Ba người Triệu Khả
Nhiên, Triệu Khả Nhân và Tần Y Miểu trò chuyện trong hoa viên. Người
ngoài nhìn vào chỉ thấy là tình cảm của ba tỷ muội rất tốt! Nhưng, chỉ
có ba người bọn họ mới biết, rốt cuộc nói chuyện phiếm như vậy là có mấy phần thật lòng.
Triệu Khả Nhiên vốn định chào hỏi Lâm Tú Tú và
Vân Y Y. Thế nhưng, có mấy ma ma tới, muốn dẫn các nàng về phòng của mỗi người. Mãi đến khi có người tới, Triệu Khả Nhiên mới biết được hiện tại mình đang ở cung nào.
Thì ra, tòa cung điện mà nàng đang ở này
được gọi là Trữ Tú Cung.Và trong mấy ngày này, tất cả tiểu thư tham gia
tuyển phi yến đều ở tại cung điện này.
Rất nhanh, Triệu Khả Nhiên đi theo một ma ma đến một tiểu viện trong Trữ Tú Cung. Tuy nói đây là
một tiểu viện, nhưng thật ra thì chẳng nhỏ chút nào. Theo lời vị ma ma
dẫn Triệu Khả Nhiên thì lần này không chỉ có nàng ở tại tiểu viện này,
mà còn có vài tiểu thư khác nữa. Nhưng, Triệu Khả Nhiên chưa biết rốt
cuộc là có những ai ở cùng nàng, vì những người khác còn chưa đến.
Triệu Khả Nhiên cũng không có tâm tình gì mà đi dạo trong tiểu viện này, vì
thế bảo vị ma ma đó dẫn nàng về phòng mình trước, sau đó quay đầu nhìn
ma ma đó nói, “Ma ma, ngươi có thể rời đi trước, có hai nha hoàn của ta ở đây hầu hạ là được rồi.
Triệu Khả Nhiên cảm thấy vẫn nên bảo vị
ma ma này rời khỏi đây trước thì mới tốt, dù sao hiện tại nàng đang ở
trong cung, nếu ở trong tầm mắt của ma ma trong cung, nàng thật sự không quen. Hơn nữa, còn có Cầm Hương và Thi Hương ở đây, so với vị ma ma
trước mắt này, Triệu Khả Nhiên tự nhiên là tin tưởng nha hoàn thiếp thân của mình hơn. Hơn nữa, lát nữa còn đi thỉnh an hoàng hậu và thái hậu,
trước hết nàng vẫn muốn nghỉ ngơi một chút.
Thế nhưng, khiến
Triệu Khả Nhiên không nghĩ tới chính là, nàng vừa nói xong, ma ma đó lại đột nhiên quỳ xuống, gọi một tiếng, “Tiểu thư.”
Tiếng gọi tiểu
thư này làm Triệu Khả Nhiên giật mình kinh ngạc. Vốn là gọi tiếng tiểu
thư này không có gì kỳ lạ, nhưng nếu một lão ma ma khoảng 50 tuổi gọi ra tiếng này bằng tiếng nói thanh thúy của thiếu nữ mười mấy tuổi, thì
không thể không khiến người ta giật mình. Đặc biệt là thanh âm mà vị ma
ma này nói bây giờ hoàn toàn khác với thanh âm khi giới thiệu tiểu viện
này với nàng. Triệu Khả Nhiên thật sự là quá kinh ngạc, thế nên nàng
không phát hiện sắc mặt của Cầm Hương và Thi Hương trở nên cổ quái.
Nhưng sau khi nhất thời giật mình, Triệu Khả Nhiên rất nhanh chóng bình tĩnh
lại, nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên hỏi, vị ma ma đó dập đầu rồi nói, “Thưa tiểu thư,
nô tỳ tên là Họa Hương, là điện chủ muốn nô tỳ đến đây hầu hạ người.”
”Họa Hương?” Sau khi nghe vị ma ma trước mặt này nói, Triệu Khả Nhiên cũng
đã tin lời của nàng, nhưng vì cẩn thận, nàng vẫn xoay đầu lại nhìn Cầm
Hương và Thi Hương, “Cầm Hương, Thi Hương, các ngươi nói đi.”
Sau khi nhìn người vẫn đang quỳ trên đất một chút, Thi Hương cung kính trả
lời, “Tiểu thư, nàng ấy đích thật là do điện chủ phái tới. Tên gọi là
Họa Hương, chúng nô tỳ lớn lên bên nhau.”
Nhìn Họa Hương vẫn đang quỳ trên đất, Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Được rồi, nếu đã như
vậy, ngươi hãy đứng lên trước đi!”
”Tạ ơn tiểu thư.” Họa Hương rất nhanh liền đứng lên.
Nhìn ma ma hơn 50 tuổi trước mặt này, thần sắc Triệu Khả Nhiên trở nên có
chút kỳ quái, sau khi suy nghĩ một chút, nàng hỏi, “Này, Họa Hương,
ngươi cùng Thi Hương và Cầm Hương cùng nhau lớn lên, phải không?”
Tuy không biết tại sao phải Triệu Khả Nhiên lại hỏi như vậy, nhưng Họa Hương vẫn rất thành thật gật đầu.
Triệu Khả Nhiên nhìn nàng một cái, rồi mở miệng hỏi, “Nhưng mà, ngươi, tuổi của ngươi thoạt nhìn...”
Triệu Khả Nhiên cẩn thận dùng tính từ. Thật ra từ nhỏ đến lớn, tuy Triệu Khả
Nhiên đã trải qua đủ các dạng âm mưu quỷ kế, nhưng, nói cho cùng, nàng
cũng chỉ là một đại tiểu thư khuê các, cho nên, đối với một số chuyện
trên giang hồ nàng vẫn không quen thuộc lắm. Tuy biết thanh âm của Họa
Hương là ngụy trang, thế nhưng nàng lại không biết tướng mạo của Họa
Hương rốt cuộc là ngụy trang hay là thật, vì thế nàng có chút hiếu kỳ.
Sau khi thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, cuối cùng Họa Hương cũng biết
tiểu thư muốn hỏi gì. Hẳn là có hứng thú với tướng mạo của nàng rồi.
Nhưng Cầm Hương và Thi Hương nghe Triệu Khả Nhiên nói xong, đều nhìn
nhau cười. Từ trước tới nay, các nàng đều cho rằng tiểu thư nhà mình ổn
trọng thành thục, mà quên mất rằng, tiểu thư nhà mình nói thế nào cũng
chỉ là một hài tử sắp mười bốn tuổi mà thôi. Thật ra hôm nay có thể thấy được vẻ trẻ con của tiểu thư nhà mình, các nàng cảm thấy rất mới lạ.
Họa Hương cười nhìn Triệu Khả Nhiên, đưa tay ra, sờ tới lui trên mặt một
hồi, không bao lâu, trên tay nàng cầm một vật mỏng như cánh ve. Sau khi
thấy gương mặt thật của Họa Hương. Triệu Khả Nhiên không khỏi thán phục, lại là một mỹ nữ, làn da mịn màng mềm mại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn
đỏ hồng, kiều diễm ướt át, lọn tóc hai bên má theo gió nhẹ quất vào mặt
khiến cho nàng thêm vài phần phong tình mê hoặc lòng người, còn đôi mắt
lanh lợi chuyển động, có vài phần tinh nghịch, vài phần bướng bỉnh,
không thể không nói, lại là một giai nhân mỹ lệ, so với Cầm Hương và Thi Hương cũng không kém chút nào.
Nhưng, trái ngược với mỹ mạo của
Họa Hương, Triệu Khả Nhiên càng thấy hứng thú với đồ vật mỏng manh trên
tay Họa Hương. Sau khi nhìn vật trên tay Họa Hương, nàng mở miệng hỏi,“Trên tay ngươi là vật gì vậy?”
Họa Hương cười đưa vật trong tay
qua, giải thích, “Tiểu thư, nô tỳ Họa Hương, am hiểu nhất là dịch dung.
Đây là công cụ để dịch dung, mặt nạ da người.”
”Mặt nạ da người?” Triệu Khả Nhiên đối với vật trong tay cảm thấy hết sức hứng thú, vật
nho nhỏ này thật đúng là lợi hại! Có thể biến một thiếu nữ tuổi thanh
xuân thành một lão ma ma hơn 50 tuổi trong nháy mắt.
Triệu Khả
Nhiên cầm chiếc mặt nạ da người bắt đầu xem xét tỉ mỉ tường tận, hoàn
toàn không chú ý tới Cầm Hương và Thi Hương ở sau lưng nàng lúc thấy
nàng cầm chiếc mặt nạ đó thì nét mặt trở nên cổ quái.
”Đúng vậy!” Cầm Hương gật đầu giải thích, “Đây chính là mặt nạ da người, dùng để
dịch dung. Hơn nữa loại mặt nạ da người này rất mỏng, có thể dán chặt
lên da, mà không gây ra bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Quan trọng nhất
là, lúc mang loại mặt nạ da người này lên mặt, vẻ mặt cũng không bị cứng nhắc.”
Sau khi nghe Họa Hương giải thích, Triệu Khả Nhiên càng
thấy thích thú, “Vậy dùng vật liệu gì chế tạo nên chiếc mặt nạ này mà
giống như thật vậy?”
Họa Hương không dám giấu diếm gì, mở miệng
nói, “Thưa tiểu thư, loại mặt nạ da người này là loại tốt nhất trong tất cả mặt nạ, sau khi người chết rồi thì trực tiếp cắt từ trên mặt xuống,
lúc cắt phải thật cẩn thận, không chỉ cần phải đủ mỏng, mà còn tuyệt đối không được gây ra chút tổn hại nào, nếu không, thì công sức đổ sông đổ
biển hết. Sau khi cắt xong, kỳ thật còn gia công một chút thì nó mới
thành kiểu như mình mong muốn. Tiểu thư, nếu người có hứng thú, nô tỳ có thể cho người xem vật báu mà nô tỳ cất giữ, nô tỳ còn có rất nhiều mặt
nạ da người như vậy!”
Vừa nhắc tới đồ vật mà mình am hiểu nhất,
Họa Hương cảm thấy vô cùng hưng phấn. Lúc bình thường, tuy các tỷ muội
sống với nhau rất tốt, nhưng bọn họ lại không hứng thú với những chiếc
mặt nạ mà mình cất giấu. Vì thế, khi thấy Triệu Khả Nhiên có hứng thú
với những chiếc mặt nạ da người này, Họa Hương vô cùng vui vẻ chia sẻ
với Triệu Khả Nhiên báu vật mà nàng cất giữ.
Mà Triệu Khả Nhiên
sau khi nghe Họa Hương nói, thì cảm thấy như nuốt phải ruồi chết. Chiếc
mặt nạ da người vừa cầm trên tay, giờ như cầm trên tay mà bị phỏng, ném
đi cũng không được mà không ném cũng không được. Nhất là, chỉ cần nghĩ
tới mặt nạ da người trên tay mình là cắt ra từ trên mặt người chết,
Triệu Khả Nhiên đã thấy sợ nổi da gà.
Thấy Họa Hương còn đang hết sức hưng phấn nói về các loại mặt nạ da người của nàng, Triệu Khả Nhiên vội mở miệng cắt đứt lời nàng, “Được rồi, không cần giới thiệu nữa, ta
đã biết rồi.”
Triệu Khả Nhiên vội đưa chiếc mặt nạ da người cầm
trong tay trả lại cho Họa Hương, “Ngươi hãy mang mặt nạ lên trước đi! Dù sao hiện tại đang ở trong cung, vẫn nên cẩn thận mới được.”
Sau
khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Họa Hương suy nghĩ một chút, thấy cũng có
lý, liền nhận lấy chiếc mặt nạ da người trong tay Triệu Khả Nhiên đeo
nhanh lên mặt. Thế là trong nháy mắt, một thiếu nữ tuổi thanh xuân lập
tức biến thành lão ma ma hơn 50 tuổi!
Nhìn Họa Hương, Triệu Khả
Nhiên không khỏi cảm thán, xem ra thế giới rộng lớn, thật đúng là không
có chuyện lạ gì mà không có! Tuy nguồn gốc chiếc mặt nạ da người kia
khiến người ta sởn tóc gáy, nhưng không thể không nói, vật này thật sự
rất thần kỳ.
Nhìn Họa Hương đã đeo xong mặt nạ, Triệu Khả Nhiên
mở miệng hỏi, “Ngươi nói là Húc muốn ngươi đến đây, vậy những ngày này
ngươi cũng ở lại hầu hạ bên cạnh ta phải không?”
Sau khi nghe
Triệu Khả Nhiên nói, Họa Hương lắc đầu, “Không phải, tiểu thư, điện chủ
đã dặn rằng, lần này nhiệm vụ chủ yếu của nô tỳ là giúp đỡ tiểu thư mà
thôi. Bây giờ nô tỳ là ma ma chăm sóc các tiểu thư tiến cung tham gia
tuyển phi yến, nếu luôn ở bên cạnh tiểu thư sẽ gây nghi ngờ, cho nên nô
tỳ thật sự không tiện ở lâu. Tiểu thư, nếu tiểu thư có việc gì, có thể
cho Cầm Hương hoặc Thi Hương đến tìm nô tỳ, và nếu nô tỳ có tin tức gì
cũng sẽ kịp thời báo cáo với tiểu thư.”
Sau khi nghe Họa Hương nói, Triệu Khả Nhiên gật đầu, “Được, ta biết rồi. Đúng rồi, còn một chuyện ta muốn biết.”
”Tiểu thư cứ nói, nếu nô tỳ biết, nhất định sẽ không giấu diếm.”
”Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì.” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Ta muốn biết, rốt cuộc là ai ở cùng viện với ta mà thôi.”
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên hỏi, Họa Hương suy nghĩ một chút rồi nói,“Thưa tiểu thư, ở cùng với người còn có ba vị tiểu thư. Bọn họ là Lâm Tú Tú - thiên kim của Phiêu kỵ đại tướng quân Lâm Uy, Tần Y Miểu - đại
tiểu thư dòng chính Tần quốc công phủ và Triệu Khả Nhân - thân muội muội của tiểu thư. Nếu tiểu thư không muốn ở cùng bọn họ, nô tỳ có thể sắp
xếp lại.”
Sau khi nghe Họa Hương nói, sắc mặt của Triệu Khả Nhiên trở nên hết sức kỳ quái. Đúng là ý trời mà! Không ngờ người ở cùng một
viện với mình đều là người quen. Cũng không biết đây có phải là duyên
phận hay không! Nhưng, dù thế nào cũng được, Lâm Tú Tú qua lại thân
thiết với mình, còn bây giờ Triệu Khả Nhân và Tần Y Miểu cũng là đang
nhìn chằm chằm đối phương, hẳn là không có thời gian chú ý mình. Vì thế, sắp xếp như vậy, Triệu Khả Nhiên cũng không có dị nghị gì.
Thế
là, sau khi suy nghĩ một chút Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Không
cần, thật ra ở cùng với các nàng ấy cũng không phải là chuyện gì xấu, cứ như thế đi! Nếu lúc này còn đổi người, e rằng sẽ bị nghi ngờ.”
Sau khi nghe quyết định của Triệu Khả Nhiên, Họa Hương gật đầu, “Tiểu thư
yên tâm, nô tỳ sẽ cố gắng bảo vệ tiểu thư thật tốt, tuyệt đối không để
người mất một cọng tóc.”
Triệu Khả Nhiên cười cười, phất tay,“Được rồi, ngươi hãy ra ngoài trước đi! Nếu ngươi ở lại trong phòng ta
lâu quá sẽ bị nghi ngờ.”
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên phân phó, Họa Hương hành lễ rồi ra khỏi phòng.
Sau khi Họa Hương rời đi, Triệu Khả Nhiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói,“Cầm Hương, ta hỏi ngươi, chuyện ở trong cung, ngươi biết bao nhiêu?”
Triệu Khả Nhiên cảm thấy, nếu mình đã tiến cung, thì vẫn nên tìm hiểu rõ một
số chuyện ở trong cung thì tốt hơn, nếu không, đến lúc gặp phải tình
huống bất ngờ gì, mình cũng không đến nỗi hoảng loạn! Nàng biết, Cầm
Hương lợi hại nhất về phương diện thu thập tình báo, nên muốn hỏi chuyện Cầm Hương, tìm hiểu ít nhiều về một số việc. Nhưng, không biết Cầm
Hương biết bao nhiêu. Tuy nói Cầm Hương rất giỏi về phương diện thu thập tình báo, nhưng dù gì cũng là chuyện trong hoàng cung, không biết Cầm
Hương có thể biết bao nhiêu.
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên hỏi,
Cầm Hương suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói, “Tiểu thư, tình huống đại
khái bên trong cung, nô tỳ biết, không biết tiểu thư muốn biết chuyện
gì.”
Triệu Khả Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói, “Vậy ngươi nói
cho ta một vài chuyện chung chung đi! Đặc biệt là chuyện liên quan đến
hậu cung.”
Triệu Khả Nhiên chọn muốn biết chuyện liên quan đến
hậu cung, dù gì bây giờ nàng đang ở trong hậu cung, vì thế nàng vẫn nên
biết một số chuyện trong hậu cung thì tốt hơn.
Cầm Hương gật đầu, mở miệng nói, “Người nắm quyền trong hậu cung bây giờ là Hoàng hậu
nương nương, nhưng mà, tuy Hoàng hậu nương nương nắm quyền nhưng vẫn còn thái hậu nương nương, nên khi Hoàng hậu nương nương làm việc phải chú ý sắc mặt của thái hậu, rất nhiều chuyện đều không thể làm quá. Nhưng,
không thể không nói, Hoàng hậu nương nương quả thật có bản lĩnh. Hoàng
hậu nương nương ở tại Tê Phượng điện. Nhiều năm nay, vẫn luôn quản lý
hậu cung, trước giờ không xảy ra sai sót gì, cả thái hậu và hoàng thượng đều hết sức tán thưởng nàng ta.”
Sau khi nghe Cầm Hương nói, Triệu Khả Nhiên nheo mắt, mở miệng hỏi, “Vậy Hoàng hậu nương nương là người thế nào?”
Cầm Hương suy nghĩ một chút rồi nói, “Mọi người đều nói, Hoàng hậu nương
nương làm việc khéo léo, vừa cứng rắn vừa mềm dẻo, tính cách nghiêm cẩn, dù làm chuyện gì cũng vô cùng chu toàn, là người ngay thẳng chính
trực.”
Sau khi nghe Cầm Hương nói, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy
buồn cười, nếu là người ngay thẳng chính trực, sao có thể khôn khéo linh hoạt làm việc nhiều năm như vậy! Xem ra là mọi người không biết khuôn
mặt thật của nàng ta mà thôi! Nếu thật sự ngay thẳng chính trực, vậy vị
trí hoàng hâu này đã sớm bị đổi người rồi.
Sau khi thấy dáng vẻ
của Triệu Khả Nhiên, Cầm Hương cũng biết Triệu Khả Nhiên suy nghĩ thế
nào, nên tiếp tục nói, “Tiểu thư, người ở trong hậu cung, nhất định phải đề phòng hoàng hậu.”
Sau khi nghe Cầm Hương nhắc nhở, Triệu Khả Nhiên gật đầu.
Cầm Hương tiếp tục nói, “Trong hậu cung, ngoài thái hậu và hoàng hậu ra,
người có địa vị cao nhất là Vân quý phi. Tin rằng tiểu thư cũng biết,
Vân quý phi chính là cô cô của Vân tiểu thư, muội muội của Vân tướng. Có thể nói, hiện tại Vân quý phi là phi tử được sủng ái nhất trong cung,
lúc hoàng thượng đến hậu cung, phần lớn thời gian đều ở lại chỗ của Vân
quý phi. Có thể nói, Vân quý phi ở trong hậu cung, là người đối kháng
với hoàng hậu. Hơn nữa, Vân quý phi chính là mẫu thân của nhị hoàng tử
Tư Đồ Hàn, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của thái tử.”
Nghe Cầm Hương nhắc tới Vân quý phi, ngược lại Triệu Khả Nhiên có chút hứng
thú. Dù gì, bây giờ nàng và Vân Y Y có thể xem như là bằng hữu. Sau khi
suy nghĩ một chút, Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi, “Vậy, Vân quý phi này,
nàng ấy là người như thế nào?”
Sau khi nghe câu hỏi này, Cầm
Hương suy tư một chút rồi mới trả lời, “Tiểu thư, có lẽ nói ra người
không tin, tuy Vân quý phi sống trong cung nhiều năm, nhưng tính cách
vẫn khá nhã nhặn trầm tĩnh. Nhưng thật sự là như thế nào, chúng ta không cách nào biết được.”
Sau khi nghe Cầm Hương nói, Triệu Khả Nhiên gật đầu, hỏi tiếp, “Vậy ngoài bọn họ ra, trong hậu cung còn có phi tử
nào ta phải chú ý tới nữa không?”
Cầm Hương nói tiếp, “Ngoài
hoàng hậu và Vân quý phi ra, trong cung còn có hai phi tử mà tiểu thư
cần phải chú ý là Lệ phi - Mẫu thân của tứ hoàng tử Dật vương. Địa vị
của nàng ta trong cung không thấp, nhưng, tính cách nàng ta lại rất tốt, trước giờ không gây náo động, cũng không tranh sủng với người khác, vì
thế hoàng thượng rất tôn trọng nàng ta. Còn một người nữa là Thục phi,
tin rằng tiểu thư cũng biết, Thục phi nói ra còn là cô cô của tiểu thư!
Nàng ta sinh được bát hoàng tử Tư Đồ Vân, bát hoàng tử đứng về phía thái tử. Nhưng, bát hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa được Thục phi nuông
chiều quen rồi, vì thế không triển vọng gì lớn, so với mấy vị hoàng tử
khác mà nói thì thật sự thua kém nhiều. Trong hậu cung, địa vị của bốn
nữ nhân này là cao nhất. Còn về những phi tử quý nhân khác, tiểu thư
không cần để ý. Dù gì bây giờ người đã là quận chúa rồi.”
Nghe
Cầm Hương nói, Triệu Khả Nhiên biết đại khái tình hình hậu cung, nhưng,“Trong hậu cung chỉ có những nữ nhân này sao? Lẽ nào hoàng thượng không
có công chúa nào sao?”
”Dĩ nhiên không phải.” Cầm Hương lắc đầu,
giải thích tiếp, “Tiểu thư, người cũng biết, trong hoàng gia, hoàng tử
mới là quan trọng nhất, còn về mấy vị công chúa, nếu không được sủng ái, thì vốn không có gì đáng phải chú ý. Nhưng, tiểu thư, có một công chúa
tiểu thư nhất định phải nhớ, đó là Thanh Linh công chúa. Thanh Linh công chúa là do hoàng hậu sinh ra, ở trong cung rất được sủng ái. Thêm vào
đó nàng lại vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn đọc nhiều thi thư. Tin rằng
tiểu thư cũng đã nghe qua về công chúa, không phải sao?”
Triệu
Khả Nhiên gật đầu, “Đúng vậy, ta có biết một số điều về nàng. Nàng ta là một trong bốn đại mỹ nhân của kinh thành. Nhưng, tính cách nàng ta thế
nào, ta không rõ lắm.”
Sau khi suy nghĩ một chút, Cầm Hương mở
miệng nói, “Nên nói như thế nào mới tốt nhỉ? Thanh Linh công chúa được
nuông chiều từ nhỏ đến lớn, tính tình quả thật có chút điêu ngoa tùy
hứng. Nhưng, nói chung, nàng ấy cũng không tệ lắm. Không biết là do được bảo vệ quá tốt hay không mà tính tình của công chúa nói ra thì thật là
một người hiền lành, và có chút đơn thuần.”
”Thật sao?” Triệu Khả Nhiên cười hỏi lại, “Đơn thuần? Một người đơn thuần có thể sống ở trong cung lâu như vậy sao, hơn nữa còn rất được hoàng thượng sủng ái.”
Thấy Triệu Khả Nhiên dường như không tin, Cầm Hương gật đầu rất chắc chắn,“Đúng vậy, nhưng, công chúa có thể có dáng vẻ như ngày hôm nay, suy cho
cùng vẫn là kết quả do được hoàng hậu bảo vệ tốt. Nói thế nào, hoàng hậu cũng là mẫu thân, tuy nàng phải tranh đấu trong cung, nhưng đối với
Thanh Linh công chúa, hoàng hậu lại rất thương yêu, nên mới dưỡng thành
tính tình Thanh Linh công chúa như vậy. Vì thế, đối với Thanh Linh công
chúa, tiểu thư không cần quá lo lắng. Nhưng, cũng tuyệt đối đừng đụng
chạm nàng ta. Phải biết rằng, một nữ hài tử được sủng ái đến lớn như
vậy, ít nhiều gì vẫn có chút tùy hứng bướng bỉnh.”
”Phải không?”
Sau khi nghe Cầm Hương nói, Triệu Khả Nhiên thật sự muốn gặp vị công
chúa này một chút. Nhưng, đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, dù gì, bây
giờ nàng đang ở trong cung, vẫn là nên nhớ kỹ, nhất định phải khiêm tốn
mới được.
”Tiểu thư, tình hình đại khái về hậu cung chính là như
thế.” Cầm Hương cười tiếp tục nói, “Nhưng, tiểu thư, người cũng không
cần lo lắng, dù xảy ra chuyện gì, cũng đã có điện chủ chống đỡ!”
Sau khi nghe Cầm Hương nói, Triệu Khả Nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cái gì gọi là có Húc chống đỡ. Nàng là đến tham gia tuyển phi yến, không
phải đến gây chuyện, nên nàng vốn không lo lắng chút nào.
”Được
rồi, hôm nay nói đến đây thôi.” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Cầm Hương,
Thi Hương, các ngươi trước hết hầu ta thu dọn một chút! Lát nữa, ta muốn đến Tê Phượng điện.”
Rất nhanh, dưới sự giúp đỡ của Cầm Hương và Thi Hương, Triệu Khả Nhiên rất nhanh chóng trang điểm xong xuôi. Không
lâu sau khi bọn họ trang điểm xong, đã có thái giám đến tuyên chỉ, nói
muốn các vị tiểu thư tham gia tuyển phi yến đến Tê Phượng điện thỉnh an
Hoàng hậu nương nương.
Triệu Khả Nhiên cũng không chậm trễ, nhanh chóng ra ngoài. Nàng không thể một mình đến Tê Phượng điện như vậy, cần phải đi cùng với mọi người. Cho nên, qua một hồi lâu, mọi người mới có
thể xuất phát. Không bao lâu mọi người đã đến Tê Phượng điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...