Editor: Hannah
Nguyên Đức Đế phá ra cười ha hả, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay Kỳ Hoàng hậu: “Hoàng hậu không ngại phạt nặng hắn nhưng trẫm lại xót xa đấy. Thế nhưng cũng không thể không phạt chút nào được, trẫm phạt hắn… tuần thành ba tháng đi.”
Kỳ Chính Dương nghe xong còn định nói gì đó nhưng Kỳ Huyên động tác rất khoa trương, lập tức tiếp nhận ý chỉ: “Thần tuân chỉ.”
Một thưởng một phạt, chuyện này coi như xong.
Kỳ Chính Dương thở dài: “Hoàng thượng, thế này… Thế này thì quá…”
Ông không thốt nổi nên lời chỉ có thể run run đập tay. Nguyên Đức Đế thấy Võ An Hầu sốt ruột, nhìn sang Kỳ Hoàng hậu, Kỳ Hoàng hậu tuy rằng không đành lòng nhưng cũng không ngăn cản.
“Hoàng thượng, thần còn có một chuyện, xin Hoàng thượng cho phép.”
Kỳ Huyên lại nói.
Nguyên Đức Đế giơ tay: “Còn chuyện gì cứ nói đi. Nhưng lời không hay trẫm phải nói trước, chuyện phạt ngươi nhất định phải phạt.”
“Vâng, thần tự mình lãnh phạt. Chỉ là, thần đã cùng Cố gia định hôn kỳ vào hai tháng sau, thần hy vọng khi tổ chức đại hôn có thể nghỉ ngơi mấy ngày, ở bên thê tử lúc tân hôn. Sau tân hôn, thần chắc chắn sẽ bù lại những ngày đã nghỉ. Xin Hoàng thượng ân chuẩn.”
Điều Kỳ Huyên nói làm Hoàng đế sững người, sau đấy mới lấy lại tinh thần gật đầu: “À à, việc này à. Ừ thì…” Hoàng đế đảo mắt nhìn Kỳ Hoàng hậu cùng Võ An Hầu rồi hắng giọng, gật đầu nói với Kỳ Huyên: “Được, được, trẫm ân chuẩn.”
Kỳ Huyên dập đầu tạ ơn: “Tạ Hoàng thượng. Thần còn một chuyện nữa.”
Kỳ Huyên xin hết thứ này đến thứ kia, Nguyên Đức Đế chưa có ý kiến gì nhưng Kỳ Hoàng hậu lại không nhịn được, tức giận mắng: “Ngươi còn có gì chưa hài lòng? Ta nói cho ngươi biết, đừng có được đằng chân lại lân đằng đầu.”
Kỳ Huyên tủi thân nhìn về phía Nguyên Đức Đế, Nguyên Đức Đế bị kẹp giữa hai tỷ đệ bọn họ, đành lên tiếng hòa giải: “Ai da, trẫm còn chưa thấy Hoàng hậu tức giận như thế bao giờ đâu. Hoàng hậu nói đúng, ngươi cũng đừng tham lam được đằng chân lân đằng đầu. Còn muốn gì nữa?”
“Thần… muốn xin Hoàng thượng ban thánh chỉ ban hôn. Tuy rằng Hoàng thượng đã đồng ý hôn sự của thần nhưng phụ thân cùng mẫu thân lại chưa đồng ý, nhỡ đâu sau khi về phủ, phụ thân đuổi thần ra khỏi Kỳ gia, vậy thì hai tháng nữa thần làm sao cưới vợ về phủ. Nhưng nếu có thánh chỉ của Hoàng thượng, phụ thân mẫu thân sẽ không còn cách nào ngăn cản được nữa.”
Kỳ Huyên lắp bắp nói ra điều mình muốn, không giấu giếm chút nào. Kỳ Chính Dương đứng bên cạnh tức giận đến mức hai cánh mũi sắp rụng ra đến nơi. Thằng nhãi này tính toán cũng thật chu toàn, gian xảo đến tột cùng, làm ông già nhà hắn chỉ hận không thể bóp chết thằng con này.
Nguyên Đức Đế hiểu ra, gật đầu: “À, chuyện này à.”
Nhìn về phía Kỳ Hoàng hậu, Nguyên Đức Đế nghĩ thầm, thằng nhãi ranh thế mà tính đến cả chuyện này, đã được lợi lại còn khoe mẽ, ngài đã “nhả ra” cho phép hắn cưới vợ rồi, hắn lại còn không yên tâm, nằng nặc đòi thánh chỉ ban hôn, chứng tỏ hắn chẳng có tí xíu niềm tin nào vào Kỳ Chính Dương. Tuy rằng việc ban thánh chỉ cũng chẳng có gì khó, chỉ là Nguyên Đức Đế cảm thấy làm chuyện gì cũng phải chừa lại một đường lùi, thể diện của Hoàng hậu cũng phải giữ.
Ngài nói với Kỳ Huyên: “Thánh chỉ ban hôn… ngươi xin Hoàng hậu đi. Trẫm nhớ còn có chính sự trong triều cần bàn luận, chuyện ở đây giao lại cho Hoàng hậu vậy.”
