Thẩm Ngọc Lam hướng Phạm Ninh hành lễ, trên mặt tuy rằng vẫn tươi cười, nhưng lại là nụ cười gượng, tựa như mang một chiếc mặt nạ lâu ngày không thể tháo ra.
Nhìn Thẩm Ngọc Lam ngoan ngoãn ở trước người mình quỳ xuống, biểu cảm trên mặt Phạm Ninh càng thêm dữ tợn, đột nhiên nhấc chân đá Thẩm Ngọc Lam ngã lăn trên mặt đất.
Thẩm Ngọc Lam chịu đau đớn kêu lên một tiếng.
Sự thỏa mãn mang đến khi làm chuyện ngược đãi khiến cho Phạm Ninh phát nghiện.
Phạm Ninh là văn nhân, ngày thường lại còn là Thừa tướng hào quang ngút trời, về cơ bản rất ít tự mình động thủ đánh người.
Nhưng kỳ thật, hắn muốn đánh, đặc biệt là sau khi bị Đoan Mộc Ly làm cho tức điên.
"Đoan Mộc Ly cái tên khốn kiếp nhà ngươi! Đi chết cho bổn tướng! Đi chết đi!"
Miệng mắng Đoan Mộc Ly, Phạm Ninh ra sức đá Thẩm Ngọc Lam.
"Ỷ vào có mấy tên lính, ngươi tưởng rằng ngươi giỏi lắm à? Lúc bổn tướng hô mưa gọi gió ở trên triều đình, ngươi vẫn còn đang quấn tã kìa!"
Phạm Ninh một bên mắng Đoan Mộc Ly, một bên hành hung Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam cứ như vậy trở thành bao cát của Phạm Ninh, bị mắng không thể cãi, bị đánh không hoàn thủ, để mặc Phạm Ninh tùy ý tay đấm chân đá.
Phạm Ninh tuy rằng đã nhiều tuổi, nhưng quyền cước vẫn có lực, chỉ sau thời gian một chén trà nhỏ, Thẩm Ngọc Lam trừ mặt ra, còn lại toàn thân đều bị Phạm Ninh đánh đến bầm tím.
"Hộc...!Hộc...!Hộc..."
Phạm Ninh tàn nhẫn phát tiết một trận, kết quả mệt đến thở hồng hộc, nhưng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Thẩm Ngọc Lam nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, thật sự bất động như bao cát, lặng lẽ nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
Phạm Ninh dần khôi phục lý trí, đứng dậy sửa sang lại trường bào hỗn độn của mình một chút, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Ngọc Lam thì thấy y phục của Thẩm Ngọc Lam đã rách tả tơi.
"Thẩm lão bản, ngươi còn định nằm trên mặt đất bao lâu nữa?" Phạm Ninh cười lạnh, đi qua ngồi xuống trên giường.
Thẩm Ngọc Lam gắng chịu đựng cơn đau nhức khắp toàn thân, bò dậy quỳ trên mặt đất.
Phạm Ninh vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nhìn Thẩm Ngọc Lam từ trên xuống dưới đánh giá một phen.
Trải qua một trận bị đánh tàn nhẫn, Thẩm Ngọc Lam nhìn qua càng thêm chật vật bất kham, nhu nhược đáng thương, quỳ trước mặt hắn giống như một con búp bê sứ, đánh ngã một cái liền vỡ tan.
Rầm!
Cửa sổ đột nhiên bật mở, một bóng người thả người nhảy vọt vào trong.
"Hóa ra ngươi ở chỗ này, ta tìm ngươi lâu lắm rồi...!Ngươi là ai?"
Nam tử vừa đột nhiên xông vào thoạt nhìn tuổi còn trẻ, bộ dáng còn đang vị thành niên, mái tóc dài tết thành bím đuôi sam ở sau đầu, tùy ý mà vắt trên vai, y phục ngắn màu than chì bằng vải thô trông không đáng tiền.
Tuy vậy, trên người hắn lại toát lên sự tự tin cùng ngạo khí trời sinh vốn có, một tay chống nạnh, vẻ mặt không sợ trời không sợ đất.
Cặp mắt màu hổ phách chính trực nhìn chằm chằm Phạm Ninh, càng nhìn ánh mắt càng lộ rõ vẻ hung hiểm.
"Ta hỏi ngươi đấy, ngươi là ai?" Nam tử trẻ tuổi nói chuyện với Phạm Ninh không chút khách khí.
"Ngươi, ngươi...!Ngươi là người nào?!"
Chuyện tốt bị quấy rầy, Phạm Ninh hất râu trừng mắt.
"Làm ơn đấy ông già, là ta hỏi ngươi trước cơ mà?" Người trẻ tuổi kia lơ đãng nhìn về phía Thẩm Ngọc Lam chỉ mặc mỗi trung y, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
"Thẩm Ngọc Lam...." Một bước lớn liền vọt tới bên cạnh Thẩm Ngọc Lam, hắn cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người Thẩm Ngọc Lam, "Có phải lão già này cưỡng ép ngươi không? Có muốn ta giúp ngươi giết hắn hay không?"
"Ngươi to gan!" Phạm Ninh gầm lên giận dữ, "Bổn tướng chính là Thừa tướng đương triều, ngươi đứa con nít miệng còn hôi sữa đúng là to gan lớn mật!"
"Cái gì cơ? Hóa ra là Thừa tướng Nam Sở à..." Nam tử nọ nhún nhún vai, chẳng hề để ý nói: "Vậy nếu ta đây giết chết lão Thừa tướng già đầu còn không đứng đắn như ngươi cũng coi như là tạo phúc cho bá tánh Nam Sở đấy nhỉ!"
"Doãn Mạch!" Thẩm Ngọc Lam nhịn không được quát một tiếng, bắt lấy cánh tay Doãn Mạch ra sức lắc đầu.
"Đừng lo đừng lo, ta giết người rất nhanh gọn, sẽ không làm dơ nơi này của ngươi."
"Lớn mật cuồng đồ!!" Phạm Ninh gầm lên giận dữ, "Người đâu— Mau tới đây!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...