Bởi vì Tổ phụ Trấn Quốc Công và Tổ mẫu Đại Trưởng công chúa của Bạch Khanh Ngôn vẫn còn tại thế, Đại Trưởng công chúa cũng không ở tại phủ công chúa mà sống ở phủ Trấn Quốc Công, vì lòng hiếu thuận Bạch gia cũng không phân gia, do vậy mới có danh hiệu Thập thất lang quân của Bạch gia.
Lữ Nguyên Bằng ngày thường có quan hệ thân thiết với Thập thất lang quân của Bạch gia, nói đùa cũng không kiêng kỵ gì, hét lên: “Các vị, các vị!.
.
Đều nói người Bạch gia phủ Trấn Quốc Công anh dũng vô song, ra vào trận địch như chốn không người, hôm nay chúng ta đến phủ Trấn Quốc Công đón dâu, cũng thử xem ra vào như chốn không người là cảm giác như thế nào!.
.
Các vị xông lên a! Đi cướp tân nương thôi!”
Bên ngoài phủ Trấn Quốc Công đều cười vang, nghe theo tiếng Lữ Nguyên Bằng hùng hổ mà tiến đến.
Ai ngờ, người còn chưa kịp vào, chỉ thấy nha hoàn, người hầu của phủ Trấn Quốc Công nghiêm chỉnh như binh sĩ bày trận ngăn cản ở cửa chính của phủ, trận thế lớn như vậy dọa cho các vị công tử sợ hết hồn.
“Phủ Trấn Quốc Công như này là định để người hầu tới chặn cửa chúng ta sao?” Lữ Nguyên Bằng nhìn trận thế bày ra sững sờ thốt lên.
Trong nháy mắt, Tứ tiểu thư phủ Trấn Quốc Công một thân kỵ phục, dáng vẻ kiêu ngạo , cầm trong tay roi ngựa tiến đến từ phía sau người hầu, hai tay chắp sau lưng, xinh đẹp mà cuồng vọng.
“Người phủ Trấn Quốc Công nghe lệnh!” Bạch Cẩm Trĩ giơ roi mây trong tay lên.
“Nghe hiệu lệnh của Tứ tiểu thư!” Nha hoàn, hộ vệ của phủ Trấn Quốc Công đồng thanh đáp, trật tự chỉnh tề hệt như binh sĩ trong quân, dọa đám công tử tới rước dâu sợ mất mật.
“Trưởng tỷ có lệnh, kẻ nào cố ý xông vào phủ Trấn Quốc Công không cần nhẹ tay, kẻo có người khinh thường phủ Trấn Quốc công chúng ta không có nam nhi trấn giữ!” Bạch Cẩm Trĩ vung roi, dọa cho đám công tử đến đón dâu lùi lại không ngừng, tiếng roi vung lên khiến người nể sợ.
Phủ Trấn Quốc Công, không hổ là rường cột của quốc gia, đến cả nữ nhi trong phủ cũng dũng mãnh, dứt khoát.
Thế tử phủ Trung Dũng Hầu tiến lên, thở dài hành lễ với Tứ tiểu thư Bạch Cẩm Trĩ: “Tứ tiểu thư hiểu lầm rồi, phủ Trấn Quốc Công chính là rường cột quốc gia, chúng ta ở kinh thành hân hoan mừng cảnh thái bình, đều nhờ có công lao của nam nhi phủ Trấn Quốc Công chinh chiến đẫm máu đổi lại, cho dù chúng ta có không ra gì, cũng không dám bắt nạt trong phủ không có nam nhân! Mong rằng Tứ tiểu thư bỏ qua, cho phép chúng ta đi vào!”
“Vậy thì tốt!” Bạch Cẩm Trĩ vẫn giữ lấy dáng vẻ kiêu căng, phô trương, thu hồi roi: “Người đâu, khiêng bàn cờ ra đây!”
Người hầu phủ Trấn Quốc Công cẩn thận khiêng một bàn cờ ra, cùng với ghế con đặt tại cửa ra vào.
Lúc này, Tứ tiểu thư Bạch Cẩm Trĩ mới lên tiếng: “Trưởng tỷ của ta nói rồi, Bạch gia nhiều đời là võ tướng, đánh cờ cũng như chiến lược trên chiến trường!.
.
Nếu đội ngũ đón dâu của Tần thế tử có thể thắng, thì mới đủ tư cách vào cửa cưới Nhị tỷ tỷ của ta!”
Ngoài cửa, Bạch Cẩm Trĩ mạnh mẽ ngăn chặn, bên trong khuê các Bạch Khanh Ngôn cúi đầu đeo khuyên tai cho Bạch Cẩm Tú, nói: “Muội yên tâm, dù cho Tổ phụ cùng Nhị thúc đều không có ở đây, phủ Trấn Quốc Công chúng ta cũng quyết không để phủ Trung Dũng Hầu khinh thường, coi nhẹ muội.
”
“Trưởng tỷ! Trưởng tỷ!” Bạch Cẩm Trĩ vội vã xông vào, thở hổn hển hạ một quân cờ, lấy tay quạt quạt gió: “Trưởng tỷ, Tần Lãng đặt cờ ở đây, mọi người đều đang hoan hô, có phải hắn phá trận rồi không?”
Tính toán thời gian vẫn chưa qua lúc Lương vương bị ám sát, Bạch Khanh Ngôn đem tách trà trong tay đưa cho Bạch Cẩm Trĩ, dùng khăn lau mồ hôi cho nàng, sau đó đứng trước bàn cờ nhìn vào vị trí hạ cờ trắng của Tần Lãng.
Tần Lãng đi nước cờ này, không những có thể tránh được rất nhiều cạm bẫy trên bàn cờ, không mù quáng liều lĩnh, liền ổn định được thế cờ, lại có thể đệm bước cho cờ trắng chiến thắng, nhìn tổng thể!.
.
Tiếp theo, dù hạ cờ đen vào bất kể vị trí nào đều chỉ có thể đi đến kết cục quân ta tan rã như núi sập.
Suy nghĩ trong chốc lát, tay trái Bạch Khanh Ngôn đỡ lấy tay áo, cúi người lấy một quân cờ đen từ hộp lên, hạ xuống bàn cờ!.
.
Bạch Cẩm Trĩ nhìn vị trí của cờ xong, liền quay đầu chạy tới cửa trước phủ Trấn Quốc Công, hạ cờ theo vị trí trước đó Bạch Khanh Ngôn đã đặt.
Bên ngoài, tất cả đều thán lên!.
.
Nước cờ này vừa hạ xuống liền đảo ngược tình thế, cờ đen hung hãn khí thế cuồn cuộn, trong nháy mắt nuốt chửng nửa ván cờ quân trắng.
“Quá hay!” Lữ Nguyên Bằng thốt lên: “Nước cờ này tựa như kỳ binh giáng xuống, vô cùng xảo diệu! Chớp mắt liền xoay chuyển cục diện, sát phạt quyết đoán! Xin hỏi vị nào của phủ Trấn Quốc Công giữ cờ đen?”
“Trưởng tỷ của ta a.
” Bạch Cẩm Trĩ dương dương tự đắc nói.
Trong giây lát, mọi người đều nhớ lại vị kia của phủ Trấn Quốc Công!.
.
Người duy nhất trong tên lấy chữ “Khanh” giống như tên của nam nhi trong phủ, Đại tiểu thư.
Sau khi Tần Lãng nghe người hạ cờ đen là Bạch Khanh Ngôn, ánh mắt liền xuất thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...