Trong khu rừng hầm ngục Folfihm tăm tối, một cảnh cổng hắc ám xuất hiện. Từ bên trong cánh cổng, một thiếu nữ sở hữu mái tóc đen huyền bí bước ra. Đôi mắt Thiếu nữ sáng lên một sắc tím tựa sapphire, chiếc khăn choàng hoa lavender trên cổ Thiếu nữ bị gió thổi tung bay phấp phới.
"Fuuu... Cuối cùng, cũng đến được nơi." Đặt tay ở trước ngực, Thiếu nữ tóc đen thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Nhận thấy được nguồn ma lực khác thường từ Thiếu nữ tóc đen, đám yêu ma sinh sống gần đó bỏ chạy vào sâu trong rừng. Thế nhưng, Thiếu nữ chẳng quan tâm đến điều đó. Sau khi đặt tay lên thanh kiếm, và xác nhận nó vẫn đang được treo bên hông, Thiếu nữ an tâm cất giọng nói trong trẻo của mình.
"Hollow Knight, hãy mau đi thu thập thông tin quanh đây. Hành động trong âm thầm nhé. Đừng gây quá nhiều sự chú ý."
Đồng hành cùng thiếu nữ là một tên Tử binh toàn thân khoác áo choàng đen. Hắn đeo một chiếc mặt nạ xương thú trông rất dị họm. Khi được Chủ nhân gọi tên, Hắn cúi đầu đầy kính cẩn.
Nghe hết mệnh lệnh của Thiếu nữ, Hắn không nói năng gì, chỉ gật đầu thể hiện rằng bản thân đã hiểu. Mất vài giây chuẩn bị, toàn thân Hắn tan chảy, Hắn hóa thân thành một cái bóng, rồi biến đâu mất dạng dưới một gốc cây.
"Giờ thì... Hi vọng mình có thể đến kịp lúc. Dù thế nào đi nữa, mình chắc chắn phải ngăn chặn trước khi bi kịch xảy ra!"
○
Cuộc tấn công của bọn Goblin đã bị tém gọn lại bằng một kỹ năng của chị Aicy. Sau khi trận chiến... Cuộc thảm sát một chiều kết thúc, tôi và Allen cùng trở về nhà.
Vẫn như mọi hôm, Allen sẽ đến nhà tôi chơi một chút, rồi cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Lúc này, trong nhà chỉ có hai đứa chúng tôi. Mẹ và những người lớn khác sẽ nán lại tại kho lương thực. Hình như người trong làng đang muốn mở một buổi thảo luận xem là, sẽ phải đáp lễ những vị mạo hiểm giả dũng cảm như thế nào.
Về chuyện đó cứ giao cho người lớn, hai đứa trẻ con như chúng tôi ở lại cũng không làm được gì. Vì vậy, tôi kéo Allen về trước, tất nhiên đã được sự đồng ý của mẹ.
"Khi nãy, cậu có nhìn thấy không!" Giọng tôi có phần hào hứng.
"Ừm, có. Chị Aicy gì đó rất tuyệt..." Sắc mặt của Allen có vẻ như không được vui lắm?
Thật sự thì, hiếm khi mới có cơ hội được tận mắt chứng kiến mạo hiểm giả chiến đấu với quái vật. Là người có cùng chí hướng muốn trở thành mạo hiểm giả, tôi tin rằng Allen cũng đang rất nóng lòng muốn cùng tôi bàn luận. Vậy mà, thái độ của Cậu ta lại thế đấy! Chán thật...
"Chỉ một kỹ năng thôi, bọn goblin đã bị diệt sạch! Haaaa! Chị Aicy vừa xinh đẹp, lại vừa rất mạnh. Ngưỡng mộ mất thôi..." Phản ứng gì đi chứ! Tên ngốc Allen này!!
"Haiz...." Cậu ta thở dài.
Hưm, tốt thôi! Không thèm nói chuyện với Cậu ta luôn.
Tôi sẽ tự kỷ một mình vậy...
Nhắc đến Chị Aicy, chị ấy thật sự vượt quá tưởng tượng của tôi. Ngoài từ "tuyệt" ra, vốn từ của tôi không còn từ nào đẹp hơn thế nữa. Chị ấy thật sự rất rất tuyệt vời!
