Minh Trạm ngã bệnh một trận.
Phượng Cảnh Nam bởi vì bị Minh Trạm vài lần chỉ trích bất công, thậm chí ngay cả thuộc hạ như Chu Tử Chính, Phạm Văn Chu, Phùng Sơn Tư đều uyển chuyển khuyên Phượng Cảnh Nam phải quan tâm nhiều đến tứ công tử một chút, Phượng Cảnh Nam cũng muốn ổn định sự đoàn kết của các nhi tử cho nên ở mặt ngoài cũng không dám tiếp tục bạc đãi Minh Trạm.
Nghe người hậu bẩm báo tứ công tử đã tỉnh, Phượng Cảnh Nam liền tạm thời buông công vụ, đi đến viện của Minh Trạm để thăm bệnh.
Ngày hôm qua Minh Trạm bị Ngụy Ninh hù dọa thiếu chút nữa đã lên cơn đau tim, hôm nay đầu óc đã minh mẫn trở lại, thật sự cảm thấy ngượng ngùng vì phản ứng của mình. Cái tên Ngụy Ninh này đôi khi thành công cũng là vì quá khôn khéo, đôi khi thất bại cũng là vì quá khôn khéo.
Hơn nữa nay Phượng Cảnh Kiền đã kiêng kị Ngụy Ninh, Ngụy Ninh phải biểu hiện xa cách với các vị hoàng tử, đương nhiên nếu ai ở lập trường của Ngụy Ninh thì cũng không dám sinh tư tâm đối với việc lập ngôi.
Phượng Cảnh Kiền đề phòng Ngụy gia, cũng cho Ngụy gia thể diện rất lớn, tất cả nữ nhi mang huyết thống của Ngụy gia đều bị gả vào hoàng thất. Chỉ cần Ngụy Ninh không loạn trí thì hắn sẽ vẫn bảo trì vị trí trung lập.
Đối với Minh Trạm mà nói thì đây là một thái độ rất tốt, cho nên, nếu không tất yếu thì hắn cũng sẽ không đắc tội Ngụy Ninh, đương nhiên có thể mượn sức là tốt nhất, cho nên hắn mới có thể thuyết phục Phượng Cảnh Nam để Ngụy Ninh ở lại Trấn Nam Vương phủ.
Thật vất vả mới bảo trì quan hệ với Ngụy Ninh, kết quả là vì chính mình đa nghi cho nên mới đạp đổ tất cả, ai sẽ thích một người cứ nghi ngờ mình như thế? Ngụy Ninh lại rất khôn khéo, chỉ cần một chút tơ nhện mã tích thì người này vẫn có thể nhìn ra manh mối. Hắn thật sự là sốt đến hồ đồ nên mới nghi ngờ Ngụy Ninh hạ độc dược với hắn. (mã tích = dấu chân ruồi)
Mỗi khi nghĩ như vậy thì Minh Trạm lại hận không thể đem đầu chui xuống hố cát, không có mặt mũi để gặp người ta.
Quan hệ trước kia cũng đều trở nên vô dụng.
Thân thể của Minh Trạm đã tốt lắm, đầu óc minh mẫn, lập tức bắt đầu đền bù cho sự kiện phán đoán hồ đồ khi ngã bệnh, bưng trà rót nước lấy lòng Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh vừa ngắm nghía chiếc ấm tử sa có khắc hoa văn rất khả ái ở trên tay, trong lòng cảm thấy buồn cười, tiểu tử này đang lấy lòng mình đây, kỳ thật Ngụy Ninh cũng chẳng cảm thấy gì, hắn có thể lý giải tâm lý của Minh Trạm, hắn cũng không phải người dễ tin kẻ khác, cho dù hiện tại nếu bảo rằng hắn tin tưởng Minh Trạm thì hoàn toàn cũng chỉ là vui đùa mà thôi. (tử sa = 1 loại đất sét)
Minh Trạm nghi ngờ hắn cho nên làm cho hắn không quá thoải mái, chẳng qua đây cũng chỉ là phản ứng rất bình thường, hắn dọa Minh Trạm đến phát bệnh, xem như đã báo thù, cũng không cần bận tâm nữa. Với lại, người ta càng để ý thì sẽ càng lộ ra sơ hở, tỷ như quan hệ của Minh Trạm và Phượng Cảnh Nam còn ác liệt hơn so với bề ngoài, cho nên mới không có cảm giác an toàn như thế.
