Sau khi rời khỏi điện Thái Hòa, Tư Đồ Húc mang theo Triệu Khả Nhiên đi đến Khang Ninh cung nơi Thái hậu đang ở hiện giờ. Vốn là có thể ngồi kiệu kiễn đi trong hoàng cung, nhưng mà Tư Đồ Húc muốn cùng với Triệu Khả Nhiên hai người ở cùng một chỗ, nên hai người cũng không ngồi kiệu mà đi bộ đến.
Trên suốt con đường nhỏ trong hoàng cung hai người đi, vốn là Tư Đồ Húc muốn trò chuyện thoải mái với Triệu Khả Nhiên, nhưng vì trên đường vẫn có người đến kẻ đi, hết sức bất tiên cho nên hai người vẫn luôn yên lặng không nói gì.
Hai người đi tới đi lui, rốt cuộc đi tới một đường nhỏ tương đối vắng vẻ, cũng không có ai cả, Tư Đồ Húc lặng lẽ kéo tay Triệu Khả Nhiên. Triệu Khả Nhiên rất sợ có người thấy, giùng giằng muốn rút tay ra, nhưng đánh không lại sức lực của Tư Đồ Húc, đành phải thôi. Trong lòng nghĩ, dù sao hiện tại ở nơi này cũng không có ai, nắm tay một chút cũng không có gì.
Thấy càng đi càng hẻo lánh, Triệu Khả Nhiên buồn cười liếc nhìn Tư Đồ Húc một cái, mở miệng nói, "Húc, chàng xác định chàng là muốn mang ta đến Khang Ninh cung của Thái hậu, ta xem chàng là muốn mang ta đi lãnh cung mới đúng chứ! Càng đi lại càng vắng lặng."
Triệu Khả Nhiên cảm thấy không phải là mình quá đa tâm, mà chính xác là Tư Đồ Húc thái quá, nếu không phải là đi theo Tư Đồ Húc, nàng không biết thì ra là trong cung còn có nơi hoang vắng như vậy. Nàng thật sự vô cùng hoài nghi, theo cách bọn họ đi như vậy, có chính xác là tới Khang Ninh cung hay không vậy. Chỉ có điều, mặc dù trên đường hết sức hoang vu, nhưng mà trong lòng của nàng tuyệt không sợ hãi, bởi vì Tư Đồ Húc ở bên cạnh nàng, gắt gao lôi kéo tay nàng.
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc xoay đầu lại, nở nụ cười, "Nàng à, hãy yên tâm, ta cam đoan với nàng, vô luận như thế nào, ta đều sẽ mang nàng đưa đến Khang Ninh cung. Thế nào, nàng cảm thấy con đường này không tốt sao? Con đường này đúng là ta đặc biệt chọn, ta cảm thấy rất thuận thiện, không có người nào."
Sau khi nghe Tư Đồ Húc trả lời, Triệu Khả Nhiên dở khóc dở cười, "Tại sao chàng lại chọn một con đường nhỏ như vậy! Người nào cũng không có."
Tư Đồ Húc trả lời đương nhiên, "Cũng là bởi vì nó ít người, ta mới cảm thấy tốt! Như vậy, ta mới có cơ hội trò chuyện cùng nàng chứ!"
Nghe được Tư Đồ Húc trả lời, Triệu Khả Nhiên cảm thấy không còn gì để nói, "Thật sự cần như vậy sao? Không phải tối ngày hôm qua chúng ta mới thấy qua sao?"
Tư Đồ Húc cười cười, kéo Triệu Khả Nhiên lại làm cho khoảng cách gần một chút, "Không phải, ta chỉ là muốn đi như vậy cùng nàng. Từ khi chúng ta quen biết tới nay, chưa từng nắm tay tản bộ giống như hôm nay! Nàng không phải cảm thấy, chúng ta cứ nắm tay như vậy, từ từ đi, cảm giác thật tốt vô cùng sao?"
Sau khi nghe Tư Đồ Húc nói, trong lòng Triệu Khả Nhiên cảm thấy như một dòng nước ấm chảy qua, cảm giác ấm áp. Trước kia, thời điểm ngoại tổ phụ chưa qua đời, ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu thường nắm tay tản bộ trong phủ như vậy. Trước kia mình ở Trung Nghĩa hầu phủ một khoảng thời gian, cho nên biết vô cùng rõ ràng. Lúc ấy, khi nàng nhìn thấy, đã cảm thấy một màn này hết sức ấm áp, cũng hi vọng tương lai mình có thể giống bọn họ, nắm tay cùng trượng phu của mình, lẳng lặng tản bộ, cho dù không nói một lời cũng đều tốt cả. Nàng cảm thấy, nàng và Tư Đồ Húc nắm tay như vậy, từ từ đi, cảm giác thật có một chút giống như lão phu thê.
Thời điểm mấy chữ lão phu thê này vừa xuất hiện ở trong đầu Triệu Khả Nhiên, nàng liền cảm thấy xấu hổ một hồi, trên mặt trở nên đỏ bừng, từ từ cúi đầu.
Tư Đồ Húc vẫn lôi kéo tay Triệu Khả Nhiên, đối với Triệu Khả Nhiên đột nhiên trầm mặc cảm thấy không hiểu, xoay đầu lại vừa nhìn, chỉ thấy Triệu Khả Nhiên cúi đầu, không thấy được sắc mặt của nàng, đến chỉ có thể nhìn thấy nàng đỏ hết bên tai.
"Làm sao vậy?" Tư Đồ Húc hết sức quan tâm hỏi, "Có phải khó chịu chỗ nào hay không?"
"Không có, không có." Triệu Khả Nhiên sợ tâm sự của mình bị Tư Đồ Húc biết, sau khi vội vàng bình tĩnh một cái, ngẩng đầu lên, lắp ba lắp bắp trả lời. Chỉ là, mặc dù nàng đã bình tĩnh không ít, nhưng là trên mặt đỏ ửng vẫn còn chưa tiêu tán.
Sau khi chứng kiến dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc đại khái biết chuyện gì xảy ra, hắn cười cười, cũng không nói lời nào. Hắn sợ hiện tại mở miệng, nếu không cẩn thận chọc giận Triệu Khả Nhiên, ngay cả tay nhỏ bé cũng không phải nắm.
Nhìn bộ dạng của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên vội vàng nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, hôm nay Phụ hoàng của chàng đã thấy ta, chàng nói ông ấy có thích ta sao?"
Tư Đồ Húc trêu ghẹo cười cười, nói: "Người có thích nàng hay không đều không có vấn đề gì không phải sao? Chỉ cần ta thích nàng là được, không phải sao?"
Sau khi nghe Tư Đồ Húc trả lời, Triệu Khả Nhiên liếc hắn một cái, "Chàng đang lộn xộn gì đây? Ta đang nghiêm túc hỏi chàng, đừng làm rộn!"
Thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cũng không dám làm loạn nói giỡn nữa, nở nụ cười rồi trả lời, "Nàng yên tâm, phụ hoàng người rất ưa thích nàng, cũng đã tiếp nhận nàng."
Sau khi nghe được Tư Đồ Húc trả lời, Triệu Khả Nhiên nhất thời yên tâm hơn nhiều, mặc dù mới vừa rồi nàng cảm thấy ấn tượng của hoàng thượng về nàng hình như không tệ, nhưng mà khi lấy được lời khẳng định từ Tư Đồ Húc, nàng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Khả Nhiên lại mở miệng hỏi, "Có phải bởi vì việc người đó với ta có vài phần giống nhau hay không, hoàng thượng mới có thể yêu thích ta đây này? Còn nữa, chàng biết người trong miệng hoàng thượng nói có mấy phần giống với ta là người nào không?"
"Nàng ấy, cứ suy nghĩ nhiều quá, phụ hoàng thích nàng, cũng chỉ vì nàng mà thôi, chẳng qua không thể không nói, trong đó quả thực có một phần công lao của người kia." Tư Đồ Húc thở dài một cái, "Đại khái cũng là vì khí chất của nàng rất giống với người kia, nên phụ hoàng có mấy phần cảm giác thân thiết với nàng!"
"Nghe ý kiến của chàng, hình như chàng biết người là ai, đúng không?" Triệu Khả Nhiên hỏi đến, "Nhân tiện chàng nói cho ta biết đi! Chàng nói rút cuộc người kia là ai vậy! Không cần khơi dậy hứng thú của ta. Mau nói đi!"
"Được, đừng nóng vội, ta sẽ nói cho nàng." Tư Đồ Húc cười cười sau đó mở miệng trả lời, "Phụ hoàng nói là mẫu phi của ta, khí chất kia của nàng, cảm giác cùng với mẫu phi của ta có mấy phần giống mà thôi."
"Mẫu phi của chàng?" Đây không phải lần đầu tiên Triệu Khả Nhiên nghe nhắc đến người ấy, nhưng mà nàng vẫn hết sức xa lạ đối với với người này.
Tư Đồ Húc gật đầu một cái, "Không sai, nhưng cũng chỉ là khí chất giống nhau mà thôi, mà bộ dáng của các nàng tuyệt không giống một chút nào. Trên người các nàng dường như cùng có một cỗ khí chất lạnh nhạt, giống như đối với cái gì cũng không quan tâm. Nhưng mà giữa các nàng lại bất đồng như vậy. Mẫu phi của ta là một nữ tử rất nhu nhược, mặc dù nàng lạnh nhạt, nhưng lại muốn dựa vào sự bảo vệ của người khác. Còn nàng không giống vậy."
"Ta không giống chỗ nào?" Triệu Khả Nhiên cảm thấy kỳ quái, "Chẳng lẽ ta không phải là một nữ tử yếu đuối sao?"
Triệu Khả Nhiên cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ mình ở trong mắt Tư Đồ Húc không phải là một nữ tử yếu đuối sao? Chẳng lẽ thoạt nhìn mình hết sức kiên cường sao?
Tư Đồ Húc cười lắc đầu, "Các nàng không giống nhau, trên người nàng có một cỗ khí chất kiên cường, hơn nữa nàng mạnh mẽ hơn nhiều so với mẫu phi của ta. Nếu người có một nửa của nàng, có thể cũng sẽ không bị mai táng ở trong hậu cung này! Chỉ là có lúc ta không hy vọng nàng kiên cường như vậy, ta hi vọng nàng có thể bắt chước ỷ lại vào ta."
Nhìn bộ dạng của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cười cười, "Húc, chàng phải biết, nếu như ta một mực ỷ lại, vậy ta không còn là ta nữa. Ta và mẫu phi của chàng không giống nhau, tuyệt đối ta không muốn trở thành hoa tầm gửi phụ thuộc người khác, ta muốn làm là Kiếm Lam có thể sóng vai đi cùng chàng."
"Ta biết." Tư Đồ Húc dịu dàng nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, "Ta biết rõ nàng không muốn ỷ lại vào người khác, ta cũng vậy sẽ không cưỡng cầu, nếu nàng muốn làm người sánh vai đi cùng ta, vậy ta nhất định sẽ làm cho nàng trưởng thành, vì nàng loại bỏ chướng ngại mà thôi."
"Cám ơn chàng, Húc." Triệu Khả Nhiên kéo lấy tay Tư Đồ Húc nắm thật chặt, "Ta cũng vậy sẽ đáp ứng chàng, nếu có chuyện gì, ta nhất định sẽ nói cho chàng biết. Nếu có chuyện gì ta không cách nào giải quyết, vậy tuyệt đối ta sẽ nhờ chàng giúp đở."
"Tốt." Tư Đồ Húc gật đầu một cái.
Đường nhỏ mặc dù dài cũng có lúc đi hết, hai người rất nhanh đã tới Khang Ninh cung, hai người luôn nắm chặt tay cũng phải buông ra.
Rất nhanh, sau khi trải qua thông truyền, Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên cùng nhau tiến vào Khang Ninh cung. Vừa tiến vào đại điện, Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên lập tức quỳ xuống, vấn an với Thái hậu.
"Tôn nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu, chúc hoàng tổ mẫu phúc thọ an khang."
"Thần nữ thỉnh an Thái hậu, chúc Thái hậu phúc thọ an khang."
Thấy hai người quỳ gối phía dưới, Thái hậu cười vô cùng hiền hậu, "Tốt lắm, Húc nhi, còn có Văn Quận chúa, các ngươi cùng bình thân!"
Sau khi nghe lời nói của Thái hậu, Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên đều đứng lên, vừa đứng lên, Triệu Khả Nhiên cũng phát hiện, ngoại tổ mẫu ngồi ở ghế bên cạnh Thái hậu, vẻ mặt đang cười nhìn nàng. Nhưng mà làm nàng kinh ngạc chính là, bên người còn có người đứng bên cạnh ngoại tổ mẫu, đó chính là biểu tỷ của mình —— Tần Y Miểu.
Kể từ lúc Triệu Khả Nhiên vừa vào cửa, Tần Y Miểu cũng đã chú ý tới biểu muội của mình rồi. Một thân cung trang màu trắng này đúng là làm cho nàng nổi bật lên thanh lệ thoát tục! Ngay cả ngũ quan bình thường thanh tú hình như cũng biến thành hết sức xuất sắc. Nhìn Triệu Khả Nhiên như vậy Tần Y Miểu cảm thấy xa lạ, đồng thời cũng cảm thấy hàng loạt ghen tỵ. Một thân cung trang màu trắng này, còn có trâm cài tóc Mặc Ngọc, một chút không thể không tuyên bố rõ ràng, hiện tại nàng đã là Quận chúa.
Nhìn Triệu Khả Nhiên như vậy, oán hận trong lòng của Tần Y Miểu không ngừng nảy sinh, rõ rang số tuổi nàng ta và Triệu Khả Nhiên không sai biệt lắm, hơn nữa vô luận một phương diện nào của mình nếu so đều mạnh hơn Triệu Khả Nhiên, tại sao hiện tại Triệu Khả Nhiên đã là Tòng Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận chúa, mà mình còn không có bất kỳ danh phận nào trong người!
Sau khi nghe được Triệu Khả Nhiên trả lời, Thái hậu liền cười nói, "Vậy cũng tốt! Các ngươi tuổi trẻ cùng nhau đi dạo! Cứ để cho hai lão ma ma chúng ta cùng ở nơi này hảo hảo mà trò chuyện đi!"
Sau khi nói xong, Thái hậu lại quay đầu lại, nhìn về phía Tư Đồ Húc, "Húc nhi, con có muốn ra ngoài đi dạo cùng với các nàng không? Không cần ở nơi này cùng hai cái lão bà chúng ta."
Sau khi nghe được câu hỏi của Thái hậu, chân mày Tần Y Miểu nhẹ cau lại, nàng chính là nghĩ rằng muốn cùng với Triệu Khả Nhiên đi ra ngoài một chút, nếu Húc vương cũng đi ra theo, vậy mình còn nói ra miệng thế nào được chứ! Ngay lúc Tần Y Miểu hết sức lo lắng, may thay là Húc vương đã từ chối.
"Bẩm Hoàng tổ mẫu, nhi thần ở lại chỗ này được rồi, ngắm hoa cùng hai nữ tử, ta không có hứng thú tốt như vậy."
Vốn Tư Đồ Húc muốn đi theo, nhưng mà hắn nhìn thấy Triệu Khả Nhiên nhìn về phía hắn hơi lắc đầu một cái, hắn biết Triệu Khả Nhiên là có chuyện muốn tự mình làm, cho nên mới không muốn hắn đi theo. Đối với việc Triệu Khả Nhiên muốn làm, hắn tuyệt đối sẽ không can thiệp.
Sau khi nghe Tư Đồ Húc trả lời, Thái hậu gật đầu cười, "Vậy cũng tốt, thôi được con ở lại chỗ này cùng ai gia mà trò chuyện được rồi, cũng rất lâu con không vào cung, ai gia rất nhớ con."
Không bao lâu, Tần Y Miểu cùng với Triệu Khả Nhiên đã rời khỏi đại điện, đi tới bên ngoài đình viện. Nhìn sân đủ loại hoa, Triệu Khả Nhiên cũng không khỏi cảm thán, hoàng cung thật đúng là một nơi xa hoa! Nhiều hoa như vậy, mà trong đó có rất nhiều loài hoa hiếm!
Tần Y Miểu đi tới một chậu hoa trước mặt, mở miệng hỏi, "Khả Nhiên biểu muội, muội cũng biết, chậu hoa này là giống cái gì?"
Thật ra thì theo lý mà nói, vào lúc này, Tần Y Miểu nên gọi Triệu Khả Nhiên là Văn Quận chúa. Dù cho các nàng là biểu tỷ muội vẫn vậy, ở trong hoàng cung, nàng nên gọi phong hào của Triệu Khả Nhiên, mà không phải vẫn gọi biểu muội. Nhưng mà nàng lại không muốn mở miệng gọi Triệu Khả Nhiên là Quận chúa, bởi vì cách gọi này, có vẻ mình sẽ thấp hơn một cái đầu so với Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên đại khái biết Tần Y Miểu muốn nói những gì, nàng tiến lên một bước, nhìn về một chậu hoa phía trước này, hoa màu bạch ngọc, giữa cánh hoa có chút hoàng lục sắc. Chính giữa có cánh hoa nhỏ. Cánh hoa bên ngoài dài, rủ xuống mềm mại. Nhìn phía trước cánh hoa có hình thìa móc, thìa vòng hoặc không có. Gần trung tâm phần lưng thìa vòng nhìn trên cánh hoa có đường kẻ li ti màu đỏ tươi mỏng hoặc nhuộm màu vàng sáng. Nhìn trên cánh hoa hơi có sợi rãnh mảnh, lá cây dài, dọc theo có nhiều răng cưa nhọn; chính giữa phiến lá nứt sâu, khoảng giữa bóp lại, gốc lá cây có đài. Thân cây có màu xanh nâu, hẹp dài hơi mềm, cao. Thích hợp nở hoa.
Sau khi quan sát tỉ mỉ một chậu hoa xong, Triệu Khả Nhiên cười cười, mở miệng nói, "Xin Y Miểu biểu tỷ hãy chỉ bảo, Khả Nhiên ngu dốt, thật sự vẫn không biết chậu hoa này là giống gì!"
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, Tần Y Miểu cười cười, "Bồn hoa này mỹ danh kêu Tân Ngọc Khổng Tước. Không ngờ biểu muội tài nữ như vậy, thế nhưng cũng có thứ không biết!"
Nghe được ý chê cười trong lời nói của Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhiên cũng không tức giận, chỉ nở nụ cười nhạt, "Muội cũng chỉ là đọc qua vài cuốn sách mà thôi, danh hiệu tài nữ như vậy, muội không dám nhận!"
Thấy bộ dạng Triệu Khả Nhiên một vẻ không liên quan đến mình, lửa giận trong lòng Tần Y Miểu càng mạnh mẽ, vừa mở miệng đã châm chọc một phen, "Khả Nhiên biểu muội thật sự quá khiêm tốn, ngay cả hoàng thượng cũng nói biểu muội là tài nữ, còn vì vậy được phong làm Tòng Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn quốc Văn Quận chúa, không phải sao?"
Quả nhiên, vẫn là vì chuyện này. trong lòng Triệu Khả Nhiên thầm nghĩ, xem ra đúng là vì chuyện mình được sách phong mà chọc tới Tần Y Miểu rồi. Chỉ là nói cũng phải, mình cũng bởi vì một bài thơ được phong Quận chúa, mà Tần Y Miểu đã khoác lên người danh hiệu Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ lâu như vậy, thậm chí ban thưởng cũng không có, chứ nói chi là sắc phong làm Quận chúa.
Dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên làm bộ như nghe không hiểu, chỉ coi lời nói của Tần Y Miểu là ca ngợi, cười trả lời, "Biểu tỷ thật sự đã quá khen, nhưng mà đúng là chỉ vì Khả Nhiên đã làm một bài thơ vừa lúc hoàng thượng biết được mà thôi, đó đều là trùng hợp!"
Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, Tần Y Miểu chau mày, nàng ta không biết, Triệu Khả Nhiên đến cùng là đang giả bộ ngu hay không, trong câu mình vừa mới nói kia có câu nào khen ngợi nàng ta à!
Nghĩ tới đây, Tần Y Miểu cười, nhưng nụ cười không tới đáy mắt, "Vậy theo cách nói của biểu muội, tất cả đều là vận may mà thôi, thế sao biểu tỷ ta lại không có vận may tốt như vậy!"
Nghe Tần Y Miểu nói xong, Triệu Khả Nhiên mỉm cười, "Biểu tỷ nói đùa, chỉ có điều phúc khí của biểu tỷ so với ta tốt hơn nhiều, làm sao lúc này có thể quan tâm vận số của muội đây?"
Sau khi Tần Y Miểu nghe được lời nói của Triệu Khả Nhiên, nhíu mày một cái, "Lời này của muội là có ý gì?"
Triệu Khả Nhiên cười, mở miệng nói, "Biểu tỷ, Không phải người cũng biết sao? Thành tựu lớn nhất của một nữ nhân, tuyệt đối không phải là phong làm phẩm cấp danh phận cái gì, mà là gả một lang quân như ý, đó mới là quan trọng nhất ấy ư? Phải biết thành tựu của biểu tỷ tương lai tuyệt đối so với Khả Nhiên cao hơn, cho nên nói, Khả Nhiên cũng không có vận khí tốt như vậy đâu! Cũng chỉ có một chút vận khí như vậy mà thôi."
Sau khi nghe được lời nói của Triệu Khả Nhiên, Tần Y Miểu như có điều suy nghĩ.
Không sai, đoạn thời gian tới nay của mình, vẫn luôn rối rắm chuyện Triệu Khả Nhiên được sách phong làm Quận chúa này, thật ra thì, chuyện quan trọng nhất không phải nên nỗ lực vì mình tương lai chính mình tính toán mới đúng sao? Triệu Khả Nhiên nói cũng đúng, chỉ cần tương lai mình gả cho thái tử, mình sẽ trở thành đối tượng được nữ tử khắp thiên hạ hâm mộ, như vậy mới là quan trọng nhất, không phải sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...