Đích Tử Nan Vi

Thỉnh thái y cũng phải có trình tự, chẳng phải như trên tivi mà mọi người hay xem, tùy tiện ai nói truyền thái y thì cũng có thể truyền được. Trong cung đình, phàm là muốn dùng thái y hay dùng dược đều phải báo trước cho Thái hậu hoặc Hoàng thượng, lĩnh lệnh bài thì mới có thể đến Thái y viện truyền thái y được.

Minh Trạm đại khái đoán được hoàn cảnh của Phượng Minh Thụy, Phượng Minh Thụy cũng không được Ngụy thái hậu ưa thích cho nên Phượng Minh Thụy không có khả năng đem chuyện của Minh Trạm báo cho hậu cung, ngược lại là phái người trực tiếp đến thượng thư phòng.

Thân phận và hoàn cảnh của Phượng Minh Trạm rất tế nhị, Phùng Thành hầu hạ thánh giá nhiều năm, là lão nhân mà Phượng Cảnh Kiền luôn mang theo bên cạnh, thậm chí Phùng Thành và Phượng Cảnh Nam cũng có giao tình, tuy nhiều năm không gặp nhưng rốt cục vẫn còn tình xưa nghĩa cũ, cũng không dám giấu diếm mà trực tiếp đi bẩm báo.

Phượng Cảnh Kiền suy nghĩ một chút liền khởi giá đến Thạch Lưu viện.

Phượng Cảnh Kiền ngồi bên mép giường, Minh Trạm lẳng lặng nằm giữa đệm chăn, sắc mặt tái nhợt mà tiều tụy, hoàn toàn không còn trắng nõn như xưa, cái miệng nho nhỏ cũng mất sắc, nhiều mảng da khô rợp bong tróc.

Thái y nghe nói Hoàng thượng đích thân đến Thạch Lưu viện thì liền lập tức đổi từ thực tập sinh thành thái y lão luyện trong thái y viện, mang theo hòm thuốc, thải phong hỏa luân, cấp tốc chạy đi. Bắt mạch, thật sự không có bệnh gì mà chỉ là thân thể suy nhược, sau khi hành lễ xong thì nói ra bệnh trạng của Minh Trạm, “Có lẽ tứ công tử vừa đến đế đô, không quen với khí hậu nơi này nên ăn uống không đủ, lại bị sợ hãi cho nên mới hôn mê bất tỉnh. Không biết hôm nay tứ công tử có ăn uống thứ gì hay chưa?” (Thải phong hỏa luân = giống như Na tra tam thái tử giẫm phong hỏa luân để phi thiên)

Phạm Duy là người nhạy bén, hắn đã sớm hiểu được dụng ý của Minh Trạm, liền quỳ dưới đất rồi rưng rưng nói, “Hoàng thượng, thỉnh cho phép thảo dân lén hồi bẩm.”


Thị nữ và thái y đương nhiên thức thời lui ra. Phạm Duy liền đem chuyện ở ngự trù phòng mấy ngày nay kể ra đầu đuôi ngọn nguồn, rơi lệ nói, “Tứ công tử xưa nay ngạo khí, bảo rằng chúng ta vốn là từ bên ngoài vào, cùng các hoàng tử ở chung đã là thiên đại ân điển, nếu vì một bữa ăn mà nháo ra ngoài thì chẳng phải khiến người ta chê cười hay sao? Tứ công tử giáo huấn hạ nhân rất nghiêm, đây là lần đầu tiên chúng thảo dân mới được tiến cung, lại mơ hồ không biết chuyện gì, cho dù thảo dân muốn liều mạng tìm kiếm nguyên do khiến tứ công tử mất hứng nhưng cũng không biết nên tìm ai mà hỏi?”

“Tứ công tử dù sao cũng vừa mới đến đế đô, bệ hạ ngài một mảnh từ tâm, bận rộn quốc sự, chúng thảo dân ở trong cung không thể hiếu kính Hoàng thượng, ngược lại chỉ có một chút việc nhỏ cỏn con mà thôi thì nói ra để làm gì? Trong cung nhiều người nhiều miệng, nếu có vài tiểu nhân thừa cơ hội bịa đặt sinh sự, gây sóng gió, ly gián cốt nhục tình thâm thì chẳng phải là càng tai hại thêm sao? Ai ngờ tứ gia lại đột nhiên bất tỉnh.” Phạm Duy nói xong liền khóc thút thít một trận.

