Đích Trưởng Nữ

Cũng không lâu lắm, mọi người cũng trở lại Húc vương phủ. Sau khi trở lại Húc vương phủ, Tư Đồ Húc ôm Triệu Khả Nhiên nhanh chóng về Du Nhiên cư. Sau đó lập tức phái người đi mời thái y. Mọi người thấy vương phi bị vương gia ôm trở lại, đều kinh ngạc, mà khi thấy một nữ tử áo trắng mang theo hai nha hoàn đi theo phía sau, cũng cảm thấy rất giật mình. Nhưng cũng không dám tùy tiện hỏi lung tung, nhất là thấy sắc mặt vương gia, bọn họ càng không dám tùy ý lên tiếng.

Rất nhanh, liền có thái y đến Húc vương phủ. Kể từ biết tín Húc vương phi có thai, hoàng thượng từng muốn phái một vị thái y trực tiếp ở lại trong Húc vương phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể an thai cho Húc vương phi, chỉ là bị Húc vương cự tuyệt mà thôi. Sau đó hoàng thượng nhún nhường cầu việc khác, trực tiếp bổ nhiệm một vị thái y đặc biệt khám thai cho Húc vương phi. Cho nên vừa nghe Húc vương phủ truyền, hắn lập tức chạy tới.

Thi Hương vẫn chưa về, Cầm Hương các nàng nhìn thấy sắc mặt Triệu Khả Nhiên tái nhợt, cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Nhất là Nguyệt cô, cũng muốn khóc lên.

“Nguyệt cô, ta không sao, ngươi không cần lo lắng như vậy.” Thấy bộ dạng Nguyệt cô, Triệu Khả Nhiên vừa mặc cho thái y chẩn mạch, vừa mở miệng an ủi Nguyệt cô ở bên cạnh, “Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Ta không có việc gì.”

“Còn nói không có việc gì!” Giọng nói Nguyệt cô mang theo sự lo lắng, “Vương phi, vừa rồi nô tỳ cũng đã nói với người, bây giờ người đã là phụ nữ đang mang thai, không thể đi ra ngoài. Nhưng người vẫn muốn đi. Một mình người ra ngoài đang tốt đẹp, nhưng lại bị ôm trở về, sao nô tỳ có thể không lo lắng cho người!”

“Được rồi, Nguyệt cô, ngươi đừng nói nữa.” Triệu Khả Nhiên làm bộ đáng thương nhìn Nguyệt cô, mặc dù bây giờ nàng đã là vương phi, nhưng ở trước mặt Nguyệt cô, nàng vẫn như một đứa bé làm nũng, “Ta đã đủ xui xẻo rồi, ngươi đừng nói nữa.”

“Vương phi, nô tỳ cũng là vì tốt cho người!” Nguyệt cô thành khẩn nói, “Bây giờ người đã không phải là đứa bé, người cũng sắp làm mẫu thân rồi, sao vẫn còn liều lĩnh như vậy? Về sau, người cứ an tâm ở trong phủ dưỡng thai! Không cần chạy ra bên ngoài.”

Bộ đáng Triệu Khả Nhiên đáng thương đem ánh mắt cầu cứu người bên cạnh mình Tư Đồ Húc, hi vọng hắn có thể mở miệng nói một câu. Nhưng không ngờ hắn lại không nói tiếng nào.

Mặc dù Tư Đồ Húc chú ý tới ánh mắt Triệu Khả Nhiên, nhưng lại không mở miệng ngăn cản, bởi vì hắn cũng cho là Nguyệt cô nói đúng, y theo tình huống của nàng bây giờ, căn bản cũng không thích hợp ra ngoài, nhưng nàng vẫn cố tình đi ra ngoài. Hắn không nỡ nói nặng một câu với nàng, như vậy, để cho Nguyệt cô đánh thức nàng đi!

Không có một người nguyện ý giải cứu Triệu Khả Nhiên, nàng chỉ có thể tiếp tục lặng lẽ nghe Nguyệt cô ân cần dạy. Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người cười thầm trong lòng. Mà Nguyệt cô càu nhàu, mãi cho đến khi thái y chẩn mạch xong mới dừng lại.

Dưới ánh mắt bức người của Tư Đồ Húc, thái y bị đè nén rốt cuộc bắt mạch xong, hắn xoa mồ hôi lạnh trên trán, mở miệng nói, “Vương gia, vương phi cũng không có gì đáng ngại, chỉ là bởi vì bị kinh sợ, cho nên động thai khí một chút mà thôi, chỉ cần dùng vài vị thuốc dưỡng thai, nằm trên giường nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thì không có việc gì.”

Nghe thái y báo cáo, Tư Đồ Húc mới thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi mặc dù hắn cũng nhìn ra được, Triệu Khả Nhiên không có gì đáng ngại, nhưng vẫn lo lắng, dù sao hắn cũng nhìn không ra cái gì. Mà bây giờ nghe được thái y nói, xác định Triệu Khả Nhiên thật không việc gì, hắn mới thật sự yên tâm.

“Nếu vương gia không có phân phó khác, thần cáo lui trước, điều chế thuốc cho vương phi.” Thái y mở miệng cáo lui.


“Được, ngươi có thể rời đi.” Tư Đồ Húc gật đầu một cái, rốt cuộc chịu mở miệng, “Nguyệt cô, dẫn  thái y đi xuống đi!”

Tư Đồ Húc cảm thấy Nguyệt cô nói cũng đủ rồi, cho nên mở miệng để Nguyệt cô mang thái y đi ra ngoài. Mà Triệu Khả Nhiên nghe lời này, rốt cuộc thở dài một hơi, bởi vì không cần lo lắng Nguyệt cô càm ràm nữa. Mặc dù biết Nguyệt cô là vì muốn tốt cho nàng, nhưng vẫn càu nhàu như vậy, nàng thật sự có chút không chịu nổi! ++diiendeanllequuydoon-

“Các ngươi đều lui ra đi!” Tư Đồ Húc phất tay.

Mọi người nối đuôi rời khỏi phòng, mà Cầm Hương đi tới trước mặt của Tiêu Tiểu Tiểu, mở miệng cười hỏi, “Vị này, uhm, phu nhân, người theo ta đi ra ngoài đi!”

Cầm Hương cũng không biết gọi người toàn thân áo trắng trước mắt này như thế nào, nữ tử mang khăn che mặt. Nhưng nhìn thấy búi tóc của nàng, cũng chỉ phải mở miệng xưng hô nàng là phu nhân. Mặc dù không biết rốt cuộc người trước mắt là ai, nhưng mà đi theo vương gia trở về, mặc dù vương gia không nói gì, nhưng nàng cảm thấy cần phải dẫn nàng đi ra ngoài, dù sao vương gia đã lên tiếng, về phần có muốn dàn xếp nàng hay không, vậy phải xem vương gia và vương phi  phân phó.

“Không cần phải để ý đến nàng, ngươi đi ra ngoài đi!” Tư Đồ Húc lạnh lùng nói.

Nghe Tư Đồ Húc nói, Cầm Hương cũng không hỏi gì, rất nhanh rời khỏi.

Cũng không lâu lắm, trong phòng, cũng chỉ còn lại hai phu thê họ, Tiêu Tiểu Tiểu và hai nha hoàn của nàng. Bây giờ trong bụng Triệu Khả Nhiên tràn đầy nghi ngờ, mà Tư Đồ Húc cũng biết rõ điểm này, cho nên định nói ở trong phòng. Mặc dù hắn biết hiện tại Triệu Khả Nhiên cần nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hắn cũng hiểu, lòng hiếu kỳ của tiểu thê tử mình rất nặng, nếu không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, thì tuyệt đối dẽ không chịu nghỉ ngơi. Cho nên bọn họ mới có thể ở lại trong phòng.

Mọi người rời đi, Tiêu Tiểu Tiểu tháo khăn che mặt xuống. Khi Triệu Khả Nhiên thấy được dung nhan khuynh quốc khuynh thành, vẫn không nhịn được cảm thán.

“Húc nhi, nhiều năm không gặp con cũng đã lớn như vậy.” Nhìn gương mặt của Tư Đồ Húc, Tiêu Tiểu Tiểu cảm khái mở miệng nói, “Nhớ năm đó khi ta rời khỏi con, con cũng chỉ là một hài tử năm tuổi mà thôi.”

“Ngươi là ai?” So sánh với giọng nói nhớ nhung của Tiêu Tiểu Tiểu, thái độ của Tư Đồ Húc cũng không tốt như vậy, hắn lạnh lùng mở miệng hỏi một câu, “Còn nữa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, ngươi có mục đích gì?”

“Húc nhi, con quên rồi sao? Ta là mẫu phi của con!” Nghe giọng nói lạnh nhạt của Tư Đồ Húc, Tiêu Tiểu Tiểu rất đau lòng, “Ta không có mục đích, ta chỉ muốn đến nhìn con một chút mà thôi, ta sẽ không quấy rầy cuộc sống của con. Vốn dĩ ta không có ý định gặp con sớm như vậy, chỉ là không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải con.”

“Người không phải là đã…” Trong mắt Tư Đồ Húc tràn đầy nghi ngờ, hơn nữa còn mang theo cảnh giác, “Tại sao, nếu như người là mẫu phi của ta, vậy người năm đó qua đời là ai?”


“Húc nhi, chuyện năm đó, nói ra rất dài dòng. Năm đó ta giả chết, chính là vì muốn rời khỏi hoàng cung.” Nhìn thấy con trai của mình đối xử với mình như vậy, trong lòng của Tiêu Tiểu Tiểu không có tư vị, “Chỉ là, chuyện năm đó ta cũng bất đắc dĩ, nếu có thể, ta tuyệt đối không làm như vậy.”

“Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?” Trong mắt Tư Đồ Húc chợt hiện ánh sáng sắc bén, giọng nói bình thản, cũng không có bất kỳ phập phồng, “Còn nữa, tại sao bây giờ người muốn trở lạii? Nếu đã rời đi nhiều năm như vậy, cũng không cần trở lại nữa.”

Đối với chuyện đột ngột xảy ra này, hắn vẫn cho là mẫu phi đã qua đời, là sự thật, trong lòng Tư Đồ Húc thật sự không dậy nổi gợn sóng. Thứ nhất là bởi vì lúc Tiêu Tiểu Tiểu rời đi, tuổi của hắn thật sự quá nhỏ, thứ hai là bởi vì đối với Tiêu Tiểu Tiểu, hắn cũng không có quá nhiều tình cảm.

Nghe Tư Đồ Húc nói, thái độ Tiêu Tiểu Tiểu trở nên chán nản, nàng cũng biết, nhiều năm qua là lỗi của nàng. Nhưng khi nghe được con trai mình nói không cần trở lại nữa, nàng rất đau lòng. Nàng cho là cho dù nhi tử có oán hận với mình, đó cũng là đương nhiên. Nhưng nàng không ngờ thì ra vị trí của mình trong lòng nhi tử đã không còn. Cho dù nàng quay trở về, hắn cũng vô cùng bình tĩnh, không có một tia tình cảm dao động.

“Tiểu thiếu gia, sao người có thể nói chuyện với tiểu thư như vậy chứ?” Lam Y đứng ở sau lưng cũng không nhịn được nữa, “Thật ra thì mấy năm nay, phu nhân vẫn luôn nhớ người, nhưng bởi vì sợ ảnh hưởng đến người, cho nên vẫn luôn chịu đựng không đi gặp người mà thôi.”

“Đúng vậy! Tiểu thiếu gia, nhiều năm như vậy, thật ra thì phu nhân vẫn một mực lặng lẽ quan tâm người.” Hoàng Y cũng không nhịn được mở miệng giải thích vì chủ tử, “Hơn nữa, chuyện năm đó, tiểu thư cũng không phải cố ý, mấy năm nay, tiểu thư thường phái người đến hỏi thăm tin tức của người, hơn nữa nàng còn thường xuyên bức họa của người lặng lẽ rơi lệ?”

Mấy năm nay Lam Y và Hoàng Y vẫn hầu hạ bên cạnh Tiêu Tiểu Tiểu, cho nên tình cảm của nàng họ nhìn thấy rõ ràng nhất. Mấy năm nay, không lúc nào tiểu thư không nhớ nhung tiểu thiếu gia. Nhưng cảnh tượng sau khi hai mẫu tử gặp mặt lại khác xa so với trong tưởng tưởng của các nàng, không có một câu thăm hỏi ấm áp, không có một tia ôn tình, nếu có chẳng qua là cảnh giác và hoài nghi, thậm chí là một câu nói lạnh lẽo không cần trở về nữa.

Thấy bộ dáng này cùa Tư Đồ Húc, họ không nhịn được mở miệng giải thích cho tiểu thư.

“Vậy thì thế nào?” So với tâm tình kích động của hai người, Tư Đồ Húc chỉ lạnh lẽo trả lời một câu, “Các ngươi không có quan hệ gì với ta, tình huống như thế không phải do ta tạo thành.”

Tư Đồ Húc lạnh lùng nói một câu, vẻ mặt của Lam Y và Hoàng Y lập tức trở nên kích động, muốn mở miệng, nhưng lại bị Tiêu Tiểu Tiểu ngăn trở.

“Húc nhi, chuyện năm đó đích xác là ta có lỗi với con.” Tiêu Tiểu Tiểu nhìn Hoàng Y và Lam Y một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng nói, “Ta biết, cho dù nói cái gì, cũng không thể bù đáp việc năm đó ta bỏ lại con. Nhưng mà ta vẫn phải nói với con. Chuyện năm đó, ta thật sự bất đắc dĩ. Nếu có thể, không có mẫu thân nào nguyện ý vứt bỏ con ruột của mình. Còn nữa, lần này ta trở lại, vì muốn gặp con một lần, còn có chấm dứt chuyện năm đó mà thôi. Ta không phải cố ý muốn làm phiền cuộc sống của con.”

Đối mặt với lời nói thành khẩn của Tiêu Tiểu Tiểu, ánh mắt của Tư Đồ Húc không có một tia biến hóa, đối với việc tại sao Tiêu Tiểu Tiểu trở lại, hắn cũng không có hứng thú muốn biết, hắn chỉ muốn biết, “Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, lại khiến người lựa chọn dùng phương pháp giả chết này rời khỏi hoàng cung. Còn nữa, không phải người rất yêu phụ hoàng sao? Yêu đến nỗi thậm chí nguyện ý chia sẻ hắn với nữ nhân khác? Vậy tại sao còn phải trốn đi chứ? Còn nữa quan trọng nhất là, rốt cuộc người là ai, tại sao có cách thoát khỏi?” ++diiendeanllequuydoon-


“Húc nhi, không cần gấp, ta sẽ nói cho con biết tất cả mọi chuyện.” Đối mặt với câu hỏi liên tiếp của Tư Đồ Húc, Tiêu Tiểu Tiểu thở dài một hơi, “Cho tới nay phụ hoàng của con đều cho rằng ta chỉ là một nữ hài tử nhà bình thường, nhưng thực ra không phải vậy. Mặc dù ta và phụ hoàng của con ở chung một chỗ, nhưng mà, ta vẫn không nói cho phụ hoàng của con biết, thân phận thật sự của ta. Thật ra thì cha của ta là chủ nhân của Y cốc, tên của ông từng vang danh khắp thiên hạ thần y Tiêu Đồ.”

Tiếp đó, Tiêu Tiểu Tiểu liền nói ra toàn bộ câu chuyện.

Sau khi mẫu thân Tiêu Tiểu Tiểu sinh nàng, bởi vì khó sinh, qua đời. Mà sau đó, Tiêu Đồ nản lòng thoái chí, mang theo tro cốt của thê tử và nữ nhi còn trong tã lót tìm một sơn cốc ẩn cư. Ông ở trong sơn cốc thành lập một tòa sơn trang, rồi sau đó, bởi vì sợ người ngoài quấy rầy, cho nên ông bày các loại trận pháp xung quanh sơn trang, làm cho người ngoài không vào được. Sau đó Y cốc liền bắt đầu hình thành.

Mà tiểu thư Y cốc, từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, cho nên Tiêu Đồ cực kỳ thương yêu hòn ngọc quý trên tay này. Tiêu Tiểu Tiểu chính là được sủng ái mà lớn lên. Nhưng mà, mặc dù là nữ nhi của thần y, nhưng Tiêu Tiểu Tiểu cũng không thành thạo y thuật, hơn nữa cũng không có hứng thú.

