Đích Trưởng Nữ

Sau khi Tiêu Tiểu Tiểu kể xong tất cả, trong phòng rơi vào mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người không mở miệng nói chuyện. Triệu Khả Nhiên nhìn nữ tử trước mắt mình nên gọi là mẫu phi, trong khoảng thời gian ngắn, cũng cảm khái cực kỳ. Chuyện năm đó, có lẽ nàng làm không thỏa đáng! Nhưng mà ai cũng không thể chỉ trích nàng, bởi vì nàng cũng không muốn. Mặc dù nàng bỏ rơi Húc là cách làm rất không đúng, nhưng mà nàng cũng có nỗi khổ tâm riêng của nàng. Mặc dù không cách nào tha thứ, nhưng vẫn có thể lý giải.

“Cho nên, lần này ngươi trở lại là vì muốn báo thù sao?” Tư Đồ Húc nhàn nhạt nói, "Ngươi muốn trừng phạt kẻ đã hại ngươi sao?”

“Không sai.” Vẻ mặt Tiêu Tiểu Tiểu hết sức kiên định. Nếu không phải năm đó người kia hại nàng..., nói không chừng nàng vẫn có thể kiên trì nổi. Cũng bởi vì lần hãm hại kia, để cho nàng không thể làm mẫu thân, còn hại mấy năm nay nàng và nhi tử chia lìa, đã tạo nên sự lạnh nhạt bây giờ, cho nên nàng không muốn tha thứ cho người kia. Trước khi tới nàng cũng đã quyết định, nhất định phải làm cho người kia bị trừng phạt.

“Vậy bây giờ ngươi ở đâu?” Tư Đồ Húc mở miệng hỏi, “Người tìm được chỗ ở chưa, nếu như không có, vậy thì ở lại trong phủ đi!”

“Thật có thể không?” Nghe Tư Đồ Húc nói, Tiêu Tiểu Tiểu vui mừng như đứa trẻ, “Con thật sự đồng ý cho ta ở lại vương phủ sao?”

Không chỉ có Tiêu Tiểu Tiểu, ngay cả Lam Y và Hoàng Y sau lưng nàng cũng vui mừng. Họ đều cảm thấy, Tư Đồ Húc làm như thế, chính là bắt đầu tiếp nhận người mẫu thân Tiêu Tiểu Tiểu này. Nhưng khi Triệu Khả Nhiên nhìn thấy tất cả cũng không nghĩ lạc quan như họ. Người khác có lẽ không biết, nhưng nàng rất rõ ràng, Húc không thể nào lập tức đã tiếp thu người mẫu phi đột nhiên xuất hiện này. Hơn nữa, hắn đối với mẫu phi, cũng không có bao nhiêu tình cảm.

“Có thể, dù sao hôm nay ngươi cứu vương phi của bổn vương.” Giọng của Tư Đồ Húc rất lạnh nhạt, “Cho nên nếu các ngươi không chê, thì ở lại trong phủ đi! Còn nữa, các ngươi làm chuyện gì, bổn vương sẽ không can thiệp. Chỉ là, nếu các ngươi cần trợ giúp, cứ nói thẳng là được.”

Lời nói Tư Đồ Húc lạnh lẽo như một chậu nước lạnh, trực tiếp dập tắt toàn bộ vui mừng trong lòng Tiêu Tiểu Tiểu. Nàng vốn cho là nhi tử của nàng muốn tiếp nhận nàng, nhưng không ngờ cũng bởi vì nguyên nhân này.

“Tiểu thiếu gia, sao người có thể đối xử với tiểu thư như vậy? Nàng là mẫu thân của người!” Lam Y không nhịn được mở miệng trách cứ.