Đám nô tài lừa trên gạt dưới, Phượng Cảnh Kiền cảm thấy giận dữ, ánh mắt dừng trên căn phòng màu trắng được bài biện mộc mạc, trong phòng chỉ có vài món đồ cổ được trang trí để lấp bớt khoảng trống, trên án thư có một bộ văn phòng tứ bảo và một đồ chặn giấy hình ngọc kỳ lân.

Ánh mắt chợt lóe, Phượng Cảnh Kiền đứng dậy, đi đến trước án thư rồi cầm lấy đồ chặn giấy, tinh tế ngắm nghía. Bên hông đồ chặn giấy được khắc một hàng chữ nhỏ: Kỳ lân như ý, ngọc thạch đồng thọ, hạ đệ Cảnh Nam thập bát tuế sinh thần. Bên dưới chỉ có một chữ Kiền.

Đồ chặn giấy hình kỳ lân này là lễ vật mừng sinh thần mười tám tuổi của Phượng Cảnh Kiền tặng cho Phượng Cảnh Nam, lúc ấy Phượng Cảnh Nam cũng ở tại Thạch Lưu viện, mẫu thân của huynh đệ hai người có thân phận thấp kém, tình cảnh nghèo túng, bao nhiêu cay đắng ngọt bùi cùng nhau. Nhớ rõ trước kia Phượng Cảnh Nam vô cùng yêu thich đồ chặn giấy kỳ lân này, luôn đặt trên bàn để ngắm, người bình thường muốn chạm cũng không được. Nay Phượng Cảnh Kiền thấy vật nhớ người, lại nhìn thấy Minh Trạm như vậy, còn cảm thấy chua xót hơn đệ đệ ngày ấy gấp vài lần, Phượng Cảnh Kiền cho dù có ý chí sắt đá thế nào thì cũng khó tránh khỏi mà thương tâm.

Phượng Cảnh Kiền cũng không nhiều lời, chỉ phái người hậu hạ quan tâm chu đáo cho Minh Trạm. Sau đó quay đầu lôi ra một hàng tổng quản chuẩn bị thức ăn đến tiểu công công đưa thức ăn cho Minh Trạm, toàn bộ đều bị phạt trượng. Tiếp theo cơn thịnh nộ lan đến đầu của tổng quản phủ nội vụ, “Trẫm lệnh cho các ngươi tu sửa Thạch Lưu viện, các ngươi đã làm cái gì, vật bài trí trưng bày, thư họa đồ cổ, tất cả dụng cụ đều không có là sao? Các ngươi định để cho Trấn Nam Vương tự mình đem đồ dùng đưa đến phủ nội vụ thì các ngươi mới vừa lòng có phải hay không?!”

“Thần không dám, vạn tuế, thần không dám.” Tổng quản phủ nội vụ Trần Duyên dập đầu như giã tỏi, luôn miệng kêu oan, “Vạn tuế, thần đã tuân theo khẩu dụ của quý phi, chẳng qua không có ý chỉ cho nên thần cũng không dám lén đưa đi.”


“Hảo! Khá lắm quý phi!” Phượng Cảnh Kiền vỗ ầm một cái lên án thư, tách trà nhỏ mạ vàng lảo đảo rồi lăn ra bàn, xoảng, sau đó rơi xuống đất, tan thành vô số mảnh nhỏ. Phượng Cảnh Kiền cất lên âm thanh lạnh lùng, “Chiếu theo thường lệ của các hoàng tử, đem những thứ mà các ngươi đã chuẩn bị đưa đến Thạch Lưu viện. Nếu trẫm lại nhìn thấy có nửa phần không ổn thì trẫm sẽ lấy cái đầu của ngươi đó!”

Tổng quản phủ nội vụ sợ chết khiếp mà lập tức thối lui.

Nếu Phượng Cảnh Kiền không nhìn thấy đồ chặn giấy kỳ lân kia thì cũng sẽ không nổi cơn thịnh nộ lớn như vậy. Không ai so với hắn hiểu được nổi khổ bần hèn, ở hoàng thất, nghèo hèn so với bần dân bên ngoài còn thê thảm hơn. Vì sao hắn phải tranh giành đế vị, đừng nói là vì nước vì dân, hắn làm vậy là vì muốn mẫu thân và đệ đệ có tháng ngày tốt đẹp, nếu không thì sẽ bị người ta coi khinh.

Vì sao nay hắn đã làm hoàng đế mà lại làm cho nhi tử của đệ đệ hắn lại bị đối xử như vậy?

Chính trị là chính trị, tình thân là tình thân, hắn và Phượng Cảnh Nam có quan hệ hòa hợp, cho dù thực sự có một ngày trở mặt, sống chết của Minh Trạm cũng không thể để một đám nô tài sỉ nhục bôi nhọ như thế!

Phượng Cảnh Kiền trực tiếp đến Nghi Đức cung để chất vấn Ngụy quý phi, chát, một cái tát, hoa mẫu đơn nháy mắt điêu tàn, Phượng Cảnh Kiền cả giận nói, “Ngươi to gan tày trời! Dám cắt xén vật phẩm của Minh Trạm! May mắn ngươi không phải là Hoàng hậu, bằng không các hoàng tử của trẫm đã không còn đường sống rồi! Ngươi vừa vô đức vô tài, làm sao xứng đáng quản lý hậu cung! Kể từ hôm nay ngươi hảo hảo tu tâm niệm Phật trong Nghi Đức cung cho trẫm, không có ý chỉ của trẫm thì không được phép bước ra cửa cung nửa bước!”

Ngụy quý phi bị mắng đến ngỡ ngàng, quỳ trên mặt đất nắm chặt long bào của Phượng Cảnh Kiền, trên mặt hiện rõ một dấu bàn tay đỏ sẫm, nước mắt ào ào chảy ra, ngửa đầu khóc lóc, “Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tỳ hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy. Nô tì là người như thế nào chẳng lẽ Hoàng thượng không biết hay sao? Nô tì nào dám cắt xén bổng lộc của Minh Trạm, lễ vật của hắn đều chiếu theo thường lệ của các hoàng tử để ban thưởng, nô tỳ thật sự không có, Hoàng thượng!”


“Tổng quản phủ nội vụ đã bị trẫm xử trí.” Phượng Cảnh Kiền nhìn nữ nhân kiều diễm dưới chân hắn, trong lòng không hề cảm thấy thương tiếc, nói một cách lạnh lùng, “Trẫm nể tình ngươi đã hầu hạ trẫm, sinh cho trẫm hoàng tử. Ngươi không biết hổ thẹn nhưng Minh Lan vẫn còn phải giữ thể diện. Cho nên trẫm giữ lại cái danh cho ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.”

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng thượng, nhất định là có ai đó đã tùy tiện vu khống nô tỳ, nô tỳ thật sự oan uổng, Hoàng thượng!” Ngụy quý phi tê tâm liệt phế mà kêu gào.

Phượng Cảnh Kiền cũng không nguyện ý lắng nghe, hắn chuẩn bị phất y mệ rời đi thì chợt nghe Thái hậu giá lâm.

Ngụy thái hậu thấy trên mặt của Ngụy quý phi sưng đỏ, bộ dáng khóc lóc thảm thương, dung nhan tàn tạ, Phượng Cảnh Kiền lại là bộ dáng thịnh nộ không thể át, Ngụy thái hậu vội vàng hỏi, “Hoàng thượng, như vậy là sao? Ầm ĩ đến mức Từ Ninh cung của ta cũng nghe thấy! Có chuyện gì thì từ từ nói, người cũng đừng quá nổi giận, long thể quan trọng hơn. Ngụy quý phi không đúng, nên đánh cũng đá đánh, nên phạt cũng đã phạt, đừng làm tổn hại thân mình nữa.”

Phượng Cảnh Kiền nói, “Thái hậu đến vừa đúng lúc, vậy thì người hãy hỏi Ngụy phi một chút đi, nàng quản hậu cung như thế nào, chi tiêu trong viện của Minh Trạm đã lọt vào tay ai?” Nói đến đây, Phượng Cảnh Kiền lại nhớ đến ngọc kỳ lân, tiếp tục giận dữ hét ầm lên, “Đó là điệt tử của trẫm, là dòng dõi hoàng thân quốc thích, may mắn Minh Trạm có mang theo đệm chăn từ Vương phủ đến đây, bằng không chắc là phải ngủ dưới đất rồi! Bản liệt kê chi tiêu ở đâu? Phủ nội vụ đã chuẩn bị vật phẩm đầy đủ, vì sao không gọi người đưa đi! Ngươi quản hậu cung kiểu này là sao? Ngươi có xứng đáng với danh hiệu quý phi hay không?”

Ngụy quý phi run rẩy toàn thân, “Thần, nô tỳ, nô tỳ là muốn xin ý chỉ của Hoàng thượng trước, nô tỳ….thật sự không phải cố ý…” Nàng thấy Hoàng thượng cũng không ban thưởng gì cho Thạch Lưu viện, vì vậy định giậu đổ bìm leo, ra oai phủ đầu Minh Trạm, cũng không phải thật sự muốn cắt xén vật phẩm cho hắn. Làm sao hiểu được sự tình lại ầm ĩ lớn như vậy, khiến cho Phượng Cảnh Kiền nổi trận lôi đình.

“Xin ý chỉ của trẫm? A, xin ý chỉ của trẫm?” Phượng Cảnh Kiền cười lạnh một cách tự giễu, “Chủ tử phạm sai lầm, nô tài cũng phải bị trừng phạt. Phùng Thành, truyền ý chỉ của trẫm, đem nhất đẳng cung nữ, nhị đẳng cung nữ, tổng quản thái giám của Nghi Đức cung, tất cả đều phạt trượng cho trẫm! Những người còn lại thì ban thưởng ách dược, những kẻ bị đánh xong thì nhốt vào kho! Mệnh cho phủ nội vụ chọn những nô tài khác tốt hơn cho Ngụy quý phi! Nguyễn quý phi thiếu đôn đốc kiểm tra, phạt quý phi một năm bổng lộc, thu hồi phượng ấn Hoàng hậu. Đức phi, Hoa phi, Kính phi, Hiền phi, cùng nhau xử lý công việc. Chuyện hôm nay nếu có người nào nhắc đến nửa chữ thì trẫm sẽ lập tức lấy mạng cửu tộc của hắn!” (ách dược = thuốc câm)

Ngụy thái hậu bị cơn thịnh nộ của nhi tử dọa xanh mặt, lúc này cũng bất chấp Ngụy quý phi, hảo hảo khuyên nhủ, “Hoàng thượng, chúng ta trở về đi, đừng để cho bọn nô tài này chọc tức long thể, mọi chuyện cũng đã xử lý xong rồi.”


Phượng Cảnh Kiền đem lửa giận trong lòng dội lên đầu của người khác cho nên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ở Từ Ninh cung uống hai tách trà nóng, hắn nói, “Bọn nô tài này thật đáng trách, thấy Minh Trạm tuổi còn nhỏ liền thất lễ với hắn. Cảnh Nam chỉ có một đích tử, bọn họ thật sự không biết phải trái, trẫm không có mặt mũi gặp Cảnh Nam và Vệ vương phi nữa, mẫu hậu chắc cũng phải thương tâm. Nô tài của Minh Trạm dù sao cũng không phải xuất thân từ trong cung, tất nhiên là trung thành, làm việc lại không thể chu đáo, trẫm sẽ phái một đại cung nữ và một thái giám quản sự đến hầu hạ hắn.”

“Hoàng thượng xử trí thật thỏa đáng.” Thái hậu bày ra bộ dáng phục tùng mà nhìn bộ móng tay tráng men tinh xảo của mình, nhẹ giọng nói, “Lúc trước ai gia đưa Anh nhi cho hắn cũng là vì dụng ý này, không biết hắn nghĩ như thế nào mà lại không chịu tiếp nhận. Ai gia đành phải thôi, xem ra nay hắn mới biết tốt xấu là gì.”

Phượng Cảnh Kiền rời Từ Ninh cung thì lại đến Thạch Lưu viện thăm Minh Trạm một lúc, Minh Trạm vừa mới tỉnh lại, đã uống thuốc xong. Bá chất hai người bình lui ngoại nhân, ở trong phòng nói chuyện một lúc lâu, dù sao cuối cùng cũng vứt hết bực bội khó chịu trong lòng, Phượng Cảnh Kiền còn đặc biệt cho phép Thạch Lưu viện xây thêm một tiểu trù phòng, ban thưởng thuốc bổ quý hóa cho Minh Trạm.

Ngụy thái hậu lại mất ngủ, nàng đã biết đầu đuôi sự tình. Ngụy quý phi đương nhiên là hành động thiếu thỏa đáng, Minh Trạm lại bất tỉnh quá đúng lúc, với sự khôn khéo của Hoàng thượng thì làm sao lại không thấy kỳ lạ. Như vậy Minh Trạm đã dùng biện pháp gì để châm ngòi cơn thịnh nộ của Phượng Cảnh Kiền?

Hoặc là Hoàng thượng cố ý muốn đè ép Ngụy gia?

Không, thấy Hoàng thượng tức giận như thế, thật sự là không phải giả.

Ngụy thái hậu vò đầu bức tai nhưng mọi chuyện vẫn rối bù, nghĩ đến điệt nữ ở Nghi Đức cung chịu khổ thì lại đau lòng một trận, cứ miên man suy nghĩ như vậy, cho đến khi mặt trời ló dạng thì mới mơ mơ màng màng mà ngủ.

……….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui