Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
“Vậy thì cũng quá khổ cực! Nương sợ thân thể con chịu không nổi!.
.
”
Ánh mắt nàng nhìn Đổng thị tràn ngập ý cười, giả vờ bị bỏng ho mãnh liệt, ho đến rơi nước mắt, trong lòng khó chịu vô cùng.
“Nhanh lấy nước đến cho tiểu thư nhà các ngươi!” Đổng thị vội vàng đi đến bên Bạch Khanh Ngôn, vuốt lưng thuận khí cho nàng: “Lớn như vậy rồi, uống một bát canh còn bị sặc!”
Bạch Khanh Ngôn không muốn mẫu thân lo lắng, nhận lấy khăn từ Xuân Đào ngửa đầu lau nước mắt, cười nói: “Nương, cho dù con bị thương, võ công bị phế đi, người cũng không thể nuông chiều con như ma bệnh vậy được.
Con là đích trưởng nữ phủ Quốc Công, phải làm gương cho đệ đệ muội muội của mình nữa chứ.
”
Khi Trấn Quốc Công dạy dỗ Bạch Khanh Ngôn, cũng đã từng nói lời này.
Đổng thị rút khăn tay lau miệng cho Bạch Khanh Ngôn, thở dài: “Cả cái Đại Đô Thành này!.
.
chỉ có nữ nhi phủ Trấn Quốc Công chúng ta là cực khổ nhất!”
“Có nương nấu canh cho con, con mới không khổ đâu!” Bạch Khanh Ngôn nắm chặt tay Đổng thị, đem mặt mình cọ xát tay nàng, thân mật không nỡ bỏ ra.
Từ nhỏ Bạch Khanh Ngôn đã được nuôi dạy dưới tay của Trưởng công chúa cùng Trấn Quốc Công, dáng vẻ đoan trang thành thục, cho dù là lúc nhỏ cũng rất hiếm khi làm nũng với Đổng thị.
Hôm nay nữ nhi đột nhiên thân mật nũng nịu, dáng vẻ hồn nhiên, lại khiến Đổng thị đỏ mắt, nàng cười nhẹ một tiếng dùng ngón tay điểm nhẹ chóp mũi Bạch Khanh Ngôn: “Sao càng lớn lại càng dính nương rồi!”
“Nương, nữ nhi dù lớn vẫn là con của người a!.
.
” Bạch Khanh Ngôn thân mật nói, đáy lòng càng thêm chua xót.
Đời này, nàng tuyệt đối không để mẫu thân bước đến con đường tự vẫn kia, cho dù thịt nát xương tan cũng không hối tiếc!
Nha đầu, ma ma trong phòng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ làm nũng của Bạch Khanh Ngôn, đều dùng khăn che miệng cười không ngừng.
“Nương lẽ nào còn không biết tính con sao, khẳng định là lại muốn ta cho phép con hồ nháo rồi!” Đổng thị bỏ khăn xuống, ngồi xuống một bên khác, lại đẩy chén canh đến chỗ Bạch Khanh Ngôn: “Thôi thôi, con muốn luyện thì luyện! Nhớ kỹ có chừng mực, không thể miễn cưỡng quá mức!”
Bạch Khanh Ngôn nhu thuận gật đầu: “A Khanh biết rõ.
”
Đổng thị không nhìn thấy quản sự Đồng ma ma ở Thanh Huy Viện, liền hỏi: “Đồng ma ma còn chưa về sao?”
“Nhi tử Đồng ma ma lần này bị thương nặng, trước bữa trưa con đã dặn Xuân Nghiên mang bạc đến nhà Đồng ma ma, nói bà ấy đợi nhi tử hồi phục rồi hẵng trở lại.
”
Cùng là mẫu thân, Đổng thị gật đầu một cái, nói: “Trong phòng con không có ma ma quản sự không được, trước khi Đồng ma ma trở lại không bằng!.
.
”
“Nương, tuy Đồng ma ma không có ở đây, vẫn còn Xuân Đào thành thục ổn trọng để dùng mà, nhân cơ hội này con muốn Xuân Đào rèn luyện một chút, người không cần lo lắng chuyện trong viện của nữ nhi đâu!”
Xuân Đào nghe được lời này liền thụ sủng nhược kinh*, vội vàng hành lễ: “Tạ ơn Đại tiểu thư tín nhiệm, nô tỳ nhất định không phụ lòng Đại tiểu thư.
”
(*Thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều mà sinh ra sợ hãi.
)
Đổng thị gật đầu: “Xuân Đào là người chững chạc.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...