Đích Trưởng Tôn

Triệu Trường Ninh dẫn Trần Man quay về Triệu gia, gọi thêm vài tên hộ viện ở Trúc sơn cư, vây quanh nàng cùng tiến về hướng nhị phòng.

Bà bà giữ cửa ở nhị phòng nhác thấy khí thế này, vội vàng cản lại: “Đại thiếu gia, ngài… ngài định làm gì!”

“Tìm nhị thẩm mẫu trò chuyện chút thôi, không cần lo lắng.” Triệu Trường Ninh nói rồi trực tiếp bước vào bên trong, Trần Man thì đẩy lui bà bà cùng một đám hộ viện đang tiến tới muốn động thủ.

Triệu Trường Ninh đi tới chính đường của nhị phòng, ngồi xuống đợi Từ thị ra mặt, quả nhiên chỉ chốc lát sau, Từ thị nổi giận đùng đùng dẫn theo nha đầu bà bà cấp tốc chạy tới, vừa đến nơi đã chỉ thẳng vào Triệu Trường Ninh quát: “Đồ hỗn xược, ngươi tính làm gì! Ngươi có thân phận gì, đây là chỗ ngươi có thể tùy tiện xông vào sao?”

Triệu Trường Ninh nhấp ngụm trà cười lạnh nói: “Chắc nhị thẩm mẫu đã quên rồi, ta là đích trưởng tôn của Triệu gia, Triệu gia này làm gì có chỗ nào ta không đến được, cũng chẳng có việc gì ta không thể nhúng tay vào.”

Từ thị tức đến thở hổn hển, quản sự bên cạnh bà tức khắc đứng ra: “Ngươi dám giở giọng đích trưởng tôn với phu nhân ta, phu nhân là trưởng bối của ngươi, ngươi rõ ràng đang không coi bề trên ra gì!” Lệnh cho hộ viện bên cạnh: “Mau bắt đại thiếu gia lại, ta phải thay đại lão gia dạy dỗ y cẩn thận.”

Triệu Trường Ninh liếc mắt ra hiệu với Trần Man, Trần Man lập tức tiến lên bẻ ngoặt cánh tay của quản sự, vung tay cho hắn một bạt tai: “Thiếu gia và phu nhân đang nói chuyện, đâu ra chỗ cho ngươi xen mồm! Lại còn dám dạy dỗ đại thiếu gia? Ngươi là cái thứ gì!”

Quản sự kia ở bên cạnh Từ thị, đi đến chỗ nào mà mọi người không phải kính hắn ba phần, lúc này thình lình bị đánh, đầu lệch sang một bên, mặt nhanh chóng sưng vù, nhất thời không nói được câu nào.

Lúc này Từ thị mới bị Triệu Trường Ninh trấn áp, bước tới trước mặt Triệu Trường Ninh hừ lạnh: “Ngươi chạy đến chỗ ta lớn lối cái gì!”

“Nhị thẩm mẫu chớ hiểu lầm, ta có lòng cảnh báo nhị thẩm mẫu, nhưng ngài nghe không lọt tai, ta chỉ đành làm vậy.” Triệu Trường Ninh bình tĩnh nói, “Ta còn chưa tìm thẩm tính sổ, lấy danh thiếp của ta đi đút lót quan viên, vở tuồng này của nhị thẩm mẫu đặc sắc thật đấy! Ta bị đồng liêu vạch trần tố giác, muốn kiện ta lên Đô sát viện, phải chăng đây chính là công lao của nhị thẩm mẫu?”

Từ thị sắc mặt hơi đổi, danh thiếp kia bà ta đã đưa cho đệ muội mình! Vậy mà lại khiến Triệu Trường Ninh bị tố giác?

Chẳng trách Triệu Trường Ninh nổi cơn giận lớn như vậy, Từ thị chưa từng thấy y hành sự quái đản thế này.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta chưa từng đưa danh thiếp cho ai cả!” Từ thị lạnh lùng đáp, “Tự ngươi lau mông không sạch sẽ, đừng có đổ vấy lên đầu ta!”

“Được, ta cũng sớm biết thẩm không chịu nhận.” Triệu Trường Ninh vung tay, để người của phòng sự vụ mang sổ sách tới, “Chiều hôm kia vào đầu giờ thân*, đệ muội của thẩm có tới thăm hỏi, hai người trò chuyện tầm một khắc sau thì nàng ta rời đi.” Đặt cuốn sổ xuống, Triệu Trường Ninh đứng dậy, chắp tay bước từng bước tiến tới trước mặt Từ thị, “Đến cuối giờ thân, người đệ muội này xuất hiện ở cổng phủ Tưởng gia, dùng danh thiếp của ta xin gặp Tưởng Thế Văn. Tới lúc này thẩm mẫu vẫn còn bảo với ta rằng, danh thiếp không phải do thẩm đưa cho nàng ta?”


*Nguyên văn: thân chính (đúng giờ thân) = bốn giờ chiều

Từ thị không thể ngờ chỉ trong chốc lát, Triệu Trường Ninh đã điều tra rõ ngọn ngành mọi việc.

Bà ta nhìn Triệu Trường Ninh ép tới gần, trong lòng hoảng hốt lui vội về sau: “Ngươi… ai bảo ngươi giúp người ngoài mà không giúp người nhà, ta đến tận cửa cầu xin ngươi cũng không chịu. Giờ xảy ra chuyện, có thể trách ta được sao?”

Triệu Trường Ninh đứng vững vàng, cười nhạt: “Thẩm mẫu sai rồi, chứng cứ trong tay ta đủ để khép thẩm mẫu vào tội đút lót, thậm chí là vu cáo hãm hại. Ta không trình báo lên, chẳng qua chỉ muốn giữ lại chút thể diện cho thẩm. Tránh để mọi người trở mặt thì chẳng có gì hay ho. Nhưng chuyện thẩm hại ta suýt nữa bị vu cáo, đến mức thiếu điều hủy hoại đường làm quan, không biết nhị thẩm mẫu còn điều gì muốn giải thích?”

Từ thị nhất thời nói không ra lời.

Sự việc huyên náo rất lớn, Triệu Trường Tùng đang học bài cũng nhanh chóng chạy tới, vài người muội muội của hắn cũng theo sát phía sau, còn có người đi mời cả Triệu lão thái gia.

Triệu Trường Tùng tiến vào đã vội vàng ngăn cản: “Đại ca, huynh đang làm gì vậy? Dù sao mẫu thân ta cũng là trưởng bối của huynh!”

“Ta kính bà ta là trưởng bối, nhưng bà lại không coi mình là trưởng bối của ta.” Triệu Trường Ninh dửng dưng nói, “Tránh ra.”

“Trường Ninh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi phải làm ầm ỹ thế này!” Triệu lão thái gia cũng được người đỡ tới. Đi theo phía sau ông là Đậu thị và Ngọc Thiền.

Ông biết đứa cháu này của mình luôn tuân thủ lễ giáo, kẻ khác không động đến y, y tuyệt nhiên sẽ không đáp trả. Cục diện thế này, chắc chắn Từ thị đã gây ra chuyện gì vô cùng nghiêm trọng.

Ông nghĩ mãi không ra Từ thị đã làm chuyện gì.

“Thẩm mẫu đã làm những gì, ngài có thể hỏi thử xem.” Triệu Trường Ninh cười nói.

**

Bóng đêm nhập nhoạng buông xuống Triệu gia, hạ nhân rục rịch thắp đèn lồng. Trong nhà chính có một đám người đang đứng, Triệu Thừa Liêm vừa mới hạ triều về, Triệu lão thái gia, còn cả Triệu Thừa Nghĩa và Đậu thị ánh mắt lộ ra rét lạnh.


Sau khi biết nhị nhi tức phụ* đã làm ra chuyện tốt gì, cơn tức giận của Triệu lão thái gia đến giờ vẫn chưa thuyên giảm.

*Nhị nhi tức phụ: con dâu của con trai thứ hai

Thứ phụ nhân dốt nát này, suýt nữa ả đã làm nhơ nhuốc tiền đồ trưởng tôn của ông, khiến y bị vu cáo! Còn vì để cứu tên chất nhi vừa đánh chết người của ả ta!

Sự việc bại lộ, Từ thị không còn gì để nói, dáng vẻ kiêu căng cũng bớt đi mấy phần, giải thích rằng: “Y không chịu giúp con…con không thể không nghĩ cách khác. Phụ thân, đấy là chất nhi của con, đâu thể trơ mắt nhìn nó chết!”

“Vậy tức là có thể trơ mắt nhìn một chất nhi khác của ngươi bị chặt đứt tiền đồ?” Tam thẩm nương Kiều thị cười lạnh, “Không phải ruột thịt thì không đau lòng chứ gì?”

“Đủ rồi!” Triệu lão thái gia phất tay bảo bọn họ đừng nói nữa, nhìn sang Triệu Thừa Liêm từ đầu đến giờ vẫn chưa mở miệng: “Nàng ta làm sao lấy được danh thiếp, trong lòng lão nhị ngươi tự hiểu, nên dạy bảo quản giáo thế nào, ta cũng không tiện nhúng tay. Nhưng suýt nữa nàng ta đã làm hại sĩ đồ* của Trường Ninh, chắc hẳn ngươi tự biết làm sao cho phải.”

*Sĩ đồ: con đường làm quan

Triệu Thừa Liêm đứng dậy gật đầu: “Phụ thân, con hiểu rõ.”

Triệu lão thái gia lại nhìn về phía Trường Ninh: “Ninh nhi, ngươi thấy chuyện này nên xử trí ra sao?”

Triệu Trường Ninh đặt chén trà xuống đáp: “Chỉ mong thẩm mẫu tiếp thu được giáo huấn hôm nay, thứ nhất chịu nhận lỗi với con, thứ hai, sau này bất luận là ai hỏi tới, tấm danh thiếp kia đều không phải lấy được từ chỗ con, mong thẩm mẫu ghi nhớ kỹ. Bằng không tội tham ô hối lộ, hãm hại quan viên triều đình, chỉ e thẩm mẫu không thoát được.” Triệu Trường Ninh tất nhiên là muốn dẹp yên chuyện này.

“Ngươi… ngươi còn muốn ta phải nhận lỗi!” Làm sao Từ thị chịu phục cho được, nhưng trong tình hình hiện tại, bà ta cũng không dám nói nhiều. Triệu Trường Ninh là đích trưởng tôn, lại là Thám hoa lang, người trong nhà đều xem trọng tiền đồ của y, lại bị bà ta làm hại, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.

Triệu lão thái gia lạnh băng nhìn người con dâu này, nếu không phải do ông không tiện động tay, đã sớm quất cho ả một bạt tai rồi, dám hại chất nhi của ông, quả thực không biết nói sao cho vừa! Ông nói: “Chuyện này suy cho cùng là ngươi không đúng, ngươi phải nhận lỗi với Trường Ninh, hai là ngươi phải kéo Trường Ninh ra khỏi chuyện này, về sau có người hỏi danh thiếp kia ở đâu mà có, ta mặc kệ ngươi nói do đệ muội ngươi cướp đi cũng được, trộm đi cũng được. Tóm lại, không có liên quan gì đến Triệu gia ta, cũng không có can hệ gì với Trường Ninh cả.”

Từ thị nghe xong thì lẩm bẩm: “Việc này… việc này không được! Làm vậy khác nào ép đệ muội con vào chỗ bất nghĩa.”


Triệu lão thái gia nghe vậy không khỏi cười lạnh: “Nàng ta hối lộ quan viên, có chính nghĩa nào ở đây sao?”

