"Ta nói này Hoàng đế bệ hạ Nam Sở, hiếm khi thấy được ngày sinh thần của ngươi, đừng nghe mấy từ khúc ẻo lả này nữa...!Chúng ta chơi đấu vật đi, thế nào?" Dạ Tựu vừa nói vừa đứng lên, một chân giẫm lên bàn.
Vốn dĩ đại đa số người Tháp Nhĩ ngoại hình đều thân thể cường tráng, nhất là tráng niên nam tử, đường vân báo trên đai lưng giương nanh múa vuốt khiến Dạ Tựu thoạt nhìn hơi thô bạo.
"Láo xược!" Phạm Ninh soạt một tiếng đứng dậy, "Ở trước mặt Hoàng Thượng còn ra thể thống gì?"
Phạm Ninh vốn là Thừa tướng Nam Sở, lời hắn nói tương đối có phân lượng, nhưng đầu hắn hiện tại bất đắc dĩ sưng như đầu heo, một khi nghiêm túc lên như vậy, ngược lại càng làm lộ vẻ buồn cười.
Đặc biệt là những vị khách khứa đang ngồi đến từ phiên bang dị quốc đều không nhịn được châu đầu ghé tai che miệng cười trộm.
Nét mặt già nua của Phạm Ninh lại càng đỏ bừng vì xấu hổ.
Đều do tên hỗn tiểu tử kia!
"Hắt xì!"
Trong Di Hương viện, Doãn Mạch hắt hơi dữ dội.
"A— Hắt xì!"
Lại thêm một cái hắt hơi, Doãn Mạch khẽ sụt sịt mũi, "Cái gì đây, nhất định là có người mắng ta ở sau lưng."
Hắn thì thào tự nhủ, ánh mắt nhẹ nhàng hướng về phía Thẩm Ngọc Lam dựa ở bên cửa sổ.
Nửa người trên của Thẩm Ngọc Lam mặc một bộ trung y đơn giản, y phục sạch sẽ trắng như tuyết chiếu lẫn cùng ánh trăng sáng rọi ngoài cửa sổ khiến cho cả người Thẩm Ngọc Lam trong mắt Doãn Mạch tựa như thần tiên giáng trần.
"Ngọc Lam, ngươi thật đẹp a!"
Nói xong, Doãn Mạch lấy một cái áo khoác khoác lên đầu vai Thẩm Ngọc Lam.
"Đang nghĩ cái gì vậy? Biểu tình ngưng trọng như vậy..."
Doãn Mạch gác cằm ở trên vai Thẩm Ngọc Lam, nhẹ giọng hỏi, hỏi xong còn chụt một cái trên mặt Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam mỉm cười, "Không nghĩ cái gì cả...!Chỉ là cảm thấy ánh trăng đêm nay thật mê người..."
Đôi mắt sáng ngời híp thành hình huyền nguyệt, ánh mắt Thẩm Ngọc Lam lại nhìn về xa xăm.
Thủ lĩnh của bọn họ hiện tại hẳn là đã tới rồi chứ?
Là ở yến hội sinh thần của tiểu Hoàng đế Nam Sở?
Nhìn chăm chú vào sườn mặt như đang đăm chiêu của Thẩm Ngọc Lam, con ngươi thông thấu sáng ngời màu hổ phách của Doãn Mạch thoảng qua một tia u ám.
Mây đen, che khuất ánh trăng.
Hoàng cung Nam Sở, Tử Dương điện.
Đều do tên hỗn tiểu tử kia! Đều do Đoan Mộc Ly!
Phạm Ninh rít gào trong lòng, quay đầu lại hung tợn trừng mắt liếc Đoan Mộc Ly một cái.
Kết quả là Đoan Mộc Ly cũng vừa vặn nhìn về phía Phạm Ninh, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp.
Đoan Mộc Ly nở nụ cười, ý cười hung hiểm tà mị, lộ ra bảy, tám phần châm chọc, hai, ba phần thị uy.
Phạm Ninh nháy mắt ủ rũ, phịch một tiếng lại ngồi xuống.
"Dạ Tựu!"
Lúc này, thủ lĩnh gia tộc lớn mạnh nhất tộc người Tháp Nhĩ - Dạ Ưng mới đứng dậy.
So sánh hai người đôi huynh đệ này, mọi người phát giác dáng người của Dạ Ưng thật sự rất cao lớn, vốn dĩ Dạ Tựu cũng rất cao, nhưng Dạ Ưng so với Dạ Tựu còn cao hơn một cái đầu, cả Nam Sở sợ rằng chỉ có chiều cao của Đoan Mộc Ly mới có thể áp chế Dạ Ưng.
Cơ thể Dạ Ưng to lớn, khoác áo choàng da hổ, thắt đai lưng da hổ, rất có phong phạm của người đứng đầu, nước da màu đồng cổ khỏe mạnh đẹp đẽ, tôn lên dung mạo vô cùng anh tuấn.
"Dạ Tựu..." Dạ Ưng vỗ vỗ bả vai Dạ Tựu, "Ngươi hà tất phải làm Nam Sở người ta khó xử...!Biết rõ một đám người Nam Sở đều là thân kiều thể nhược, so với đấu vật, có lẽ khiêu vũ ca hát giống nữ nhân càng thích hợp với bọn họ hơn."
Trong đại điện một mảnh yên lặng, tất cả người dân Nam Sở đều giận đến tái mặt vì lời nói này của Dạ Ưng.
Bầu không khí biến thành giương cung bạt kiếm, ngay cả đám thị vệ thủ vệ cũng theo bản năng cầm lấy bội kiếm bên hông mình.
"Nếu thủ lĩnh gia tộc lớn mạnh nhất tộc người Tháp Nhĩ muốn cùng người Nam Sở chúng ta thi tỉ võ, chúng ta đây bèn phụng bồi.
Giọng nam từ tính trầm thấp truyền đến, Dạ Ưng và Dạ Tựu cùng đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Đoan Mộc Ly đứng lên.
Trong phút chốc, mùi vị của bầu không khí liền thay đổi.
Dạ Ưng và Dạ Tựu không hẹn mà cùng liếc nhau, vẻ đắc ý còn trên mặt hai người trong nháy mắt thu lại.
Bọn họ biết Đoan Mộc Ly—
Phò Quốc đại tướng quân Nam Sở, hoàng thúc ruột của Hoàng đế đương triều, vị danh tướng luôn chiến thắng trên chiến trường.
Trong mắt người ngoài, có thể cùng Đoan Mộc Ly cạnh tranh cao thấp cũng chỉ có "Xích Diễm đại tướng quân" Dao Quốc Triển Thiên Bạch, nhưng mà vị "Xích Diễm đại tướng quân" cuối cùng cũng trở thành bại tướng trong tay Đoan Mộc Ly.
Có Đoan Mộc Ly ở đây, nền tảng lập quốc của Nam Sở nhất định vững chãi.
Quý tộc Nam Sở đang ngồi nhìn thấy Đoan Mộc Ly đứng lên, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
Chỉ có Đoan Mộc Ly này mới có thể mang cho bọn họ cảm giác an toàn.
"Hừ!" Phạm Ninh rất không cao hứng mà rầm rì.
"Thế nào?" Trên mặt Đoan Mộc Ly lộ ra ý cười nguy hiểm, vươn tay về phía Dạ Ưng, "Phó thủ lĩnh Dạ Tựu đến tỉ thí cùng bổn vương sao? Hay là thủ lĩnh Dạ Ưng ngươi tự mình đến?"
Giọng nam trầm thấp tựa như một trận gió lạnh thấu xương, quát đến lỗ tai của Dạ Ưng và Dạ Tựu phát đau.
Dạ Tựu vừa định tiến lên, lại bị Dạ Ưng ngăn lại.
"Ai...!Như vậy không được tốt." Dạ Ưng khoát tay áo với Đoan Mộc Ly, "Hôm này là sinh thần Hoàng đế Nam Sở, chúng ta đều là đến chúc mừng, tỉ thí cũng chỉ là một tiết mục góp vui, nếu hai người ta và Ly Vương gia tỉ thí, chẳng phải tỏ ra quá mức trang trọng rồi? Sẽ khiến cho bầu không khí hòa hợp đẹp trở nên căng thẳng..."
"Hay là ngươi sợ rồi sao?"
Lời của Dạ Ưng còn chưa dứt, Đoan Mộc Ly thuận miệng nói một câu, khóe môi cười nhếch.
Soạt một cái, Dạ Ưng liền đen mặt.
"Ca!" Dạ Tựu không vừa ý, giận trừng mắt với Đoan Mộc Ly.
Thành công chọc giận hai vị thủ lĩnh của người Tháp Nhĩ, tâm tình của Đoan Mộc Ly rất tốt, ý cười trên mặt càng đậm.
Triển Thiên Bạch ngồi ở bên cạnh thưởng thức rượu nho dường như có chút đăm chiêu.
Người Tháp Nhĩ chủ động đề xuất tỉ võ...!Thật sự chỉ là một tiết mục góp vui?
"Người khác đều nói đất nước của Tháp Nhĩ chúng ta dưỡng dục ra một đám người thô bạo...!Haha!" Dạ Ưng tự giễu cười cười, "Nhưng Nam Sở được mệnh danh là đại quốc có thành tựu về văn hóa giáo dục trong thiên hạ mênh mông, để không tỏ ra là người Tháp Nhĩ chúng ta khi dễ các ngươi, thì để lão nô của đệ đệ ta đến tỉ thí với các người là được rồi.
Dạ Ưng vừa dứt lời, một vị lão nhân gia già nua từ phía sau Dạ Tựu đi ra.
Lão nhân gia nhìn qua chỉ sợ đã qua tuổi thất tuần, thân hình còng xuống, râu tóc hoa râm, đi đứng còn run lẩy bẩy.
"Cái gì đây, đây là xem thường người Nam Sở chúng ta sao?!"
"Ly Vương gia, đừng khách khí với hắn, đánh hắn một cái ngã chổng vó đi!"
"Chỉ là một lão nô cũng dám khiêu khích quyền uy của Nam Sở chúng ta?"
"Cho người Tháp Nhĩ bọn hắn thấy chút lễ độ đi!"
"Đúng! Đúng! Cho bọn hắn thấy chút lễ độ đi!"
Quý tộc trẻ tuổi Nam Sở đang ngồi bên trong có chút tức giận bất bình, hận bản thân hiện tại không thể xông lên đánh gãy xương lão nô người Tháo Nhĩ kia.
Bàn tay đầy vết chai giơ lên, Đoan Mộc Ly chưa nói một lời nào, nhưng quý tộc Nam Sở đang ngồi nháy mắt đều ngậm miệng.
Tử Dương điện to như vậy lặng ngăt như tờ.
"Thế nào? Không lẽ Ly Vương không dám tỉ thí với lão nô của đệ đệ ta?" Dạ Ưng có ý khiêu khích Đoan Mộc Ly.
Chỉ thấy Đoan Mộc Ly lạnh lùng cười, "Nếu như bổn vương tỉ thí đấu vật cùng với lão nô của phó thủ lĩnh, cho thắng cũng là thắng không cần võ...!Như vậy dường như không được rồi..."
Đoan Mộc Ly mỉm cười rồi lại phóng ánh mắt sắc bén đến trên người Phạm Ninh, nhướng một bên mi, "Phạm Thừa tướng tuổi tác cũng xấp xỉ với lão nô của phó thủ lĩnh Dạ Tựu, cơ hồ tuổi còn trẻ hơn một chút, hơn nữa nghe nói Phạm Thừa tướng khi còn trẻ cũng là một người biết võ, bèn sẵn tiệc thọ yến của Hoàng đế biểu diễn qua đấu vật...!Không bằng, để cho Phạm Thừa tướng làm đại diện của Nam Sở ta, cùng vị lão nô đến từ Tháp Nhĩ này đọ sức một phen..."
Nói xong, Đoan Mộc Ly vừa hướng mặt về phía Đoan Mộc Nam vừa chắp tay, "Không biết ý Hoàng Thượng thế nào?"
"Đây..."
Đoan Mộc Nam bị hỏi liền á khẩu không trả lời được.
Tất cả người dân Nam Sở đang ngồi đều đã nhìn ra, Đoan Mộc Ly đây là cố ý muốn chỉnh đốn Phạm Ninh, cũng không biết được hai người có cái thù cái oán gì.
Triển Thiên Bạch nghe Đoan Mộc Ly nói vậy cũng không khỏi kinh ngạc một chút, rốt cuộc cảm thấy được Đoan Mộc Ly cố ý đào hố để cho Phạm Ninh nhảy.
Trên thực tế, cũng quả thật là như thế.
Mối thù lúc trước, Đoan Mộc Ly đều nhớ kỹ đấy! Loại thời điểm này còn không quên có oán báo oán có thù báo thù?
"Ly Vương gia, cựu thần chính là Thừa tướng Nam Sở!" Phạm Ninh đứng lên, thổi râu trừng mắt, "Để cho bổn tướng tỉ thí đấu vật với một lão nô, ngươi, ngươi..."
"Chỉ là tiết mục góp vui để làm Hoàng Thượng cười nhiều hơn thôi, Phạm Thừa tướng không cần lo lắng nhiều." Ánh mắt Đoan Mộc Ly liếc nhìn Phạm Ninh lộ ra nguy hiểm cùng cực, "Ngươi nói sao, Hoàng Thượng?"
Giọng nam trầm thấp nặng nề đè trên đầu Đoan Mộc Nam, Đoan Mộc Nam xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, "Vậy...!Ủy khuất Thừa tướng rồi."
"Hoàng Thượng?!" Phạm Ninh quá sợ hãi.
Vẻ mặt của Đoan Mộc Nam cũng là bất đắc dĩ.
Chuyện lúc trước Phạm Ninh bắt tội nô của quý phủ Đoan Mộc Ly, tuy rằng Phạm Ninh che đậy rất kín kẽ, nhưng lời đồn thổi vẫn truyền tới trong cung, Đoan Mộc Nam tuổi còn nhỏ, phàm phải dựa vào Thừa tướng Phạm Ninh, nhưng lại không thể đắc tội Đoan Mộc Ly.
Nếu vào lúc này cố gắng cho Đoan Mộc Ly một chút nhân tình, có lẽ còn có thể làm dịu đi mối quan hệ thúc cháu cứng ngắc xa cách một chút.
Thấy Đoan Mộc Ly vẫy vẫy cổ tay với mình, Phạm Ninh ý thức được rằng hắn có nói cái gì nữa cũng vô dụng.
"Nếu...!Nếu Hoàng Thượng cũng nói như vậy, vậy cựu thần đành phải liều mình bồi quân tử..."
Phạm Ninh bước ra, nét mặt già nua khe rãnh ngang dọc thập phần khó coi.
"Tin rằng Phạm Thừa tướng nhất định sẽ không ném mặt mũi của người Nam Sở chúng ta, làm cho chúng ta phải thất vọng đâu."
Nghe câu này của Đoan Mộc Ly nhìn thì như đang khích lệ nhưng kì thực là lời nói tạo áp lực, Phạm Ninh hung tợn trợn trắng mắt liếc Đoan Mộc Ly một cái.
"Hừ!"
Bên cạnh, Dạ Ưng cùng Dạ Tựu liếc nhau, hai người đều ngầm hiểu trong lòng.
Xưa nay nghe nói Nam Sở tương tướng bất hòa, hiện giờ vừa thấy, quả thực là như vậy.
"Nếu đã là tiết mục góp vui, vậy nên làm cho tiết mục càng trở nên thú vị hơn một chút." Lúc này, Dạ Ưng lại mở miệng, vẻ mặt hào hứng, "Chúng ta lấy quy định ba ván thắng hai, người thắng có thể yêu cầu người thua làm cho mình một việc, các ngươi cảm thấy thế nào hả?"
"Được!"
Nghe xong lời Dạ Ưng nói, đám con cháu quý tộc giàu có của Nam Sở ngồi ở một bên vỗ bàn, "Nếu thua liền để hai huynh đệ các ngươi làm lừa cho chúng ta cưỡi! Ahahahahaha!"
"Vậy nếu như...!Hai huynh đệ bọn họ thắng, Nam Sở các ngươi sẽ cắt nhường lại năm thủ phủ và ba quận phía Bắc cho người Tháp Nhĩ chứ?"
Đột nhiên, thanh âm thanh lãnh đạm mạc truyền đến tai khách khứa đang ngồi, bao gồm cả mấy tên con cháu nhà giàu vừa mới cười to kia trong đó, sự chú ý của khách khứa xung quanh đều tập trung trên người của một người.
Người này mặc một thân y phục voan mỏng đỏ rực như lửa, mộc mạc trang nhã, mái tóc đen rũ xuống bả vai, vẻ bề ngoài có cảm giác vài phần ôn nhu lãnh diễm.
Bản thân hắn tự nhiên nhấp rượu trong chén, con ngươi đen thâm thúy nhìn chăm chú vào chất lỏng đỏ tươi như máu trong chén rượu.
"Ngươi là người nào? Dám cả gan khẩu xuất cuồng ngôn?!" Đám con cháu nhà giàu lập tức giận dữ.
Nhưng mà một số quý tộc Nam Sở lại chậm nửa nhịp mới phản ứng lại.
Đây nhìn như một trò chơi đấu vật, nhưng ở trước mặt sứ thần các quốc gia, quân không nói lời bông đùa, nếu người Tháp Nhĩ thật sự thắng mà yêu cầu Nam Sở bọn họ cắt đất đền tiền...
Mọi người ngẫm lại liền cảm thấy không rét mà run.
"Khoan đã, người này...!Không phải là Đại tướng quân của vong quốc Dao Quốc kia sao?"
"Là "Xích Diễm đại tướng quân" Triển Thiên Bạch?!"
"Đúng là Triển Thiên Bạch a...!Nhưng, nhưng mà không phải hắn..."
"Nghe nói hắn trở thành một tên phế nhân, còn bị Ly Vương gia mua về làm vật độc chiếm, vì sao lại ở chỗ này?"
Bọn quý tộc Nam Sở sửng sốt, một đám mắt to trừng mắt nhỏ.
Triển Thiên Bạch tháo bỏ khôi giáp, đám quan lớn Nam Sở cũng không quen thuộc, huống chi không ai có thể ngờ tới, Đoan Mộc Ly vậy mà lại mang một vị nam sủng tới tham dự yến hội sinh thần Hoàng đế.
Tiếng ri rầm nhỏ vụn của đám người Nam Sở truyền đến tai Dạ Ưng, hai mắt Dạ Ưng nhất thời trợn to, dùng ánh mắt tò mò phóng tới trên người Triển Thiên Bạch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...