Đối với việc này, mặc dù Tiêu Đồ có chút hận rèn sắt không thành thép, nhưng mà cũng không cưỡng ép. Mà Tiêu Tiểu Tiểu, vẫn lớn lên trong Y cốc, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, cho nên rất có hứng thú đối với cuộc sống bên ngoài. Chẳng qua vẫn bị phụ thân ngăn cản, cho nên nàng không có cách rời khỏi mà thôi.

Nhưng rốt cuộc cơ hội đã tới, năm mười lăm tuổi, rốt cuộc Tiêu Tiểu Tiểu tìm được cơ hội, rời khỏi Y cốc. Nhưng mộng tưởng tốt đẹp, thực tế cũng tàn khốc. Nhất là nữ tử dáng dấp xinh đẹp giống như Tiêu Tiểu Tiểu, một mình ở bên ngoài tùy tiện đi lung tung, càng thêm nguy hiểm.

Hơn nữa trời cao cũng không thiên vị Tiêu Tiểu Tiểu, ngày thứ nhất nàng ra ngoài, nàng liền gặp phiền toái. Bởi vì lớn lên ở trong Y cốc, cho nên nàng cũng không hiểu rõ thế giới bên ngài. Hơn nữa nơi nàng đi đến lại là kinh thành, con cháu quyền quý đặc biệt nhiều. Rất nhanh nàng bị một con nhà giàu quần áo lụa là coi trọng, thậm chí muốn đoạt nàng về nhà làm tiểu thiếp.

Tiêu Tiểu Tiểu chỉ là một nữ tử yếu đuối mà thôi, được Tiêu Đồ che chở đến lớn, cũng không có năng lực gì. Cho nên đối với tình huống như thế, mặc dù nàng ra sức giãy giụa, nhưng lại không có cách nào. Lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Tư Đồ Lăng Chí xuất hiện, hơn nữa còn cứu Tiêu Tiểu Tiểu.

Tình tiết anh hùng cứu mỹ như vậy, bất kể lúc nào tuyệt đối không cũ. Nhất là nam tử anh tuấn  như Tư Đồ Lăng Chí, Tiêu Tiểu Tiểu tự nhiên cũng không tránh khỏi yêu hắn.

Tiếp đó, hai người rất nhanh rơi vào tình yêu cuồng nhiệt. Nhưng khi đó Tư Đồ Lăng Chí đang cố gắng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cho nên hắn gạt Tiêu Tiểu Tiểu, năm đó cưới dòng chính nữ Lâm vương gia. Đối với việc này, Tiêu Tiểu Tiểu không biết gì cả.

Mà khi Tiêu Tiểu Tiểu biết tất cả, Tư Đồ Lăng Chí đã lên ngôi vị hoàng đế rồi. Khi đó, nàng mới biết tất cả. Từ nhỏ nàng đã nhìn phụ thân nàng vẫn không lập gia đình, cũng bởi vì yêu mẫu thân đã qua đời của nàng. Nàng rất hâm mộ, cũng hy vọng có thể có tình yêu như vậy. Cho nên khi biết tất cả, nàng căn bản không chấp nhận được, thậm chí muốn rời khỏi Tư Đồ Lăng Chí. Nhưng mà, khi đó tình yêu của nàng đã khắc sâu vào, hơn nữa quan trọng nhất là, nàng đã mang thai hài tử của Tư Đồ Lăng Chí. 

Tiêu Tiểu Tiểu không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đồng ý vào cung, cũng trở thành Tiêu quý phi được cưng chiều trong lục cung. Nhưng sau khi vào cung cuộc sống của Tiêu Tiểu Tiểu cũng không vui vẻ. Nàng vẫn nhìn nam tử mình yêu, vì cũng cố chính quyền, cưới một người lại thêm một người, trong lòng nàng rất khó chịu, cũng rất ghen tỵ, nhưng lại không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là không ngừng nhẫn nhịn.

Cuộc sống trong hoàng cung của Tiêu Tiểu Tiểu tuyệt không vui vẻ, bởi vì trừ việc cùng người khác chia sẻ một trượng phu ra, nàng còn phải chịu đựng những khiêu khích không ngừng của nữ tử hậu cung. Mặc dù Tư Đồ Lăng Chí rất sủng ái nàng, cũng rất bảo vệ nàng, nhưng nơi có người thì không tránh được đấu tranh. Nhất là ở trong hậu cung, càng được sủng ái, thì sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Từ nhỏ Tiêu Tiểu Tiểu lớn lên trong hoàn cảnh đơn thuần, sao có thể trải qua chuyện như vậy? Cho nên đối với tình cảnh của mình, nàng thật sự có tâm vô lực. Thậm chí nàng bỏ quên tiểu nhi tử của mình, chỉ đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình.


Dần dần, Tiêu Tiểu Tiểu trở nên trầm mặc ít nói. Dường như nàng đối với tất cả mọi thứ đều cảm thấy không cần thiết, bởi vì như vậy, nàng mới có thể làm cho mình tự tại một chút. Hơn nữa, dần dần nàng bắt đầu không đi ra ngoài nữa, nếu như không có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không rời khỏi tẩm điện của mình. Đến cuối cùng, cho dù là Tư Đồ Lăng Chí đến xem nàng, nàng cũng không cười được. ++diiendeanllequuydoon-

Theo thời gian trôi qua, Tiêu Tiểu Tiểu cảm thấy mình sắp hít thở không thông. Nàng muốn thoát khỏi nhà tù hoàng cung này. Mặc dù nàng yêu Tư Đồ Lăng Chí, nhưng nàng đã không còn cách nào tiếp tục sống trong hoàng cung, như vậy sẽ khiến nàng tàn lụi.

Nhưng mà vào lúc này xảy ra một chuyện. Chính là có người bỏ thuốc trng đồ ăn của nàng. Đoạn thời gian đó, Tiêu Tiểu Tiểu đã chất chứa quá nhiều áp lực không thoát ra được. Ngay cả thân thể cũng xuất hiện dị thường. Kinh nguyệt của nàng chậm chạp không đến, thậm chí đối với thức ăn cũng ăn không vô, thậm chí bắt đầu nôn mửa. Tất cả mọi người suy đoán có phải nàng đã mang thai hay không.

Nhưng ngay khi đó, có người hạ một lượng lớn hồng hoa trong đồ ăn của nàng. Hơn nữa trùng hợp, hôm đó kinh nguyệt của nàng lại đến, vì vậy đã tạo thành băng huyết. Ngày hôm đó, nàng mất đi tư cách làm mẫu thân, hơn nữa thân thể của nàng trở nên rất suy yếu.

Xảy ra chuyện như vậy, Tư Đồ Lăng Chí tức giận, hạ lệnh điều tra kỹ, nhưng đến cuối cùng chuyện cũng không giải quyết được gì. Đối với chuyện này, Tiêu Tiểu Tiểu rất thất vọng.

Mà trải qua chuyện này, Tiêu Tiểu Tiểu đối với hoàng cung gần như đã tuyệt vọng. Không lúc nào nàng không nghĩ rời khỏi nhà tù hoàng kim này, thoát khỏi nơi khiến cho nàng hít thở không thông này. Đồng thời có lẽ là bởi vì trong lòng vẫn không buông thả, chất chứa quá nhiều, thân thể của nàng cũng từ từ trở nên suy yếu.

Nhưng mà vào lúc này, rốt cuộc Tiêu Đồ hỏi thăm được tin tức của Tiêu Tiểu Tiểu, khi ông nhìn thấy nữ nhi của mình đã tiều tụy không giống người, cảm thấy vô cùng đau lòng, muốn tìm Tư Đồ Lăng Chí tính sổ, nhưng Tiêu Tiểu Tiểu lại kêu khóc ngăn cản, bày tỏ mình chỉ muốn rời khỏi cái nhà tù này mà thôi.

Cuối cùng, không cưỡng được nữ nhi của mình, Tiêu Đồ cũng không kinh động bất luận kẻ nào, chỉ là cho Tiêu Tiểu Tiểu một liều thuốc giả chết, hơn nữa lên kế hoạch làm sao rời khỏi hoàng cung mà thôi. Vì vậy không bao lâu, liền truyền ra tin Tiêu quý phi hương tiêu ngọc vẫn.

Khi đó Tiêu Tiểu Tiểu thật sự rất khó chịu, cho nên nàng nóng lòng muốn tránh thoát tất cả mọi thứ trói buộc nàng, cho nên nàng cũng không quay đầu lại rời khỏi hoàng cung, nhưng nàng lại quên mất trong hoàng cung còn có một tiểu nhi tử mà nàng mang thai mười tháng sinh ra.

Rời khỏi hoàng cung, trở lại Y cốc, Tiêu Đồ lập tức điều dưỡng thân thể cho Tiêu Tiểu Tiểu. Tiêu Tiểu Tiểu cũng bởi vì thoát khỏi hoàng cung, cho nên tâm tình cũng từ từ buông lỏng, thân thể cũng dần dần có khởi sắc. Mà cũng vào lúc này, nàng bắt đầu nhớ nhung nhi tử của mình. Nhưng lúc trước nàng rời khỏi hoàng cung cũng rất không dễ dàng, mà Tư Đồ Húc là hoàng tử, nếu như muốn mang đi, lại càng không dễ dàng, nhất là nàng căn bản không biết Tư Đồ Húc có nguyện ý rời khỏi hoàng cung hay không.

Bởi vì nhớ nhung nhi tử, tuy nhiên lại không có cách nào, Tiêu Tiểu Tiểu quyết định tìm một ít chuyện làm. Nàng bắt đầu chuyên tâm học tập y thuật. Trong hoàng cung đã lâu như vậy, Tiêu Tiểu Tiểu cảm giác mình thật sự quá vô dụng. Nếu nàng biết y thuật, thì ban đầu cũng sẽ không bị người hại. Cho nên nàng quyết định nhất định phải học thật giỏi y thuật. Mà đối với biến chuyển của Tiêu Tiểu Tiểu, mặc dù Tiêu Đồ cảm thấy đau lòng, nhưng mà cũng vui khi việc thành 

Nhiều năm sau, Tiêu Tiểu Tiểu cũng không rời khỏi Y cốc một bước. Ngay cả khi Tiêu Đồ qua đời, nàng vẫn coi chừng bên trong Y cốc, không hề rời đi một bước. Nhưng mà chỉ cần có người đi ra ngoài, nàng đều nhờ người giúp hỏi thăm tin tức của Tư Đồ Húc. Còn nữa, sinh nhật mỗi năm của Tư Đồ Húc, nàng đều phái người đi vẽ bức họa Tư Đồ Húc trở về. Mỗi lần chỉ cần nhớ nhung nhi tử, nàng sẽ lấy ra những bức họa kia xem.

Mà trải qua nhiều năm như vậy, dưới lời khuyên của Lam Y các nàng, Tiêu Tiểu Tiểu cũng không muốn tiếp tục chạy trốn, hơn nữa nỗi nhớ nhung nhi tử càng gia tăng mãnh liệt, nàng quyết định trở lại kinh thành. Nàng thật sự muốn nhìn thấy nhi tử của mình một chút, còn muốn tìm ra người năm đó hại mình.

Nhưng vừa mới tới kinh thành không lâu, nàng ở trên đường thấy Triệu Khả Nhiên, hơn nữa còn ra tay trợ giúp Triệu Khả Nhiên. Bởi vì khi nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, nàng cũng không tự giác cảm thấy thân thiết. Không biết bởi vì hợp ý, hay là bởi vì cảm thấy hơi thở Triệu Khả Nhiên tản mát ra giống nàng lúc còn trẻ, cho nên nàng không chỉ cứu Triệu Khả Nhiên, còn nói chuyện với nàng lâu như vậy.

Nhưng không lâu sau, nàng mới biết, thì ra mình đã cứu nhi tức (con dâu) của mình và tiểu tôn tử của ra đời của mình. Hơn nữa nàng còn gặp nhi tử mà nàng ngày nhớ đêm mong, điều này khiến người ta không thể không cảm thán một câu duyên phận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui