"Ai?"
"Suỵt..."
Trong ánh mắt trừng lớn phản chiếu gương mặt của Huyền Ca, Huyền Ca giơ ngón tay trỏ đặt lên môi, nhìn rất cẩn trọng.
"Ai đấy?! Là Huyền Ca hả!" Chu Phượng dùng tay đẩy Huyền Ca ra, "Đừng dọa ta chứ!"
"Ta không muốn dọa ngươi, chẳng qua..." Huyền Ca rướn cổ nhìn Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch bên kia, "Ngươi hồi nãy là muốn làm gì? Không nên quấy rầy vương gia cùng Triển Thiên Bạch câu cá đâu!"
"Hừ!" Chu Phượng vừa nghe Huyền Ca nói lời này lập tức tỏ ý không vui, "Dựa vào cái gì mà ta không thể đi qua? Triển Thiên Bạch hắn tính là cái thá gì!"
"Chu Phượng..." Huyền Ca kéo cánh tay Chu Phượng, "Ngươi đừng kích động...!Vương gia còn đang nổi nóng, ngươi đã quên bị đại bản đánh lúc trước rồi à?"
"Ta..." Vừa nghe đến "Đại bản", Chu Phượng lập tức nghĩ tới mà sợ rụt cổ.
"Ngươi cũng không phải không biết vương gia ghét nhất bị người khác quấy rầy hắn câu cá, ngươi cứ đi đến như vậy, nhất định sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với vương gia."
"Vậy...!Ta nên làm gì bây giờ? Hiện tại vương gia cũng không đến Tàng Thư Các, cũng không đi ngang qua phòng củi, ta nguyên một ngày căn bản cũng không nhìn thấy mặt vương gia một lần..."
Chu Phượng càng nói càng ủy khuất, nước mắt trong suốt long lanh ở hốc mắt rưng rưng.
"Ấy, ngươi đừng khóc mà Chu Phượng..." Huyền Ca xoa xoa đầu Chu Phượng, an ủi nói: "Loại chuyện này không nên nóng vội...!Nếu không thì ngươi đi về trước đi!"
Nói xong, ánh mắt hắn rơi xuống bó hoa trên tay Chu Phượng.
"Đây là..."
"Đây là hoa chu phượng, cùng tên với ta.
Ta vốn định đem thứ này đưa cho vương gia." Chu Phượng nhìn đóa hoa cùng tên với mình mà bản thân đã tự tay hái, hai mắt cười cong thành hình bán nguyệt.
"A, đúng rồi!" Huyền Ca vỗ nhẹ tay một cái, "Ngươi có thể cắm hoa này vào bình hoa trong phòng vương gia! Vương gia kiến thức uyên thâm, chắc chắn biết đây là loài hoa gì, đến lúc đó có thể nhớ ngươi đã đến rồi."
"Chủ ý này rất hay!" Chu Phượng vui vẻ ra mặt, "Huyền Ca, ta trước kia còn cảm thấy ngươi ngốc nghếch, không ngờ ngươi lại rất thông minh nha!"
"Không, cũng không có gì!" Huyền Ca thẹn thùng che mặt.
"Ta đi đây, hahaha!" Chu Phượng cầm hoa trong tay, tâm tình vui vẻ rời khỏi.
Đợi cho Chu Phượng đi rồi, khóe môi nhếch lên của Huyền Ca rũ xuống, xoay người đi tới bên hồ.
Gió đã ngừng rồi.
Nhưng cây cỏ phía sau lại có động tĩnh, Đoan Mộc Ly quay đầu.
"Người nào?!"
"A!"
Huyền Ca nghiêng nghiên ngả ngả chạy từ trong bụi cây ra.
"Xin, xin lỗi vương gia..."
Huyền Ca phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Đoan Mộc Ly, cả người lạnh run, "Ta...!Ta không phải cố ý muốn quấy rầy vương gia câu cá, chỉ là tản bộ ở bên hồ, nhìn thấy vương gia và Triển Thiên Bạch đang thả câu nên muốn lén nhìn một chút..."
Đoan Mộc Ly từ trên cao nhìn xuống Huyền Ca, lạnh lùng nghiêm mặt hỏi: "Vì sao phải lén nhìn?"
"Bởi vì sợ quấy rầy nhã hứng của vương gia...!Ta kỳ thật cũng rất thích câu cá." Huyền Ca nho nhỏ nói thầm.
"Ồ?" Đoan Mộc Ly nhướng mày.
Giây tiếp theo, trên mặt Huyền Ca lộ ra nét tươi cười hưng phấn, "Oaaa, vương gia câu được thật nhiều cá nha! Có cá chép kim lân hồng, cá La Hán, cá địa đồ, cá hồng bảo...!Còn có cá khổng tước!"
"Hiểu biết của ngươi về cá thật đúng là phong phú, rất lợi hại nha!"
Thanh âm trong trẻo êm tai của Triển Thiên Bạch truyền đến tai Huyền Ca, Huyền Ca ngại ngùng cúi đầu, "Quá khen rồi, ta chỉ là từ nhỏ đi theo thúc bá đọc sách học tập, cho nên cũng biết một ít..."
Nói xong, Huyền Ca theo bản năng mi mắt giương lên, ánh mắt che che đậy đậy nhưng vẫn hướng lên trên người Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch nhìn ra được, so với được hắn khen ngợi, Huyền Ca càng hi vọng có thể nghe được lời khen ngợi của Đoan Mộc Ly.
Nhưng Đoan Mộc Ly lại mặt mày nghiêm nghị giống như khúc gỗ cứng ngắc, không nói một lời nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...