Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Bạch Khanh Ngôn nhìn Tần Thượng Chí: “Nếu Tần tiên sinh không ngại, mong ngài……”
“Tần mỗ dưỡng thương tốt liền đi!” Tần Thượng Chí không đợi Bạch Khanh Ngôn nói xong, liền vội vàng ngắt lời nàng.
Bạch Khanh Ngôn hiểu được ý đồ của Tần Thượng Chí, nhìn hắn ôm quyền: “Đại tiểu thư thứ lỗi, lần này đầu óc Tần mỗ choáng váng mới đi ám sát Lương Vương.
Đến khi các huynh đệ vào sinh ra tử cùng mình đều đã bỏ mạng rồi thì mới hối hận không thôi.
Cuộc đời này của Tần mỗ, chí hướng đều đặt ở xã tắc triều đình, cho dù phải bỏ mình cũng nhất định phải ngăn cản con đường đăng cơ của Lương Vương, tuyệt đối không bị trói buộc ở hậu viện.
”
Dã tâm của Tần Thượng Chí rất lớn, nếu không thì đời trước hắn cũng sẽ không gia nhập vào phe cánh của Thái tử.
Bạch Khanh Ngôn cũng không muốn cưỡng cầu hắn, trầm mặc một lát liền hành lễ với hắn rồi nói: “Triều đình như biển lớn, còn tiên sinh như giao long, Bạch Khanh Ngôn tại đây chúc tiên sinh tẫn như sở kỳ, giao long gặp nước hưng vân làm vũ bay vút lên thăng thiên*.
”
*朝堂似海, 先生如蛟, 白卿言在此祝先生尽如所期, 蛟龙得水兴云作雨飞腾升天: Ở đây Bạch Ngôn Khanh đang ví triều đình như biển lớn mà Tần Thượng Chí chính là một con rồng, rồng nước gặp nhau khuấy động cả vùng trời tạo ra mưa gió và bay thẳng lên trời.
Ý chúc Tần Thượng Chí được sống đúng như mong muốn của mình.
Tần Thượng Chí không ngờ Bạch Khanh Ngôn sẽ nói ra lời này, hắn nhanh chóng che ngực mạnh mẽ chống đỡ đứng dậy, cung kính ôm quyền hành lễ với nàng.
Bạch Khanh Ngôn gật đầu, tiếp nhận lò sưởi từ trong tay Xuân Đào, xuyên qua con đường từng đi qua trở về.
Tuy rằng, Tần Thượng Chí không muốn ở lại giúp nàng, nhưng những lời hắn nói đã khiến nàng hiểu ra.
Nàng nghĩ đến đời trước, lúc mẫu thân tự sát trong ngục đã để lại phong thư《Thư hỏi hoàng đế, nhớ đến hình ảnh đông đảo dân chúng phẫn nộ mà cầu công đạo vì Bạch gia, lại nhớ đến bộ dáng buồn rầu vì chưa nghĩ ra cách nào để phân ưu với thánh thượng của Lương Vương ở trong phủ.
Miệng đời xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt, nhân ngôn đáng sợ*.
*众口铄金, 积毁销骨, 人言可畏: [Miệng đời xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt, nhân ngôn đáng sợ] nghĩa là dư luận có sức mạnh ghê gớm, trăm người ngàn ý, những lời nói đó có thể hủy hoại cả xương cốt.
Cho dù là thánh thượng có trong tay binh quyền tối cao cũng sẽ có chuyện sợ hãi, đó là sợ lời nói của dư luận! Sợ sự phẫn nộ của dân chúng! Sợ trăm năm sau bị lưu lại thanh danh tàn hại trung lương!
Hiện giờ tổ phụ sống chết không rõ…… Ngay cả khi người đã chết ở Nam Cương, Bạch gia cũng không còn đường lui.
Đã không thể lui thì nàng sẽ càng tiến thêm một bước, đem uy danh Bạch gia lên đến đỉnh điểm, làm cho thánh thượng vì kiêng kị miệng lưỡi thế gian mà không dám ra tay với Bạch gia.
Cho dù cuối cùng Đại Tấn Quốc vẫn không thoát khỏi kết cục bị Đại Yến diệt vong, với danh tiếng vang dội này…… Chỉ mong bảo toàn được Bạch gia.
Tưởng ma ma vốn đang trên đường đến Thanh Huy Viện để gặp Bạch Khanh Ngôn, không nghĩ tới sẽ đụng phải nàng ở trên đường, vội tiến lên.
“Đại tiểu thư!” Tưởng ma ma nhún người hành lễ: “Trưởng công chúa mời người qua gặp.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...