Ngụy Ninh đương nhiên rất tán thưởng Minh Trạm, cho nên mấy năm ở đế đô, hắn đều hết sức chiếu cố Minh Trạm, đây là một loại đầu tư chính trị đã vượt quá mức bình thường, cũng là một loại hảo cảm khi thấu hiểu lẫn nhau, bất quá chuyện này cũng không gây trở ngại đối với việc đánh giá chuẩn xác đối tượng mà mình đầu tư. Như thế mới giải thích được hành động cực lực vãn hồi quan hệ của Minh Trạm, Ngụy Ninh cẩn thận ngắm nghía ấm tử sa ở trong tay, cười nói, “Màu nâu trầm, như sắt thép cổ kim, bề ngoài trang nghiêm. Thứ tốt, thật sự là thứ tốt. Ta nhớ biểu ca cũng có một bộ.”
Minh Trạm chỉ chỉ Ngụy Ninh, viết nói, “Đây là ta đưa tặng ngươi, A Ninh.” Lại bổ sung thêm hai chữ, “Nhận đi.”
Ngụy Ninh cười cười, buông ấm tử sa lịch sự tao nhã có phong cách cổ xưa xuống, “Không sao đâu, người giống như các ngươi thì khó tránh khỏi sẽ đa nghi một chút.”
Người giống như các ngươi. Là loại người nào?
Trong lòng của Minh Trạm không quá thoải mái, cau mày cau mũi, viết nói, “Người giống như chúng ta là loại người nào?”
Mí mắt của Ngụy Ninh lật lên, từ trên nhìn xuống Minh Trạm, nở nụ cười rồi đổi đề tài, “Hiện tại ngươi nói thử xem, tình hình ở đế đô thế nào? Vụ án kia đã phá xong hay chưa?”
“Làm sao có thể?” Vừa ra tay đã giết chết tiểu Quận quân của phủ công chúa, sau đó làm cho người ta tra ra chuyện này có thể liên lụy đến nhị hoàng tử, vụ án này không dễ dàng chấm dứt đâu.
Ngụy Ninh định nói gì thì chợt nghe Hà Ngọc vui vẻ chạy đến bẩm báo: Vương gia đến.
Ngụy Ninh và Minh Trạm cùng đứng dậy nghênh đón, sắc mặt của Phượng Cảnh Nam vừa nhu hòa vừa ấm áp, khoát tay nói, “Người trong nhà không cần giữ lễ tiết, ngồi đi.”
Ngụy Ninh pha trà, cho đặt một chiếc bàn nhỏ ở trong đình viện, đun nước suối để pha trà mới, Phượng Cảnh Nam đi ủng, ngồi xuống ở vị trí chủ vị kế bên Minh Trạm, nghiêng người nhìn Minh Trạm một chút, ôn hòa lên tiếng, “Nghe nói ngươi ngã bệnh, hiện tại khỏe chưa?”
Chờ ngươi đến xem thì mộ phần của lão tử đã mọc đầy cỏ dại rồi, Minh Trạm cực lực khắc chế cảm xúc muốn bĩu môi khinh thường, gật gật đầu.
Ngụy Ninh cười nói, “Biểu ca không cần lo lắng, Minh Trạm không còn gì đáng ngại, đang phát triển hầu kết thôi, mấy ngày vừa rồi ăn nhiều món mặn cho nên hơi nóng một chút, bởi vậy mới phát sốt.”
