Yến hội của Ngụy thái hậu chấm dứt bằng một trận hỗn loạn, Minh Trạm nâng lên ly vàng, rượu ngon vừa chạm vào môi thì sắc mặt đại biến, phun ra 400cc máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi, khiến tất cả nhân sĩ tham gia yến hội đều bị dọa tiêu tan hồn phách.
Hà Ngọc Phương Thanh chạy đến khóc la thảm thiết, trong miệng không ngừng gọi thế tử, tình cảnh thê lương đến mức nào thì không cần nói ra cũng biết. Ngụy thái hậu suýt nữa cũng ngất xỉu theo Minh Trạm, chuyện này, chuyện này, bà ta thật sự là oan muốn chết mà.
Kỳ thật không chỉ một mình Ngụy thái hậu khiếp sợ, mà người nào đó càng khiếp sợ hơn, lão tử còn chưa xuất thủ mà, vì sao ngươi lại lăn đùng ra như thế?! Chẳng lẽ là lão thiên gia sáng mắt, trừ đi mối họa này!
Chưa ăn uống gì thì các ngự y đã vây quanh Minh Trạm mà liên tục bận rộn, cuối cùng cứu tỉnh được người, sắc mặt của Minh Trạm tái nhợt, trên môi có một chút máu tươi đỏ thẫm, nhắm mắt lại rồi nói, “Hồi phủ.”
Lúc này cho dù thế nào thì cũng không thể để cho Minh Trạm trở về, Ngụy thái hậu không thể không dịu giọng, “Hảo hài tử, người vừa gặp nạn, cứ ở lại trong cung dưỡng bệnh đi. Ai gia nhất định sẽ tra cho ra chuyện này, hảo hảo công đạo với ngươi!” Nói xong còn rơi vài giọt nước mắt cá sấu.
“Ở trong này ta cảm thấy rất bất an.” Minh Trạm nhướng mí mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngụy thái hậu, “Ta nên trở về chờ tin tức tốt từ Thái hậu thì vẫn hơn.”
“Như vậy….là ý gì, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ai gia ư?” Ngụy thái hậu nói xong, nước mắt lã chã rơi xuống.
Một đám người liền tiến lên khuyên nhủ Minh Trạm, nói lời tốt đẹp.
Minh Trạm vẫn xuất cung trên lưng của thị vệ, bướng bỉnh hồi phủ.
Trở về phủ lại là một trận náo động.
Thật vất vả mới thanh tĩnh, Minh Trạm nâng tách trà súc miệng, Phương Thanh đang cầm một ống nhổ, cho đến khi súc hết ba bình nước thì Minh Trạm mới cảm thấy dễ chịu đôi chút. Hà Ngọc bưng một cái đĩa đựng mứt quả mơ, khuyên nhủ, “Điện hạ ngậm một miếng để khử mùi trong miệng.”
Minh Trạm nhặt một miếng rồi bỏ vào miệng nhai chộp chẹp, sau đó là quay sang xử Lê Băng, “Đây là huyết gì vậy?”
“Lúc đầu định dùng huyết gà, sau đó thấy huyết gà quá tanh, liền đổi sang huyết người.” Câu trả lời của Lê Băng thiếu chút nữa đã làm cho Minh Trạm phun ra một ngụm máu tươi, hắn chỉ vào Lê Băng, vẻ mặt không dám tin, “Người, huyết người?”
“Cũng không quá nhiều, tùy tiện châm một chút là có huyết thôi.” Lê Băng không cảm thấy có gì to tát, đây là màn diễn ở Từ Ninh cung, cũng đừng hòng xem mọi người trong cung là kẻ ngốc, dùng huyết gà huyết chó thì e rằng mùi quá tanh, sợ rằng có một hai cái mũi thính sẽ làm lộ sơ hở, đương nhiên phải dùng huyết người.
Minh Trạm hỏi một cách lo lắng, “Là huyết của nam nhân hay nữ nhân vậy?”
“Nữ nhân.”
Lúc này Minh Trạm mới có chút yên tâm, “Là dân thường hay là làng chơi?”
“Là một nữ mật thám của thần, xin điện hạ yên tâm, thân thể của người này khỏe mạnh, tuyệt đối không thành vấn đề.” Lê Băng vội vàng trấn an Minh Trạm.
