Edit: Li Chun
Buổi trưa qua đi, Triệu Khả Nhiên ăn cơm trưa, uống thuốc xong, đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
“Tiểu thư, Nhị tiểu thư đến.” Lung Nhi tiến vào nói.
Triệu Khả Nhân!
Trong mắt Triệu Khả Nhiên rất nhanh lóe lên một đạo hàn quang không tên, sau
đó nàng thu liễm tâm thần, cười phân phó. “Còn không mau mời Nhị tiểu
thư vào.”
Rất nhanh, Triệu Khả Nhân nhẹ nhàng đi vào.
“Tỷ
tỷ, hiện tại tỷ đã khỏe lên nhiều rồi chứ?” Triệu Khả Nhân ngồi vào một
bên giường, lôi kéo tay Triệu Khả Nhiên, thân thiết hỏi, hoàn toàn không có một tia khác thường.
Nếu không phải trải qua giáo huấn đời
trước, Triệu Khả Nhiên có lẽ cũng sẽ cảm thấy Triệu Khả Nhân thật lòng
quan tâm mình. Đáng tiếc, nàng đã không còn là kẻ ngốc tin tưởng hết
lòng như trước kia. Nếu thật sự quan tâm nàng, Triệu Khả Nhân sẽ không
bày kế để hại nàng rơi vào trong nước.
“Ta hiện tại đã không có
việc gì.” Tuy trong lòng nàng lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ
dáng cảm động. “Khả Nhân, muội đối với ta thật tốt, quan tâm ta như
vậy.”
“Chúng ta là tỷ muội mà!” Triệu Khả Nhân cười trả lời.
“Điều đó là đương nhiên, đúng rồi, Khả Nhân, muội có biết vì sao ta lại rơi
vào trong nước không?” Triệu Khả Nhiên nhìn như lơ đãng hỏi.
“Tỷ
tỷ, vì sao tỷ lại hỏi điều đó a?” Thân mình Triệu Khả Nhân cứng đờ, bất
quá rất nhanh liền khôi phục như bình thường. “Là do tỷ không cẩn thận
nên bị rơi xuống hồ mà thôi.”
“Không có gì.” Triệu Khả Nhiên cười nói: “Tại vì lúc đó trong đình chỉ có hai người chúng ta, nên ta mới
hỏi muội một chút xem phát sinh chuyện gì mà thôi. Khả Nhân, muội cũng
không cần khẩn trương, khẳng định là ta không cẩn thận nên rơi vào trong hồ a! Chẳng lẽ muội lại đẩy ta xuống sao.”
“Đúng thế.” Triệu Khả Nhân cười có chút không được tự nhiên.
“Đúng rồi, Khả Nhân, ngày mai là chính là sinh thần của Lâm bá mẫu.” Triệu
Khả Nhiên đột nhiên nói sang chuyện khác. “Xem ra năm nay ta không thể
tham gia rồi, Khả Nhân, ngày mai nương cùng muội đi, muội nhớ giúp ta
nói với Lâm bá mẫu một tiếng a!”
“Tốt.” Triệu Khả Nhân nhanh
chóng đáp ứng. “Tỷ tỷ, thật đáng tiếc nga! Tỷ lại không thể đi được. Nếu ngày mai tỷ đi, nhất định có thể nhìn thấy Thế tử.”
“Không vấn
đề gì.” Triệu Khả Nhiên cười nói. “Dù sao, chúng ta có không ít cơ hội
gặp mặt. Lần này không thể, còn có những lần sau a!”
“Đúng vậy!”
Trong mắt Triệu Khả Nhân rất nhanh ánh lên tia ghen tỵ cùng oán hận.
“Hai người có hôn ước, đương nhiên sẽ không hiếm cơ hội gặp mặt a!”
“Khả Nhân, đừng nói lung tung.” Triệu Khả Nhiên thẹn thùng cúi đầu, nhưng ở
nơi Triệu Khả Nhân không nhìn thấy, sắc mặt của nàng cũng là một mảnh âm trầm.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Triệu Khả Nhiên, trong lòng
Triệu Khả Nhân tràn ngập oán hận, bất quá trên mặt vẫn giữ bộ dáng nhu
thuận như cũ. “Tỷ tỷ, lần này ngoài đến thăm tỷ, muội muốn mượn tỷ một
vật.”
“Nga, cái gì vậy a?” Triệu Khả Nhiên vẻ mặt hiền lành,
trong lòng lại cười lạnh, xem ra nàng ta rốt cuộc cũng không nhịn được
nữa.
“Là thế này, tỷ tỷ, lần trước muội mượn tỷ bức “Xuân ca đạp
tuyết đồ”, lần đó muội liền vẽ một bộ giống vậy, hiện giờ muội muốn mượn tỷ để đối chiếu một chút, xem có giống không, có thể chứ?”
“Đương nhiên là được rồi.” Triệu Khả Nhiên phân phó nói: “Lung Nhi, mang bức “Xuân ca đạp tuyết đồ” ra đây.”
Lung Nhi lập tức đi khố phòng.
“Muội muội sao đột nhiên lại muốn đối chiếu vậy?” Triệu Khả Nhiên tò mò hỏi.
“Ngày mai không phải là sinh thần Lâm bá mẫu sao?” Triệu Khả Nhân giải thích. “Muội nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng tâm ý vẫn là quan trọng nhất, cho nên muội định đem bức họa “Xuân ca đạp tuyết đồ” tặng bá mẫu, nhưng muội sợ muội vẽ có sai sót gì đó, cho nên mới muốn đối chiếu một chút, xem có
cần sửa chữa hay không.”
“Như vậy a!” Triệu Khả Nhiên ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tán dương. “Muội muội thật là có tâm a!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...