Phượng Cảnh Nam gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Minh Trạm rất khinh bỉ khi Phượng Cảnh Nam không hề có thành ý đến thăm, ngay cả Ngụy Ninh chỉ đối xử mặt ngoài với hắn mà còn có thể chăm sóc hắn cả đêm, Phượng Cảnh Nam ở ngay tại Trấn Nam Vương phủ, nếu nói không biết chuyện hắn ngã bệnh thì có chết Minh Trạm cũng không tin, ngay cả việc phái tiểu thái giám đến hỏi thăm hắn một tiếng cũng không có, nay lại đến đây vuốt đuôi để làm cái quái gì.
Minh Trạm thản nhiên ngồi, dù sao hắn chỉ là một kẻ câm, không nói lời nào cũng là chuyện bình thường. Ngụy Ninh cũng không muốn bầu không khí quá mức giằng co, cười nói, “Nhớ năm đó khi ta học bài ngã bệnh, muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày mà cũng bị biểu ca nhất quyết bắt đứng dậy đến thư phòng. Nay đến phiên nhi tử của mình, quả nhiên liền mềm lòng.”
Ngụy Ninh đương nhiên không phải đang ghen tỵ, hắn chỉ muốn làm dịu bầu không khí quỷ dị giữa phụ tử hai người, Phượng Cảnh Nam vừa thấy sắc mặt như đòi nợ của Minh Trạm thì liền biết Minh Trạm đang nôn nóng đợi hắn bắt thang bước xuống, thấy Ngụy Ninh đưa đến cái thang, hắn liền đi xuống trước, cười nói, “Ngươi vẫn nhớ à. Khổ trước sướng sau mà.” Hắn có thể đến thăm Minh Trạm đã là nể mặt Minh Trạm rồi, tiểu tử này lại không biết điều, Phượng Cảnh Nam cũng mặc kệ, chỉ nói chuyện với Ngụy Ninh.
Bị kẹp ở giữa hai phụ tử, Ngụy Ninh thật ra cũng không cảm thấy gì. Đáng tiếc hai người này cũng không dễ sống chung, e rằng đến cuối cùng cũng không ai chịu lấy lòng ai, Ngụy Ninh cười nói, “Đã lâu không được thỉnh giáo kỳ nghệ của biểu ca, không bằng ta cùng biểu ca so tài thử xem.”
Người hầu dọn trà cụ xuống, thay bằng một bàn cờ, quân cờ trắng đen bằng thủy tinh được đặt trong chiếc bát tròn có phong cách cổ xưa.
Ngụy Ninh cầm cờ đen, hắn ngồi thẳng tắp, y mệ dài mỏng bằng lụa nhẹ nhàng phất phơ, hắn có một đôi tay trắn ngần cực kỳ đẹp mắt, đầu ngón tay ửng hồng kẹp lấy quân cờ đen, nhàn nhã đặt xuống bàn cờ.
Đương nhiên Ngụy Ninh cũng không thoải mái như vẻ ngoài của mình, kỳ nghệ của Phượng Cảnh Nam không kém, không phải là ai cũng có thể dễ dàng muốn thắng thì thắng.
Phượng Cảnh Nam thật ra lại chẳng bận tâm, tư thái rất thảnh thơi, trong tay cầm lấy một quân cờ trắng, đến phiên hắn thì liền tiếp tục đặt xuống. Tướng mạo của Phượng Cảnh Nam không thanh tú như Ngụy Ninh, nhưng vì cao cao tại thượng đã nhiều năm nên luôn mang trên mình khí phách ung dung, nhìn….cũng ra dáng lắm.
Minh Trạm không khỏi trợn trắng mắt, ông trời đúng là bị mù mà, tự dưng lại đem tướng mạo tốt đẹp như vậy trao cho cái tên chết tiệt này, trong khi người lương thiện như hắn lại chỉ có nét đẹp nội tâm là đáng giá thôi.
Ngụy Ninh và Phượng Cảnh Nam cũng không phải muốn phân cao thấp gì, đương nhiên cũng không bày ra ván cờ tinh vi, không bao lâu, nước cờ của Ngụy Ninh kém một chút, thua ba quân cờ, Phượng Cảnh Nam liếc mắt nhìn Ngụy Ninh một cái rồi chỉ vào quân cờ đen nằm ở góc đối diện, “Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn. Góc này của ngươi đáng lý nên sớm bỏ đi mà chọn vị trí khác quan trọng hơn. Cho dù giành lấy góc này thì cuối cùng cũng thua toàn cục, chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao?” (Đương đoạn bất đoạn phản thụ kỳ loạn = không do dự quyết đoán sẽ sinh ra hậu hoạn)
Ngụy Ninh cười nói, “Góc này dựng nên đã lâu, tùy tiện bỏ đi thì cũng hơi luyến tiếc.”
Phượng Cảnh Nam thản nhiên, “Minh Trạm đến chơi với ta một ván xem sao.”
Minh Trạm xua tay, ý bảo chính mình tự biết lượng sức.
“Nếu không thì ta sẽ dạy cho ngươi.” Phượng Cảnh Nam chỉa chỉa bàn cờ, “Tách quân cờ ra trước đã.”
Minh Trạm nhìn người hầu bên cạnh Phượng Cảnh Nam rồi nhìn xuống bàn cờ, ý tứ rất rõ ràng, bảo người hầu của Phượng Cảnh Nam làm. Phượng Cảnh Nam cũng không giận, lặp lại một cách rõ ràng, “Ta bảo là ngươi tách cờ.”
Minh Trạm rất nhanh tay, leng keng thùng thùng liền phân chia hoàn tất, làm ra tư thế thỉnh, Phượng Cảnh Nam hỏi, “Đoán cờ?”
Minh Trạm lắc đầu, ngông nghênh thỉnh Phượng Cảnh Nam đi trước, Minh Trạm rất biết mình biết ta, kỳ nghệ của hắn còn chưa bằng Ngụy Ninh, nếu Ngụy Ninh đã không có thực lực bảo toàn thế cờ thì nhất định hắn có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp Phượng Cảnh Nam, nếu sớm muộn gì cũng thua thì chi bằng phải thắng ở khí thế trước đã.
Phượng Cảnh Nam nhếch môi, mang theo ẩn ý mà liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, “Đây là lần đầu tiên có người nhường ta.”
Minh Trạm ngồi trên ghế, thoải mái vặn vẹo thắt lưng, lại vươn ra ba ngón tay béo ú, hất cằm lên: Cho ngươi ba quân cờ.
Ngụy Ninh mở ra cây quạt vẽ tranh sơn thủy để che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hồ ly đang liếc lên liếc xuống, thầm nghĩ, tiểu tử này lại muốn chơi khăm. Người khác không biết chứ hắn thì rất rõ thực lực của Minh Trạm.
Phượng Cảnh Nam gật đầu, “Hảo.” Hạ xuống một quân cờ.
Minh Trạm hoàn toàn bắt chước phong cách vừa rồi của Phượng Cảnh Nam, cầm lấy ba đến năm quân cờ thủy tinh màu trắng để ngắm nghía trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng lại hờ hững liếc nhìn bàn cờ, tiếp theo lại tùy ý hạ một quân cờ, tùy tiện nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn hoa thơm gió mát trong đình viện.
Quá giống, quả thật là y như phiên bản, Ngụy Ninh thiếu chút nữa đã phì cười.
Phượng Cảnh Nam không so đo với Minh Trạm, lại liếc mắt nhìn bộ ấm trà tử sa đặt trên bàn, thản nhiên nói, “Tử Mẫn, nghe nói Minh Trạm tặng cho ngươi bộ tử sa, chính là thứ này sao?”
“Dạ.”