Từ thị cuối cùng không dám nói nữa, bà ta cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Lão thái gia nói xong những lời này, chỉ cảm thấy mệt mỏi, lại cẩn thận dặn dò Trường Ninh phải thận trọng, mọi việc cứ xử lý như vậy đã, dù sao cũng là người một nhà, cãi vã huyên náo đến tận bên ngoài thì mặt mũi cái nhà này cũng chẳng dễ coi. Để tỏ lòng hối cải, nhị phòng tặng đại phòng một điền trang làm quà nhận lỗi. Triệu Trường Ninh đồng ý, điềm tĩnh uống trà, giống như người mới nổi giận ban nãy không phải là nàng vậy.

Sau khi ra khỏi chính đường, Triệu Trường Ninh mới đi tới chỗ Từ thị.

Từ thị nhìn nàng, chỉ thấy Triệu Trường Ninh đang nhìn lại bà ta, bình thản nói: “Nhị thẩm mẫu, ta kính trọng thẩm là trưởng bối. Lần này ta bỏ qua, nếu còn có lần sau, đừng trách ta tính cả gốc lẫn lãi với thẩm. Còn nữa… địa vị trong nhà này ta ngồi vững rồi, về sau thẩm có không phục cũng chẳng có cách nào đâu.”

Dứt lời Triệu Trường Ninh dẫn đám người Trần Man rời đi. Chỉ thấy bóng dáng cao gầy được những hộ viện vây chặt, kiên cường mà thản nhiên. Quả thực không phải tầm thường. Hôm nay trong đám cháu chắt không ai khác Triệu Trường Ninh chính là người đứng đầu, trong nhà ngoài Triệu Thừa Liêm ra, cũng chỉ có mình hắn gánh vác được trọng trách gia tộc.

Từ thị trong lòng run sợ, nãy giờ trượng phu vẫn chưa mở miệng nói câu nào, bà ta nối gót trượng phu về nhị phòng. Thấy trượng phu bắt đầu thay quan phục, bèn tiến tới giúp đỡ: “Thằng oắt Triệu Trường Ninh kia… bây giờ cũng quá không coi ai ra gì… đến cả việc nhà chúng ta cũng không chịu giúp. Lão gia, ngài nói xem vậy há chẳng phải không thèm để nhị phòng chúng ta vào mắt à, sao ban nãy ngài không nói đỡ thiếp mấy câu.”

Động tác của Triệu Thừa Liêm ngừng lại, tiếp đó ánh mắt lạnh buốt của ông chợt liếc về phía Từ thị. “Ngươi đang xúi giục ta đi đối phó với cháu ruột chỉ vì một người ngoài?”

Từ thị thấy lời của ông không đúng: “Lão gia, thiếp chỉ định nói Triệu Trường Ninh này, y…”

Lời còn chưa kịp nói hết, Triệu Thừa Liêm đã vung tay giáng cho Từ thị một bạt tai, đánh mạnh tới nỗi khiến Từ thị ngã nhào xuống đất.

Ông bước lên trước, chỉ vào Từ thị trên mặt đất nghiêm nghị nói: “Ta nói cho ngươi hay, Triệu gia là Triệu gia, Từ gia là Từ gia, ngươi phân rõ ràng cho ta ngươi là người của nhà nào! Trường Ninh mới là con cháu Triệu gia, ngươi hãm hại y, có khác nào hại cả Triệu gia không. Còn dám lấy trộm danh thiếp từ chỗ ta, ngươi có biết hiện tại thái tử điện hạ coi trọng y đến bậc nào? Ta cảnh cáo ngươi, nếu lần sau còn để ta phát hiện ngươi không phân rõ phải trái, ta sẽ hưu ngươi ngay lập tức!”

Những lời này thốt ra vừa nghiêm khắc vừa cay nghiệt, khiến Từ thị sững sờ một lúc lâu. Đầu tóc bà ta cũng bị đánh cho tán loạn, mãi sau mới bắt đầu nằm khóc tấm tức trên nền đất.

Triệu Thừa Liêm vừa xoa bóp tay vừa thản nhiên nói: “Người đâu, dìu phu nhân đi rửa mặt chải đầu.”

Dứt lời tiến vào phòng trong, không buồn để ý đến Từ thị nữa.

**


Về sau Triệu Trường Ninh lại được biết, Từ thị đổ bệnh nặng, vài ngày cũng không nhìn thấy bóng người.

Hương Phỉ nhỏ giọng nói với nàng: “Ngài không biết đấy thôi, hiện giờ toàn phủ trên dưới, đều hết sức cung kính chúng ta. Không kẻ nào dám có nửa phần sơ xuất…”

Triệu Trường Ninh biết chuyện nhị phòng hôm đó, đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng mọi người. Dù sao đích trưởng tôn trước nay luôn trầm tĩnh kiệm lời, cũng không xuất chúng. Sau khi thi đỗ Thám hoa tuy có khá khẩm hơn đôi chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn lập được uy tín trong nhà.

Việc nàng cần làm lúc này là gây dựng uy tín, tránh cho đám người kia tưởng nàng yếu đuối dễ bắt chẹt. Giờ thì tốt rồi, đích trưởng tôn muốn làm chuyện gì, toàn phủ trên dưới không kẻ nào dám buông một chữ không.

“Hôm nay Thái tử điện hạ muốn gặp ta, tìm y phục diện kiến bình thường là được rồi.” Triệu Trường Ninh đặt chén trà xuống, tiến vào phòng trong, “Mang vào trong này cho ta.”

Hương Phỉ nhìn bóng lưng đại thiếu gia nhà mình, hai má không khỏi ửng hồng. Có điều cũng không dám nói gì, nhanh nhẹn giúp thiếu gia tìm một chiếc trực chuyết xanh nhạt, quần dài bằng vải lĩnh đưa vào trong.

Hôm nay thái tử điện hạ đột nhiên muốn gặp nàng, Trường Ninh cũng không rõ có chuyện gì.

Án của Từ tam còn chưa thẩm vấn xong, đã giao lại cho Đại lý tự thừa Hứa đại nhân phúc thẩm. Triệu Trường Ninh gần đây đang xử lý vụ án khác, lâu rồi cũng chưa gặp thái tử.

Xe ngựa chạy tới bên ngoài Đông cung, Triệu Trường Ninh được Trần Man đỡ xuống kiệu, dọc theo tầng tầng cánh cửa tiến vào trong, chỉ thấy chung quanh lầu son gác tía, lộng lẫy huy hoàng.

Thái tử điện hạ đang ở thư phòng luyện chữ, Thị độc Học sĩ của hắn đứng ở một bên nhìn. Lúc hắn viết chữ ánh mắt khẽ rũ xuống, một tay chắp sau lưng, ống tay áo hơi xắn lên.

Triệu Trường Ninh hành lễ với hắn.

Chu Minh Hy thấy vậy mỉm cười, bước qua đỡ y dậy. “Đa lễ rồi, ngươi lại đây xem chữ này ta viết thế nào?” Nói rồi lệnh cho Thị độc Học sĩ bên cạnh lui xuống, còn khép lại cửa thư phòng.

Triệu Trường Ninh thưa vâng, cúi mắt nhìn chữ của thái tử điện hạ, chợt nghe thấy thái tử điện hạ đứng sau lưng nàng nhẹ giọng nói: “Nhìn xem có phải hai vật này không.”

Dứt lời mở ngăn kéo, lấy ra từ bên trong một tấm danh thiếp cùng một phong thư. Sau đó Chu Minh Hy nói: “Ta đã nghe Thẩm Luyện kể lại, bèn giúp ngươi mang về, tự tay ngươi hủy chúng đi.”

Triệu Trường Ninh đột nhiên ngẩng đầu: “Điện hạ!”

Làm sao Chu Minh Hy biết được nàng dính líu đến chuyện nhận hối lộ, hơn nữa… từ đâu hắn có được hai vật này, Thẩm Luyện đưa cho hắn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui