Non nửa tháng trôi qua rất nhanh, kết quả tuyển quan đã hé màn, triều đình lựa chọn mười hai Thứ cát sĩ, Triệu Trường Hoài cũng có tên trên bảng.
Vì Trường Ninh đã làm quan, Trúc sơn cư nàng sống hiện tại được mở rộng thêm một tầng, lại thêm mấy nha đầu tiểu tư làm việc nặng, trong viện đã có đến hơn mười người. Chỗ giao nhau giữa Trúc sơn cư ở Tây viên và chính phòng, đi qua một con đường nhỏ chính là nơi ở của Triệu Trường Hoài, vì vậy Triệu Trường Ninh còn thường xuyên gặp mặt hắn. Từ sau khi đậu tiến sĩ, tính tình Triệu Trường Hoài dường như hòa nhã đi ít nhiều. Có lần viện của hắn ăn bánh đậu, còn sai người đưa một đĩa sang cho nàng ăn, dọa Hương Phỉ sợ đến mất mật. Thấy Triệu Trường Ninh gắp lên bỏ ngay vào trong miệng, vội vàng can ngăn: “Đại thiếu gia, bánh đậu này không ăn được!”
Triệu Trường Ninh cười cười: “Sao vậy? Ngươi sợ hắn hạ độc à?”
Hương Phỉ mặt hơi đỏ lên, nhị thiếu gia có hận đại thiếu gia đến đâu, cũng không hoang đường tới mức đi hạ độc, nàng nghĩ nhiều rồi.
Trong bánh đậu bỏ thêm khá nhiều bột đậu, đường đỏ và tương hoa hồng, rất ngọt, người khác ăn vào chắc chắn sẽ thấy ngọt phát ngấy. Nàng lại rất thích, ăn tới ba cái liền.
Tiết trời ngày một ấm áp, cây cỏ trong viện bắt đầu tươi tốt sum sê, hạ nhân cũng rối rít đổi sang quần áo mỏng đầu hè. Sau khi Hàn lâm viện chính thức mở học, Triệu Trường Ninh đã tới tham quan Hàn lâm viện, lưu lại chức, còn đi uống đôi ba chén với vị Tô Nhân huynh mới quen. Từ sau khi đỗ Thám hoa, người tới cửa làm mai cho nàng nườm nượp không ngớt, nhưng đều bị lấy lý do đã có hôn ước từ chối. Dần dà, sức nóng hừng hực từ việc đỗ Thám hoa đem tới cuối cùng cũng lắng xuống, nhưng không thể phủ nhận, giờ đây Triệu Trường Ninh đã là người đứng đầu trong lớp con cháu Triệu gia.
Điều này không chỉ vì nàng đỗ Thám hoa, còn bởi vì nàng đã có được quan tước, lập tức có thể đi nhậm chức. Mà Triệu Trường Hoài còn phải mài dũa tư lịch ở Hàn lâm viện, Triệu Trường Tùng thì cần chuẩn bị cho kỳ thi Hội ba năm sau.
Ngày kia chính là thời điểm nàng phải đi Đại lý tự.
Hôm đó Triệu Trường Ninh dậy rất sớm, thay bộ quan phục mới tinh. Ngắm bản thân trong gương đồng, thiếu niên thanh tú, tóc mai chỉnh tề, trên đầu đội mũ cánh chuồn. Áo bào xanh vạt chéo thêu cò trắng, cũng tạm coi như anh tuấn tiêu sái. Nàng khá hài lòng với dáng vẻ của mình, nào có ai không thích bản thân đẹp mắt.
Hàn lâm viện thuận đường với Đại lý tự, nên Triệu Trường Ninh và Triệu Trường Hoài cùng đi chung một chiếc xe. Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường, Triệu Trường Hoài cũng mặc quan bào, nhưng cảm giác hắn đem lại hoàn toàn khác với Triệu Trường Ninh. Hắn thấy Triệu Trường Ninh vẫn đang đọc hình ngục điển tịch 《Đại cáo》, đột nhiên hỏi nàng: “Huynh trưởng, bánh đậu hôm đó có ngon không?”
“Đa tạ, mùi vị không tồi.” Triệu Trường Ninh ngẩng đầu lên nói.
Triệu Trường Hoài tiếp lời: “Phòng bếp làm ngọt quá, đệ ăn không nổi, nên sai người đưa qua cho huynh.”
Triệu Trường Ninh sầm mặt trong chốc lát rồi cười: “Đệ đệ khách sáo quá.”
Triệu Trường Hoài chỉ tủm tỉm: “Đệ có bao giờ khách sáo với huynh trưởng. Đến Đại Minh Môn rồi. Đệ đi trước một bước.” Ngừng một chút, “Buổi chiều thuận đường nhớ qua đón đệ.”
Xe ngựa hí một tiếng dừng lại, hắn vén rèm xuống xe rời đi.
Hửm? Đã châm chọc đến mức này rồi, buổi chiều còn muốn đi đón hắn? Triệu Trường Ninh thả rèm xuống, lệnh cho Tứ An: “Lát nữa bảo phu xe không được đón hắn, kêu hắn tự đi bộ về.”
Xe ngựa đi qua Đại Minh Môn, lại qua phố Thời Ung, Đại lý tự đã ở ngay phía trước. Tam tư pháp tiếng tăm lừng lẫy gồm Đại lý tự, Hình bộ và Đô sát viện đều nằm ở đây. Triệu Trường Ninh xuống xe ngựa, ngẩng đầu đã nhìn thấy cổng lớn đỏ thẫm của Đại lý tự. Ngoài cổng thiết lập hàng rào, dựng hai con sư tử đá cao to uy mãnh, theo bậc thềm đi lên, lại có hai chiếc trống lớn màu đỏ ở mỗi bên.
Đợi bước qua cổng chính, mới nhìn thấy một nam tử trung niên mang mũ cánh chuồn, mặc quan bào màu lục đang đợi. Thấy nàng đi vào, bèn tiến một bước chắp tay cười nói: “Ngài chính là Triệu đại nhân vừa mới đỗ Thám hoa lang sao? Tự thừa đại nhân lệnh cho ta đón tiếp ngài. Ta họ Từ, tên một chữ Cung, là Tư vụ được phân riêng cho ngài sử dụng.”
Tư vụ Đại lý tự quan hàm vô cùng thấp, chỉ có tòng cửu phẩm, thường làm mấy việc chỉnh lý văn thư, giúp ghi chép hồ sơ gì đó. Tương đương với cấp cho nàng một thư ký riêng.
Triệu Trường Ninh cười nói: “Từ đại nhân không cần khách sáo, đích xác là ta. Mới tới lần đầu, mong Từ đại nhân chớ ghét bỏ.”
Từ Cung lên tiếng: “Hạ quan không dám.” Tiếp đó dẫn nàng tiến vào trong Đại lý tự, vượt qua ảnh bích đã thấy được bên trong là một đại viện rộng rãi, có rất nhiều quan binh canh giữ. Đây là khu thứ hai, Từ Cung giải thích với nàng, nếu Đại lý tự cần thẩm vấn phạm nhân, sẽ thẩm vấn ở chỗ này. Hai bên còn có những phòng giam đơn giản, có thể nhìn thấy bên trong đang giam giữ vài người. Từ đây đi vào sẽ tới khu thứ ba, đây mới là nơi làm việc thường ngày của các quan viên. Trong này khá ồn ào hối hả, gồm bốn căn viện quây lại, trái phải là hai sương phòng của Bình sự Đại lý tự và Tự chính Đại lý tự. Ngay trước mặt là phòng của Tự thừa Đại lý tự. Về phần Đại lý tự khanh và Thiếu khanh, vẫn còn ở trong căn viện đằng sau.
Kế đó Từ Cung đưa nàng đi gặp Tự thừa Đại lý tự. Lúc này Tự thừa đại nhân vẫn chưa có thời gian gặp nàng. Triệu Trường Ninh đứng chờ ngoài nhà chính, phát hiện trong nhà chính đặt một am thờ Phật, thờ cúng một pho tượng bùn mặt xanh áo đỏ, bộ dạng dữ tợn. “Đây là tổ sư gia Cao Dao của hình ngục chúng ta.” Từ Cung nói, “Mỗi dịp mùng một mười lăm, Tự khanh đại nhân sẽ dẫn mọi người bái lạy tổ sư gia.”
Triệu Trường Ninh bèn cung kính dâng cho Cao Dao một nén hương.
Lúc này Tự thừa đại nhân mới rảnh rỗi gặp nàng, Tự thừa Phương đại nhân tuổi quá ngũ tuần, tóc lấm tấm hoa râm, vừa uống hớp trà lại sức, hỏi nàng: “Ngươi là tân khoa tiến sĩ tới Đại lý tự, đã từng đọc ba cuốn 《Luật Đại Minh》 《Đại Cáo》 《Vấn Hình Điều Lệ》 hay chưa?”
Triệu Trường Ninh không nói mình đã học thuộc lòng ba quyển sách này rồi, hơn nữa còn đang xem 《Đường Luật Sơ Nghị》 《Tống Hình Lục》 vân vân. Chỉ đáp: “Hạ quan đã đọc qua rồi.”
“Vậy thì tốt,” Phương đại nhân gật đầu nói: “Đại lý tự nắm giữ tố tụng toàn thiên hạ, mà các vụ án xét lại đều vô cùng trọng yếu. Những Thứ cát sĩ khác thực tập ở Hàn lâm viện có thể ung dung. Nhưng ngươi ở Đại lý tự thì quyết không thể lơi là, ngươi phải nhớ cho kỹ, đưa đến tay ngươi đều là những chuyện nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ngươi mới tới sợ rằng còn chưa quen, trước tiên đừng làm gì vội.” Phương đại nhân nói xong lại có người muốn gặp hắn, vẫy tay để Triệu Trường Ninh lui xuống trước.
Về phần quan viên cấp một như Đại lý tự khanh, Thiếu khanh, với chức quan như Triệu Trường Ninh thì không gặp được. Càng khỏi bàn tới vị nhị hoàng tử nghe đồn làm giám sát Đại lý tự.
Sau khi con cái trưởng thành, đề phòng mai này bọn chúng tay chân lười biếng, trở thành kẻ đốn mạt không thấu hiểu nổi khổ nhân gian, Hoàng thượng bèn tăng cường rèn luyện đám con của mình, phái chúng đến các nơi làm giám sát —— Đương nhiên, những nơi được cử đi có sự khác biệt rất lớn. Thái tử đến nội các, tam hoàng tử đến Hộ bộ. Nhị hoàng tử, lại rớt vào Đại lý tự.
Thật ra quá nửa các hoàng tử chỉ treo danh ở đó, thỉnh thoảng đến loanh quanh một hai vòng, đâu có giống với Triệu Trường Ninh, ngày ngày khổ sở dậy từ tinh mơ cho kịp điểm danh giờ Mẹo. Nếu vô cớ đến muộn về sớm, phạt bổng lộc hàng tháng còn nhẹ, thậm chí còn có khả năng đánh mất chức quan.
Triệu Trường Ninh tiến vào phòng của mình ngắm nghía. Bên trong mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, trên kệ đồ cổ chất hàng đống hồ sơ. Giá sách trên trường án bày đủ loại bút lông lớn nhỏ, bên cạnh còn đặt trọn bộ 《Luật Đại Minh》, để quan viên có thể xem lại mọi lúc. Tự phó tiền nhiệm cũng khá tao nhã, trồng mấy bồn mặc lan đặt trên giá đồ cổ, tất cả đều để lại cho Triệu Trường Ninh thừa hưởng rồi.
Triệu Trường Ninh ngồi xuống đọc hồ sơ, chức trách chủ yếu của nàng là xét duyệt các án lớn xảy ra trong kinh thành, thường là do Hình bộ trực tiếp đệ trình lên, phủ Thuận Thiên rất hiếm khi đệ trình. Trong bộ máy hành chính Trung ương tại kinh thành, thật ra chức năng của quan phủ Thuận Thiên đều ở trạng thái tê liệt. Ví dụ mục quy hoạch và sửa chữa kinh thành, do Công bộ phụ trách trực tiếp, điều tra và giải quyết án kiện, do Hình bộ, Đại lý tự trực tiếp quản lý. Đến mấy việc cỏn con như trông coi hộ tịch, thu thuế má, Hộ bộ cũng nhúng tay cai quản. Phủ Thuận Thiên không có nổi một tác dụng nào.
