Nhìn Triệu Khả Nhiên, trong lòng Linh nhi cả kinh. Nàng chưa từng thấy Triệu Khả Nhiên nổi
giận như vậy , lúc bình thường, Triệu Khả Nhiên cho dù giận cũng bất quá là quở trách nàng vài câu mà thôi , cho tới bây giờ đều không có thử
qua trận thế như vậy , nàng lại vội vã hồi tưởng trong lòng một lần xem
gần đây mình đã làm chuyện gì , nhưng vẫn là như cũ ko hiểu ra sao .
Nhìn Linh nhi TRiệu Khả Nhiên không khỏi cười lạnh : " Như thế nào , làm sai chuyện nhiều lắm cho nên đến cùng là thế nào đều không nghĩ ra phải
không ?"
Nhìn trận thế hôm nay , Linh nhi vội vàng tỉnh táo lại , bởi vì nàng biết nếu lúc này mình còn không tỉnh táo , kia thật sự xong rồi. Vì thế Linh nhi hít một hơi rồi ngẩng đầu lên trả lời , " Tiểu thư , ngươi đó là có ý gì , nô tì không hiểu "
Triệu Khả Nhiên không khỏi nhìn nàng lâu một chút. Xem ra Linh nhi cũng không có ngu xuẩn như tưởng tượng. Vẫn là có một chút tiểu thông minh như vậy. Dưới tình
huống này nếu nàng đều có thể nhanh tỉnh tao lại , thật là không sai ,
trách không được Triệu Khả Nhân sẽ tìm Linh nhi đảm đương thám tử. Xem
ra trừ bỏ thu mua tốt ra Linh nhi vẫn có bản sự này. Đáng tiếc, đối với
người phản bội mình nàng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
" Linh nhi, xem ra ngươi vịt chết còn mạnh miệng, vô luận thế nào cũng không chịu nhận phải không ?" Triệu Khả Nhiên hỏi
Linh nhi vội vàng kêu oan , " Tiểu thư , oan uổng a ! Cho tới nay nô tì hầu
hạ tiểu thư, mặc dù không nói là cẩn thận nhưng thủy chung là tận tâm
tận lực, không biết tiểu thư có phải hay không nghe ai châm ngòi mới có
thể hoài nghi nô tì "
Nói xong Linh nhi có ý nhìn về phía Triệu
Khả Phong. Nàng nghĩ có thể Triệu Khả Phong nói gì đó mới làm tiểu thư
hoài nghi mình, dù sao lúc bình thường Triệu Khả Phong cùng Triệu Khả
Nhiên một chút cùng xuất hiện cũng không có , nhưng là vì sao hôm nay
hắn lại đến Xuân Huy viên đâu ? Hơn nữa gần đây đại tiểu thư vẫn đối xử
với nàng như cũ, Linh nhi nhận định là Triệu khả Phong châm ngòi ly
gián.
Nhìn ánh mắt Linh nhi , Triệu Khả Phong thiếu chút nữa liền chửi ầm lên , nàng đó là ánh mắt gì a , thật giống như mình là người
châm ngòi ly gián. Rõ ràng là bản thân làm chuyện sai còn muốn đẩy trách nhiệm, dù sao mình là đệ đệ của đại tỷ tỷ nha , làm sao có thể hại đại
tỷ tỷ đâu ! Bất quá Triệu Khả Phong vẫn là rất có lý trí , cũng không có nói ra tiếng
Nghe được lời Linh nhi , mày Triệu Khả Nhiên nhăn
lại , vừa mới cảm thấy nàng còn có một chút thông minh bỗng chốc lại ngu như vậy , thế nhưng còn muốn đem trách nhiệm đẩy cho người khác, chẳng
lẽ mình ở trong lòng nàng thật ngu xuẩn như vậy sao ? Là cái loại tùy
tiện tin lời người khác sao ?
" Xem ra ngươi là chưa tới phút
cuối chưa thôi a ! Ngươi đến bây giờ còn hkoong nguyện ý thừa nhận bản
thân đã đắc tội phải không ?"
Linh nhi liền kiên trì mình trong sạch , " Nô tì cái gì đều không có làm , không biết có tội gì "
Triệu Khả Nhiên nhìn Linh nhi trưng ra một bộ " Ta chính là không sai " , khóe miệng cười lạnh
" Không sai phải không ?"
Triệu Khả Nhiên cầm hộp gỗ đặt trên bàn chậm rãi mở ra , sau đó đem trâm mẫu
đơn từ bên trong ra. Trâm cài tinh xảo , ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi
phát ra ánh sáng chói mắt.
Linh nhi ở lúc Triệu Khả Nhiên cầm
lấy hộp gỗ trong lòng liền dâng lên điềm xấu , lúc Triệu Khả Nhiên đem
trâm cài lấy ra , Linh nhi sắc mặt xoát một chút trắng bệch
Vừa
nhìn đến trâm mẫu đơn, Linh nhi chỉ biết sự việc đã bại lộ, nhưng là
trong lòng nàng vẫn có một tia may mắn, liền tính là bọn họ tìm trâm cài về cũng không nhất định biết là ai trộm đi, mình chỉ cần đánh chết
không nhận các nàng cũng không có cách nào . Nghĩ vậy , Linh nhi lại
thẳng sống lưng, cũng một bộ mặt vô tội nhìn về phía Triệu Khả Nhiên.
Nhìn Linh nhi như vậy , Nguyệt cô cùng Lung nhi ở một bên đều cảm thấy tức
giận, như thế nào người này lại da mặt dầy như vậy đâu , đều đã lấy ra
chứng cứ thế nhưng vẫn là biểu tình vô tội như vậy.
Nhìn Linh nhi, Triệu Khả Nhiên không giận mà cười , " Linh nhi , ngươi có nhận biết được trâm cài này không ?"
Linh nhi ra vẻ thong dong trả lời : " Trâm cài này không phải là của tiểu
thư ngươi sao ? Ta giống như đã thấy ngươi mang qua vài lần ? Như thế
nào ?"
Triệu Khả Nhiên cười cười , " Ta cũng rất muốn biết là
chuyện gì xảy ra, dù sao trâm cài này luôn ở trong hộp trang sức, không
biết như thế nào nó liền sảng khoái xuất hiện ở tiệm cầm đồ đây , ngươi
có biết vì sao sao ?"
Linh nhi trong lòng thầm nghĩ, liền tính là tìm về nhưng tiệm cầm đồ kia nhỏ như vậy , mình lúc đó cũng không dùng
tên thật , hơn nữa đều đã trôi qua lâu như vậy. Liền tính chưởng quầy
nơi đó đến hẳn là cũng sẽ không nhận ra mình mới đúng, hiện tại mình có
thể làm chính là kiên định lập trường bản thân, tuyệt đối không thừa
nhận. Không có chứng cớ bọn họ cũng không thể làm mình thế nào , không
phải sao ?
Nghĩ vậy Linh nhi liền trả lời : " Nô tì làm sao có thể biết vì sao đâu ?"
" Phải không ?" Triệu Khả Nhiên tựa tiếu phi tiếu cầm lấy bức họa ở một
bên nhẹ nhàng mở ra rồi đưa cho Lung nhi , ý bảo Lung nhi lấy qua đưa
cho Linh nhi quỳ trên mặt đất nhìn.
Linh nhi không biết đó là cái gì , nhưng là khi nhìn đến đó là bức họa của mình , chân liền mềm nhũn , ngãn trên mặt đất , " Này là .."
Triệu Khả Phong ở một bên đắc ý nói : " Ngươi sẽ không phải là bộ dáng của mình cũng không nhớ được đi ! Muốn hay không hiện tại tìm một mặt gương đến cho ngươi nhìn rõ ràng a
?"
Nhìn Linh nhi, trong lòng Triệu Khả Phong đắc ý , đây đều là
do mình tìm được nha. Vừa rồi Linh nhi còn nói mình đang châm ngòi ly
gián đâu! Xem đi , hiện tại không phải có chứng cứ sao ? Xem nàng còn
dám hay không loạn hoài nghi mình.
Triệu Khả Nhiên cười nói : "
Linh nhi , ngươi đại khái không biết đi ! Chưởng quầy mà ngươi cầm trâm
cài này trước kia là một gã tú tài a ! Hơn nữa hắn am hiểu vẽ tranh.
Ngươi mặc một thân quần áo nha hoàn lại đến cầm một trang sức quý trọng
như vậy , hắn đối với ngươi ấn tượng khắc sâu. Ngươi xem, chúng ta chỉ
cần tìm tới cửa hắn liền họa ra bức họa này a . Ngươi xem đây không phải là rất giống ngươi ? Nếu ngươi vẫn không phục, ta đây tìm chưởng quầy
đến cho hắn tự mình đối chất "
Giờ khắc này Linh nhi rốt cuộc
biết bản thân là trốn không thoát, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ "
Tiểu thư , nô tì chính là nhất thời hồ đồ, ngươi hãy bỏ qua cho nô tì
lúc này đi !"
Triệu Khả Nhiên thở dài , tiếc nuối nói , " Ngươi
không phải vô tội sao ? Ngươi ko phải đúng lý hợp tình sao ? Hiện tại
lại như thế nào , nguyện ý thừa nhận sao ?"
" Nô tì nhận, nô tì
nhận " Linh nhi vội vandfg mở miệng nói , " Tiểu thư , nô tì lần này
chỉ là nhất thời tham lam mà thôi , ngươi tạm tha nô tì lần này đi ! Nô
tì sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của người "
Triệu
Khả Nhiên nở nụ cười, nhưng lời nói ra miệng lại làm Linh nhi hồn kinh
táng đảm , " Ta vì sao muốn tha ngươi , ngươi vừa rồi không phải còn
phủ nhận sao ? Như thế nào ? Biết chối không xong cho nên mới cầu xin
tha thứ đi !"
Nghe được Triệu Khả Nhiên nói , bỗng chốc nước mắt
của Linh nhi ào ào chảy ra, vừa khóc vừa dập đầu , " Đại tiểu thư, lúc
này người tha cho ta đi ! Ta chỉ là nhất thời nảy lòng tham mà thôi,
liền xem tình cảm chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ bỏ qua cho ta đi !"
Nhìn Linh nhi, Triệu Khả Nhiên không khỏi nhớ tới đời trước , lúc bản thân
bị oan uổng cũng là bộ dáng này quỳ trên mặt đất , cầu tha mẹ buông tha
cho mình. Nhưng là thời điểm kia Linh nhi đang làm cái gì đâu? Nàng vì
lời hứa hẹn của Khả Nhân phản bội mình, hãm hại mình, còn làm mình bị
uống rượu độc. Thời điểm kia nàng như thế nào không nghĩ vì mình
chứng minh trong sạch một chút đâu?
Nhìn ở tình cảm cùng nhau
lớn lên, đúng vậy, cùng nhau lớn lên. Nếu không phải cùng nhau lớn lên,
đối với chuyện nàng phản bội mình có lẽ sẽ không đau lòng như vậy. nàng
muốn mình xem ở tình cảm cùng nhau lớn lên buông tha cho nàng, kia lúc ở đời trước nàng như thế nào không thấy vì tình cảm cũng nhau lớn lên vì
mình chứng minh trong sạch đâu ? Nếu mình buông tha cho nàng, khó bảo
toàn sự tình đời trước lại phát sinh một lần, kia đến lúc đó nàng có xem ở tình cảm cùng nhau lớn lên buông tha cho mình đâu ? Hẳn là ko thể nào ! Nàng là cái người ích kỷ, liền tính hôm nay buông tha cho nàng, tương lai nàng cũng nhất định sẽ phản bội mình.
Nghĩ vậy Triệu Khả
Nhiên mở miệng nói , " Linh nhi , chuyện lần này không phải ta có thể
quyết định. Ta sẽ giao cho phụ mẫu xử lý "
Vừa nghe đến muốn giao cho lão gia cùng phu nhân xử lý , trong lòng Linh nhi càng nóng nảy.
Nếu đẻ lão gia cùng phu nhân biết, kia bản thân nhất định sẽ bị đuổi đi. Nếu bởi vì tay chân ko sạch sẽ mà bị đuổi đi, tương lai mình tuyệt đối
sẽ không thể làm nha hoàn trong những nhà giàu có nữa. Thử hỏi ai dám
muốn một cái hạ nhân trộm này nọ đâu ? Kia đến lúc đó mình cũng chỉ có
thể bị bán đến thanh lâu kỹ viện, trở thành " Một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối , nửa điểm chu môi vạn người thường " kỹ nữ , vĩnh viễn không qua cuộc sống bình thường.
Triệu Khả Nhiên cầm lấy trâm mẫu đơn, lắc đầu , " Linh nhi, sự tình lần này ta tuyệt đối không có biện pháp
xử lý, nhất định phải nói cho cha mẹ , ai cho ngươi thế nhưng lại trộm
trâm cài này "
Nghe được Triệu Khả Nhiên nói, Linh nhi cảm thấy
không hiểu , mình bất quá chính là trộm một chiếc trâm cài mà thôi. Liền tính trâm cài này quý trọng , kia cũng không nhất định phải giao cho
lão gia cùng phu nhân xử lý a! Lại nói lúc bình thường tiểu thư rất ít
mang trâm cài này , liền tính là mình trộm cũng không cần hưng sư động
chúng a ! Linh nhi đến bây giờ còn chưa có nhận thức được sai lầm của
mình, vẫn luôn muốn tìm cớ vì mình thoát tội
Xem vẻ mặt Linh nhi
không hiểu, Triệu Khả Nhiên tiếp tục nói , " Linh nhi, ta chỉ có thể
nói, ngươi thật là rất tinh mắt, trang sức khác không trộm mà trộm đi
trâm cài này. Cho dù ta muốn buông tha ngươi cũng là không có khả năng "
" Cái gì ?"
Triệu Khả Nhiên nói tiếp , " Ngươi đại khái ko biết đi ! Trâm mẫu đơn này
cũng không phải trang sức thông thường . NGươi biết không ? Trâm mẫu đơn này nhưng là của Thái hậu ngự ban , ngươi thế nhưng dám trộm, lá gan
thật đúng là không nhỏ a !"
" Cái gì ? Thái hậu ngự ban ?"
Nghe xong Triệu Khả Nhiên nói , Linh nhi chỉ cảm thấy cả người lạnh như
băng. Thiên a ! Nàng làm chuyện gì a ! Thế nhưng đem trâm cài Thái hậu
ngự ban trộm. Sẽ không, kia nhất định là gạt người .
" Nhưng là,
nhưng là , tiểu thư, ngươi bình thường không phải cũng ko mang trâm cài
này sao ?" Linh nhi tưởng như bắt được cỏ cứu mạng. Vội vàng phản bác
" Linh nhi, đại khái ngươi cũng không có chú ý tới đi !" Triệu Khả Nhiên
cười nói, " Đích xác lúc bình thường ta cũng không mang. Nhưng là ngươi
ko phát hiện sao ? Chỉ cần là tham dự yến hội trọng yếu , ta tuyệt đối
sẽ mang "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...