“Nếu không đồng ý, các ngươi cũng có thể rời đi, bổn vương sẽ không ngăn cản.” Đối với lời Lam Y nói, giọng nói Tư Đồ Húc cũng không có tức giận, “Bổn vương cũng không ép buộc các ngươi ở lại, hơn nữa bổn vương cũng hứa hẹn nếu các ngươi cần hỗ trợ, bổn vương cũng sẽ không từ chối, như vậy còn chưa đủ sao?”

Tư Đồ Húc tự nhận mình đã làm nhiều, đối với chuyện năm đó mẫu thân của mình vứt bỏ mình, hắn cũng không oán hận. Đối với sự xuất hiện của nàng, hắn cũng không có bài xích. Hơn nữa còn có một chút may mắn, bởi vì nàng xuất hiện kịp thời cứu vật nhỏ, cho nên hắn cũng rất rộng rãi  để nàng ở lại. Hắn tự cho rằng mình có thể làm như vậy đã là rất tốt rồi.

“Đủ rồi.” Lam Y và Hoàng Y còn chưa mở lời, Tiêu Tiểu Tiểu cũng đã lên tiếng, nàng cười khổ một cái, “Húc nhi, cám ơn con nguyện ý cho ta ở trong phủ, như vậy cũng đã đủ rồi.”

“Ngươi muốn nhìn phụ hoàng sao?” Tư Đồ Húc mở miệng hỏi, “Nếu ngươi muốn thấy hắn, vậy bổn vương sẽ giúp ngươi an bài.”

“Không cần, ta không muốn thấy hắn.” Tiêu Tiểu Tiểu trực tiếp mở miệng cự tuyệt, “Húc nhi, ta hi vọng chuyện ta chưa chết, con không cần nói cho hắn biết. Còn nữa, chuyện ta trở lại, không nên cho bất kỳ người nào biết.”

“Có thể.” Tư Đồ Húc gật đầu một cái, “Nếu như vậy, trong thời gian ngươi ở tại trong phủ, bổn vương và vương phi vẫn xưng hô với ngươi là Tiêu di.” lamlam


Tiêu Tiểu Tiểu không có bất kỳ dị nghị với việc này. Mặc dù trong lòng nàng rất muốn Tư Đồ Húc có thể gọi nàng một tiếng mẫu thân, nhưng mà nàng cũng biết có một số chuyện không thể miễn cưỡng, nhất là năm đó chính mình vứt bỏ Húc nhi. Cho nên hôm nay Húc nhi có thể đối xử với nàng như vậy, nàng đã hài lòng rồi.

“Nếu như không có chuyện gì, các ngươi ra ngoài trước đi!” Tư Đồ Húc hạ lệnh đuổi khách, “Bổn vương sẽ phái người thu xếp cho các ngươi, trước hết các ngươi đi ra ngoài! Hôm nay vương phi của bổn vương bị kinh sợ, cần phải nghỉ ngơi một chút.”

“Cũng tốt, chúng ta ra ngoài trước.” Tiêu Tiểu Tiểu cũng là người thức thời, vì vậy mở miệng cáo lui, nàng hiền lành nhìn Triệu Khả Nhiên, mở miệng cười nói, “Khả Nhiên, con phải hảo hảo nghỉ ngơi! Lần khác, ta lại tới thăm con.”

“Được, chuyện ngày hôm nay, cám ơn ngươi.” Triệu Khả Nhiên không biết gọi sao cho đúng. Mặc dù Húc nói gọi là Tiêu Di, nhưng nếu thật sự gọi như vậy, hình như cũng không được tốt lắm, cho nên nàng định cũng không xưng hô. 

Rất nhanh, Tư Đồ Húc liền cho người dẫn Tiêu Tiểu Tiểu rời đi. Trong phòng cũng chỉ còn lại vợ chồng hai người.

“Húc, chàng đối với với mẫu phi, oán hận sao?” Mặc dù trên người của Tư Đồ Húc không cảm thấy bất kỳ oán hận, nhưng Triệu Khả Nhiên vẫn mở miệng hỏi, “Trong lòng của chàng sẽ có cảm giác oán hận, bất mãn sao?”

“Không biết.” Tư Đồ Húc cười sờ tóc Triệu Khả Nhiên, “Đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ gì vậy? Lúc trước ta cũng đã nói với nàng, ta đối với mẫu phi cũng không có nhiều tình cảm, cho nên những cảm xúc mà nàng nói, ta cũng không cảm thấy được.”

“Vậy thì tốt.” Triệu Khả Nhiên cười, mở miệng nói, “Chỉ là, chàng khoan hãy nói, hôm nay gặp phải chuyện, thật sự là rất kỳ quái! Vẫn cho là người đã chết, hôm nay lại biết thì ra nàng vẫn còn sống. Nói thật, ta cảm thấy rất chấn động. Còn nữa, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ tới, thì ra năm đó lại xảy ra nhiều việc như vậy.”

“Hoàng cung luôn luôn như thế.” Tư Đồ Húc mở miệng nói, “Cũng có rất nhiều người muốn đi vào, nhưng chỉ có người thật sự đi vào mới biết rằng, nơi đó chẳng qua chỉ là một nhà tù làm bằng hoàng kim mà thôi.”

“Húc, chàng trách mẫu phi sao?” Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi, “Năm đó, nàng vì trốn tránh cái nhà tù đó, để lại chàng còn nhỏ tuổi.”

“Không biết.” Tư Đồ Húc lắc đầu, “Năm đó coi như nàng không hề rời đi, nàng cũng không để ý tới ta! Cho nên cho dù nàng rời đi, đối với ta mà nói, thật ra thì cũng không có khác nhau quá lớn.”

“Xem ra chàng thật sự không có chút tình cảm nào với mẫu phi!” Triệu Khả Nhiên bất đắc dĩ mở miệng nói, “Hôm nay nhìn dáng vẻ của chàng thì biết, không có một câu trách cứ, không có một câu bất mãn, thậm chí đối với sự xuất hiện của nàng, chàng cũng rất nhanh tiếp nhận. Thật ra thì thái độ của chàng như vậy, đối với nàng mà nói, thật sự là một tổn thương rất lớn.”

“Vật nhỏ, ta cũng không dối gạt nàng.” Tư Đồ Húc thở dài, mở miệng nói, “Thật ra thì nói thật, đột nhiên nàng xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn, ta thật sự vô cùng khiếp sợ. Nhưng sau khi hết khiếp sợ, ta rất nhanh có thể đón nhận. Có lẽ bởi vì không có quá nhiều tình cảm! Chỉ là, ta vẫn cảm tạ nàng, dù sao nếu hôm nay không có nàng..., nói không chừng nàng đã xảy ra chuyện.”

“Đúng vậy!” Nói đến chuyện ngày hôm nay, Triệu Khả Nhiên vẫn còn sợ hãi, “May mà có nàng ở đây, bằng không ngã xuống, thật sự chính là xảy ra chuyện.”

“Nói đến chuyện ngày hôm nay, vật nhỏ, chẳng lẽ nàng không tính giải thích cho ta biết sao?” Sắc mặt Tư Đồ Húc trầm xuống, mở miệng nói, “Trước lúc ta ra đã nói với nàng, muốn nàng ở trong phủ dưỡng thai cho tốt, sao nàng lại không nghe lời như vậy! Nhất định chạy ra ngoài, thiếu chút nữa gây ra chuyện. Nàng nói, nếu như nàng thật sự có chuyện gì, vậy phải làm sao đây?”


“Húc, ta không phải cố ý.” Thấy bộ dáng khẩn trương của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên mở miệng nói xin lỗi, “Ta vẫn ở suốt trong phủ dưỡng thai, thật sự quá buồn bực, cho nên mới phải làm như vậy. Ta không nghĩ tới sẽ có người muốn hại ta.”