Phượng Cảnh Nam nhìn thấy đôi mắt phòng bị của Minh Trạm thì liền cười nói, “Bộ này xem như cũng không tệ. Tuy là hàng nhái nhưng cũng là một vật phẩm thượng đẳng.”
Ngụy Ninh cười nói, “Nay làm sao có thể nhìn thấy chính phẩm Cung Xuân Hồ được nữa, nhưng nếu biểu ca có thì sẽ giấu như bảo bối, người bình thường chắc sẽ không được xem.”
“Hôm nay cho các ngươi mở rộng tầm mắt.”
Người hầu cực kỳ nhanh nhẹn, không bao lâu liền mang ra một bộ tử sa Cung Xuân Hồ mà Phượng Cảnh Nam rất trân quý đến đây, Phượng Cảnh Nam tùy ý đặt xuống một quân cờ, Ngụy Ninh đem hai món trân phẩm đặt kế bên nhau, nhất thời cao thấp liền phân biệt rõ ràng.
Món mà Minh Trạm tặng cho Ngụy Ninh là Minh Trạm tìm thấy ở chỗ của Vệ vương phi, hàng nhái Cung Xuân Hồ, màu sắc lịch sự tao nhã, đường nét cũng rất trơn tru, tạo hình thanh tú, tùy tiện lấy ra cũng có thể đem lại mấy ngàn lượng bạc, vẫn là có giá không thấp.
Nhưng mà Phượng Cảnh Nam vừa lấy ra vật trân quý của mình thì nhất thời liền làm cho người ta cảm thấy màu sắc trên bộ tử sa của Minh Trạm không đủ nhã nhặn, đường nét lại không tinh xảo, chỉnh thể thật sự rất thô kệch.
Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Minh Trạm cắn môi, dùng sức đặt quân cờ xuống bàn. (núi này cao còn có núi khác cao hơn)
Phượng Cảnh Nam kẹp một quân cờ mà mỉm cười, sung sướng nói, “Minh Trạm, hàng nhái chính là hàng nhái, cho dù có nhái thì cũng chỉ là bề ngoài, không có được cái thần của nó. Ngày thường nhìn không ra, nhưng chỉ cần so với hàng thật thì liền nhận ra ngay, có phải hay không?”
Minh Trạm biết Phượng Cảnh Nam đang châm chọc việc hắn bắt chước người này, trong lòng rất tức giận, mặt dần dần đỏ lên, Phượng Cảnh Nam cười nói, “Công phu chịu đựng vẫn chưa đủ.”
Minh Trạm vươn đầu ngón tay dừng trong lòng bàn tay của Phượng Cảnh Nam, “Không bằng cược một phen?”
“Đồ của ngươi kém hơn của ta.” Ánh mắt của Phượng Cảnh Nam dừng trên bộ tử sa dỏm của Minh Trạm, tuy rằng hắn thật sự nhìn không ra ưu thế của Minh Trạm trên ván cờ, đương nhiên hắn cũng hơi tức giận vì thái độ lúc trước của Minh Trạm cho nên cố ý gây khó xử.
Minh Trạm cười rồi viết nói, “Phụ vương sợ thua?”
Dùng cả phép khích tướng, nhưng Phượng Cảnh Nam cũng không kích động, cười nói, “Ta thắng một món đồ dỏm thì có ích lợi gì.”
“Ta bại bởi một món đồ thật thì mới có sĩ diện một chút.” Minh Trạm không thích lấy lòng Phượng Cảnh Nam, nhưng lúc cần thiết thì sẽ nịnh hót làm cho toàn thân của Phượng Cảnh Nam đều thư thái khoái hoạt.
Hóa ra nhi tử nịnh hót quả nhiên không giống người thường, Phượng Cảnh Nam giống như ăn nhân sâm, vô cùng hưởng thụ, lười biếng cười khẽ ra tiếng, tùy tiện nói, “Tốt. Ngươi thắng thì món này là của ngươi.”
Ánh mắt của Minh Trạm đột nhiên thay đổi, mang theo một chút xảo quyệt, trở tay đặt xuống một quân cờ, đây là nước cờ vẽ thành hình rồng, quân cờ trắng được đặt xuống tán loạn, nháy mắt gắn bó thành một con rồng lớn. Ngụy Ninh khẽ khép lại cây quạt, đập vào lòng bàn tay, tán thưởng, “Tuyệt diệu!”
Phượng Cảm Nam nghiêm túc liếc nhìn Minh Trạm, xem ra tiểu tử này có chuẩn bị, liền thu hồi tâm tư khinh thường, cẩn thận hạ cờ.
Nước cờ của Minh Trạm lộ ra sát khí tung hoành, hùng hổ hung hăng. Phượng Cảnh Nam vẫn là phòng chặt tiến chắc, không hề kích động, Phượng Cảnh Nam không phải là người dễ bị lừa gạt, mặc dù nước cờ của Minh Trạm hung hãn nhưng dần dần vẫn mất thế cục, Phượng Cảnh Nam ngồi cực ổn.
Cho đến buổi trưa khi dùng ngọ thiện thì ván cờ này mới xem như chấm dứt.
Ngụy Ninh đếm cờ, Minh Trạm thua hai quân.
Minh Trạm vươn ba ngón tay, vẻ mặt gian trá, ta không nói là cho ngươi ba quân cờ nha, ta đã chấp ngươi đi trước, ngươi không biết ngượng mà còn đòi ta cho ba quân cờ nữa sao, ý của ta là ta chấp ngươi, ngươi phải cho ta ba quân cờ.
Đương nhiên kỹ thuật của Minh Trạm còn lâu mới bằng Phượng Cảnh Nam, hắn muốn thắng thì phải bày mưu trước. Đầu tiên là yếu thế, làm cho Phượng Cảnh Nam yên tâm, sau đó là làm ra thái độ thẹn quá hóa giận, càng làm cho Phượng Cảnh Nam nghĩ rằng hắn còn trẻ bốc đồng, như thế, với vài nước cờ của hắn cùng với quỷ kế nho nhỏ thì mới có thể thắng được Phượng Cảnh Nam.
Lúc này Phượng Cảnh Nam cũng hoàn toàn hiểu được mưu tính của Minh Trạm, đầu tiên Minh Trạm cố ý bắt chước hành động của hắn, tung quân cờ lung tung nhưng thật chất đã âm thầm bày binh bố trận, sau khi bị châm chọc thì cố tình bày ra vẻ mặt xấu hổ ảo não, đưa ra việc đánh cược, nếu thắng sẽ được tử sa Cung Xuân hồ hàng thật, như thế lúc trước hắn trào phúng tên tiểu tử này lại hóa ra là đang thành toàn cho đối phương.
Còn có chuyện ba quân cờ, với sự kiêu ngạo của hắn, từ ban đầu Minh Trạm đã chấp hắn đi trước, nay làm sao có thể so đo chuyện ba quân cờ cho được. Một bộ tử sa là thứ yếu, thể diện mới là quan trọng.
Phượng Cảnh Nam cười ha ha, “Thôi, thưởng cho ngươi cũng được.”
Sự việc đã đến đây, theo kế hoạch ban đầu của Minh Trạm là sẽ đập nát bộ tử sa kia ở ngay trước mặt Phượng Cảnh Nam, đập chết vẻ kênh kiệu của Phượng Cảnh Nam. Nhưng không biết vì sao lại như thế này, quả nhiên đúng như lời của Phượng Cảnh Nam, hàng thật đúng là hàng thật nha, xem đường nét này, xem tạo hình này, xem màu sắc này, tất cả đều lộ ra một chữ thật.
Minh Trạm làm sao nỡ lòng nào đập nát cho được, hoan hỉ vui mừng ôm đi.
……..
P/S: bé Trạm tham một cách đáng yêu ^o^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...