Triệu Trường Ninh cần phải soát lại quá trình thẩm án của các vụ án lớn, khẩu cung của phạm nhân, xác định có vu oan giá họa hay không, có bị xử oan hay không. Nếu không có, sẽ giữ nguyên phán quyết ban đầu, nếu có sẽ phải gửi trả để thẩm tra lại. Khi phát sinh tranh chấp với Hình bộ, thậm chí còn cần đến Triệu Trường Ninh đích thân thẩm vấn phạm nhân, làm lời khai, thi hành hội thẩm tam tư*.
*Tam tư = tam tư pháp
Cho nên chức quan ở Đại lý tự của nàng tuy nhỏ, chỉ có tòng lục phẩm, nhưng thực quyền đúng là rất lớn.
Triệu Trường Ninh vừa xem vài bản án người trước để lại, làm thế nào tìm sơ hở trong quá trình tra hỏi, thẩm vấn phạm nhân ra sao, đều có ghi chép kỹ lưỡng. Lúc này cửa phòng nàng vang lên tiếng gõ, Từ Cung đứng bên ngoài nói: “Đại nhân, hai vị Bình sự đến bái kiến ngài!”
Dưới quyền Triệu Trường Ninh còn có hai Bình sự. Nàng là quan mới nhậm chức, hai người này đã tới thỉnh an nàng.
Triệu Trường Ninh để bọn họ vào, hai người này còn lớn hơn Triệu Trường Ninh bảy tám tuổi, một người tên Ngô Khởi Dung, một người tên Hạ Diễn. Ngô Khởi Dung đã làm năm năm ở vị trí quan Bình sự, Hạ Diễn thì ít hơn hắn một năm. Hai người thỉnh an Triệu Trường Ninh có phần qua loa, không cung kính là mấy, cấp bậc của Tự phó và Bình sự gần như tương đương, đều thuộc về quan Tự thừa, kỳ thật chỉ có thể coi như hơn kém nhau nửa cấp.
Triệu Trường Ninh hỏi hai người họ một số vấn đề, tỷ như ngày thường bọn họ phụ trách những gì, chức quan nhỏ có vất vả hay không đại loại thế. Hai người cũng trả lời cho có lệ, đợi bọn họ ra ngoài rồi, Triệu Trường Ninh không ngoài dự đoán nghe được tiếng nói chuyện:
“Hai người chúng ta chờ năm năm còn chưa thành Tự phó, hắn dựa vào đâu mà vừa đến đã ngồi lên chức Tự phó rồi, chưa từng có tiền lệ thế này…”
“Chẳng qua là kẻ tầm thường chỉ giỏi chi hồ giả dã, còn không biết mình chỉ là cọng hành thôi. Hắn thì hiểu cái gì!”
*Chi, hồ, giả, dã: bốn chữ này đều là hư từ trong cổ văn, châm biếm những người nói chuyện thích tỉa tót câu chữ.
“Lọt vào mắt Thái tử, bởi vậy mới đậu Thám hoa lang. Chẳng phải do có cái xuất thân tốt thôi sao, đáng hận thói đời đều như thế…”
Triệu Trường Ninh lẳng lặng uống trà, Từ Cung cũng có phần lúng túng, nhỏ giọng nói: “Đại nhân chớ trách, hai người họ bình thường đều không xấu. Có thể do chưa hiểu rõ ngài…”
“Không sao, nói hai câu cũng không việc gì.” Triệu Trường Ninh khoát tay, nàng vừa mới đến, có thể làm người ta tin phục được mới lạ. “Đúng rồi, ta thấy những hồ sơ này đều không phải đại án cấp cao nhất. Có phải chúng không đặt ở đây?”
Từ Cung mới nói: “Các vụ án trọng yếu đều được niêm phong cất trong kho, có người chuyên trông giữ. Những cái khác hạ quan có thể làm thay ngài, nhưng việc này cần đến ngài đích thân đi lấy mới được, hạ quan không có tư cách lấy.”
Triệu Trường Ninh cầm chiếc chìa khóa ban nãy Tự thừa đưa cho nàng, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc ấn bằng sắt, trên có khắc dòng chữ ‘Lễ bộ sắc tạo Tự phó Đại lý tự’. Đây là quan ấn của nàng.