Yaaaa! Thích chị Aicy quá! Ước gì tôi cũng được như chị ấy nhỉ! Ngồi chống cằm lên tay. Tôi nhớ đến bộ dáng siêu ngầu của chị Aicy, và thở ra một hơi đầy cảm thán.
Phải công nhận rằng, chị ấy thật sự rất mạnh. Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng hình như chị Aicy đã dùng Băng ma pháp đống băng toàn bộ bọn Goblin, và ra đòn Hỏa ma pháp để thổi tan chúng. Nói chính xác, chị ấy đã dùng đến hai kỹ năng, mà một với hai thì khoảng cách cũng chẳng khác là bao, nên cứ tính là một đi.
Danh dự được trở thành một thành viên trong tổ đội Dũng Sĩ, quả nhiên là không tầm thường. Thực lực của chị Aicy hoàn toàn nằm ở một chiều không gian khác biệt. Nhóm anh Adolf không tham chiến, chắc cũng vì sợ làm vướn chân chị Aicy đây mà.
Chà chà, nếu trở thành một mạo hiểm giả, tôi muốn được mạnh mẽ như chị Aicy... Tất nhiên, tôi thừa biết mình không có cửa rồi. Nhưng mơ ước thì có ai tính phí, cứ việc thoải mái thôi.
"Tâm trạng... Millia có vẻ tốt nhỉ..." Chịu lên tiếng rồi à? Tôi cứ tưởng Cậu ta ngủ luôn rồi ấy. Nhìn kỹ thì quanh mắt Cậu ta có quầng thăm. Đêm hôm qua Cậu ta đã không ngủ đủ giấc sao? Thật là!
"Tất nhiên rồi! Chị Aicy rất rất tuyệt đó! Nếu trở thành mạo hiểm giả, mình muốn được giống chị ấy!"
Tôi nghĩ rằng đây cũng chỉ là một điều đương nhiên. Được nhìn thấy sức mạnh tuyệt diệu của chị Aicy, không chỉ riêng một mình tôi, những người có cùng chí hướng trở thành mạo hiểm giả như tôi, và những mạo hiểm giả khác nữa ít nhiều sẽ phải ngưỡng mộ chị ấy thôi. Chắc vậy.
"Hì hì... Millia dễ thương quá..." Allen nhe răng cười.
??? Gì thế.
"Allen, cậu có bị sao không?" Tôi thử hỏi thăm cậu ta. Thật sự thì, cậu bị làm sao vậy? Từ nãy đến giờ, biểu hiện của cậu hơi bị lạ đấy.
"Hức...Tớ chỉ nói những gì mình nghĩ thôi. Millia lúc vui vẻ trông vô cùng đáng yêu..."
A-allen?
Sao ấy nhỉ? Biểu hiện này, mặt hơi đỏ ửng... Hình như, Cậu ta vừa nấc một cái thì phải? Không lẽ, Cậu ta bị say! "Allen, cậu đã uống rượu à?" Hỏi là hỏi như vậy. Nhưng, làng này có rượu à? Nếu thế thì, tôi đã phải thấy qua rồi. Không phải khoe khoang gì, mọi chuyện ở làng Lafihm này tôi biết tất. Dù sao tôi cũng được sinh ra ở đây mà...
"Rượu? Rượu là gì?" Đầu Cậu ta đập xuống bàn cái bộp "Millia, người tớ nóng quá..."
Quả nhiên, làng của chúng tôi không có rượu.
Thế nhưng, điệu bộ này... Ngoài say ra thì còn gì khác nữa! Thật khó hiểu. Nếu Cậu ta không uống rượu, thì làm cách nào để say nhỉ? Càng lúc càng bí ẩn. Tạm thời, gạt chuyện đó quá một bên, chăm cho Cậu ta trước đã.
"Từ từ đứng lên nào."
Tôi cho Allen choàng tay lên vai mình. Đỡ Cậu ta lên mới thấy Cậu ta tương đối nặng. Gưuuuu, hà... hà... h-hơi nặng. Lạ nha, Cậu ta rõ ràng lùn hơn tôi mà... Ửm!? Gì chứ! Cậu ta thật sự hơi nặng, không phải tôi yếu đâu!
"Cuối cùng cũng đưa được cậu lên giường..." Cho tôi thở một chút. Hao tổn nhiều SP quá.
[Thông báo: SP đã được hồi phục toàn bộ.]
Tôi cho một viên kẹo vào miệng. Vị ngọt của kẹo đường lan tỏa khắp khoang miệng. Thích quá! Bánh quy nướng cũng ngon không hề thua gì kẹo đường. Nhưng quả nhiên, sau khi lao động nặng nhọc thì kẹo đường vẫn là nhất!
"Cảm ơn nhé, Millia." Allen vắt tay lên trán, khổ sở nói lời cảm kích.
"Allen có cần gì không?" Bị say thì thường phải làm gì, về khoản này tôi mù tịt. Tôi chưa từng say rượu. Nói đúng hơn tôi có biết uống đâu.
"Không sao... Người tớ chỉ hơi nóng. Nghỉ một chút sẽ khỏe lại thôi." Allen cười hì hì "Nếu được Millia nắm tay thì có khi tớ sẽ hồi phục nhanh hơn..."
Tôi không nghĩ tình trạng của Cậu ta sẽ dịu đi bằng cách đó đâu. Sẵn trên bàn có giẻ lau, tôi nhúng sơ qua với nước, rồi đặt lên trán giúp Cậu ta hạ nhiệt. Vậy là ổn rồi. Phù-, chắc tôi cũng phải đi nghỉ ngơi một xíu thôi.
Mà nghĩ cũng lạ, sao Allen lại bị say nhỉ? Sáng giờ, hai chúng tôi đâu có ăn thứ gì khác khoai. Nếu Allen uống rượu, thì người ở bên cạnh Cậu ta là tôi đã sớm nhận ra rồi. Bí ẩn. Mà sao mẹ vẫn chưa về? Haaaa...
Cảm thấy buồn chán, tôi ngồi xuống ghế, nằm lên bàn nghĩ xem, có trò gì chơi được một mình không. Sống ở thế giới này, có Allen chơi cùng nên tôi hầu như quên đi mất cách chơi một mình. Lần tới, tôi phải ôn tập lại mới được.
Đúng lúc này, một âm thanh giòn tan phát ra ở trên đầu tôi.
"Ửm... Ánh sáng?" Từ khi nào nhà tôi có đèn điện vậy.
Há hốc mồm, tôi ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Waaa, vỗ tay, vỗ tay. Trần nhà không còn là màu nâu gỗ nhàm chán nữa, mà đã trở thành màu đỏ vàng của bầu trời chiều. Vậy là có thể ngắm trăng rồi ha!
"Đợi đã! Chuyện quái gì thế!?" Tôi nhảy dựng lên. Trần nhà tôi, nó biến đâu mất tiêu rồi! Hì, không giỡn nhé! Tôi mỉm cười, nhưng mắt thì khóc.
Yaaaa. Không! Không! Không! Tuyệt đối không! Sao trần nhà có thể biến mất được? Hư cấu! Hoang đường! Sai sự thật! Tôi bứt tóc vò đầu tìm lời giải thích, nhưng chẳng hiểu gì sất.
"Mẹ ơi, đây không phải lỗi của con đâu đó..." Miệng tôi bập bẹ. Khóc mất thôi!
Ngày xưa, khi tôi và Allen đang cùng chơi trong nhà, thì bằng một cách thần bí nào đó góc bếp bị cháy. Tôi xin hứa, tôi không có nghịch lửa. Thế nhưng, chỉ có một mình tôi là bị đánh đòn. Mấy tuần sau đó còn phải nghe mẹ thuyết giáo. Điều mà tôi muốn tránh nhất, là làm cho mẹ nổi giận.
Tôi không thích bị mẹ phạt đâu! Gần đây thì, hình phạt mẹ dành cho tôi rất đáng sợ. Đuổi nhện trong nhà chẳng hạn. Riêng việc này, tôi tuyệt đối không muốn làm. Tôi rất ghét mấy con ấy. Tôi biết mẹ tôi cũng sợ chúng, nên mới có hình phạt này. Tóm lại, không nên làm mẹ giận.
"Đừng có mãi né đòn như vậy!"
Ồ. Giọng nói này, chị Aicy? Đúng rồi, sao không nhờ chị Aicy sửa lại nhà giúp nhỉ. Nhân lúc mẹ vẫn chưa về.
"Chị Aicy, làm ơn bình tĩnh lại đi nào. Em không hề có ý xấu...Awa, đợi đã!"
Hả? Gì vậy.
Không rõ lắm, nhưng hình như tôi vừa xém chết!?
Nếu không có Chị gái tóc đen đeo mặt nạ kì lạ đỡ đòn, tôi thật sự đã chết...
Aa! Có quá nhiều sự kiện diễn ra, não tôi ngừng hoạt động luôn rồi!
Đại khái là, nghe thấy giọng chị Aicy, tôi đã hớn ha hớn hở chạy ra ngoài. Nhà được sửa, tôi sẽ không bị mẹ trách mắng. Trong vài giây, tôi thật sự đã cảm nhận được sự cứu rổi. Ấy vậy mà, khi vừa mở cửa ra, một viên băng to đùng đã phóng thẳng vào mặt tôi. Bị viên băng ghim vào người thì, tôi sẽ thành thịt vằm luôn.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, tưởng chừng như đã phải gặp tử thần, tại đó một chị gái tóc đen đeo chiếc mặt nạ kì lạ xuất hiện. Chị ta dùng một ngón tay, tạo ra những đường chém siêu tốc tán nhuyễn tảng băng thành bụi nước. Nói cách khác, Chị gái tóc đen là ân nhân đã cứu mạng tôi.
"Nguy hiểm thật! Lở trúng cô bé thì phải làm sao hở!? Này cô bé không sao... Kyaaa! Sao lại là mi... Cút đi! Biến chỗ khác chơi! Đừng có đến gần ta!" Chị tóc đen xua xua tay như đang đuổi chó.
Vâng! Vâng. Tôi biết là tôi ăn mặc bẩn thiểu rồi. Không cần phải xua đuổi tôi như vậy đâu. Trên thực tế, trang phục Chị ta đang mặc trông rất sang trọng, và quý phái. Để một đứa nghéo bẩn như tôi chạm vào thì phá hoại hết cái đẹp. Thế thì, chắc gia đình Chị ta phải giàu lắm.
"Millia, rất nguy hiểm nên em hãy mau chạy đi! Cô ta chính là tà thần, những con golbin tấn công làng Lafihm chắc chắn là do cô ta sai khiến!" Chị Aicy hai tay nắm chặt thanh hỏa kiếm, ánh mắt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Lúc chỉ huy nhóm anh Adolf, khi đứng trước người dân trong làng, chị Aicy luôn cho người khác thấy hình tượng nghiêm túc của mình. Tuy nhiên, lần này khác hẳn, trong đôi mắt nghiêm túc của chị Aicy, có thứ gì đó giống như tuyệt vọng. Chị ấy đang run rẩy trước Chị gái tóc đen...? Chuyện này sao có thể!
"T-tà thần gì chứ... Em chỉ là nhà phiêu lưu thiện lành tình cờ đi ngang qua ngôi làng này thôi. Ò hó hó..." Khả nghi! Điệu cười này quá khả nghi!
"Đừng có... Ủa! Sao lại không cảm nhận được nguồn Ma lực khi nảy nhỉ...? Chị Aicy nghiêng đầu khó hiểu.
"Thấy chưa! Em không phải người xấu mà... Ò hó hó." Lại điệu cười đó! Khả nghi thật! Tôi lườm Chị gái tóc đen.
Chị ta cũng lườm lại tôi như muốn nói "Đừng có nhìn người ta bằng ánh mắt ngờ vực đó." Nhưng vì có mặt nạ che rồi, nên tôi không biết có đúng thế thật không.
"Vậy à... Xin lỗi vì đã vội kết luận. Hình như sau khi cô đeo mặt nạ lên thì tôi không cảm nhận được Ma lực nữa... chắc do tôi tưởng tượng thôi." Chị Aicy cho thanh hỏa kiếm vào vỏ, treo bên hông.
Chị Aicy ơi, nếu đúng thật sau khi Chị tóc đen đeo mặt nạ vào, không cảm nhận được Ma lực nữa thì đại khái là do chiếc mặt nạ rồi đó! Tôi rất muốn nói như vậy. Nhưng, dù sao Chị tóc đen cũng là người đã cứu mạng tôi, phải có sự tình gì đó chị mới đến đây. Vậy nên, tôi sẽ giữ im lặng. Tôi là một có bé rất hiểu chuyện! E hém.
"Đ-đúng vậy đó. ò hó hó..." Chị gái tóc đen thở ra một hơi. Giây tiếp theo, bầu không khí xung quanh Chị ta bất ngờ thay đổi. Một hồi chuông vô âm, vô hình rền lên, như thể muốn thông báo rằng câu chuyện đùa giỡn đã kết thúc. "Quan trọng hơn, ngôi làng này sắp gặp phải một tai họa rất lớn. Em đến đây để ngăn chặn nó." Giọng Chị ta có chút lạnh nhạt, nhưng lại có rất sức thuyết phục, khiến tôi tin Chị ta không phải đang nói đùa.
Quên đi chuyện căn nhà đã bị mất mái, tôi mời hai chị gái vào nhà. Ba người chúng tôi cùng ngồi vào một bàn. Lúc này, người lên tiếng đầu tiên là chị Aicy.
"Trước hết, cô tên gì?"
"Em tên là Milli... Không! Mirai. Đúng, em tên là Mirai." Chị gái tóc đen lúng túng trả lời. Ra tên của chị là Mirai. Thế thì tôi sẽ gọi chị là chị Mirai.
"Mirai à... Vậy thì, cô có thể nói rõ hơn về chuyện lúc nãy không? Ngôi làng này sắp gặp tai họa là như thế nào." Mặc dù vẫn hơi cảnh giác với chị Mirai, nhưng chị Aicy đã ưu tiên cho sự an toàn của ngôi làng, quyết định hỏi trực tiếp vấn đề. Biết được chị Aicy lo lắng cho làng mình đến như vậy, tôi thấy rất cảm động.
"Em hiểu rồi. Em sẽ giải thích." Chị Mirai hít một hơi thật sâu.
"Trước đó, cô có thể bỏ chiếc mặt nạ đó ra được không. Trông không được thiện cảm lắm đâu." Ý kiến của chị Aicy, tôi rất tán đồng. Tôi cũng muốn được nhìn thấy khuôn mặt của người đã cứu mạng tôi.
"Hểeeee... Không bỏ không được ạ!? M-mà sao cũng được, an nguy của ngôi làng quan trọng hơn. Nhưng hãy hứa rằng, đừng có tự dưng tấn công em như khi nãy nhé." Chị Mirai đắng đo một lúc mới chịu tháo chiếc mặt nạ xuống.
Bên dưới lớp mặt nạ, một chị gái với khuôn mặt xinh tươi xuất hiện. Đôi mắt sắc tím sapphire lộng lẫy, bờ môi hồng gợi cảm. Chị Mirai dễ thương như vậy, sao phải giấu đi khuôn mặt kiều diễm của mình nhỉ. Nhưng mà, tôi cứ thấy chị Mirai quen quen sao ấy. Như là đã nhìn thấy ở đâu rồi này.
2
"Hô! Lại cảm nhận được ma lực của tà thần rồi!" Chị Aicy đảo mắt nhìn quanh.
"Mồ! Chuyện đó sao chẳng được! Làng đang gặp nguy hiểm mới là chuyện quan trọng đúng không!" Đập hai nắm tay lên bàn, chị Mirai phồng má. Dáng bộ đó trông khá đáng yêu.
"Ừ nhỉ." Nét nghiêm túc quay trở lại trên khuôn mặt chị Aicy "Cô có thể nói được rồi."
Ở đây, cậu chuyên trọng đại bắt đầu. Bầu không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng. Trong đôi đồng tử của chị Mirai có sự nghiêm trang, nhưng đâu đó lại cảm nhận được nổi đau đớn, buồn thảm. Những giây đầu tiên, chị Aicy có đôi chút cảnh giác, tuy nhiên ngay sau đó, chị Aicy nghiêm túc tập trung lắng nghe.
Một đứa trẻ như tôi, ngồi ở đây liệu có ổn không? Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng thật tốt vì tôi đã không bỏ qua câu chuyện này.
Dựa trên câu chuyện của chị Mirai, ngôi làng Lafihm của chúng tôi sẽ gặp tai họa lớn. Và, Hiểm họa không chỉ dừng lại tại đó, ngay cả vương quốc Adatafihm cũng sẽ phải chịu một tổn thất rất nặng nề.
Gốc rễ của câu chuyện bắt nguồn từ việc, người dân trong làng Lafihm nhận lấy một loại hạt giống bí ẩn từ thương nhân. Không rõ danh tính của người thương nhân đã mang loại hạt giống này đến, dù vậy chỉ cần có nông sản mới, người trong làng vẫn chấp nhận mạo hiểm.
Thế nhưng, họ nào có ngờ rằng, cội nguồn của tai họa lại nằm trong những hạt giống mà họ đã nhận từ người thương nhân tốt bụng không rõ danh tính. Hạt giống dân làng đã nhận, được biết đến với cái tên là Hỏa chi tử. Nhưng đó chỉ là những thông tin một chiều từ người thương nhân lạ mặt mà thôi. Trên thực tế, tên gọi của hạt giống này là mầm Sa Đọa.
Người dân trong làng không nghi ngờ gì, bắt đầu gieo loại mầm Sa Đọa này lên đất. Cây Sa Đọa sinh trưởng rất nhanh, thân cây có màu đen đặc trưng, quả khi chưa chín sẽ có màu đỏ giống như một ngọn lửa, khi chín hẳn sẽ có màu tím và toát ra một mùi hương mê hoặc người ăn.
Ngay cả cái tên Sa Đọa cũng đã rất đáng nghi rồi, ăn vào thì không có chuyện không có gì xảy ra được. Khi ăn quả đã chín từ cây Sa Đọa vào, cơ thể của người đó sẽ bị biển đổi. Ban đầu ma lực trong cơ thể sẽ tăng cao, gây ra những hiệu ứng như sốt cao hoặc say rượu. Ở gian đoạn thứ hai, người đó sẽ mất đi khả năng kiềm chế, rơi vào trạng thái dục vọng, và có xu hướng bạo lực. Cuối cùng, người ăn quả Sa Đọa sẽ hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng và bạo lực, hóa thân thành những con Quái vật, tiếp tục tấn công những người khác, lây lan mầm móng Sa Đọa.
Tôi và chị Aicy nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt vì đã được nghe câu chuyện của chị Mirai. Hai chị em chúng tôi, có cùng một câu hỏi rằng, sao chị Mirai lại biết nhiều đến vậy. Nhưng, chị Mirai chỉ lảng chuyện, và trả lời rằng do lời tiên tri của sư phụ. Tự hỏi, không biết sư phụ của chị Mirai là ai mà lại lợi hại quá nhỉ?
"Như vậy có nghĩa là, Allen đang gặp nguy hiểm!"
Lúc này, tôi chợt nhớ lại Allen cũng có những biểu hiện như say rượu và nóng sốt. Có lẽ nào, Cậu ta đã lén lút trộm quả Hỏa chi tử, à không, quả Sa Đọa để ăn không!
...Và suy đoán của tôi đã trúng phóc.
"Ừm. Cậu nhóc đó đã ăn quả Sa Đọa. Vì là quả vẫn chưa chín, nên biểu hiện của Cậu ta không quá nghiêm trọng. Phát hiện kịp thời thì vẫn có thể cứu chữa được." Chị Mirai đi đến cạnh giường, nơi Allen đang nằm "Cứ để ta lo, mi cứ ngồi ở đó đi." Tôi cũng tính đến xem tình hình Allen thế nào, nhưng bị chị Mirai cản lại. Dường như chị Mirai rất cảnh giác với tôi. Tôi có làm gì chị ấy đâu...
"Như thế này, Cậu ta sẽ ổn thôi." Đặt một viên pha lê sắc tím lên trán Allen, chị Mirai nhẹ nhàng nói như vậy. Trong Chị ấy có vẻ quan tâm đến Allen. Chị Mirai quả nhiên là một chị gái rất tốt bụng.
Nhân tiện thì, tôi thấy khá huyền bí. Chiếc mặt nạ của chị Mirai, sau khi bỏ ra đã biến đổi thành một viên đá màu tím. Chị Mirai chỉ đặt viên đá lên trán Allen, nét mặt khổ sở của Cậu ta đã liền biến mất. Bây giờ, Cậu ta đang ngủ rất ngon. Hì hì, có quá nhiều thứ ở thế giới này tôi vẫn chưa biết. Thích thật!
"Tôi không hiểu rõ lắm. Nhưng theo như những gì cô nói, ngôi làng này đang trồng một loại quả rất nguy hiểm. Phải mau chóng thông báo cho bọn họ, và tiêu hủy chúng mới được." Chị Aicy đứng dậy "Việc này cứ giao cho tôi." Vẫy tay một cái, chị Aicy chạy đi mất. Nhìn dáng vẻ lo lắng của chị Aicy. Tôi một lần nữa tin rằng, chị Aicy đích thực là một thành viên trong tổ đội Dũng Sĩ.
"Vậy thì, ta cũng đi đây..." Cười hì một cái, chị Mirai quay gót chân nhưng đã bị tôi bắt lại.
"Đợi chút, em có chuyện muốn..."
"Kyaaaa! Ửm! Không có gì xảy ra sao!? T-thế, mi muốn nói gì..." Bị tôi kéo tay, chị Mirai hét lên với vẻ kinh ngạc. Chị ấy có cần sợ tôi như vậy không?
Nhưng mà, bàn tay chị Mirai khác xa so với hình dung của tôi. Con nhà quý tộc giàu sang, bàn tay phải thật lán mịn, mềm mại. Vậy mà, trên bàn tay nhỏ nhắn của chị Mirai, lại có những vết chai sạn không xứng đáng chút nào. Những vết chai kiểu này, do thường xuyên cầm cuốc cày bừa, hoặc tập vung kiếm thời gian dài mới hình thành. Tôi biết rất rõ. Bởi vì, tay tôi cũng bắt đầu xuất hiện những vết chai như vậy.
"Chị có thể giúp em sửa lại nhà không...?" Tôi nhìn chị Mirai bằng ánh mắt cầu xin.
Dự tính ban đầu của tôi là nhờ chị Aicy sửa lại nhà, nhưng chị Aicy đi mất rồi thì chỉ còn biết trông cậy vào chị Mirai thôi. Tôi gửi tín hiệu cầu cứu cho chị Mirai. Nếu chị ấy không chịu giúp, có khi tôi sẽ bị mẹ đánh đòn thật.
"R-rất tiếc, nhưng ta phải tiếp tục cuộc hành trình của mình." Chị Mirai đặt viên đá màu tím lên trước trán, viên đá biển đổi thành một chiếc mặt nạ kì dị giấu đi khuôn mặt xinh đẹp "Vậy nhé, tạm biệt."
Đúng lúc này, từ bên ngoài tôi nghe thấy có tiếng bước chân. Chắc là mẹ đã về. "Millia, mẹ về rồi... Á! Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Con có sao không!?" Mẹ khá hốt hoảng. Nhà tự dưng bay mất mái thì phản ứng này không thể tránh khỏi nhỉ.
"Không sao đâu, Chị gái này sẽ giúp chúng ta sửa nhà mẹ ạ! Hì." Tôi cười thật tươi, ôm lấy tay chị Mirai, thế là khỏi chạy nhé. Đừng tưởng tôi không biết, do hai người, chị Mirai và chị Aicy đánh nhau nên mái nhà của chúng tôi mới bị bay!
"Hểeeeeeeeeeeee!" Chị Mirai khóc thét.
"M-mẹ không hiểu lắm. Nhưng nếu là như vậy thì, mong cháu giúp đỡ." Mẹ tôi cúi đầu cảm ơn chị Mirai.
"Mong được chị Mirai giúp." Tôi cũng bắt trước mẹ. Cúi đầu cảm kích chị Mirai.
"ĐƯỢC RỒI! TÔI BIẾT RỒI! GIÚP LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ!"
Và thế là, Chị Mirai sẽ ở lại làng khoảng ba ngày.
Tôi thật sự rất háo hức mong đợi sẽ được nghe thêm những câu chuyện từ chị Mirai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...