“Tìm người nghiên cứu làm cách nào khiến huyết gà bớt tanh một chút, chờ thành công thì sau này dùng huyết gà đi.” Minh Trạm lại nói, “Cho nữ mật thám kia thêm nửa năm lương bổng để dưỡng sức.”
Lê Băng đương nhiên lĩnh mệnh, bất quá hắn phải công nhận Minh Trạm giả vờ thật là giống, từ trong cung nâng ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhỏ vừa lạnh như băng lại phẫn nộ lại vô lực kèm theo những tơ máu, nếu không phải hắn biết trước sự tình thì nhất định cũng đã bị lừa gạt rồi.
Cùng Minh Trạm thảo luận vấn đề thay đổi huyết gà một lúc, Lê Băng cân nhắc không biết có nên thỉnh Minh Trạm dạy đám mật thám của mình một khóa chuyên môn về cách giả chết như thế nào hay không.
Ngày hôm sau Minh Trạm chợt nghe nói phượng thể của Thái hậu nương nương bị kiệt quệ, hắn hừ một tiếng, cũng nằm trên giường không đứng dậy, tung tin ra ngoài rằng chính mình hồi phủ hôn mê, sinh tử khó liệu.
Đế đô lại hỗn loạn một trận, đám mệnh phụ vội vàng đi Từ Ninh cung thăm bệnh, các nam nhân đến Trấn Nam Vương phủ hỏi thăm thương thế của Minh Trạm. Mặc dù Trấn Nam Vương không ở nhưng thế tử lại xảy ra sai lầm, như vậy cũng không dễ dàng công đạo cho lắm! Huống chi mẫu thân của thế tử, tỷ tỷ của thế tử đều ở Vân Nam, nắm giữ hơn mười vạn đại quân, ngươi cùng người ta nói rằng thế tử ở Từ Ninh cung uống rượu trúng độc, người ta muốn tin cũng tin không được!
Nhưng thật ra huynh đệ Minh Lễ lại có chuyện để làm, ba người thay phiên nhau xoay vòng vòng chiếu cố tiếp khách.
Minh Trạm chỉ ru rú trong phòng để dưỡng thương, một mực không muốn gặp ai. Đương nhiên thế tử điện hạ đang hôn mê vì trọng thương vẫn sợ nhất là bị quấy rầy.
Chỉ là có vài người không thể không gặp.
Minh Diễm nhận được tin thì suýt nữa đã ngất xỉu, sáng ngày hôm sau liền đến đây từ rất sớm, trên mặt của Minh Trạm bôi nửa bát tro, nhắm mắt lại, bộ dáng quỷ không hay thần không biết. Đầu tiên Minh Diễm tỉ mỉ hỏi chuyện ở Từ Ninh cung, lúc ấy chuẩn bị xử lý Hà Ngọc và Phương Thanh, “Các ngươi đi theo Minh Trạm đúng không, vì sao các ngươi không bị gì mà Minh Trạm lại bị thương đến mức này! Nô tài như vậy tuyệt đối không thể giữ lại…Trước tiên đánh mỗi người hai mươi trượng đã.”
Hà Ngọc và Phương Thanh thật sự là tai bay vạ gió, quỳ xuống đất, chưa kịp nói ba câu thì Minh Trạm đã ngồi dậy, kéo lấy y mệ của Minh Diễm khiến Minh Diễm bị dọa mất cả hồn.
“Giả vờ, ta giả vờ.” Minh Trạm nhanh tay lẹ mắt bụm miệng của Minh Diễm, nháy mắt một cái, người trong phòng đều lui ra.
Minh Diễm không biết là giận hay là vì lo lắng uổng công cả đêm, nước mắt cũng rơi xuống, đấm Minh Trạm hai cái, vừa khóc vừa nói, “Ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Minh Trạm bồi thường bằng cả một tràng lời hay, dặn đi dặn lại Minh Diễm, “Tỷ đừng nói với người ta, thậm chí cũng không thể lộ ra nửa câu với tỷ phu. Với lại, còn có việc cần phải làm phiền đại tỷ?”
Minh Diễm nhịn không được mà chế nhạo một câu, “Ừ, nếu không thì ngươi cũng không thể mở mắt ra đúng không?”
“Ta cũng không còn cách nào khác.” Với độ dày da mặt của Minh Trạm thì đương nhiên sẽ không để trong lòng câu chế nhạo này của Minh Diễm, “Đại tỷ đến đây thì e rằng Minh Nhã và Minh Phỉ cũng sẽ đến đây, còn đám nữ quyến cô dì linh tinh khác nữa, đại tỷ ở ngay trong phủ này vài ngày đi, để ngăn bọn họ lại.”