Từ Cung dẫn nàng men theo đường nhỏ tiến vào một căn viện rộng rãi khác, cửa viện được lực lượng binh lính hùng hậu bảo vệ, gần như là năm bước một tốp, đều đeo loan đao. Triệu Trường Ninh cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua là bảo vệ kho hồ sơ, sao lại nghiêm ngặt đến thế. Dù không phải kho quân lương quân thưởng, cũng đâu phải nơi yếu mật cho cam, làm gì đến mức cần trùng trùng điệp điệp binh lính trấn giữ thế này?
Từ Cung cũng khó hiểu: “… Lúc trước đâu có bị kẹt ở đây, chắc là có nhân vật quan trọng đến rồi.”
“Ngươi đi mau về mau, đừng nấn ná lại lâu.” Người dẫn đầu thấy quan ấn của nàng không phải là giả, mới thả cho nàng vào trong.
Lúc này Triệu Trường Ninh mới được phép vào, còn Từ Cung phải ngồi xổm bên ngoài đợi nàng. Triệu Trường Ninh cảm thấy người này thực hiền lành, còn rất dễ chung đụng, chí ít trước mắt trong Đại lý tự chỉ có thái độ của hắn đối với nàng là tốt nhất.
Sau khi đi vào Triệu Trường Ninh mới phát hiện bên trong cũng là một căn viện, hơn nữa bài trí rất khá. Cảnh vật thanh tịnh đẹp đẽ, bố trí mới mẻ phá cách, nếu không phải nàng biết bản thân đang ở Đại lý tự, e còn cho rằng là phủ đệ của thế gia vọng tộc nào.
Chỗ này có điểm nào giống với nơi để hồ sơ! Nàng gọi lại một Tư vụ đang làm việc bên trong: “Vị đại nhân này, xin hỏi kho hồ sơ nằm ở đâu.”
Người nọ mặt mũi non nớt, nghe vậy có chút ngập ngừng: “Hạ quan chỉ tới chuẩn bị chút rượu cho Thiếu khanh đại nhân, cũng không rõ lắm… ngài thử tới bên kia xem sao, ta thấy ban nãy có người đi vào bên trong.” Hắn chỉ vào tòa chính phòng năm gian phía trước.
Triệu Trường Ninh chắp tay cảm tạ, thầm nghĩ kho hồ sơ sao lại chẳng có lấy một bóng người. Nàng đi tới đằng trước gõ gõ cánh cửa, không nghe thấy tiếng người trả lời, gõ lại vẫn không có ai để ý. Nàng thử đẩy nhẹ một cái, phát hiện cửa không khóa, bèn cất bước đi vào.
Bên trong căn phòng rộng rãi thoáng mát, bố trí bàn dài lư hương, sáu chiếc ghế Thái sư được lót bằng đệm nhung. Hai bên còn có bình phong bằng gỗ tử đàn ngăn cách. Vì không mở cửa sổ, ánh nắng mông lung từ khe hở sau lưng nàng chen nhau ùa vào, chiếu sáng từng hạt bụi lơ lửng giữa không trung. Triệu Trường Ninh cảm giác đây có vẻ không phải bài trí của phòng chứa hồ sơ, người ban nãy liệu có phải chỉ nhầm rồi không…
Nàng lùi lại một bước, đang muốn rời đi, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gió. Nàng chưa kịp phản ứng đã bị người khóa chặt yết hầu, không khống chết được mà ngửa đầu về sau, tựa vào trong ngực người nọ.
“Ngươi là ai! Đang làm gì?” Triệu Trường Ninh lập tức lớn tiếng hỏi. Giãy dụa bắt được cánh tay hắn, định đẩy ra.
Cánh tay người này lại không hề xê dịch, lạnh lùng hỏi nàng. Giọng nói của hắn trầm thấp, thanh đới mang theo tiếng khàn khàn trời sinh. “Lời này nên để ta hỏi mới phải?”
Bàn tay trên cổ tuy chưa đến nỗi bóp chết nàng ngay lập tức, nhưng cũng chẳng thoải mái là bao. Triệu Trường Ninh bị kìm chặt đến mức hô hấp khó khăn, đau tới nỗi thở không ra hơi, loại cảm giác này vô cùng khó chịu. Nàng theo bản năng tách bàn tay kẻ đó ra, phát hiện tay hắn vô cùng thô ráp. Mùi hương trên người hắn cũng rất đặc biệt, không giống mùi mực của người đọc sách bình thường, mà là một mùi vị nam tính đầy sự xâm chiếm, cũng khó mà nói rõ ràng.
Triệu Trường Ninh sờ bàn tay xù xì của hắn, chất vải y phục cũng bình thường, nghĩ là tên nô bộc làm việc nặng nào đó, bèn lạnh giọng chất vấn, “Nơi cất giữ hồ sơ trọng yếu của Đại lý tự, ai cho phép ngươi tự ý xông vào! Còn vô cớ giam giữ mệnh quan triều đình!”
Người này cười khà một tiếng, nương theo ánh sáng chiếu vào, kéo Triệu Trường Ninh quan sát thật kỹ. “Thì ra là ngươi, ngày đầu tiên vào Đại lý tự, đã dám tới trêu chọc ta thế này?”
Người này nhận ra nàng?
Nhưng Triệu Trường Ninh nhớ rõ, nàng chưa từng nghe qua giọng kẻ này. Nàng đáp: “Nếu các hạ đã biết ta, vậy cũng hiểu không phải ta tùy tiện xông vào. Nhưng còn các hạ, hành tung lại có phần khả nghi, nơi này không ai trông giữ… ngươi!”
Người nọ đột nhiên nhấc bổng nàng khỏi mặt đất, đem nàng khống chế giữa khuỷu tay, vẫn cứ không chịu thả nàng ra. Cười rằng: “Ngươi ở địa bàn của ta, lại nói ta là kẻ xông vào, thật có bản lĩnh đấy. Ta không quen ngươi, có điều trên tiệc Quỳnh lâm* Thám hoa lang phong thái hơn người, rất được Thái tử yêu thích, đã truyền đi khắp kinh thành.”
*Tiệc Quỳnh lâm = tiệc ân vinh
Vừa rồi đem vị Thám hoa này giam trong ngực, thấy y không thể vùng vẫy, đúng là trói gà không chặt, tâm tư ngược lại nảy sinh một vài cảm giác kỳ lạ.
Cửa đã bị đóng lại, trong phòng mờ tối, Triệu Trường Ninh chỉ thấy một bóng dáng cao lớn đứng thẳng, cao hơn người thường rất nhiều.
Triệu Trường Ninh lui về sau một bước, thấy trên chiếc bàn cao bên cạnh đặt bồn cây trầu bà xanh biếc, thầm nghĩ cơ hội đến rồi. Bưng chậu hoa giáng xuống thăm hỏi kẻ nọ. Người này cười một tiếng, giơ tay tóm chặt cổ tay nàng bẻ ngoặt lại, không hề nương tay, chỗ xương cổ tay nhất thời đau nhói, bồn hoa Đấu thái‘¹’ rơi xuống nền đất vỡ tan tành.
Động tĩnh này cuối cùng khiến cho người bên ngoài chú ý!
Lập tức có tiếng binh khí leng keng, cửa rất nhanh bị phá thủng. Bảy tám thị vệ mặc áo giáp Trình tử y xông vào, vừa thấy cảnh tượng này thì ngẩn ra, tức khắc tất cả quỳ xuống, không khí chợt yên lặng như tờ.
Triệu Trường Ninh xoa xoa cổ họng đau đến sắp không còn là của mình. Lúc này nàng mới nhìn rõ diện mạo kẻ khống chế nàng ban nãy, hắn mặc chiếc trường bào vạt chéo màu lam đậm, tay buộc bảo hộ da hươu. Cao hơn nàng gần một cái đầu, mặt mũi tuấn lãng thậm chí có vài phần sắc bén, bên trán trái còn hằn vết sẹo dài chừng một tấc. Lúc này hắn đang chuyển động cổ tay.
Người này… rõ ràng chính là kẻ trong giấc mơ của nàng! Giờ đây đã sừng sững đứng ngay trước mắt. Trường Ninh nhìn khuôn thuộc quen thuộc mà xa lạ kia, nghĩ đến vừa rồi còn bị hắn giữ trong ngực, cả người rét run, kinh hãi đến đờ đẫn.
“Nhị điện hạ chịu kinh sợ, thuộc hạ tới trễ, không biết nơi này…” Người dẫn đầu chắp tay hỏi. Lại nhìn sang Triệu Trường Ninh, hiển nhiên không hiểu trong phòng rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
“Không sao, tìm người đến thu dọn chỗ này đi.” Chu Minh Sí chỉ vào bồn hoa rơi vỡ.
Nhị điện hạ… hắn chính là nhị hoàng tử!
Triệu Trường Ninh tỉnh lại từ trong kinh hãi, ngón tay hơi siết chặt, nàng nhớ tới những lời Chu Thừa Lễ nói. Nhị hoàng tử không được coi trọng, ra trận giết địch lại có thể bách chiến bách thắng, thần uy cái thế. Sau khi về kinh vẫn khiêm tốn như trước, cũng chưa từng kết giao đại thần, vả lại vì xuất thân thấp kém, mọi người đều không xem trọng hắn.
Hóa ra chính là hắn!
Chẳng trách ban nãy hắn nói “Câu này nên để ta hỏi ngươi”, Đại lý tự quả thực là địa bàn của người ta, chỗ nào hắn cũng có quyền quản, nàng mới là kẻ bước lầm.
Con ngươi Triệu Trường Ninh co rút, nửa quỳ xuống chắp tay nói: “Hạ quan không biết thân phận của điện hạ, thực sự đã mạo phạm. Vốn định tới tìm kho hồ sơ, chẳng ngờ bị người chỉ nhầm đường, mong điện hạ thứ tội.”
Chu Minh Sí liếc nhìn nàng một cái: “Đứng dậy đi.”
Hắn ngồi xuống nói: “Ngươi là người Thái tử điện hạ đích thân xin lệnh đưa vào Đại lý tự, đương nhiên ta sẽ khoan dung. Có điều sau này không được chạy bừa, lần này ta thấy quen mắt mới không hạ tử thủ, lần sau thì chưa chắc.”
Triệu Trường Ninh là người của Thái tử điện hạ. Thái tử thả nàng vào Đại lý tự, chẳng qua là muốn cài cắm quân cờ của mình vào trong. Hiện tại Chu Minh Sí rất bình ổn, cũng chưa từng nảy sinh ý niệm gì với ngôi vị hoàng đế, sao hắn có thể ra tay với người của Thái tử. Thậm chí, quan hệ hiện tại của Chu Minh Sí và Thái tử, còn tốt hơn quan hệ giữa Thái tử và tam hoàng tử nhiều.
Triệu Trường Ninh suy xét vị trí của mình, sống lưng hơi cứng ngắc, chỉ đáp: “Điện hạ nói rất phải.”
Chu Minh Sí lại nhìn nàng: “… Có điều ngươi làm đổ bồn hoa, ngày mai nhớ mua cái khác đến bù vào.”
Triệu Trường Ninh: “… Hạ quan ghi nhớ.” Cáo lui bước ra ngoài, Triệu Trường Ninh thở phào một hơi, rất muốn lôi kẻ chỉ đường ban nãy ra đập cho một trận, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng hắn ta.
Nàng ngoảnh lại nhìn tấm bình phong đóng kín, nhớ tới bàn tay kìm chặt cổ mình… Ban nãy quả thực hắn có thể bóp chết nàng. Bất luận giấc mơ có thành sự thật hay không, sau này nàng cũng phải coi chừng người này một chút, không thừa đi đâu cả. Vị nhị hoàng tử này nhìn qua không giống kiểu người hung ác tàn bạo, so với người trong giấc mộng kia, vẫn có đôi chút khác biệt.
Triệu Trường Ninh từ bên trong đi ra, Từ Cung mới tiến lên nghênh đón: “Hạ quan vừa nghe bọn họ nói, là nhị hoàng tử điện hạ đột nhiên tới Đại lý tự gặp Thiếu khanh đại nhân, cho nên biệt viện ngày thường đóng cửa cũng được mở rồi. Ngài không đi nhầm đấy chứ? Có lấy được hồ sơ không?”
Triệu Trường Ninh lắc đầu, nắm cổ tay sưng đỏ không nói gì thêm.
—————————Chú thích: 1
(1) Đấu thái: nguyên văn 斗彩
Đấu thái hay còn gọi Đậu thái, là trân phẩm của công nghệ làm gốm truyền thống Trung Quốc, mở đầu từ thời Tuyên Đức nhà Minh, đến thời Thành Hóa loại gốm này được tôn sùng bậc nhất, là một kiểu trang trí kết hợp giữa men Hạ thái (thanh hoa) và men Thượng thái tạo nên.
*Bánh đậu