Lều trị bệnh thật sự đã loạn thành một đoàn, so với ngày đầu tiên chỉ hơn không kém.
Người dân đứng vây quanh lều trị thương, còn binh lính thì đứng vòng quanh họ.
Dương Tử Khâm nhờ một người tránh ra để bản thân bước vào.
Đại thẩm lớn tiếng hét: "Mọi người! Tử Khâm cô nương tới rồi!"
Mọi người liền lập tức quay người chạy tới chỗ Dương Tử Khâm: "Tử Khâm cô nương! Có chuyện gì xảy ra thế? Có phải có dịch bệnh rồi không?"
Dương Tử Khâm đột ngột bị bao vây khiến nàng hốt hoảng đến luống cuống chân tay, cũng không nói được câu nào.
Xa xa còn có tiếng các cô nương đang khóc: "Có phải chúng ta sắp chết rồi không?"
Một vài người cố xông ra ngoài hét lên: "Mấy người đó muốn nhốt chúng ta ở đây rồi gϊếŧ chết chúng ta đó! Các huynh đệ, chúng ta xông vào thành, nếu muốn chết phải kéo mấy người cao cao tại thượng trong kia cùng chết!"
Đoàn người ùa ra ngoài khiến cho Dương Tử Khâm đột ngột bị xô đẩy, đám đông cứ thế chèn ép khiến Dương Tử Khâm bị đẩy đến quay tròn giữa dòng người, nàng đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Tam hoàng tử một tay kéo Dương Tử Khâm ra sau lưng một bên gằn giọng hét: "Người đâu! Cản đám người này lại! Ai bước một bước ra khỏi trại lập tức gϊếŧ!"
Lời của tam hoàng tử khiến cho đám đông càng kích động, liên tục gào thét không thôi.
Dương Tử Khâm mới phản ứng lại sau cơn chóng mặt, nàng lấy tay bịt tai, hít một hơi thật sâu rồi dùng hết sức mình nhắm mắt hét lên: "Dừng lại!"
Không khí đột nhiên an tĩnh, mọi người im lặng nhìn nàng.
Dương Tử Khâm hụt hơi bám vào cánh tay Tam hoàng tử để đứng thẳng.
Nàng cố bình ổn hơi thở của mình nhưng âm thanh phát ra vẫn hơi run rẩy vì choáng váng: "Các vị, mọi người đang làm gì vậy? Chẳng lẽ khoảng thời gian gần hai tháng nay chúng ta sớm tối tương trợ lẫn nhau không đủ để các vị có niềm tin vào mọi người ở đây đang cố gắng hết sức giúp đỡ các vị sao? Chẳng lẽ những đêm ngày mà các vị y quan không ăn không ngủ cố gắng cứu lấy từng mạng người không khiến các vị mủi lòng một chút nào sao?"
"Tiểu nữ biết, đứng trước cảnh có khả năng sẽ gặp phải dịch bệnh khiến cho mọi người hoảng sợ, lo lắng, không kịp suy nghĩ, nên mới hốt hoảng như vậy.
Nhưng mà ở trong lều kia đều là những y quan đứng đầu trong cung, liệu các vị đã nghe họ nói gì chưa, dựa vào đâu mà các vị đã chắc chắn họ không thể giúp các vị."
"Còn vị đại thúc vừa nãy muốn vào thành có thể nghe tiểu nữ nói một câu được không? Các vị nghĩ rằng trong thành kia đang ăn sung mặc sướng, vui chơi hưởng lạc sao? Mỗi một ngày các vị ở đây, là một ngày cổng thành không được mở.
Trong thành kia là một ngày không được lưu thông hàng hóa.
Nhưng họ vẫn gom góp đồ cứu trợ gửi ra ngoài đây giúp đỡ chúng ta.
Mà ở đây, bên cạnh các vị, có Tam điện hạ, Tứ điện hạ, trong kia có Thời Vương thế tử, còn có các vị y quan các vị quan gia, có ai không phải quyền cao chức trọng, nếu thật sự là dịch bệnh nghiêm trọng, sao họ không rời đi mà vẫn ở đây.
Mỗi một người ở đây, từ hoàng tử điện hạ tới binh sĩ đứng canh, ai cũng có người thân, ai cũng có gia đình mà họ không thể gặp được trong khoảng thời gian này, nhưng họ sẵn sàng ở đây giúp đỡ các vị "
"Vậy mà bây giờ, các vị khi đối diện với khó khăn không phải là phối hợp giúp đỡ bọn ta mà lại chọn cách làm loạn, muốn tấn công, muốn gây rối.
Các vị tự hỏi xem bản thân có xứng đáng với bệ hạ, có xứng đáng với những người ở đây, có xứng đáng với lương tâm của mình không?"
"Bây giờ tiểu nữ không mong cầu gì, chỉ mong các vị có thể bình tĩnh lại, nghe theo lời phân phó của Tam điện hạ, chờ đợi thông tin từ các y quan, thông cảm và phối hợp.
Bọn ta đã hứa sẽ đưa các vị trở về cố hương, vì vậy chúng ta nhất định sẽ làm được."
Dương Tử Khâm nói xong như đã dùng hết sức lực toàn thân, chân nàng mềm nhũn, nàng phải bám vào Tam hoàng tử mới có thể gắng gượng không ngã.
Nàng cảm thấy mấy chuyện như này vẫn phù hợp với Miên Hòa hơn, chứ nàng cảm thấy bản thân mình sắp ngã mất rồi.
Dân chúng sau khi nghe Dương Tử Khâm nói xong cũng không tiếp tục náo loạn nữa mà quay ra bảo ban nhau.
Tiếng khóc cũng dần bé lại.
Tam hoàng tử âm thầm đỡ lấy Dương Tử Khâm rồi hất cằm ra hiệu cho binh lính đưa mọi người về lều nghỉ ngơi.
Dương Tử Khâm sau khi lấy lại được sức lực giật mình đứng thẳng người.
Trong lúc mất sức, vậy mà nàng bám vào vị này, có ngày bị đá cho một cước cũng nên.
Nàng quay người nhanh chóng thi lễ cảm tạ rồi cùng Tam hoàng tử đi vào lều trị thương.
Nhìn người bệnh nằm trải dài thành một hàng nàng kinh ngạc hỏi Trương y quan: "Trương đại nhân, mấy người này bị làm sao thế?"
Trương y quan nhận lấy khăn che mặt từ y quan khác rồi đưa cho mọi người: "Điện hạ, thần cũng nghĩ đây là dịch bệnh, hiện chưa biết có lây lan không nhưng trước tiên mọi người che mặt lại cho an toàn đã.
Đợi đến lúc kiểm tra xong chúng thần sẽ ngay lập tức thông báo cho điện hạ."
Tam hoàng tử nhận lấy khăn gật đầu: "Được, vậy mọi người trước tìm ra căn nguyên của bệnh, ta và Từ Chi Ân đi sắp xếp cho những người khác."
Dương Tử Khâm đi giúp mọi người lấy khăn và nước để bệnh nhân đắp, mà các vị y quan cũng bắt đầu thử sắc thuốc hạ sốt.
Sau một thời gian lại có thêm người được chuyển vào lều trị thương, triệu chứng y hệt những người đầu.
Trương y quan cảm thấy không ổn bèn đi tìm tam hoàng tử: "Điện hạ, cứ để như này sẽ càng ngày càng có thêm nhiều người bị bệnh.
Bây giờ việc chúng ta cần làm là giảm thiểu những người bị bệnh và dựng thêm lều trị thương."
Tam hoàng tử gật đầu, rồi cùng Từ Chi Ân nghĩ đối sách sắp xếp chỗ ở.
Mọi người bắt đầu được gom lại rồi chia ra ở một số nơi cố định, một vài lều trị thương lại được dựng lên.
Tứ hoàng tử cũng mau chóng viết thư thông báo tình hình Miên Hòa công chúa.
Mà tin tức bên ngoài cổng thành có dịch bệnh khiến cho dân chúng Đông Kinh khϊếp sợ không thôi.
Hoàng đế phải phát thông cáo an ủi lòng dân, giải thích rằng từ lúc nạn dân tới cổng thành luôn đóng không có người ra không có ai vào mới có thể khiến bách tính an lòng.
Những người trước kia còn oán thán vì hoàng đế đóng cổng thành nay cũng thở phào một hơi cảm thấy thật may vì hoàng đế đã đóng cổng thành.
Đến ngày thứ ba mọi thứ bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn, tổng cộng khoảng hơn năm mươi người bị nhiễm bệnh, có người sốt cao không ngớt đã sinh ra hiện tượng co giật.
Đến tối ngày thứ tư đã có người đầu tiên bị sốt tới mất mạng.
Lúc đấy Dương Tử Khâm đang đi kiểm tra bệnh nhân thì phát hiện có người môi đã tím xanh.
Nàng nhanh chóng gọi Trương y quan, sau khi các vị y quan cố gắng châm cứu cẫn không thể đem người cứu về.
Vì là dịch bệnh nên Tam hoảng tử lập tức sai người đem thi thể đi thiêu.
Dương Tử Khâm nhìn những thi thể bệnh nhân lần luợt bị đem đi thiêu trong lòng là vô vàn bất lực, nàng im lặng ngồi xuống một góc rơi lệ.
Nàng dành cho mình thời gian một chén trà để hoảng sợ rồi lại đứng lên gạt nước mắt, khẽ hít một hơi để cho khí lạnh mùa thu tràn vào phổi, nàng lại đi vào trong lều giúp đỡ các vị y quan.
Đến ngày thứ năm thì mọi người nhận được thư hồi âm của Miên Hòa.
Mọi người ngay lập tức nghe theo phân phó của Miên Hòa, những chỗ đốt xác người chết lập tức phủ vôi sống, khắp nơi trong trại đều phun đầy rượu trắng, những người nào đã tiếp xúc những người nhiễm bệnh nhiều ở một nơi, những người tiếp xúc ít ở một nơi, tất cả mọi người đều phải đeo bịt mặt, trong lều đặt một nồi nước đun thảo dược các góc lều.
Tuy biện pháp này có thể giảm thiểu bệnh nhân, nhưng chung quy là trị ngọn không trị gốc, cấp bách trước mắt vẫn là tìm ra thuốc giải.
Các y quan trong cung cũng đau đầu dựa trên miêu tả của Trương y quan mà nghĩ ra phương thuốc.
Cả trại giờ là mùi thuốc cùng với mùi rượu trắng lại pha với mùi thảo dược.
Mùi hương khiến Dương Tử Khâm dù cách một lớp bịt mặt cũng cảm thấy gai mũi.
Đến ngày thứ sáu thì Tiểu Ngũ và Tiểu Muội cũng bị nhiễm bệnh.
Dương Tử Khâm đau lòng đến hồng cả mắt, nàng khẽ hít hít mũi để bản thân mình không khóc rồi chạy đôn chạy đáo chăm sóc hai đứa nhỏ.
Tiểu Muội vốn luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn bây giờ vì sốt cao mà khóc lóc không ngừng khiến lòng nàng đau như cắt.
Nàng cứ thế ôm con bé trong lòng vỗ về rồi liên tục thay khăn mát cho Tiểu Ngũ.
Từ Chi Ân từ ngoài bước vào nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Muội từ trong lòng nàng dỗ dành.
Dương Tử Khâm mắt đã hằn tia máu mịt mờ nhìn hắn.
Từ Chi Ân đau lòng nhìn nàng: "Tử Khâm, nàng về lều ngủ một giấc đi đã, nếu nàng ngất ra thì còn ai chăm sóc Tiểu Ngũ và Tiểu Muội nữa đúng không.
Có ta ở đây rồi, nàng ngủ một giấc lấy sức rồi lại tới chăm hai đứa nhỏ".
Không đợi nàng lên tiếng hắn ngay lập tức dùng một tay đẩy nàng ra: "Nếu không ta cũng sẽ đánh ngất nàng giống như Hoắc Mộ Ngôn đã làm đấy."
Dương Tử Khâm mệt mỏi chậm chạp bước vào lều của bản thân, đến tận khi nằm xuống giường trước khi chìm vào giấc ngủ trong đầu nàng chỉ còn suy nghĩ: "Hoắc Mộ Ngôn đánh ngất nàng khi nào cơ?"
Dương Tử Khâm chỉ ngủ một giấc ngắn, nàng nằm mơ thấy ác mộng.
Dương Tử Khâm thấy bản thân mình đứng ở giữa một bãi đất trống, bóng tối bao phủ lấy nàng, dù nàng tìm cách nào cũng không thể tìm thấy một tia sáng le lói nào.
Nàng liều mạng chạy về phía trước, trong tay nắm chặt chiếc roi của mình.
Nhưng cho dù nàng chạy bao lâu, trước mắt nàng vẫn tối đen như vậy.
Dương Tử Khâm cảm thấy bản thân không thể chạy nổi nữa, nàng sụp đổ muốn hét lên, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Dù cho nàng cố gắng thế nào, xung quanh nàng chỉ còn lại bóng đêm và tĩnh lặng.
Dương Tử Khâm hoảng sợ bật dậy, nàng nhìn xung quanh một lúc mới từ từ bước ra từ ác mộng.
Dương Tử Khâm vỗ vỗ hai bên mặt cho tỉnh ngủ rồi chạy đến thay Từ Chi Ân chăm sóc hai đứa nhỏ.
Tiểu Muội còn nhỏ, không chịu uống thuốc, nàng dùng cách nào cũng không thể khiến con bé nuốt được một ngụm thuốc.
Con bé liên tục sốt cao suốt hai ngày khiến Dương Tử Khâm không biết phải làm sao.
Trương y quan chau mày nhìn Tiểu Muội: "Nếu tối nay con bé không hạ sốt chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng."
Dương Tử Khâm sốt ruột đưa cho Từ Chi Ân một cái thìa cạy miệng con bé rồi đổ từng muỗng thuốc vào.
Đến tối thấy Tiểu Muội đã hạ sốt nàng liền lén thở phào một hơi.
Tiểu Ngũ vẫn sốt mê man lại đòi ôm Tiểu Muội, nàng cẩn thận đưa con bé cho cậu.
Từ Chi Ân vẫn còn phải thay ca gác cho Tam hoàng tử nên đành rời đi.
Dương Tử Khâm cầm theo một quyển sổ, đi vòng quanh lều trị thương số một ghi chép số lượng cũng như bệnh tình của bệnh nhân.
Lúc đi qua quầy thuốc có một bàn chân chui ra từ dưới gầm khiến Dương Tử Khâm bị dọa lùi lại mấy bước.
Đến khi cẩn thận tới gần mới phát hiện là Tứ hoàng tử đang nằm co mình nhắm mắt ngủ.
Nàng nhẹ chân đi lấy một chiếc chăn rồi cẩn thận phủ lên người hắn.
Vị điện hạ này thời gian gần cũng mệt mỏi lắm rồi.
Tính ra trong cả hai lều có gần một trăm người nhiễm bệnh, phần lớn vẫn còn sốt cao không ngớt, một phần là sốt nhẹ vẫn còn mê man, còn một bộ phận đã hạ sốt nhưng lại xuất hiện triệu chứng nôn mửa.
Đặc điểm chung đều là nốt ban đỏ không hề mờ đi, không nổi bóng nước, chỉ đỏ, không tan.
Tính thêm hơn bốn mươi người đã chết, đã khoảng gần một phần ba số nạn dân bị nhiễm bệnh.
Nếu tình hình này kéo dài, chỉ sợ cả trại đều sẽ nhiễm bệnh.
Đến sáng Dương Tử Khâm lại quay lại đút thuốc hạ sốt cho hai đứa nhỏ.
Nhìn thấy Tiểu Muội mặt mũi tái xanh nằm trong lòng Tiểu Ngũ nàng hoảng hốt ôm con bé lên: "Trương y quan! Tiểu Muội! Tiểu Muội! Trương y quan! Mau cứu với!"
Trương y quan nghe tiếng hét vội vã chạy tới, sau khi kiểm tra mạch đập của Tiểu Muội thì lắc đầu im lặng.
Dương Tử Khâm bàng hoàng không biết nên làm gì, nàng ngồi phịch xuống, nước mắt không tự chủ được cứ thế tràn ra nơi khóe mắt.
Tiểu Ngũ vươn tay như muốn ôm lại muội muội.
Dương Tử Khâm trước mắt nhòe dần vì nước mắt, nàng cẩn thận từng chút đặt lại Tiểu Muội vào trong lòng cậu: "Tiểu Muội sao lại ngoan đến thế, chẳng khóc chẳng nháo gì."
Tiểu Ngũ một tay ôm chặt Tiểu Muội, một tay nắm lấy tay Dương Tử Khâm khẽ thều thào: "Thanh Thanh tỷ tỷ, đệ nghe thấy tiếng Tiểu Muội gọi đệ, chắc muội ấy sợ hãi lắm.
Đệ phải đi theo bảo vệ muội ấy rồi."
Dương Tử Khâm lắc đầu nguầy nguậy rồi kéo lấy tay Trương y quan.
Trương y quan nhanh chóng lấy ra túi châm cứu rồi thi châm lên người Tiểu Ngũ.
Dương Tử Khâm cố nín khóc nhưng giọng vẫn không kiềm được mà nghẹn ngào: "Tiểu Ngũ ngoan, đệ cố gắng thêm một chút thôi.
Đợi đệ khỏi rồi tỷ dẫn đệ đi gặp A Du được không? Đệ nói đệ cũng muốn làm quen với A Du mà.
Đệ còn nói đệ phải thi công danh cho tỷ tỷ xem nữa mà, tỷ tỷ còn đang trông chờ vào đệ đấy."
Tiểu Ngũ mặc cho Trương y quan thi châm, cố dùng hết hơi sức còn lại nhìn Trương Tử Khâm: "Thanh Thanh tỷ tỷ.
Kiếp sau tỷ phải chọn đệ đó, tỷ đáp ứng đệ được không, kiếp sau tỷ không được thích người khác trước được không.
Kiếp sau đệ sẽ tới tìm tỷ trước, kiếp sau đệ muốn bảo vệ tỷ".
Tiểu Ngũ trút ra một hơi rồi từ từ nhắm mắt, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm cảm giác như có ai đâm một đao thẳng vào lòng mình, đau tới không thốt ra lời.
Nước mắt nàng cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trương y quan nhìn cảnh này mà bùi ngùi, nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt già nua.
Vì hai đứa nhỏ đều mang bệnh, nên ngay lập tức có binh linh tới mang thi thể đi thiêu.
Dương Tử Khâm đứng thẳng lưng hành lễ, nghẹn ngào nhờ vả: " Hy vọng quan nha có thể tìm một chỗ riêng biệt ở hướng Tây cho hai đứa nhỏ, tiện thể cầm theo linh vị này dựng ở đấy.
Để sau này tiểu nữ có thể tới thăm bọn chúng." Nàng đưa cả linh vị sơ sài bằng gỗ vừa mới được nàng dùng bút mực viết lên.
Dương Tử Khâm nhìn theo hai đứa nhỏ, sau này khi dịch bệnh qua rồi, nàng sẽ dựng cho bọn chúng một ngôi mộ đàng hoàng hơn.
Vị binh sĩ tiếp nhận linh vị từ tay Dương Tử Khâm rồi làm theo lời nàng phân phó.
Tuy nói là Dương Tử Khâm chỉ là một tiểu thư khuê các, nhưng ở đây không ai không nghe theo lời nàng, vì nàng có thể trấn an lòng dân, làm người lại hiền hòa dễ gần.
Vốn nói kẻ có lòng dân đạt thiên hạ, Dương Tử Khâm ở chỗ này, có thể nói còn có được sự ủng hộ của bách tính hơn các vị kia.
Dương Tử Khâm siêu vẹo đi về lều nghỉ của bản thân rồi ngồi vào góc lều ôm chân gục đầu khóc.
Nàng vốn nghĩ việc gặp hai đứa nhỏ giống như định mệnh an bài, để nàng lần đầu tiên có thể đứng ra bảo vệ một ai đó.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn luôn cười toe toét khi được nàng bế không còn nữa rồi.
Cậu thiếu niên mỗi khi được nàng khen sẽ đỏ mặt cũng không còn nữa rồi.
Dương Tử Khâm đau lòng không tiếng động nức nở khóc.
Sau khi phát tiết hết bi thương của mình ra ngoài, Dương Tử Khâm lấy khăn tay lau mặt rồi mạnh mẽ đứng dậy.
Lần gần đây nàng khóc đến vậy hình như còn có một người bên cạnh an ủi nàng mà.
Vậy mà giờ đây đã phải tự mình lau nước mắt rồi.
Nhìn khăn tay trong tay nàng bỗng bật cười, nàng còn chưa trả khăn tay cho người ta đã làm bẩn nó lần hai rồi, không biết còn có thể trả lại cho người ta nữa không.
Nhưng mà đúng là gấm Cẩm Sa có khác, mềm mại hơn loại vải bình thường nàng dùng hẳn, biết vậy nàng cũng để lại một miếng để làm khăn tay rồi.
Dương Tử Khâm lại đeo bịt mặt lên rồi vén lều bước ra ngoài, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người cần giúp đỡ mà, nếu ai cũng trốn đi khóc như nàng thì sao mà được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...