Minh Diễm không biết rõ Minh Trạm rốt cục muốn làm gì, nhưng nàng cũng không có hứng thú đối với chuyện này, chỉ cần Minh Trạm không sao thì nàng đã an tâm, gật đầu đồng ý, nhắc nhở Minh Trạm một câu, “Ngươi nên nói thật với mẫu thân, bằng không mẫu thân sẽ lo lắng cho ngươi lắm.”
“Ta biết rồi.”
Minh Diễm quả thật có khả năng, Minh Nhã lo lắng vội vàng đến đây, bị nàng khuyên giải trấn an rồi phái người đưa Minh Nhã trở về.
Nhưng Minh Phỉ thì không dễ ứng phó như vậy, chết sống cũng đòi đi nhìn Minh Trạm một cái, Minh Diễm nói, “Tam muội, tứ đệ vẫn còn đang dưỡng thương. Thái y dặn dò, nội trong hai mươi trượng không được nghe thấy tiếng người. Tam muội đến đây đã chứng tỏ tình cảm huynh đệ tỷ muội, đợi tứ đệ tỉnh dậy thì cũng sẽ biết tấm chân tình của tam muội thôi.”
Minh Phỉ mặc nguyên bộ kim tú, trên đầu cài trâm hồng ngọc, khuyên tai lấp lánh hai viên hồng ngọc đỏ rực, quang hoa rạng rỡ, khi nói chuyện thì khuyên tai khẽ đong đưa, “Đại tỷ, ta sẽ nhẹ nhàng một chút, nhất định không quấy nhiễu tứ ca.” Tùy tai vén lại mái tóc một chút, Minh Phỉ nói, “Phải nhìn một cái thì muội mới an tâm.”
Minh Diễm nhếch khóe môi, “Tam muội không tin lời của ta đúng không?”
“Muội không phải có ý này.” Minh Phỉ cúi mắt xuống, giấu đi ánh mắt mất kiên nhẫn, “Đại tỷ, trước kia tuy rằng muội và tứ ca có nhiều tranh chấp, nhưng hiện tại tứ ca xảy ra chuyện, muội thật sự rất lo lắng. Giống đại tỷ đã nói, nay tứ ca đang hôn mê, ta đi nhìn một chút cũng không quấy rầy đến hắn.”
Minh Diễm nhấp một ngụm trà rồi đặt tay lên chiếc bàn hoa mơ, “Muốn nói lo lắng thì ai mà chẳng lo. Bụng của Minh Nhã đã lớn mà còn đến đây hỏi han tình hình. Nếu nói đến tình cảm huynh muội thì cũng chẳng thể nói Minh Nhã là bạc bẽo. Nhưng vì ngự y đã dặn dò, Minh Nhã sợ quấy nhiễu tứ đệ dưỡng thương, ta cũng đã cân nhắc, Thái y nói những lời này là có đạo lý, tứ đệ xảy ra chuyện như vậy thì ai mà không lo lắng cơ chứ. Người nhà của huynh đệ Minh Lễ, cả đế đô đều nhìn chằm chằm chúng ta, chẳng phải đều sợ Minh Trạm nguy hiểm đến tánh mạng hay sao? Ngươi cứ quay về phủ đi, đợi tứ đệ tỉnh lại thì ta nhất định sẽ gọi người đến hầu phủ đưa tin để nói với tam muội một tiếng, cũng để tam muội có thể yên tâm”
Minh Phỉ nghĩ rằng hôm nay nhất định là không thể gặp, vì vậy chỉ nói một cách đơn giản, “Ba tỷ muội của chúng ta đều ở đế đô, Minh Nhã có thai, phải tĩnh dưỡng. Cũng không thể để một mình đại tỷ ở đây bận rộn, ta ở hầu phủ cũng rãnh rỗi, như vậy tạm thời dọn vào đây, cùng đại tỷ học chăm sóc tứ ca.” Đây là bên ngoại của Minh Diễm, đương nhiên cũng là bên ngoại của Minh Phỉ, huống chi ba vị ca ca của nàng đều ở đế đô, ai cũng không thể ngăn cản nàng về bên ngoại.