“Có người muốn hại nàng?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, sắc mặt của Tư Đồ Húc trở nên rất khó coi, “Vật nhỏ, nàng nói là, chuyện ngày hôm nay không phải ngoài ý muốn, mà là có người cố ý mưu hại nàng, có phải hay không?”

“Ừ.” Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, sắc mặt trở nên nặng nề, “Xem ra chuyện ta mang thai, có người biết, nên không cao hứng, nếu không, sẽ không làm như vậy. Ta cảm thấy được, lúc ta vừa ra khỏi cửa, cũng đã bị người theo dõi. Đầu tiên là một ăn trộm tới đụng ta, may mà bản lĩnh Thi Hương nhanh nhẹn, ta không gặp chuyện không may. Nhưng sau đó ta phát hiện mất đồ, để cho Thi Hương đuổi theo. Lúc đó, lại có người ở sau lưng đẩy ta một cái, cũng may Tiêu Di đỡ ta, bằng không hậu quả cũng không dám nghĩ.”

“Có người ở sau lưng đẩy nàng, xem ra mục tiêu của hắn chỉ là cái thai của nàng mà thôi, bằng không chắc sẽ không làm như vậy.” Sắc mặt Tư Đồ Húc trở nên khó coi.

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, “Nếu người kia muốn hại ta, chắc sẽ không chỉ đẩy ta một cái! Bộ dạng này, đã nói lên, mục tiêu của hắn chỉ là bụng của ta mà thôi.”

“Nàng có nhìn thấy rốt cuộc là người nào đẩy nàng hay không?” Tư Đồ Húc mở miệng hỏi, “Nếu nhìn thấy, điều tra sẽ khá dễ dàng.” lamlam

“Không có.” Triệu Khả Nhiên lắc đầu, rất tiếc mở miệng nói, “Khi đó, ta cũng bị dọa sợ. Chờ ta phản ứng lại, thì đã không thấy bóng dáng người kia.”

“Không sao.” Tư Đồ Húc mở miệng trấn an, “Không phải nàng để Thi Hương đuổi theo tên trộm kia rồi sao? Ta cảm thấy, bọn họ là một phe, đầu tiên sử dụng kế điệu hổ ly sơn, sau đó lại phái người tới hại nàng. Đợi Thi Hương bắt được tên trộm kia, chúng ta liền men theo đầu mối này điều tra. Nhất định có thể tra ra dấu vết.”

“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.” Triệu Khả Nhiên thở dài một cái, “Nếu như ta thấy rốt cuộc là người nào đẩy ta thì tốt.”

“Không sao.” Tư Đồ Húc cười trấn an, “Nàng phải tin tưởng năng lực của phu quân nàng! Rất nhanh ta sẽ tìm ra được chủ mưu phía sau.”

“Cũng không biết là người nào?” Triệu Khả Nhiên nhíu mày, “Theo lý mà nói, chuyện ta mang thai, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp với bất kỳ người nào mới đúng. Trong mắt người ngoài, chàng cũng không phải người được đề cử thừa kế ngôi vị hoàng đế. Còn nữa, nếu muốn hại ta sinh non, vậy hẳn là tranh đấu giữa thê thiếp mới đúng, nhưng chàng một thê tử là ta mà thôi, trong vương phủ căn bản cũng không có nữ nhân khác. Chàng nói, rốt cuộc là ai lại phí tâm tư muốn hại ta chứ?”

“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa.” Tư Đồ Húc nhìn Triệu Khả Nhiên trong mắt tràn đầy dịu dàng, nhưng vừa nhắc tới chuyện này, trong mắt chợt lóe tia đen tối, “Mặc kệ là ai, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.”

“Húc, nếu như tra được, nhất định phải nói cho ta biết trước, được không?” Triệu Khả Nhiên mở miệng thỉnh cầu, “Ta muốn biết, rốt cuộc ta đã cản đường người nào. Còn nữa, nếu hắn muốn hại hài tử của ta, ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.”

