Góc của Sứa:
Mình muốn có thêm nhiều thời gian để có thể viết cùng lúc hai truyện. Mà, khi viết hai truyện cùng lúc như vậy, mình cảm thấy đầu mình nó muốn có vấn đề...
Tốc độ truyện [Dịch Vụ Chuyển Sinh] sắp tới cũng sẽ rất rất chậm. Cảm ơn các bạn đã theo dõi, và xin lỗi các bạn.
--------------------
Trong ngôi làng nhỏ Lafihm của chúng tôi, đã có quá nhiều sự kiện xảy ra.
Đầu tiên là sự xuất hiện của thành viên tổ đội Dũng Sĩ. Đàn ông trong làng được gọi đến, tập trung trước nhà trưởng làng. Nơi chúng tôi sinh sống sẽ bị bọn quái vật Goblin tấn công!? Không thể nào! Thật kỳ lạ. Làng chúng tôi vẫn luôn bình yên, vậy mà...
không sao! Tại vì đã có Chị Aicy.
Thành viên tổ đội Dũng Sĩ không phải hư danh. Chị Aicy thật sự mạnh hơn cả sự tưởng tượng nghèo nàn của tôi. Dù có thể nhận sự hỗ trợ từ nhóm anh Adolf bất cứ lúc nào, nhưng chị ấy đã một mình cân toàn bộ Goblin. Kỹ năng của chị Aicy thật sự rất đẹp mắt, rất hoành tráng. Bọn Goblin ngu ngốc đã bị hóa thành băng, rồi tan biến cùng với ngọn lửa.
Được tận mắt chứng kiến chiến công của chị Aicy đã là một vinh hạnh lớn. Tuy được người ta gọi bằng danh hiệu Công Chúa Băng Giá, nhưng chị Aicy không lạnh lùng tẹo nào. Chị ấy có một trái tim rất ấm áp, chị ấy còn tặng không cho tôi giấy giám định – một vật phẩm tương đối đắc giá.
[Đối thoại: Vẫn chưa nói lời cảm ơn.]
Biết rồi mà!
Bởi vì tôi chưa có cơ hội được nói chuyện một mình với chị Aicy chứ bộ.
Tiếp đến là nhà của tôi đã bị thổi bay nóc...
Đầu đuôi của câu chuyện này, chị Aicy đã chiến đấu với một chị gái lạ mặt. Chị gái lạ mặt ấy đeo một chiếc mặt nạ rất ngầu, còn bảo vệ tôi khỏi đòn tấn công chệch hướng của chị Aicy. Nhưng chuyện này là chuyện này, chuyện kia là chuyện kia, chị Mirai là thủ phạm đã phá hỏng ngôi nhà của hai mẹ con tôi, vì vậy chị ấy nhất định phải sửa nhà lại cho chúng tôi!
Sau cùng, là về quả Sa đọa. Làng chúng tôi đã bị một tên thương nhân xấu tính nào đó lừa gạt trồng loại quả nguy hiểm này. Khi ăn loại quả lúc đã chín, nghe đâu sẽ bị biến thành quái vật. Rất rất đáng sợ luôn. Thật sự, nếu chị Mirai không đến và cho chúng tôi biết chuyện này, thì điều gì sẽ xảy ra sau đó chứ! Thật không dám nghĩ tiếp...
Đêm hôm đó, Chị Aicy đã thuyết phục người lớn trong làng đốt bỏ đi vườn cây Sa đoạ. Thay vào đó, chị ấy còn tặng cho người làng chúng tôi hạt giống cây táo. Chị Aicy quá tốt bụng! Nếu tôi là con trai, tôi đã yêu chị ấy mất rồi. Hì hì, đùa chút.
Trong lúc tôi nghĩ ngợi lại những sự kiện đã qua, một thân cây khác lại bị ngã xuống đất. Một tiếng ầm, và bụi đất bay tứ tung.
"Chị tính xây nhà gì cho hai mẹ con em mà chặt lắm cây quá nhỉ?"
Tôi tò mò không hiểu được sao chị Mirai lại cần nhiều thân cây đến vậy. Chị ấy đã chặt rất nhiều cây rồi. Ghê hơn là, chị Mirai dùng ngón tay để chặt cây, chứ không dùng bất kì cây rìu hay thanh kiếm nào...