Lúc này Minh Diễm càng kết luận Minh Phỉ là lai giả bất thiện, Minh Phỉ và Minh Trạm từ khi còn bé đã bất hòa, cho dù là ở đế đô thì mọi người chỉ cần nghe khẩu khí của Minh Trạm cũng biết rõ hắn và Minh Phỉ không hòa hảo. Minh Phỉ cũng không phải người khoan dung rộng lượng, Minh Trạm bị thương, nàng vui mừng khi kẻ khác gặp họa thì cũng đã đành, vậy mà còn bày đặt thân thiết…Chỉ cần nghĩ đến Minh Phỉ có mưu đồ thì Minh Diễm liền nổi cơn thịnh nộ, mặc dù nàng không rõ tình hình của đế đô hiện nay, nhưng biết rằng Hoàng thượng và phụ vương vẫn chưa về thì đế đô sẽ không thể an ổn, bằng không Minh Trạm cũng sẽ không giả trúng độc mà trốn trong phủ.
Cho dù bọn họ không phải thân huynh muội thì cũng đều xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ, Minh Phỉ vội vàng đến thám thính thực hư chuyện của Minh Trạm thật sự làm cho người ta cảm thấy lạnh người, Minh Diễm cũng không còn bình tĩnh mà ứng phó với Minh Phỉ, chỉ lạnh lùng nói, “Muội muội nguyện ý lưu lại, ta là tỷ tỷ thì chỉ có thể nhắc tam muội một điều, tam muội tốt nhất nên về thay xiêm y trước đi, tuy từ trước đến nay Minh Trạm luôn là người có phúc, chắc chắn chuyển nguy thành an. Chẳng qua tam muội đến thăm bệnh thì cũng đừng nên quá mức lộng lẫy như vậy.”
Minh Phỉ lạnh mặt, rốt cục khó có thể duy trì nét mặt hòa nhã, lạnh lùng nói, “Tạ đại tỷ đã nhắc nhở.”
Hai người kết thúc trong bầu không khí không vui.
Minh Diễm ở Trấn Nam Vương phủ ba ngày, cản Minh Phỉ vô số lần.
Cuối cùng Minh Phỉ cũng nóng nảy, gọi đám huynh trưởng ra nã pháo Minh Diễm, cả giận nói, “Đại tỷ cứ khư khư canh giữ đại môn của tứ ca, ngoại trừ Thái y thì người khác không thể tiến vào. Chẳng lẽ ngoại trừ đại tỷ thì tất cả chúng ta đều là ngoại nhân, ngay cả nhìn tứ ca một cái cũng không xứng hay sao?”
Minh Diễm lớn hơn Minh Phỉ sáu tuổi, khả năng kiềm chế có thừa, đương nhiên sẽ không la hét một cách chanh chua như Minh Phỉ, chỉ thản nhiên nói, “Thái y nói trong vòng năm ngày tứ đệ nhất định sẽ tỉnh lại. Nếu chúng ta tới lui thường xuyên, quấy nhiễu thanh tĩnh, nhỡ tứ đệ xảy ra sai lầm gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Tam muội chịu trách nhiêm hay Minh Lễ và Minh Nghĩa, các ngươi có chịu trách nhiệm hay không? Đến lúc đó các ngươi cứ đi công đạo với mẫu thân đi.”
Minh Diễm lấy an nguy của Minh Trạm ra để nói thì mọi người đều hết cách, Minh Nghĩa nói, “Nếu đại tỷ đã nói như vậy thì chúng ta sẽ chờ, chẳng qua nếu quá năm ngày mà tứ đệ vẫn không tỉnh thì sao?”
“Vậy thì kéo tên thái y đã mạnh miệng nói những lời đó ra ngoài chém đầu.” Minh Diễm trịnh trọng nói, “Minh Trạm tuy là huynh đệ của chúng ta nhưng cũng là thế tử Trấn Nam Vương phủ. Hắn xảy ra chuyện ở Từ Ninh cung, nghe nói mấy ngày nay trong cung đã bắt được thái giám cung nữ, không đến một trăm thì cũng tám mươi người để thẩm vấn, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm vì chuyện này. Nếu Minh Trạm vốn có thể thức tỉnh nhưng lại vì một ai đó không tuân lời thái y khiến Minh Trạm xảy ra sự cố thì ai sẽ đi giải thích với bá quan văn võ ở đế đô. Ta nghĩ hiện tại bọn họ vẫn còn phát sầu vì chưa kịp nghĩ ra cách để giải thích với Côn Minh kia kìa. Người khác còn không đến quấy rầy Minh Trạm vậy mà chúng ta lại tự gây nội chiến, khiến đê đô càng thêm ưu phiền.”
Minh Diễm nói như vậy thì Minh Nghĩa và Minh Phỉ đều không nói gì. Minh Lễ nói, “Đại tỷ nói có lý, chúng ta nên nghe lời thái y, đã đợi nhiều ngày rồi, nếu ngày mai Minh Trạm có thể tỉnh lại thì không chỉ chúng ta mà cả Hoàng tổ mẫu cũng an tâm.”
Minh Diễm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lục gia.
Lục lão thái thái vẫn như thường lệ mà hỏi thăm thân mình của Minh Nhã, không đợi Minh Nhã trả lời thì đại thái thái đã lanh mồm lanh miệng cười, “Hết thảy đều tốt, mỗi ngày đều uống thuốc dưỡng thai, ta khuyên nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, sớm hay muộn gì thì cũng không cần đến chỗ của ta để thỉnh an, cứ dưỡng thai là được. Nhưng tiểu hài tử này từ khi còn nhỏ thì đã luôn giữ cấp bậc lễ nghĩa.”
Minh Nhã cười cười, dịu dàng nói, “Tức phụ nên làm như thế.”
Lục lão thái thái hỏi, “Hôm qua ngươi về bên Trấn Nam Vương phủ, thân mình của điện hạ sao rồi?”
“Các thái y đều ở đó, đại tỷ cũng bảo không nguy hiểm đến tánh mạng.” Minh Nhã rất lo lắng cho Minh Trạm, trên mặt còn mang theo một chút u buồn.
Đại thái thái nói, “Ta nghe nói Thục Nghi quận chúa và tam tiểu thư đều ở lại chăm sóc thế tử, ngươi cũng nên lưu lại, cho dù không giúp được gì thì cũng thể hiện một chút lòng thành.”
Nghe thấy bà bà trách tội, Minh Nhã có vài phần sợ hãi, vốn không muốn nhiều lời sinh sự, nhưng nghĩ đến lời dạy của Minh Diễm thì bèn cứng rắn chống lại, “Thân mình của ta hiện tại vướng víu, vì tứ ca bị thương nên người trong phủ không ngừng tới lui, cũng rất lộn xộn, ta ở lại chỉ khiến huynh tỷ thêm phiền phức. Nay tức phụ ở trước mặt Bồ tát mà cầu khẩn ba nén nhan mỗi ngày, không ngừng cúng trái cây, phù hộ tứ ca bình an. Như vậy cũng là thể hiện tấm lòng thành.”
Đây là lần đầu tiên đại thái thái nghe thấy Minh Nhã tranh luận, sắc mặt hơi hơi tức giận, Lục lão thái thái thì chỉ cười, “Đúng rồi, thân mình như vậy thì sẽ khiến người ta ngược lại phải chăm sóc ngươi. Vả lại ta cũng không yên tâm.”
Đại thái thái đảo mắt cười, thân thiết giữ chặt tay của Minh Nhã mà nói, “Có chút chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi cũng là tiểu hài tử biết lý lẽ, ngươi đang có thai, Duyệt nhi hiện tại nghỉ ngơi ở phòng ai?”
Sắc mặt của nhị thái thái thay đổi một chút, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tam thái thái cười khẽ, “Đại tẩu quả thật là chu đáo.” Cũng nghe không ra là đang châm chọc hay là nịnh hót.
Minh Nhã bị nghẹn một bụng tức giận, khẽ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói, “Thái thái hỏi như vậy thì ta thật không rõ cho lắm, tướng công ngoại trừ ở phòng của ta thì còn có thể nghỉ ở chỗ nào nữa?”
“Tiểu hài tử ngươi thật là lo lắng quá mức, hiện tại ngươi không tiện thì ta sẽ cho hai nha đầu thay ngươi phân ưu, có được hay không?” Đại thái thái hỏi.
Minh Nhã nhịn xuống cơn tức, “Không biết thái thái nói đến cô nương nào?”
“Cô nương gì đâu, chỉ là nha đầu hầu hạ thôi.” Đại thái thái thấy có hy vọng, bèn cười nói, “Chính là tỷ muội Phù Dung và Bạch Hà, thô kệch ngốc nghếch, cũng chưa được rèn luyện.”