“Vật nhỏ. Bây giờ nàng đang mang thai!” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, gương mặt Tư Đồ Húc tỏ vẻ khó xử, “Nàng an tâm dưỡng thai đi! Chuyện này giao cho ta xử lý là được.”


“Húc, chàng cũng biết, ta tuyệt đối không phải tiểu nữ nhân núp ở phía sau chàng. Hơn nữa chuyện này còn nhằm vào hài tử của ta, ta nhất định muốn tự mình giải quyết.” Giọng nói Triệu Khả Nhiên vô cùng kiên định, “Hơn nữa thái y cũng đã nói rồi, ta căn bản cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian là tốt.”

“Vật nhỏ!” Tư Đồ Húc vẫn không muốn như vậy, bây giờ hắn chỉ muốn tiểu thê tử của mình hảo hảo nghỉ ngơi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy là được rồi.

“Húc, chàng đồng ý với ta đi!” Triệu Khả Nhiên lôi kéo tay của hắn lắc, làm nũng nói, “Chuyện này vẫn luôn đọng lại trong lòng của ta, vậy cũng không tốt! Không bằng chàng để cho ta vui vẻ  báo thù, như vậy ta mới có thể an tâm dưỡng thai! Còn nữa, ta cũng không phải tự tay đi làm! Bằng không thì như vậy, chàng để cho ta cùng đi tham gia là được. Như thế nào, có được hay không vậy?”

“Vậy được rồi!” Tư Đồ Húc thật sự không cưỡng được Triệu Khả Nhiên, “Đến lúc đó, ta sẽ nói toàn bộ cho nàng biết, cũng sẽ để nàng tham dự  vào. Nhưng mà, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu nhất của nàng là hảo hảo dưỡng thai. Nếu không, ta không cho nàng làm cái gì hất, hơn nữa không để cho nàng xuống giường.”

“Tuân lệnh.” Triệu Khả Nhiên ấn nụ hôn thật to lên mặt Tư Đồ Húc, “Húc, tất cả ta đều nghe chàng. Chàng thật sự rất tốt, ta thích chàng nhất.”

“Nàng đó! Cũng chỉ có lúc này mới nói chuyện dễ nghe nhất.” Tư Đồ Húc bất đắc dĩ điểm cái mũi nhỏ của Triệu Khả Nhiên.

Sau khi Thi Hương bắt được ăn trộm, cũng không đem tên trộm kia đưa đến Hình bộ, mà là mang theo hắn trở lại Húc vương phủ. Trở về phủ, nàng mới biết, thì ra vương phi đã xảy ra chuyện. Nghe được tin tức, Thi Hương thất kinh, lập tức đến Du Nhiên Cư xin tội. Mà lúc nàng tới nơi, Tư Đồ Húc đang đút thuốc cho Triệu Khả Nhiên. 

“Vương phi, chuyện ngày hôm nay đều là sơ sót của nô tỳ, xin vương phi trách phạt.”

Vừa tiến vào phòng ngủ chính, Thi Hương lập tức quỳ trên mặt đất xin tội.

“Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.” Nhìn Thi Hương quỳ dưới đất, Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Ngươi đứng lên trước đi! Chuyện hôm nay, căn bản cũng không phải ngoài ý muốn, là có người đã sớm thiết kế tốt. Cho nên ngươi cũng không cần tự trách.”

“Có người thiết kế?” Nghe được Triệu Khả Nhiên lời nói về sau, Thi Hương thất kinh.

“Không sai.” Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, “Cho nên chuyện lần này không liên quan gì đến ngươi. Đúng rồi, ta cho ngươi đuổi theo tên trộm kia, có bắt được hắn không?”

“Đã bắt được.” Thi Hương gật đầu, “Đã nhốt vào trong địa lao rồi.”

“Vật nhỏ, bây giờ nàng nghỉ ngơi một chút đi!” Tư Đồ Húc mở miệng nói, “Bây giờ ta đi thẩm vấn tên trộm kia, có thể tra được rốt cuộc là ai ở phía sau ra tay hay không. Chờ biết kết quả, ta lập tức sẽ nói cho nàng.”

“Được.” Triệu Khả Nhiên biết lúc này nàng cũng không làm được gì, cho nên lời Tư Đồ Húc nói, nàng cũng không có phản bác, mà thuận theo nằm xuống.

Tư Đồ Húc kéo qua chăn, nhẹ nhàng đắp cho Triệu Khả Nhiên, ấn một nụ hôn dịu dàng ở trên trán của nàng, “Hảo hảo ngủ! Đợi sự tình xử lý tốt, ta lập tức trở về với nàng.” lamlam

“Ừm!” Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, liền nhắm hai mắt lại.

Có lẽ là bởi vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cũng có khả năng bởi vì trong dược có một ít thuốc an thần, cho nên Triệu Khả Nhiên rất nhanh ngủ thiếp đi, ngay cả hô hấp cũng trở nên vững vàng. Nhìn dung nhan Triệu Khả Nhiên ngủ, Tư Đồ Húc cưng chìu cười, kéo chăn.


Nhưng khi hắn chuyển mắt nhìn Thi Hương còn quỳ dưới đất, vẻ mặt lập tức liền thay đổi âm trầm, ánh mắt lóe ra tia đen tối, “Mặc dù chuyện lần này không liên quan gì đến ngươi, nhưng mà rốt cuộc ngươi hộ chủ bất lực, tự ngươi đi lãnh phạt đi!”

Nói xong, không để ý đến Thi Hương còn quỳ dưới đất, liền trực tiếp rời khỏi.

Mà Thi Hương nghe Tư Đồ Húc nói, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng của nàng rất rõ ràng, mặc dù chuyện ngày hôm nay không có quan hệ gì với nàng, nhưng mà nàng bỏ lại vương phi, đi đuổi theo ăn trộm, mặc dù nói là vương phi phân phó, nhưng suy tính còn chưa chu toàn, cho nên mới khiến vương phi bị kinh sợ. Nhưng cũng may, vương gia chỉ để cho nàng tự mình đi lãnh phạt mà thôi, vậy đã nói rõ sẽ không phạt quá nặng, nếu do Vương gia tự mình xử phạt, đó mới thật sự là bết bát nhất!

Tư Đồ Húc đến địa lao rất nhanh, bắt đầu tự mình thẩm vấn tên trộm kia.

Tên trộm kia quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy. Vốn dĩ hắn ở kinh thành thường làm một chút chuyện trộm gà trộm chó mà thôi, lúc trước, cũng từng bị tóm, nhưng nhiều nhất là bị người khác đánh một trận, hoặc là đưa đến quan phủ mà thôi, không đến mấy ngày là có thể thả ra. Nhưng hắn không biết hôm nay mình đụng phải xui xẻo gì, cái tốt không trộm, thế nhưng lại trộm trên nhân vật lớn. Từ lúc bị bắt được, hắn mới biết, hôm nay mình lại trộm trên người một vị vương phi.

“Nói đi, rốt cuộc là người nào chỉ điểm ngươi?” Tư Đồ Húc ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống tên ăn trộm quỳ dưới đất, trên mặt không có một tia buông lỏng, một cỗ khí thế không giận mà uy tản từ trong ra ngoài.

“Vương gia, tiểu nhân thật sự không biết cái gì hết!” Ăn trộm bị sợ đến ba hồn không thấy bảy phách, “Vương gia tha mạng! Thảo dân thật sự không biết gì hết. Vật thảo dân trộm được toàn bộ đã bị cô nương kia cầm lại, thảo dân thật sự không có trộm được gì cả!”

Tên trộm kia vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ. Thật ra thì hôm nay hắn không tính ra ngoài ăn trộm, nhưng có người cho hắn một khoản tiền, muốn hắn đi trộm mà thôi. Nhưng hắn thật sự có nằm mơ cũng không ngờ, đối tượng hôm nay hắn trộm, lại là một vị vương phi. Mặc dù hắn không biết vị nào vương phi, nhưng mà trong lòng của hắn rất rõ ràng, những nhân vật lớn này muốn giết chết hắn, đơn giản giống như là giết chết một con kiến.

“Bổn vương không hỏi ngươi điều này.” Tư Đồ Húc lạnh lùng nhìn tên trộm kia, “Bổn vương hỏi ngươi, rốt cuộc là người nào chỉ điểm ngươi đi trộm?”

“Không, nào có người gì!” Nghe Tư Đồ Húc hỏi, tên trộm kia cả kinh trong lòng, nhưng hắn không dám thành thật nói ra, bởi vì người đó nói rồi, nếu hắn nói ra, sẽ giết chết hắn. Hiện tại mình trộm đồ, chẳng qua chỉ là tội danh nhỏ mà thôi, nhưng nếu nói ra, nếu người kia thật sự giết hắn, vậy hắn không phải quá oan uổng.

“Thật sao?” Mặc dù nhìn ra được tên trộm kia đang nói láo, nhưng mà Tư Đồ Húc cũng không hỏi tới, “Nếu như vậy, chính là nói lần này ngươi ăn trộm chủ ý của một mình ngươi phải không?”

“Đúng, đúng vậy.” Tên trộm kia gật đầu liên tục, “Vương gia, thảo dân thật sự không phải cố ý. Thảo dân chỉ là nổi lên lòng tham, cho nên mới ăn trộm đồ của vương phi. Nhưng mà bây giờ cái gì cũng trả lại toàn bộ rồi, người tha cho thảo dân lần này đi! Về sau thảo dân nhất định sẽ thay đổi triệt để, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy nữa.”

“Về sau ngươi có làm loại chuyện này hay không, bổn vương không biết, cũng không muốn biết, nhưng mà chuyện lần này, bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Tư Đồ Húc nhìn tên trộm kia ánh mắt tràn đầy sương lạnh, “Ngươi chắc cũng không biết đi! Vương phi của bổn vương  đã có thai rồi, lần này cũng bởi vì chuyện của ngươi, đã động thai khí. Đây là hài tử đầu tiên của bổn vương, ngươi có ý đồ muốn mưu hại con cháu của bổn vương, tại sao bổn vương có thể tha thứ cho ngươi?”

“Cái gì?” Tên trộm kia kinh hãi, ngay sau đó lập tức dập đầu, “Vương gia, những chuyện này thảo dân cũng không biết! Cái này không liên quan đến thảo dân!”

“Ngươi không phải đã nói sao? Chuyện lần này là một mình ngươi làm, nếu nói như vậy, bản vương không tìm ngươi, thì tìm ai đây?” Tư Đồ Húc không chút cử động, “Nếu là ngươi làm, vậy bổn vương tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi, không chỉ có như thế, ngay cả người nhà của ngươi cũng phải trả giá cho lỗi lầm ngươi gây ra.”

“Không liên quan thảo dân!” Nghe Tư Đồ Húc nói, tên trộm kia thật sự bị dọa sợ, vội vàng đem toàn bộ chuyện nói ra hết, “Thảo dân cái gì cũng không biết! Trước đó có một người, cho thảo dân một khoản tiền, nói muốn thảo dân đi trộm đồ gì đó của vương phi, hơn nữa ngay cả trộm được gì toàn bộ cũng là thảo dân. Thảo dân nhất thời nổi lòng tham, cho nên mới làm ra chuyện như vậy! Vương gia, van cầu người, tha cho thảo dân lần này đi!”

“Vậy thì tốt, vậy ngươi nói mọi chuyện ra cho đàng hoàng.” Tư Đồ Húc mở miệng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui