Đích Trưởng Công Chúa


Thời điểm Tiêu Nguyên Mẫn bọn họ đi vào những phi tần đang bồi Thái Hậu đều đứng lên, Lâm phi trước đứng một bên.


Hai chị em bọn họ vừa quỳ xuống liền nghe Thái Hậu nói, “Mau đứng lên, tới đây với bà nội”.
Hoàng Thái Hậu thực thích trẻ con, Tiêu Ngọc Tộ không chỉ là cháu trai, hơn nữa đáng yêu ngoan ngoãn dù có chút tâm tư nhưng yêu thích không phải giả.


Hai chị em không thật sự đứng dậy, vẫn nghiêm túc hành lễ xong mới đứng lên, Tiêu Nguyên Mẫn cười nói, “ Bà nội thương chúng con, chính là chúng con cũng muốn hiếu thuận với bà.”

“Bà biết 2 con là hiếu thuận.” Hoàng Thái hậu trên mặt cười vui vẻ vẫy tay, “Mau tới đây, bà cho bánh”

Tiêu Ngọc Tộ nghiêng đầu nhỏ nhìn Hoàng Thái Hậu, lại nhìn Tiêu Nguyên Mẫn, mới đưa bàn tay nhỏ về phía Hoàng Thái hậu trong lòng.
Trên mặt đất Hoàng thái hậu tuy có sai người trải nệm dày, nhưng cung nữ ma ma vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Tộ chỉ sợ bé ngã.


Tiêu Nguyên Mẫn theo ở phía sau ngồi bên cạnh Hoàng Thái hậu.


Lâm phi lúc này mới đứng dậy đối Hoàng Thái hậu hành lễ, Hoàng Thái hậu là biết Lâm phi cùng Thái tử và trưởng công chúa cùng đến.
Đầu tiên cầm khối bánh đưa cho Tiêu Nguyên Mẫn, lại cầm một khối đạt vào tay nhỏ của Tiêu Ngọc Tộ mới nói “ Đứng lên đi.”

Lâm Phi lúc này mới dám đứng lên.
“Cháu ngoan có nhớ bà nội không?”

Tiêu Ngọc Tộ đang là tuối thích chơi, đi không không vững nhưng thích chạy khắp, nói cũng chỉ là 1 từ 2 từ còn không rõ ràng, càng làm cho Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng thượng đều cực thích đùa với bé.


“Nhớ…” Tiêu Ngọc Tộ chu môi nước dãi từ miệng nhỏ hướng Thái hậu trên mặt thơm, “Bà nội thơm.”

“Cháu ngoan.” Hoàng Thái Hậu cũng không chê, Tiêu Ngọc Tộ thơm rồi liền đem miếng bánh hướng miệng Thái hậu đưa.


“Ăn, bà nội ăn, ngon”

“Được, được.”


Chu Tần là cháu gái Thái hậu, ở cùng Thái hậu không giống người khác câu nệ, lúc này liền nói, “Thái tử và Thái hậu thân thiết, liền một miếng bánh cũng nghĩ ăn chung với Thái hậu đâu.”

Hoàng Thái hậu nghe xong càng vui mừng, cười ha hả mà cắn một miếng nhỏ rồi dùng sức thơm lên mặt Tiêu Ngọc Tộ.


“Thần thiếp chính là lúc khi chưa vào cung, ở nhà đẻ cũng thấy không ít trẻ con tuổi so thái tử lớn hơn, cũng không có được hiểu chuyện như Thái tử.” Chu tần mới vào cung 2 năm, mỗi ngày đều làm bạn bên cạnh Thái hậu.
Bởi vì có quan hệ với Thái hậu Tuyên Hòa đế cũng cho nàng vài phần thể diện, nàng cũng là người nhanh nhạy, biết Thái hậu thiên vị người nhà mẹ đẻ liền thường thường vô ý nói một hai câu làm Thái hậu càng thích.


Tiêu Nguyên Mẫn nghe những phi tần đang nịnh hót Thái hậu, cầm khăn ra cẩn thận giúp em trai lau tay cũng không chen vào.


Lâm phi ánh mắt lóe lên, Chu Tần này từ khi hoàng hậu mất bời vì có cháu thái hậu nên đắc ý không ít.
Ngay cả mấy nàng cấp phi đều nhường nàng vài phần, càng không phải nói ra những kẻ khác, ai cũng không dám tranh nổi bật với nàng.


Chỉ là Chu Tần quên mất Tuyên Hòa đế họ Tiêu, Thái hậu cũng không phải mẹ ruột của Tuyên hòa đế.


“Thần thiếp thêu khăn tặng Thái hậu và Trưởng công chúa.” Chu Tần mỉm cười, “Thần thiếp tay chân vụng về, hy vọng Thái hậu và công chúa đừng ghét bỏ.”

“A, con còn thêu khăn tay.” Thái hậu ra vẻ không biết cười nói “Đưa ai gia nhìn xem, ai gia không để cháu yêu của mình dùng đồ không tốt.”

“Thái hậu quả nhiên thương nhất là trưởng công chúa.” Chu tần đứng dậy đi đến trước mặt thái hậu, tay dâng lên một cái khăn tay thêu mẫu đơn phú quý.
Hoa mẫu đơn kiều diễm lại là hoa được Thái hậu yêu thích nhất, quả nhiên được Thái hậu nhận lấy khen Chu tần vài câu.


Thái hậu làm người đem khăn tay nhận lấy, cười nói “Khăn cho cháu yêu của ta đâu?”

Chu Tần nhận một chiếc khăn khác từ tay cung nữ, chiếc khăn kia thêu 3 con mèo, một con mèo mẹ và 2 con mèo con đang lười nhác phơi nắng, rất đáng yêu.


“Nguyên Mẫn xem thích không, nếu không thích lại bảo Chu Tần thêu cái khác cho con.” Thái hậu hiền từ nói.



“Chu Tần nương nương có lòng tốt.” Tiêu Nguyên Mẫn đứng lên, tự mình nhận khăn thưởng thức 1 lát rồi nói tiếp “Thực xinh đẹp, Nguyên Mẫn thích ạ.”

Thái hậu thấy Tiêu Nguyên Mẫn trên mặt vui vẻ, hài lòng nói “Thích thì tốt rồi.”

Nói chuyện một lát sau, Thái hậu nói “Ta người mệt rồi, mọi người đều về đi.”

“Vâng.”

Các phi tần đáp lời rời đi luôn dù trong lòng không muốn, rốt cuộc hoàng đế liền tới rồi chỉ là Thái hậu đã nói, ai cũng không dám rõ ràng cùng Thái hậu chống đối.


“Chu Tần vất vả 1 chút, ở lại hầu hạ bà già ta đi.” Thái hậu cũng không nhìn người phía dưới, chỉ cùng Tiêu Nguyên Mẫn cùng đùa với Tiêu Ngọc Tộ.


Mắt Chu Tần hiện lên đắc ý, nhưng trên mặt lại cung kính hành lễ nói, “Là phúc khí của thần thiếp ạ.”

“ Bà nội mệt mỏi, Nguyên mẫn cùng em trai không thể làm chậm trễ bà nghỉ ngơi, Nguyên mẫn cùng em trai cũng xin phép đi về.” Tiêu Nguyên Mẫn lo lắng mà nhìn Thái hậu, giọng nói ngây thơ, “Bà nội phải nghỉ ngời thật tốt.”

Tiêu Ngọc Tộ tuy không hiểu nhưng là chị gái nói đều đúng, cho nên ở bên cạnh gật đầu, “Nghỉ ngơi.”

“Cùng ở thêm với bà nội một lát, Bà nội nhìn đến các con rất vui.” Thái hậu sờ đầu Tiêu Nguyên Mẫn, “ Hay làm Chu tần chơi cùng 2 con.”

“Thần thiếp sẽ trông Thái tử và Trưởng công chúa cẩn thận.” Chu Tần hành lễ rồi nói.


“Được.”

“Nguyên Mẫn muốn cùng nói chuyện với bà, Nguyên Mẫn không chơi.” Tiêu Nguyên Mẫn hướng thái hậu bên người nói, “ Đệ đệ muốn đi chơi không?”

Tiêu Ngọc Tộ tuy còn muốn chơi, chính là không muốn xa chị gái, kéo tay Tiêu Nguyên Mẫn, “Muốn cùng với tỷ tỷ.”

“ Vậy Chu tần đấm chân cho bà già này đi.” Hoàng đế sắp đến, nếu Chu tần không làm cái gì thì giống cố ý tranh sủng.
Thái hậu chỉ nghĩ cháu trai cháu gái hiếu thảo không nghĩ nhiều.

Rốt cuộc 2 đứa bé quá nhỏ nào có như vậy suy tính.


Thái hậu tuy không phải Tuyên Hòa đế mẹ đẻ, nhưng là Tuyên Hóa đế đối xử chu đáo lễ nghĩa, mỗi ngày đều tới cùng Thái hậu vấn an, có khi còn ăn cơm cùng.


Tuyên Hòa đế vừa vào cửa liền hướng thái hậu hành lễ, “Nhi tử thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu cát tường.”

“Nhanh đứng lên.”

“Cảm ơn mẫu hậu.” Tuyên Hòa đế đứng dậy, Tiêu Nguyên Mẫn kéo Tiêu Ngọc Tộ hành lễ với Tuyên Hòa đế rồi mới đến Chu tần đứng bên cạnh đối hoàng thường hành lễ.


Tuyên Hòa đế cúng không để ý, hoàng đế biết thái hậu thân thiết với người nhà mẹ đẻ.
Chu tần vào cung rồi phần lớn đều hầu hạ bên người thái hậu.


“Huyền Huyền và Tỉ nhi có làm bà nội mệt không?” Tuyên Hòa đế ngồi xuống rồi vẫy tay đem con trai con gái gọi đến bên người.


Tiêu Nguyên Mẫn mới nũng nụi nói, “ Bà nói đệ đệ và Huyền Huyền rất ngoan.”

“Có 2 đứa trẻ ở cùng với bà già này, ta có thể trẻ thêm 10 tuổi.” Thái hậu cười hiền từ, “Hoàng đế a, 2 đứa bé chính mình ở riêng, ta lo lắng những nô tài không chăm sóc chu đáo bọn trẻ.”

Tuyên hòa đế sờ đầu con gái nói, “Vất vả mẫu hậu lo lắng, Huyền Huyền bọn họ có người trẫm an bài trong coi, những cái đó nô tài không dám.”

“Vậy thì tốt.” Vì Tuyên hòa đế không phải con đẻ Thái hậu, nàng cũng chỉ mỗi lần bóng gió không thể nói thẳng.
Do lúc trước Tuyên hòa đế nuôi ở chỗ nàng khi đã hiểu chuyện.
“Nguyên Mẫn tuổi không nhỏ, cũng nên tìm người dạy nàng vài thứ.”

Công chúa triều Cẩn đều được giao hoàng hậu phi tần trong cung dạy, Tuyên Hòa đế không phải chưa nghĩ đén vấn đề dạy dỗ của Huyền Huyền, nếu Hoàng hậu còn ở liền giao hoàng hậu, chính là hiện tai… “Mẫu hậu có người nào giỏi đề cư sao?”

Thái hậu cười nói đến vài người, trong đó có Chu Tần, cũng không có cường điệu đi khen, “Các nàng đều là nhà gia giáo, hiện tại không biết đủ sức không, bà già này mắt kém rồi, vẫn là hoàng đế lựa chọn đi.”

“Mẫu hậu nhắc nhở nhiều chút, nhi tử sẽ cẩn thận xem xét.”

“ừ.” Thái hậu vừa lòng gật đầu, “Ta coi Lâm phi cũng rất tốt, Thanh Dung lại thân thể yếu đuối, không bằng làm nàng tự mình dạy dỗ.”

“Mẫu hậu quyết định là được.”

Nói thêm vài lời, Tuyên Hòa đế đứng lên hành lễ nói, “Nhi tử còn có việc cần xử lý, liền đi trước.”


Thái hậu nghe vậy nói, “Việc quan trọng cần giải quyết, bà già này biết con hiếu thảo, về sau không cần mỗi ngày tới thỉnh an ta, nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“Là bổn phận của người làm con thôi.” Tuyên Hòa đế cười nói, “Nhi tử thấy mẫu hậu mệt mỏi, Huyền Huyền và Tỉ nhi liền cùng nhi tử đi thôi.”

Thái hậu sờ chuỗi Phật châu cười nói, “Cũng tốt.” Sau đó nhìn về Tiêu Ngọc Tộ và Tiêu Nguyên Mẫn, “Các con ngày mai lại đến, bà nội có đồ ăn ngon”

“Vâng.”

Tuyên Hòa đế mang con trai con gái về cung, cũng không có đi luôn mà cùng con gái nói chuyện.


“Bà nội cho Huyền Huyền và đệ đệ ăn bánh, rất ngon.” Tiêu Nguyên Mẫn cầm quả cầu chơi với em trai, “Đúng rồi, trên đường đi con gặp Lâm phi nương nương.”

“Vậy sao?” Ánh mắt Tuyên Hòa đế lóe lên nhìn thoáng qua Lý Đức Trung, ông ta lui xuống.


“Chu Tần nương nương thêu khăn cho bà nội và Huyền Huyền, Huyền Huyền không vui.” Nói tới đây, Tiêu Nguyên Mẫn phồng má lên, “Thực sự không vui.”

Tuyên Hòa đế vừa thấy nổi lên hứng thú, “Nhìn xấu sao? Huyền huyền không thích a?”

“Đẹp.” Nói xong móc khăn tay thêu 3 con mèo từ trong ngực ra.
“Rất đẹp, chính là nàng đưa bà nội cái kia là hoa mẫu đơn xinh đẹp.” Có chữ xinh đẹp có thể thấy được Tiêu Nguyên Mẫn để ý.


Huệ ý hoàng hậu chết, Tuyên Hòa đế hạ lệnh.
Vương công đại thần đều mặc áo tang, kinh thành cấm giết gia súc 49 ngày, bên ngoài 3 ngày.
Dừng hoạt động âm nhạc trăm ngày, cưới gả 100 ngày, quân dân 1 tháng.


Tuyên Hòa đế nghỉ triều 27 ngày, 1 năm không vào hậu cung, 5 năm không tuyển tú.
Mà Tiêu Ngọc Tộ và Tiêu Nguyên Mẫn giữ đạo hiếu 3 năm trong phòng không dùng đồ màu sắc rực rỡ.


Hiện giờ Huệ ý hoàng hậu mất chưa đên 1 năm, cái khăn tay của Chu Tần thêu rất tinh tế, cũng cần một khoảng thời gian.
Tiêu Nguyên Mẫn sao có thể không giận.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui