt qua một bên, lãng tránh nhìn trực tiếp vào mắt mẹ, là vì tôi cảm thấy qua những lời nói vừa rồi, mẹ không có một chút tin tưởng vào đứa con gái này.
"Con sẽ không ăn đâu... Đói chết cũng được..." Vẫn quay mặt nhìn vào góc tường, tôi líu ríu nói.
"Millia, con gái ngoan... Mẹ xin lỗi vì hôm qua đã lỡ lời với con." Hạ thấp đầu, mẹ nói tiếp "Nhưng, mong con hãy hiểu cho mẹ. Bố con đã không còn, mẹ chỉ có một mình con thôi. Nếu mất đi con gái nữa, mẹ không biết mình phải sống ra làm sao..."
Nghe thấy những lời như sắp chực khóc của mẹ, lúc này tôi mới chịu quay lại, nhìn vào đôi mắt ngấn lệ ấy.
"...Mẹ, con hiểu rồi. Mẹ đừng buồn nữa... Con sẽ không cãi lời nữa đâu... Và, sẽ học may theo mong muốn của mẹ. Cho nên là..." Tôi hạ thấp đầu.
Tâm trạng của tôi trở nên phức tạp. Lẽ ra, tôi là người hiểu rõ nhất nỗi lòng của mẹ. Hai mẹ con đã sống cùng nhau suốt chừng ấy năm. Từ khi tôi sinh ra, bố tôi đã không còn, mẹ một thân một không kể khổ nuôi tôi lớn khôn. Vậy mà, tôi lại nở lòng nào muốn rời xa một người mẹ hết mực nghĩ cho mình như vậy.
Thật là... Tôi đúng là một đứa con đáng thất vọng.
Đến đây là đủ rồi, không thể trở thành Mạo hiểm giả cũng được. Điều đó không quan trọng nữa. Hơi có lỗi với Allen một chút, nhưng tôi xin phép rời khỏi cuộc chơi này. Lời hứa khi ấy, không thể thực hiện được nữa rồi.
Thành thật, tôi cũng chỉ là đang cố gượng ép bản thân tin vào những điều vô vọng. "Trở thành Mạo hiểm giả hạng trung cũng không sao hết" á? Vì không đủ tự tin, nên tôi mới dùng cách nói hạ thấp mục tiêu ấy thôi.
Trên thực tế, những người thích hợp trở thành Mạo hiểm giả là những người đạt điều kiện tiên quyết, sinh ra với 3 Ngôi Sao Chúc Phúc. Bởi vậy mới thấy, nhân phẩm nó quan trọng đến nhường nào.
Lấy một ví dụ cho dễ hiểu. Chẳng hạn như chị Aicy, và anh Jarmil, hai người họ có đủ Space để học những kỹ năng cần thiết trong chiến đấu. Quan trọng hơn, Ngôi Sao còn tỉ lệ thuận với Space của trang bị. Cũng đồng nghĩa, tôi chỉ có thể sử dụng được một trang bị duy nhất. Nếu tôi chọn kiếm rồi, thì sẽ không thể tăng cường phòng bị bằng áo giáp hay khiên tay. Nói tóm lại là vô cùng bất tiện.
Tạm thời, chuyện này để sau rồi nghĩ tiếp.
"Con hiểu là tốt rồi..." Mẹ tôi lau đi nước mắt "Thật ra, mẹ cũng không muốn nhốt con vào như vậy đâu. Mẹ sẽ thả con ra ngay." Nở một nụ cười rạng rỡ, mẹ tôi gỡ nút thắt sợi dây cột cánh cửa chiếc lồng. Trả tự do cho tôi.
Sợi dây cột lỏng lẻo như vậy, từ bên trong tôi cũng có thể với tay ra ngoài tự gỡ được. Có điều, tôi muốn mẹ, người đã nhốt tôi vào trong đây, tháo bỏ sợi dây ràng buộc ấy. Giờ thì, tôi đã được trả lại tự do. Có thể vươn vai hết cỡ bên ngoài. Nhân tiện thì...
Khi tôi hỏi mẹ "Tại sao lại nhốt con vào?"
Mẹ tôi gượng cười và trả lời rằng "Đêm hôm qua, nghe Millia nói sẽ bỏ nhà đi. Mẹ hoảng quá nên làm liều ấy mà. Hì hì."
Đôi khi, hành động của mẹ tôi có hơi khó hiểu nhỉ...
Sau đó, tôi và mẹ vui vẻ ngồi vào bàn, ăn sáng cùng nhau. Vẫn là những củ khoai luộc thường ngày, nhưng tôi lại cảm thấy nó ngon đến là kỳ. Chắc là, vị giác của tôi đã có vấn đề rồi. Tôi ăn liền hai củ khoai vàng ngọt bùi. No căng bụng.
"Một lát nữa, con có muốn ra ngoài đồng phụ giúp mẹ không?" Ngồi ở phía đối diện, mẹ tôi vừa nhấc hai chiếc đĩa gỗ đã hết khoai, vừa hỏi tôi như vậy.
Dạo gần đây không được cùng mẹ ra đồng, nên tôi hớn hở trả lời ngay lập tức "Vâng! Con cũng muốn ra đồng phụ giúp nữa."
Dù sắp đến mùa đông, nhưng đến trưa thì trời vẫn đổ nắng. Tôi nhanh chóng chạy về phòng, với tay lên giá treo lấy chiếc mũ rơm vành rộng thân thuộc. Sau khi đội chiếc mũ rơm lên đầu, tôi ra trước cửa chờ đợi mẹ.
Hiện tại tôi đang mặc một chiếc váy tay dài màu nâu trông khá bẩn. Bộ dạng này tôi chuẩn bị để có thể ra đồng bất cứ lúc nào. Còn trang phục chị Mirai tặng, bộ trang phục đắt giá, xinh xắn như vậy, bình thường mặc vào sẽ rất tiếc. Nên tôi để dành cho những trường hợp đặc biệt, như tiệc tùng hoặc đi chơi. Phần lớn thì, tôi cũng chỉ đi loanh quanh trong làng mà thôi...
Trong lúc tôi đang chỉnh lại chiếc mũ rơm cho ngay ngắn, mẹ tôi với một chiếc giỏ treo sau lưng chất đầy dụng cụ như cuốc, xẻng, lưỡi cào, và dao cắt dạng liềm; bước ra ngoài, không quên đóng cửa.
"Chúng ta đi thôi." Vẻ ra trên môi nụ cười tỏa nắng, mẹ tôi đưa tay, tôi cũng nắm lấy tay mẹ. Cả hai mẹ con cùng bước đi trên con đường dưới nắng vàng.
Hôm nay, chúng tôi không ra cánh đồng khoai như thường lệ. Đi tiếp trên con đường, hướng về phía tây, qua khỏi một hai ruộng khoai, cuối cùng chúng tôi đến được khu đất nằm cạnh bìa rừng Folfihm.
Như tôi đã đề cập lúc trước, cánh động Hỏa Chi Tử, hoặc nói chính xác hơn là cánh đồng Sa Đọa, đã bị đốn đi. Hiện tại, dân làng đang tập trung ở nơi đây, cải tạo lại đất đai và bắt đầu trồng hạt giống cây táo nhận được từ chị Aicy.
Táo mang đến giá trị dinh dưỡng rất cao, ăn táo mỗi ngày có thể tăng cường sức khỏe, không lo bị mập. Hơn nữa là táo rất ngon và ngọt. Tôi đang rất mong chờ được thưởng thức quả táo đầu tiên ở thế giới này đây. Nhắc mới nhớ, tôi đã không ăn táo lâu chừng ấy rồi nhỉ.
"Cô Laura, xin cô giúp chúng tôi ở phần đất bên kia."
Dường như, phân công công việc đã ổn thỏa. Hai mẹ con đi đến phần đất đã được chỉ định.
Đến nơi mẹ tôi bỏ chiếc giỏ xuống đất, lấy ra ngoài những dụng cụ cần thiết. Đuôi tóc được buộc lên gọn gàng bằng dải ruy băng sau lưng mẹ đung đưa qua lại theo cơn gió.
Nhận tiện, hình như mẹ tôi tên là Laura. Vì mẹ chưa từng tự giới thiệu bản thân với tôi. Và, tôi cũng chỉ nghe người khác gọi mẹ như vậy, nên tôi không thể khẳng định. Cả về bố tôi tên gì, mẹ cũng chưa một lần nhắc đến. Ngoài thông tin, bố tôi đã mất trước khi tôi được sinh ra, thì hầu như tôi chẳng biết gì về ông ấy. Nghĩ cũng lạ nhỉ. Mà thôi, nếu mẹ không muốn nhắc đến chuyện xưa, tôi cũng không hỏi làm gì.
Trên bầu trời xanh vô tận, mây trắng bồng bềnh vô tư lự. Một cơn gió mát mẻ thổi qua. Tôi đưa tay giữ mũ rơm lại. Mấy ngọn cây ngoài bìa rừng xào xạc, nghe khá vui tai. Hôm nay là một ngày tương đối đẹp trời. Chắc sẽ không có mưa. Những ngày như vậy rất thích hợp cho công việc đồng áng.
Khi tôi đang ngắm nhìn bầu trời, ngẫm nghĩ mấy điều vô tư, mẹ đã chuẩn bị xong xuôi những dụng cụ cần thiết. Tuy nhiên, mẹ lại đến chỗ tôi với một chiếc ghế chân ngắn trên tay. Mẹ không đưa dụng cụ để tôi phụ giúp sao? Kỳ lạ thật. Tôi tự hỏi. Thì hóa ra...
"Millia, con ngồi đó cổ vũ mẹ nhé." Đưa ghế ngắn cho tôi, mẹ cười tỏa ánh ban mai. Có vẻ như, mẹ không muốn tôi làm những công việc nặng nhọc ngoài đồng. Cũng đành chịu.
Vâng lời mẹ, tôi đặt hông lên ghế ngắn, ôm đầu gối, quan sát mẹ bắt đầu cuốc từng tất đất lên. Những lần bổ cuốc xuống, xới đất lên của mẹ trông rất nhanh nhẹn, và có lực. Mặc dù là phụ nữ, nhưng năng suất của mẹ không thua kém những người đàn ông trong làng. Tôi cảm thấy rất tự hào về mẹ. Nói vậy không có nghĩa, tôi là một đứa trẻ hư, chuyên đánh giá người lớn đâu.
Ngồi ngơ ngơ không có việc gì để làm, tôi suy ngẫm về một vài chuyện khiến tôi cảm thấy khá tò mò. Dạo gần đây, tôi thường được Koe giải đáp mỗi khi có thắc mắc gì liên quan đến kỹ năng và nâng cấp. Tôi nghĩ sẽ có những điều Koe sẽ không thể trả lời, nhưng nếu nó nằm trong phạm vi Bảng trạng thái, Koe hầu như đều có đáp án.
[Giải thích: May Vá là kỹ năng cấp thấp thuộc một nhánh trong kỹ năng cao cấp Hầu Gái.
Chăm chỉ học hỏi và rèn luyện sẽ có thể nhận được thêm Kỹ Năng Nhân Thức mới đồng thời khai thông giới hạn Space.
Hoặc cũng có thể tập trung ý niệm vào một Kỹ Năng Nhận Thức không cần thiết và xóa chúng đi.
Ngoài ra, vẫn có một vài Kỹ Năng Nhận Thức thuộc dạng Khả Năng Bẩm Sinh không thể xóa bỏ.]
Dù giọng điều có hơi máy móc, nhưng theo như những gì Koe giải thích. Kỹ Năng Nhận Thức là nhánh kỹ năng có tính tự do khá cao. Ngoại trừ 'Khả Năng Bẩm Sinh' (chẳng hạn như Khả Năng Con Người [EX] Lv.Max), thì mọi kỹ năng khác đều có thể tự mình xóa bỏ thông qua ý niệm.
Tôi hơi quan ngại về Kỹ Năng Nhận Thức của mình có Space khá khiêm tốn. Nhưng, tôi không cần phải lo nghĩ về chuyện đó nữa. Thật không ngờ, Kỹ năng Hầu Gái [A] của tôi lại là một kỹ năng rất được việc.
Từ nấu ăn, pha trà, cho đến dọn dẹp, giặt dũ, may vá, phục vụ, hầu như tôi đều có thể làm tốt mà chẳng cần phải học. Những gì một hầu gái thực thụ làm được, tôi đều thành thạo. Nghe đâu, quý tộc rất thích những hầu gái tốt việc sở hữu kỹ năng này. Như thế, khỏi phải lo không có việc khi đến thủ đô. Nói là một chuyện, nhưng tôi không có ý định trở thành hầu gái.
Tôi đang nghĩ đến việc sẽ phải xóa đi Kỹ năng Nông Nghiệp Sơ Cấp thay cho May Vá. May thay không cần phải làm vậy. Muốn khai thông giới hạn, hay nói cách khác là, mở rông Space của Kỹ Năng Nhận Thức, thì chỉ cần học hỏi và rèn luyện 'nhận thức' ấy trong một khoảng thời gian nhất định. Nhưng, ít nhất cũng phải mất hơn một năm.
Ví dụ đơn giản, trong trường hợp Space đã đạt đến giới hạn, nếu tôi muốn có thêm kỹ năng May Vá, tôi cần học may trong khoảng hơn một năm. Chỉ áp dụng cho Kỹ Năng Nhận Thức.
Mặt khác, trong trường hợp Space còn chỗ trống, chỉ một ngày là tôi đã có thể học được kỹ năng May Vá. Do đó, ai càng có nhiều Space chứa kỹ năng, càng có lợi trong tìm việc làm. Chuyện ngoài lề, Space Kỹ Năng Nhận Thức của tôi chỉ có 4 mà vẫn sở hữu Hầu Gái là một chuyện hiếm thấy. Rất có thể, đây chính là tác dụng của gói A. Thật tốt vì gói A đã hoàn thành đúng tính năng của nó.
Chẳng mấy chốc, mặt trời đã lên đỉnh, tôi đoán bây giờ đã gần đến 12 giờ trưa. Mẹ tôi dường như đã cuốc được hơn một nửa khu đất chỉ định. Mẹ tôi làm việc nhanh thật. Thấy tôi nhìn về hướng đó, mẹ lau đi mồ hôi trên trán, nở một nụ cười tràn môi, vẫy tay với tôi. Tôi cũng vẫy tay, đáp lại bằng một nụ cười tỏa nắng ban mai.
Những câu hỏi của tôi về kỹ năng trong thế giới này vẫn còn rất nhiều. Nhưng tạm thời, tôi sẽ bỏ vấn đề này qua một bên. Mẹ tôi có nói, sắp tới sẽ có một nhóm thợ may đến làng Lafihm này mở xưởng. Làng chúng tôi nằm khá xa trên bản đồ, nên đây đúng thật là một câu chuyện khá hiếm.
Một lúc nào đó, có thể làng tôi sẽ trở nên nhộn nhịp với nhiều mặt hàng được bày bán ở khắp nơi. Tôi hi vọng ngày đó sẽ sớm đến, dù sao tôi cũng đã quyết định ở lại làng, trở thành thợ may theo ý mẹ rồi. Ít nhất, tôi muốn làng mình đang sống phát triển hơn nữa.
Nhắc đến thợ may, chắc hẳn mẹ tôi sẽ bất ngờ lắm đây. Biết đâu, tôi còn giỏi hơn những người thợ may dạy nghề nữa thì sao. Nghĩ đến khuôn mặt ngạc nhiên của họ thôi, cũng cảm thấy có đôi chút hứng thú rồi. Thì dù sao, tôi cũng sở hữu Kỹ năng Hầu Gái [A], thành thạo mọi việc trong nhà mà. May vá thêu thùa đối với tôi là chuyện bé tí thôi.
Ahahaha!... Quả nhiên, có gì đó sai sai...?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...