"Ta muốn cho mẹ... à không, ý ta là, ta muốn tạ lỗi vì đã phá hỏng nhà của hai mẹ con mi." Chị Mirai vác thân cây to trên vai nhẹ như bông, sau đó thì chị ấy xếp vào cùng những thân cây khác. "Mà này, sao mi cứ theo ta hoài vậy!"
Hè hè. Biết làm sao được người ta có cảm tình với chị Mirai mờ!
Không hiểu sao, khi ở bên cạnh chị ấy tôi có cảm giác rất gần gũi. Giống như một người chị gái, hay là người thân trong gia đình vậy. Một cái cảm giác rất kì lạ.
"Chị chỉ ở đây vài ngày thôi, nên em phải tranh thủ thời gian được nghe chị kể về câu chuyện của chị!"
Tôi cười thật đáng yêu, cố gắng tạo điểm cộng với chị Mirai... Nhưng, xem ra đã phản tác dụng.
"Haaaa, sao cũng được, đừng có làm phiền ta lúc ta làm việc." Chỉ Mirai thở dài, nhìn tôi bằng ánh mắt ngán ngẩm.
Có vẻ như, tôi đã bị chi Mirai ghét. Đêm hôm qua chị ấy còn ôm tôi ngủ, thế mà sáng ra đã nổi nóng đùng đùng. Chị ấy làm tôi thấy khó hiểu quá. Đúng là con gái, tính nắng mưa thất thường. À... tôi cũng là con gái nhỉ!
Vì căn nhà yêu dấu của tôi đã bị thổi bay nóc, nên tối đến hai mẹ con tôi và chị Mirai đã ngủ lại ở nhà kho. Trưởng làng Roland rất tốt tính, nên đã ngay lập tức gật đầu sau khi nghe chúng tôi nói ra lý do. Để một người lạ như chị Mirai vào làng, mà không có sự đề phòng, lại còn cho vào kho chứa lương thực, thì thật sự chỉ có người tốt không biết nghi ngờ như trưởng làng mới có thể nghĩ được thôi.
Hoặc cũng có thể, trưởng làng tin tưởng gia đình tôi? Sao cũng được.
Tôi cũng đã rủ chị Aicy ngủ cùng, nhưng chị ấy vẫn quyết định sẽ ngủ bên ngoài trong một túp lều tranh. Mắt anh Adolf sáng lên lấp lánh khi tôi đến gần anh ta, nhưng tôi lêu lêu anh ta rồi chạy đi. Nhớ đến khuôn mặt của anh ta thất vọng tràn trề, tôi cảm thấy hả hê lắm! Hi vọng là anh ta chừa cái tội tiêm nhiễm điều bậy bạ vào đầu Allen.
Nhắc đến cậu ta, không hiểu sao cậu ta lại đi ăn quả Sa đọa nữa. May mắn cho cậu ta là quả chưa chín. Giờ thì, Allen đang nằm ngủ ở nhà cậu ta. Chị Mirai có nói cậu ta vẫn chưa khỏe hẳn, cần phải có sự chăm sóc. Vừa nãy, tôi đã lấy giẻ đắp lên trán cậu ta, chắc là cậu ta sẽ ổn lại sớm thôi.
"Đi thôi nào, chẳng phải mi đã nói muốn xem ta xây nhà sao..."
Chị Mirai đang quan tâm tôi đó sao? Không phải là chị ấy ghét bỏ tôi!
"Đ-Đừng có mà nhìn ta bằng đôi mắt đó! Chỉ là nếu để mi ở đây, gặp nguy hiểm thì ta..." Chị Mirai nhăn nhó. "Thôi không có gì! Đi nào."
"Vâng!"
Tôi có cảm giác khá ấm áp. Tay chị Mirai tuy có vài chỗ chai sần, nhưng vẫn mềm và ấm. Chị ấy có nhìn tôi bằng ánh mắt viên đạn, nhưng ai quan tâm. Tôi vẫn ôm lấy cánh tay chị Mirai. Nhìn cái cách mà chị ấy vừa tỏ vẻ khó chịu, vừa không muốn đẩy tôi ra khiến tôi bị đau thật sự rất đáng yêu.
