Gió lạnh ngoài cửa hung tợn nhào vào trong phòng, ánh nến trên bàn chập chờn lay động.
Triệu Trường Ninh bị gió lạnh thổi tới, hai mắt chợt mở bừng.
Nàng quỳ trên đệm hương bồ vải xanh thêu vài rặng mây, trên bàn dài trước
mặt đặt một lư hương bạch ngọc hai tai ba chân hình Thụy Thú*, khói mờ
bồng bềnh dâng lên. Trên bàn là bài vị tổ tiên để thờ cúng, màn che bằng vải đay rủ xuống, một bức hoành “Tổ đức lưu danh” treo ở trên xà ngang. Hóa ra là quỳ mệt quá nên thiếp đi.
Từ đường được xây từ mười năm trước, gió lạnh xuyên qua khe hở cửa sổ nhào tới người nàng, lần này thì tỉnh táo thật rồi.
Nàng xoa xoa mi tâm, vậy mà lại mơ một giấc mơ hoang đường đến vậy.
Nàng bây giờ ngay cả danh vị tiến sĩ còn chưa có, thế mà lại mơ đến cái gì
mà Đại Lý Tự thiếu khanh. Có điều giấc mộng này lại...
Cảm giác chân thực từ bàn tay nóng bỏng của người đó, thắt lưng cường tráng,
mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta không hít thở nổi. Dường như nàng vẫn còn cảm nhận được.
Triệu Trường Ninh khẽ than một tiếng, ngẩng đầu ngó nghiêng bên ngoài.
Phía sau tấm bình phong là khung cảnh tuyết bay tán loạn, sắc trời đã dần
tối, trong đình viện cũng chất đầy tuyết đọng. Gió bắc buốt giá quét qua mặt, từ nhỏ nàng đã sống ở phương nam, chưa từng được thấy tuyết. Tuyết lớn như vậy, lả tả rơi rụng, trút xuống khắp mọi nơi, cả bầu trời chỉ
còn lại một màu trắng xóa.
Triệu Trường Ninh chỉ mặc một chiếc áo choàng mỏng, buốt đến không chịu nổi, lại chỉ có thể sửa qua vạt áo,
quỳ thẳng thêm chút nữa.
Bảy năm trước nàng mắc bệnh qua đời, sau khi tỉnh lại thì trở thành vị đích trưởng tôn này.
Khi đó nàng mới lên mười, trông thấy một phu nhân xinh đẹp dẫn theo vài bé
gái đang khóc nhè, góc áo còn treo thêm một đứa trẻ phấn hồng xinh xắn.
Kẻ khác đều có cuộc sống cẩm y ngọc thực của đích tiểu thư, nàng lại là
hàng nhái giả nam gánh vác trách nhiệm đích trưởng tôn, còn cả một đám
tỷ tỷ muội muội ghẻ mắc trên người.
Bầy oanh oanh yến yến bạc
nhược này, chỉ biết quấn lấy nàng khóc lóc, hôm nay ta khóc ngày mai
ngươi khóc, khóc đến đầu nàng cũng phát đau. Lúc đầu còn chưa quen, tự
nhiên cũng chẳng buồn để ý bọn họ. Nhưng sau lại thấy phu nhân cùng tỷ
tỷ đều lo lắng chăm sóc mình, nàng cũng hết cách, đành phải gánh lấy
trọng trách này.
Ban nãy vừa lên lớp học trong tộc một lát, đã bị tổ phụ trong nhà gọi tới phạt quỳ. Nguyên nhân là vì không hoàn thành
tốt bài tập.
Triệu Trường Ninh không hề yếu ớt, chỉ là thân thể
này từ nhỏ đã quen ăn sung mặc sướng, vô cùng mỏng manh. Mới quỳ gần nửa canh giờ, đầu gối đã đau đến chết lặng, đầu óc choáng váng, có lẽ là bị cảm rồi.
Nàng chậm rãi ổn định hơi thở, lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến.
Rất chậm, rất nhẹ, một đôi giày đen tuyền vững vàng dừng lại trước mặt nàng.
Triệu Trường Ninh không hiểu sao lại nghĩ đến giấc mộng kia.
Người này cũng khom lưng xuống, thấp giọng cười một tiếng: “Huynh trưởng, huynh đang quỳ mà vẫn ngủ được sao?”
Triệu Trường Ninh ngẩng đầu nhìn người tới, hắn mặc một chiếc áo lụa Hàng
Châu không đai thêu hoa văn trúc. Ngũ quan tuấn lãng, dung mạo thâm
thúy, hai người tuy cùng tuổi, nhưng hắn lại cao lớn hơn nàng rất nhiều.
Vị này chính là thứ đệ Triệu Trường Hoài của nàng, có điều thứ đệ do tổ
phụ nuôi dưỡng, không hề gần gũi với nàng. Chẳng những không gần gũi,
hai người thậm chí còn là kẻ thù nước sôi lửa bỏng.
Triệu Trường Ninh rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Nhị đệ tìm ta có chuyện gì?”
Đây cũng không phải là nhân vật đơn giản. Cẩn thận, vững vàng, giết người
không chớp mắt, lúc Trường Ninh vừa tới đây đã ăn không ít khổ của hắn.
Nếu không phải nàng vốn là người trưởng thành, sớm đã bị Trường Hoài
xoay như chong chóng. Quả thực là có tài, ngày nào đó leo lên chức đại
thần cũng chưa biết chừng.
“Tổ phụ bảo đệ đến chuyển lời, kêu huynh tới thư phòng thưa lại.” Triệu Trường Hoài cũng nhàn nhạt nói.
Triệu Trường Ninh tuy cao hơn so với nữ tử bình thường, nhưng thân thể lại
càng thêm yếu ớt, quỳ nửa ngày sớm đã không xong rồi. Nàng đứng dậy, đầu gối mềm nhũn, đứng không vững liền ngã sấp xuống, đập đầu vào tấm gỗ
dưới sàn, bịch một tiếng thật lớn, đau đến độ nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
Nàng thở hổn hển, nghe thấy Triệu Trường Hoài hờ hững nói:
“Huynh trưởng là một nam nhi, chút đau này chắc huynh vẫn chịu được
chứ?”
Triệu Trường Hoài đứng từ trên cao, lạnh lùng nhìn xuống. Không hề có ý định muốn giúp nàng.
Triệu Trường Ninh cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong mộng kẻ quỳ xuống cầu tình
cho mình, trên người nàng đau, hắn sẽ đau gấp bội, một Triệu Trường Hoài hận không thể chịu tội thay tỷ tỷ, không tiếc mất đi chức quan thật sự
là tên khốn kiếp đang đứng trước mặt sao? Đúng là nằm mơ mà.
Triệu Trường Ninh cũng chẳng trông mong tên thứ đệ này giúp đỡ. Nàng định tự mình bò dậy, nhưng tay chân căn bản không nghe lời.
Mà trong mắt Triệu Trường Hoài, Triệu Trường Ninh thân là huynh trưởng lại quá kém cỏi. Tuy rằng bộ dáng ngược lại...vô cùng xinh đẹp, dưới ánh
nến vàng mông lung, làn da trắng không nhiễm chút tỳ vết, hàng mi dài mà thanh nhã, xinh đẹp như được xây từ tuyết, được khắc từ ngọc, sắc tựa
hoa trong xuân sớm, có lẽ chính là ý này đây.
Triệu Trường Ninh chưa kịp phản ứng, đã bị hắn kéo cánh tay lôi dậy. Bàn tay hắn vừa rộng vừa ấm, thật không quen.
Triệu Trường Hoài vuốt nhẹ ngón tay, thầm nghĩ tay của y cũng mềm hệt như tay nữ tử, vị trí đích trưởng tôn này, sớm muộn gì cũng nhường cho hắn làm: “Huynh trưởng, nên ăn thêm ít cơm, mọc thêm chút thịt.” Dứt lời buông
nàng ra, đi thẳng ra ngoài cửa.
Triệu Trường Ninh mím môi nhìn
hắn rời đi, vụng trộm xoa xoa cổ tay, khẽ mắng một tiếng: “Đúng là tên
khốn.” Rồi mới tập tễnh đi đến thư phòng tổ phụ.
Triệu gia nơi nàng đang ở, là một gia tộc thi thư truyền thế.
Tổ tiên Triệu gia ba đời đỗ tiến sĩ, nghe nói gia phả còn có thể truy
ngược tới triều Tống, nói tóm lại, gia tộc rất có lai lịch. Triệu Trường Ninh là con vợ cả, có điều đại phòng của Triệu gia chẳng hề xuất chúng, phụ thân Triệu Thừa Nghĩa của Triệu Trường Ninh, lăn lộn bao năm, cũng
chỉ là một chủ sự công bộ. nhưng nhị thúc của Triệu Trường Ninh, lại làm đến thiếu chiêm sự của Chiêm Sự Phủ, chính tứ phẩm đại quan.
Hiện giờ Triệu Trường Ninh cõng trên vai danh xưng đích trưởng tôn, thì sẽ
phải chịu những mài dũa này. Vậy cũng thôi đi, bên dưới lại còn một thứ
đệ lắm mưu nhiều kế, cuộc sống này đúng là không dễ dàng gì.
Phủ
đệ Triệu gia rất lớn, nơi ở của Triệu lão thái gia là một tứ hợp viện
gồm năm gian chính phòng, bố trí mang phong thái cổ xưa, nơi đó cách từ
đường không xa, xuyên qua hành lang là tới.
Lão nhân râu tóc bạc
phơ đội mũ Đông Pha*, ăn mặc đúng kiểu một lão nho sinh, ngồi trên ghế
thái sư trong thư phòng uống trà. Hai tiểu nha đầu khoanh tay đứng ở hai bên hầu hạ.
Vị này chính là tổ phụ của Triệu Trường Ninh, Triệu lão thái gia.
“Trường Ninh đến rồi à.” Tổ phụ đặt ly trà xuống, chỉ chỉ vào đệm dựa trước
mặt, “Ban nãy cũng đã quỳ nửa ngày, ngồi xuống đi rồi nói.”
“Tôn
nhi bất hiếu, bị tổ phụ phạt quỳ, giờ càng không dám ngồi nữa.” Triệu
Trường Ninh nào dám ngồi xuống, ai mà biết tiếp theo còn có cái gì đang
chờ.
Nàng đưa mắt nhìn, người ngồi bên trái là Triệu Trường Hoài, còn một thanh niên cẩm y ngọc đái khác đang ngồi bên phải Triệu lão
thái gia, nghe vậy cười một tiếng: “Huynh trưởng đúng là giữ quy củ,
nhưng cứ ngồi xuống đi. Chỗ tổ phụ nào có nhiều quy củ đến vậy.”
Người này là tam đệ của Triệu Trường Ninh, Triệu Trường Tùng, là con trưởng
của nhị phòng. Nhị thúc là quan chính tứ phẩm, cao hơn chức quan của phụ thân Triệu Trường Ninh, hơn nữa từ nhỏ hắn đã thông minh, rất được
Triệu lão thái gia thương yêu cùng toàn gia coi trọng. Căn bản chính là
được người nhà nịnh nọt nâng niu trong tay đến lớn.
Triệu lão thái gia cũng lộ ra ý cười: “Trường Ninh ngồi xuống đi, ở chỗ tổ phụ không cần gò bó.”
Lúc này Triệu Trường Ninh mới ngồi xuống, ngay lập tức đầu gối lại bắt đầu đau ê ẩm.
Nàng nhìn Triệu Trường Tùng, người này lại rất thoải mải ôm noãn lô sưởi
tay, áo choàng lông chuột khoác chỉnh tề. Triệu Trường Hoài trước nay
thân thể căn cơ khá tốt, không hề sợ giá rét.
Bao ống quần* của nàng hơi ẩm, lúc này dán trên người vừa ướt lại vừa lạnh.
——————
Chú thích:
* Thụy Thú là những linh thú may mắn trong quan niệm Trung Hoa cổ đại. Lư hương bạch ngọc hai tai ba chân hình Thụy Thú:
* Mũ Đông Pha:
* Bao ống quần: ngày xưa ống quần tách biệt ra làm hai chứ không liền như bây giờ, nên đây cũng được gọi là “bao ống quần” hay “tất”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...