"Qua đây ngồi đi, bổn vương sẽ không ăn thịt ngươi đâu."
Đoan Mộc Ly không đi ngủ, ngồi vào bàn vỗ nhẹ lên đùi mình.
Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mềm mại tựa vào trong vòng tay của Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly nhận thấy thân thể Tiểu Bạch không hề yếu ớt, ngược lại cơ bắp cân đối, rắn chắc.
Hắn nhướn mày, tò mò hỏi: "Ngươi lúc trước làm cái gì? Sao lại bị bán vào nơi này?"
"Hồi bẩm vương gia, nhà ta trước kia ở thôn Nam Minh, ngày thường cũng giúp cha làm việc nông gì đó, nhưng sau đó lại...!Đồng ruộng trong nhà đều bị quan binh tịch thu, cha cũng bị đánh chết, mẫu thân một mình lẻ loi hiu quạnh, ta muốn ra ngoài tìm một công việc để mẫu thân không cần lao khổ như vậy, kết quả cũng không biết như thế nào lại bị bán tới nơi này..."
Nói đến đây, Tiểu Bạch thương tâm khổ sở mà cúi đầu, lã chã chực khóc.
Đoan Mộc Ly cảm thấy Tiểu Bạch lớn lên nhu nhược đáng thương, nhịn không được sinh lòng thương hại.
"Nào, không nói những chuyện thương tâm đó nữa, đến bồi bổn vương uống rượu đi!"
"Vâng."
Trong phòng ánh nến leo lắt, mành rèm kiều diễm.
Uống hết ly này đến ly khác, Đoan Mộc Ly cảm thấy có chút say.
Đã sớm nghe nói Lệ thành Dao Quốc rượu ngon say lòng người, hắn hơi cong khóe môi, tự hỏi không biết bản thân đang say hoa tửu hay mỹ nhân.
Đôi mắt lạnh lẽo phủ một tầng hơi nước mờ mờ dịu đi một chút, Đoan Mộc Ly yên lặng nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, lại thấy ánh mắt của Tiểu Bạch tựa hồ lạnh lẽo như mùa đông, bình tĩnh vô cùng.
"Ngươi tửu lượng cũng tốt thật..." Hắn theo bản năng buột miệng thốt ra một câu, Tiểu Bạch hơi sửng sốt.
Tiểu Bạch nhìn về phía Đoan Mộc Ly, đôi mắt hoa đào ma mị, đuôi mắt mê người, "Vương gia say rồi sao? Vậy...!để Tiểu Bạch hầu hạ vương gia nghỉ ngơi đi!"
"Được thôi!" Đoan Mộc Ly đứng dậy, đi tới bên giường.
Đoan Mộc Ly thân là một quân nhân, chiến sĩ, cơ thể của Đoan Mộc Ly chi chít những vết sẹo nông và sâu, đối với quân nhân mà nói chính là những thành tích đáng tự hào.
Ánh mắt Tiểu Bạch trầm xuống, như thể đang che giấu nỗi lòng nặng trĩu sâu trong lòng mình.
"Hừ...! Tiểu Bạch, ngươi sao lại nhìn chằm chằm bổn vương như thế? Bổn vương đẹp vậy sao?" Đôi mắt sáng thâm thúy của Đoan Mộc Ly híp lại, nhoẻn miệng cười.
Khuôn mặt của Tiểu Bạch đỏ bừng.
Nhìn thấy Tiểu Bạch đỏ mặt, Đoan Mộc Ly mỉm cười thích thú, đôi con ngươi đen láy như đêm đen khó dò, trong men say nhuộm một màu nguy hiểm.
"Đừng sợ." Đoan Mộc Ly xoa đầu Tiểu Bạch.
Một người trong sạch có khí chất thoát tục như Tiểu Bạch quả thực không giống tiểu quan chút nào, Đoan Mộc Ly đối với Tiểu Bạch rất có lòng hiếu kỳ.
Tiểu Bạch cong vai, mi mắt khẽ cụp xuống, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, gật đầu.
"Yên tâm, bổn vương sẽ không làm xằng bậy đâu." Nắm lấy cổ tay của Tiểu Bạch, Đoan Mộc Ly nhận ra cổ tay của Tiểu Bạch rất mảnh mai, tựa hồ chỉ cần dùng lực một chút là sẽ đứt ra, ánh sáng nhu hòa chiếu vào trên người của Tiểu Bạch tạo cảm giác hắn dường như được bao bọc bởi một vòng tròn viền vàng.
"Vương gia..."
Tiếng thì thầm phiêu phiêu nỉ non như âm thanh của thiên đường, Đoan Mộc Ly cảm thấy đây là giọng nói hay nhất mà hắn từng nghe qua.
Như không dám đối mặt với Đoan Mộc Ly, Tiểu Bạch run rẩy nhắm mắt lại.
"Haha..." Tiếng cười khẽ phát ra từ sâu trong cổ họng, Đoan Mộc Ly đưa tay về phía cằm Tiểu Bạch, nhưng trước khi đầu ngón tay chạm vào Tiểu Bạch thì cánh tay đột nhiên rơi xuống.
Nhìn thấy nam nhân một khắc trước còn hứng thú bừng bừng cuối cùng cũng nhắm mắt, hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ sâu, Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nhút nhát cùng nịnh nọt trên mặt tựa như mặt nạ trong nháy mắt bị giật xuống, khí tức quanh người đều thay đổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...