“Thái thái nói đùa, nhị vị cô nương này là người rất có thể diện bên cạnh thái thái.” Minh Nhã nhếch môi cười, ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người hai thị nữ mặc sam y màu hồng phấn, hai nha đầu kia cũng lanh lợi, vội vàng tiến đến dập đầu với Minh Nhã.
Minh Nhã cũng không cho đứng dậy, trong khi đại thái thái vừa cười vừa nói, “Đứng lên đi, đại nãi nãi của các ngươi rất dễ chịu, các ngươi phải dùng tâm hầu hạ đại gia và đại nãi nãi. Nếu bướng bỉnh nghịch ngợm, cho dù đại nãi nãi của các ngươi từ bi thì ta cũng không tha cho các ngươi đâu.”
“Dạ.” Hai nha đầu cùng lên tiếng đáp lại rồi vâng lời lui sang một bên.
Minh Nhã cảm thấy nhịp tim đập thình thịch, nụ cười trên mặt không thể duy trì được nữa, toàn thân như nhũn ra, móng tay thật dài bấm vào lòng bàn tay, cố gắng mỉm cười mà nói, “Thái thái thật sự là thương tức phụ, muốn thay tức phụ phân ưu. Chẳng qua mấy ngày trước tức phụ có vào chùa cầu an, pháp sư trong chùa bảo rằng bát tự của tức phụ không tầm thường, sợ va chạm. Hai nha đầu này về quy củ thì đều không tệ, cũng biết nhận chủ, chẳng qua phải thỉnh thái thái giao bát tự của các nàng cho ta, ta phái tiểu tử vào chùa thỉnh Hiếu Thực pháp sư xem qua, như vậy các nàng mới có phúc khí.”
Vừa dứt lời thì Minh Nhã liền thấy sắc mặt của đại thái thái trở nên cứng ngắc, Minh Nhã hít sâu vào một hơi, mỉm cười cũng đặc biệt thoải mái, tiếp tục nói, “Thái thái cũng biết Hiếu Thực pháp sư đúng không. Pháp sư vốn là nhi tử của Phúc Xương đại công chúa, cũng là tam biểu huynh của ta, Hoàng bá phụ ban hôn hắn cho đại tỷ làm quận mã. Vị biểu huynh này của ta rất hiếu thảo, vì thân mình của cô cô không khỏe, cao tăng trong chùa bảo rằng phải có một nhi tử đến trước mặt thần phật mà cầu nguyện cho cô cô thì cô cô mới có thể trường thọ bình an. Biểu huynh tình nguyện thay cô cô lên núi lễ Phật, ngay cả Hoàng bá phụ cũng phải cảm động vì tấm lòng hiếu thảo của biểu huynh mà phá lệ khai ân ban thưởng cho pháp danh. Biểu huynh đúng là tâm thành thấu thần linh, mới vài năm mà biểu huynh đã tu luyện thành chân nhân. Vì là tục gia người quen, bằng không nếu là người bình thường thì biểu huynh sẽ không muốn gặp đâu.”
Ai mà không biết về điển tích của Đỗ Như Lan
Từ khi Minh Nhã được gả vào đây, mọi chuyện đều dịu ngoan nhường nhịn, mọi người đều nghĩ bản tính của nàng nhu nhược, không ngờ hôm nay lại nói như vậy khiến người ta mở rộng tầm mắt, trong phòng cho dù già trẻ lớn bé, chủ hay tớ đều thầm nghĩ, quả nhiên là quý nữ của Vương phủ, không ngờ ngoài mặt là bông mà bên trong lại có kim.
Lục lão thái thái thầm trách đại tức phụ không đúng mực, đắc tội Minh Nhã, bèn cười giảng hòa, “Thái thái của ngươi đều là lo lắng cho ngươi, nha đầu của ngươi cũng có không ít, nếu cần thêm người thì cứ chọn nha đầu của mình trước, còn hai nha đầu này thì ta thấy tuổi tác cũng không nhỏ, hầu hạ người không thích hợp, thôi thì cứ gả ra ngoài cho người ta đi.”
Minh Nhã mỉm cười, dịu dàng nói, “Tức phụ tuổi còn trẻ nên không rõ nhiều chuyện, ta nghe lời lão thái thái và các thái thái.”
…………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...