"Đừng có dính lấy ta, ta không có ý muốn làm thân với mi đâu!"
"Rồi, em biết mà! Chị rất ghét em."
"Cũng.. không hẳn. Tóm lại, đừng có bám dính như vầy!"
Chị Mirai cứ ngượng! Thật ra, tôi biết chị ấy cũng quan tâm đến tôi. Tối hôm qua, chị còn tặng tôi một bộ trang phục mới khá sang trọng. Chị ấy sợ tôi ăn mặc rách nát, không ra dáng thiếu nữ. Lý do là gì không quan trọng! Chị ấy là một chị gái rất tốt tính.
...Chị ấy còn là một chị gái rất mạnh nữa. Không hiểu sao, chị ấy có thể dùng một tay nâng chừng đó thân gỗ cây. Tôi rất muốn biết bí mật sức mạnh của chị ấy. Mà, dù tôi có hỏi, chưa chắc chị ấy chịu trả lời. Cả chuyện về mạo hiểm, chị ấy cũng không thèm kể cho tôi nghe.
Một lúc sau chúng tôi trở về làng. Ăn trưa xong, chị Mirai bắt tay vào xử lý những thân cây gỗ.
Chị ấy vung vẫy những ngón tay, thay chị ấy làm việc là những ánh sáng màu tím. Mọi công đoạn như tước gỗ, mài cạnh, tạo hình dạng đều được thực hiện bằng ma thuật. Chị Mirai thật sự tính xây dựng ngôi nhà bằng sức một mình mình.
Chị Aicy có ngỏ ý muốn giúp đỡ, nhưng chị Mirai đã từ chối thẳng. Chị ấy muốn tự mình đáp lỗi. Tôi thấy, chị Mirai là một chị gái rất có tinh thần trách nhiệm.
"Hoaaaa..."
Ngáp một hơi dài. Có nhiều thứ quái lạ trong cách mà chị Mirai xây nhà. Công đoạn thì bằng phép thuật này. Dùng tay đóng cọc xuống đất. Khó hiểu quá, nên tôi buồn ngủ luôn. Nhắc đến mới nhớ, vào giờ này, tôi vẫn thường ngủ trưa. Thói quen thường ngày thì khó thay đổi được.
"Mi cảm thấy chán đến vậy, thì đừng ngồi đây nữa... À, mà giờ này là giờ ngủ trưa nhỉ?"
Chị Mirai biết tôi thường ngủ vào giờ này? Lạ nhỉ, tôi đã nói với chị rồi?
"Chị đi đâu vậy...hoaaaa."
Sắp xếp lại vật liệu gỗ, chị Mirai vặn mình, rời đi.
"Tiến độ cũng được kha khá rồi. Ta đi ngủ trưa một chút. Đây là thói quen từ nhỏ của ta. Có ý kiến gì không?"
"Dạ không có! Em ngủ cùng chị nhé!"
Tôi nhảy đến chỗ chị Mirai. Tôi ngủ trưa một mình thôi, có chị ấy ngủ cùng chắc sẽ vui hơn nhiều. Người ta thường nói bữa cơm gia đình ngon hơn thân cò lẻ bóng mà. Chắc chị ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy.
"Sao cũng được, nhưng đừng phá giấc ngủ của ta."
"Hoan hô!"
Thế là, tôi cùng chị Mirai đi đến kho chứa lương thực. Cho đến khi nhà chúng tôi được sửa lại, hai mẹ con tôi sẽ ngủ lại trong kho. Mẹ tôi đã ra đồng từ sớm. Do vườn cây Sa đọa đã bị đốt, cũng cần phải canh tác lại đất. Vì thế, công việc đang rất vất vả.
Sáng tôi có ngỏ ý giúp mẹ, nhưng mẹ bảo tôi chơi cùng chị Mirai. Những việc quá khó khăn, trẻ con như tôi không cần làm. Nói xong thì mẹ rời đi luôn, đến buổi trưa vẫn không thấy về. Chuyện của mẹ thì tôi cũng muốn giúp một tay, nhưng giờ tôi buồn ngủ lắm rồi.
Hai chị em tôi ngáp lên ngáp xuống, đi qua cánh đồng khoai trải dài trên mặt đất. Sau một hồi đi bộ bình an, chúng tôi bắt gặp anh Adolf. Chị Mirai tặc lưỡi "chề" một cái, sau đó lấy chiếc mặt nạ ra che lại khuôn mặt xinh đẹp của mình. Tôi tự hỏi tại cái chi và nhanh chóng có luôn câu trả lời.
"Xin chào hai cô em, đang làm gì thế?"
Cách anh ta bắt chuyện chúng tôi cứ như mấy gã chuyên đi tán tỉnh ngoài đường. Ánh mắt của anh ta săm se cơ thể chị Mirai như là muốn nuốt luôn chị ấy không bằng. Ra đây là lý do, chị Mirai không muốn để tên này thấy mặt chị.
Nếu biết được chị Mirai xinh xắn đến dường nào, không biết anh ta sẽ còn làm ra bộ mặt nào..!
Này, đủ rồi đó! Tránh xa chị Mirai của tôi ra! Tôi gửi cho anh ta cái nhìn cảnh báo. Muốn anh ta mau chóng bóc hơi khỏi tầm nhìn của chị Mirai.
"Hiểu rồi... anh đi ngay đây. Đau lòng lắm đấy... tại sao hai cô em lại lạnh nhạt với anh như vậy..."
Đừng có làm ra mình đáng thương lắm. Tại tính cách của anh nó cứ phởn như vậy, nên ai ưa nổi. Chẳng bằng anh Jarmil, vừa đẹp trai lại vừa ngầu. Anh Adolf rơi một vài giọt nước mắt cá sấu rồi biến đi mất.
"Em đã đuổi anh ta đi rồi. Hì hì."
"Ừm... Ta không thích thái độ của anh ta cho lắm. Cảm ơn nhé."
Nhận được lời cảm ơn đầu tiên từ chị Mirai. Cảm thấy hạnh phúc ghê. Mãi nghĩ về chuyện không đâu, chúng tôi đã đến được kho chứa lương thực. Mở cửa ra vào bên trong, không thấy có ai khác ngoài hai chị em tôi.
Giờ này, mọi người đang tất bật ngoài đồng. Chỉ có tôi là được đi ngủ trưa, hơi cảm thấy có lỗi một chút. Mà hình như, tôi quên mất cơn buồn ngủ luôn rồi. Chắc là do bị anh Adolf phá đây mà. Đã vậy, tôi sẽ tìm cách hỏi chuyện chị Mirai.
"Chị Mirai, chị có thể kể cho em nghe về..."
À rá, chị Mirai ngủ mất tiêu rồi. Lúc ngủ chị ấy vẫn đeo mặt nạ. Vừa đeo mặt nạ, vừa nằm như vậy sẽ dễ gây vết hằn trên mặt. Tôi nghĩ ngợi vài phút. Chiếc mặt nạ chị Mirai đang đeo thật sự rất huyền bí. Tôi chạm vào có sao không? Do dự, cuối cùng tôi cũng đưa tay đến chiếc mặt nạ của chị Mirai.
"Chầm chậm, chầm chậm...Không lấy ra được? Ehhh! Sao lại dính chặt như vậy..?"
Tôi đâu có yếu đuối đến mức một chiếc mặt nạ cũng không thể tháo ra được. Đã cố hết sức nhưng chiếc mặt nạ không một chút lay động. A! Tôi nhớ ra rồi.
"Chắc là phải ấn vào viên đá này!"
Chọt... Tôi ấn ngón tay vào viên đá màu tím trên chiếc mặt nạ. Nửa giây sau đó, viên đá nhảy vào lòng bàn tay tôi, chiếc mặt nạ biến mất.
Tôi nâng viên đá lên bằng một tay, ngắm nhìn nó từ mọi góc cạnh. Bằng cách thức nào, người ta có thể làm ra chiếc mặt nạ hình viên đá nhỉ? Nhưng mà, viên đá này thật sự rất tinh tế, và đẹp mắt. Đây là pha lê hay tinh thể... tôi cũng không rõ. Chỉ là nhìn nó khiến tôi mê mẩm. Một cảm giác như, mọi giác quan của tôi bị cuốn vào bên trong vậy. Tâm trí tôi dần trở nên lơ đễnh.
"Này! Con bé kia, mi không được học là không nên tự ý chạm vào đồ của người khác sao!"
Tự khi nào, viên đá đã nằm trên tay chị Mirai. Vừa rồi đối với tôi như một khoảng ký ức trống. Nhưng, đúng là tôi đã tự ý đụng vào đồ của chị Mirai, thế nên tôi cúi đầu xin lỗi chị ấy.
"Xin lỗi ạ... Em không cố ý."
Thấy tôi thành tâm nói lời xin lỗi, chị Mirai thở dài một hơi.
"Haaa... Có trách cũng vô ích nhỉ. Chẳng phải mi nói muốn đi ngủ sao? Nhanh nằm xuống đi. Nếu không ngủ được, ta sẽ kể một chút về câu chuyện của ta."
Đã tha lỗi cho tôi, chị Mirai còn muốn kể chuyện cho tôi nghe! Mắt tôi sáng lên lấp lánh. Chị Mirai thật dễ thương. Sau khi tôi đáp lại "Vâng", chị Mirai vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh chị, ý của chị là muốn tôi đến và nằm cùng chị ấy. Tôi vui vẻ nhảy đến, ôm lấy chị Mirai.
"Đừng có bám dính vào!"
"Em hiểu rồi! Chị kể em nghe đi."
Chị Mirai cười khổ. Xem ra chị ấy đã chịu bỏ cuộc việc bắt tôi không bám dính vào chị. Bởi vì, khi chạm vào chị ấy tôi cảm thấy rất thân quen. Cảm giác này tôi rất thích. Nên là, tôi sẽ không buông ra đâu.
"Vậy thì ta sẽ bắt đầu nhé..."
Những câu chuyện đầu tiên của chị ấy là kể về, chị ấy bắt đầu chuyến hành trình của mình. Có nhiều thứ đã xảy ra với chị, nhưng tất cả đều làm cho chị Mirai trở nên trưởng thành, và mạnh mẽ hơn.
Kết thúc giây phút vui vẻ dạo đầu, chị Mirai lạnh lùng tiếp tục.
Ở đoạn sau, thì đó là một câu chuyện rất bi thương. Cũng vì quả Sa đọa, chị Mirai mất đi người thân, và cậu bạn thuở ấu vẫn luôn sát cánh bên nhau. Chị Mirai và cậu bạn ấy đã hứa với nhau sẽ cùng trở thành mạo hiểm giả, cùng rời khỏi ngôi làng, và bước ra bên ngoài chiêm ngưỡng thế giới mới. Ấy vậy mà, mọi thứ đều tan biến.
Vào những giây phút trước khi hóa thân thành quái vật, cậu bạn ấy vẫn không thôi nói với chị Mirai rằng "Đừng từ bỏ. Chỉ một mình cậu cũng được... Hãy rời khỏi nơi này... Và, thực hiện lời hứa..." Ý thức của cậu ta đã bị bóng tối của Sa đọa nuốt chửng. Dù là thế, cậu ta vẫn không ngừng nghĩ cho chị Mirai.
Đến giữa chừng, tôi khóc nấc lên như một con ngốc. Giờ thì tôi đã hiểu, lý do chị ấy không muốn kể về câu chuyện của bản thân. Chị Mirai không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng ôm tôi vào lòng. Ở bên trong vòng tay ấm áp của chị Mirai, tôi nhận ra mình là một đứa ngốc nghếch. Tôi đúng là một đứa vô duyên. Tôi là người nằng nặc bắt chị ấy kể, và tôi cũng là đứa khóc. Chị Mirai đã phải chịu nhiều đau khổ, mà còn phải ủi an tôi...
Được sưởi bởi hơi ấm của chị Mirai, tôi ngủ đi lúc nào không hay.
Khi tôi nhắm đôi mặt lại, đưa bản thân vào thế giới riêng của mình. Trong đầu tôi nghiền lại lời kể của chị Mirai. Những hình ảnh trong cậu chuyện lần lượt hiện lên như đèn kéo quân. Tôi có một cảm giác siêu thực. Cứ như thể, đó là câu chuyện của chính bản thân mình vậy. Tôi không hiểu...
〇
Một lúc sau, khi tôi thức dậy. Chị Mirai đã không ở đó nữa. Có một chút gì đó hụt hẫng trong lòng, tôi chạy ra khỏi kho chứa lương thực. Quả nhiên, chị ấy không có ở bên ngoài. Tiếp tục, tôi chạy qua khỏi cánh đồng. Chạy một chút, tôi lại dừng, không để bản thân hoạt động quá sức. Điểm SP của tôi không thể tự hồi phục. Dĩ nhiên tôi không được phép quên chuyện quan trọng này.
Cứ như thế, tôi về đến nhà. Trước mắt tôi là ngôi nhà đã được xây hoàn chỉnh. Đó là ngôi nhà được thiết kế rất tinh tế từ gỗ lấy trong rừng Folfihm. Mỗi năm, vẫn có đoàn người bao gồm nhóm mạo hiểm giả, và tiều phu đến đây vì loại gỗ này. Vậy là nhà mới của tôi sẽ rất kiên cố, và cũng không kém phần nổi bật nữa.
Tôi bước vào trong nhà. Rất tuyệt vì mọi sắp đặt đều đúng với mong muốn tôi. Không biết tôi đã nói chị Mirai nghe chưa nhỉ? Tôi rất hài lòng với căn nhà mới của hai mẹ con.
"Nhưng mà, chị Mirai đi đâu mất rồi...?"
Phòng tắm cũng không, nhà bếp cũng không, phòng ngủ cũng vậy. Tôi không tìm thấy chị Mirai trong nhà.
"Mẹ về rồi đây."
Tìm đến mệt lữ, tôi ngồi xuống bàn nghỉ ngơi. Đúng lúc này, cửa nhà mở ra. Người trở về là mẹ tôi. Nói như thế này thì hư quá, nhưng tôi muốn người đó là chị Mirai. Nếu chị ấy rời khỏi làng, tôi muốn nói lời từ biệt với chị. Tôi không thích chị ấy đột nhiên biến mất như vậy đâu.
"Mẹ ơi, mẹ có gặp chị Mirai ở đâu không?"
"Không... Chị ấy không ở cùng con sao?" Mẹ tôi nghiêng đầu trả lời. "Nhưng mà, cô bé thật sự có thể hoàn thành ngôi nhà trong một ngày. Mẹ còn nghĩ cô bé nói chơi." Mẹ quan sát nhà mới, tỏ vẻ hài lòng.
"Vậy là chị ấy thật sự đã rời khỏi làng... Chị ấy có nói sẽ rời đi sau khi hoàn thành ngôi nhà..." Giọng tôi ỉu xìu.
Ít nhất, tôi muốn nói lời từ biệt chị Mirai. Vẫy tay, dõi theo tấm lưng chị ấy rời khỏi làng. Đây là cảm xúc trước nay chưa từng có. Tôi thật sự đã xem chị Mirai như chị gái của mình. Liệu chúng tôi có thể gặp lại nhau không nhỉ? Tôi đoán là sẽ rất khó...
"Thế à, mẹ còn tính sẽ nấu một bữa ngon mời cô bé..."
Tôi và mẹ đều nhìn nhau với vẻ hối tiếc. Tất cả cũng tại anh Adolf, nếu không gặp anh ta giữa đường, tôi đã có thể ngủ trưa sớm hơn. Sẽ không ngủ muộn, và kịp tạm biệt chị Mirai!
Tất cả là tại anh ta hết..!
"Cũng không còn cách nào khác, nghề nghiệp mạo hiểm giả là như vậy." Mẹ tôi thở ra một hơi "Được rồi, mẹ sẽ vào bếp nấu một bữa thịnh soạn. Con đến nhà Allen xem cậu ta như thế nào rồi. Nếu cậu ta đã ổn định, thì đưa cậu ta đến đây, nhiều người thêm một đôi đũa sẽ náo nhiệt hơn."
Mẹ khí thế hừng hực bước vào nhà bếp. Mẹ hay thật, có thể nhanh chóng lấy lại tâm trạng. Còn làm tôi vui nữa.
"Vậy con đi nhanh rồi về nhé!"
Đã thế tôi cũng sẽ khí thế đi gọi Allen dậy! Rất hiếm khi mới có bữa thịnh soạn, nói thật tôi cũng đã chán khoai luột lắm rồi! Tôi không muốn ngày ba bữa chỉ với khoai luột!
Oh! Oh! Let's Go!
Tôi chạy như bay ra khỏi nhà. Bên ngoài ánh chiều tà đỏ cam nhuộm cánh đồng khoai. Sắp đến đầu mùa đông, gió lạnh thi thoảng lướt nhẹ qua làn da. Tôi rùng mình vì lạnh. Tâm trạng của tôi, nửa thấy buân khuâng, nửa còn lại có chút hào hứng.
Kết thúc mùa đông năm nay, vào tháng 3 sẽ là sinh nhật của tôi. Độ tuổi 15 là một cột móc khá quan trọng. Như tôi đã đề cập lúc trước, ở thế giới này hoặc Vương quốc Adatafihm nói riêng? 15 tuổi sẽ được nhìn nhận như là một người trưởng thành. Và ở độ tuổi này, tôi sẽ phải tự quyết định tương lại của mình.
Dĩ nhiên tôi sẽ trở thành mạo hiểm giả như mong muốn. Tôi sẽ bày tỏ với mẹ điều này, và xin mẹ cho phép tôi lên thành phố. Tại thủ đô Jerryfihm, Vương quốc Adatafihm này, có một nơi được gọi là "Học viện đào tạo Mạo hiểm giả". Nếu được gia nhập vào Học viện đó, khả năng tôi tìm thấy những người cùng chí hướng với mình sẽ cao hơn.
Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều khó khăn. Không cần đóng học phí vẫn có thể nhập học tại Học viện, nhưng những chi phí sinh hoạt và nơi ở học viên sẽ phải tự cấp tự túc. Nói cụ thể hơn, bên phía Học viện sẽ vừa đào tạo, vừa cho học viên trải nghiệm công việc cấp thấp nhất của mạo hiểm giả.
Nói là khó khăn thì đúng là khó khăn thật, nhưng đây là một hế thống đào tạo tuyệt vời. Tôi có thể kiếm thêm thu nhập, trong lúc học. Tuy vẫn còn một vài vẫn đề, chẳng hạn như làm thế nào tôi có thể đến được thủ đô, hoặc là phí sinh hoạt lúc mới nhập học... Dù vậy, tôi vẫn muốn vào Học viện.
"...Thật tốt, vì tớ đã có thể đến kịp thời. Cậu đã cảm thấy ổn hơn chưa... Hì hì, có vẻ chưa nhỉ...? Nhưng mà... tớ sắp phải đi rồi..."
Hể?
Tại sao chị Mirai lại ở trong nhà của Allen.
Đến gần nhà Allen, tôi nghe thấy một giọng nói ngọt ngào. Cửa nhà cậu ta đang mở. Tôi tự hỏi đó là ai? Nên đã đứng nép mình bên ngoài, không vội vào trong. Ở đó, tôi nhìn thấy chị Mirai đang vuốt tóc Allen với vẻ rất ân cần.
Chị Mirai có quen biết với Allen, sao tôi lại không biết nhỉ? Mà quan trọng hơn, chị Mirai đối xử với Allen còn dịu dàng hơn với tôi! Mối quan hệ giữa hai người thật ra là gì vậy! Tôi rất rất muốn biết.
Uuuuu, tôi nên vào trong luôn để ngăn cách họ? Hay, tiếp tục ngồi nép mình bên ngoài nghe lén?
"Millia! Nếu mi ở đó thì vào đây luôn đi! Đừng có đứng bên ngoài. Nghe lén là không hay đâu."
Kyaaa! H-hết hồn!? T-T-Tại sao, chị Mirai lại biết mình ở ngoài? M-Mình phải làm sao đây!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...