Nguyên Đức Đế đứng dậy muốn rời đi, ba người Hoàng hậu, Võ An Hầu, Kỳ Huyên đồng loạt đứng dậy hành lễ. Nguyên Đức Đế vẫy tay nói với Võ An Hầu: “Chuyện này, Hầu gia cũng nên đi theo trẫm thôi. Có mấy vấn đề quân sự, Hầu gia tranh thủ cùng trẫm bàn luận một chút, giải thích thắc mắc cho trẫm.”
Võ An Hầu thực tình không muốn đi, rất muốn ở lại. Ông muốn ở lại đích thân đập cho thằng con không coi ông ra gì này một trận, thế nhưng ngại Hoàng đế thiên vị, Võ An Hầu không thể kháng chỉ, đành phải nuốt cơn giận, đi theo Nguyên Đức Đế ra sau Càn Nguyên Điện.
Sau khi Nguyên Đức Đế cùng Võ An Hầu rời đi, trong Càn Nguyên Điện cũng chỉ còn lại hai người Kỳ Hoàng hậu cùng Kỳ Huyên. Kỳ Huyên vừa quay đầu, ánh mắt giao nhau với tỷ tỷ nhà mình, Kỳ Hoàng hậu đột nhiên bật dậy từ chỗ ngồi, giơ tay cốc hai phát vào đầu Kỳ Huyên, còn giơ chân định đá chàng. Đây mới là quan hệ bình thường giữa hai tỷ đệ. Kỳ Huyên ôm chặt lấy chân Kỳ Hoàng hậu đang định giơ ra đá mình, ra sức nài nỉ: “Đừng đừng, người ngoài còn đang nhìn đấy, tỷ là Hoàng hậu, phải ra dáng chứ.”
Kỳ Hoàng hậu kéo vạt áo mình: “Buông tay, ngươi còn biết ta là Hoàng hậu à. Hôm nay dù thế nào ta cũng phải đánh…”
Kỳ Hoàng hậu đang định xuống tay, liền nghe tiếng Tổng quản đại nội Lưu Thuận đột ngột vang lên: “Nương nương.”
Một câu của Lưu Thuận khiến Kỳ Hoàng hậu không thể không rụt tay lại, vén tóc rồi hỏi: “Lưu Tổng quản có chuyện gì?”
Lúc trước rõ ràng Lưu Thuận đã cùng Nguyên Đức Đế rời đi, bây giờ đột nhiên quay lại chắc chắn là do Nguyên Đức Đế muốn nhắn gì đó. Kỳ Hoàng hậu thật hối hận, chỉ vì thằng em Kỳ Huyên làm người ta tức hết này mà nàng suýt chút nữa bộc lộ bản thính trước mặt Hoàng thượng. Nàng hắng giọng một tiếng, lấy lại thần thái của một Hoàng hậu.
Lưu Thuận cũng biết mình đột ngột đi vào không đúng lúc, nhưng hắn không tài nào tưởng tượng được Hoàng hậu trước giờ luôn luôn dịu dàng như nước khi dạy dỗ đệ đệ nhà mình lại hung hãn đến độ này, cứ thế thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Đột nhiên hắn cảm thấy Hoàng thượng sai hắn quay lại truyền lời cho Hoàng hậu là có hàm ý khác. Nghĩ đến đây, trán Lưu Thuận bất giác đổ mồ hôi.
“Nương nương, Hoàng thượng sai nô tài tới báo cho nương nương một tiếng, đêm nay Hoàng thượng nghỉ ở Phượng Tảo Cung, mời nương nương sớm chuẩn bị. Hoàng thượng còn nói cơm tối muốn dùng món thịt thái mặt do nương nương làm.”
Những yêu cầu bình thường này đâu đáng để Nguyên Đức Đế sai Lưu Thuận đích thân quay lại truyền lời chứ? Nàng giơ tay lệnh cho Lưu Thuận lui ra, ý nói mình đã biết.
Kỳ Hoàng hậu ôm trán, cảm thấy hình tượng mình cực khổ gây dựng trước mặt Hoàng thượng mười mấy năm qua đã bắt đầu sụp đổ rồi.
Lưu Thuận rời đi, Kỳ Hoàng hậu còn định đá Kỳ Huyên mấy cái nhưng cuối cùng vì thể diện, đành phải đổi thành dùng ngón tay dí đầu chàng: “Thấy chưa? Chỉ vì đệ mà ta mất hết thể diện trước mặt Hoàng thượng rồi.”
Kỳ Huyên ôm đầu, buông chân Hoàng hậu ra, đứng lên bên cạnh nàng, vừa xoa đầu vừa nói: “Ta đây cố ý để tỷ bộc lộ bản tính đấy chứ. Rõ ràng là cọp mẹ lại cứ nhất định phải đóng vai thỏ con. Sao tỷ biết Hoàng thượng chắc chắn thích thỏ con?”
Kiếp trước, Hoàng thượng đối với tỷ tỷ rất tốt, cực kỳ yêu thương chiều chuộng, có điều tỷ tỷ vẫn luôn ra vẻ không để tâm, đẩy Hoàng thượng về phía những người phụ nữ khác. Người khác đều nói Kỳ Hoàng hậu xuất thân danh môn, rộng lượng phóng khoáng, kỳ thực nào biết trong góc khuất nàng đã rơi bao nhiêu nước mắt. Điều quan trọng nhất là nước mắt nàng rơi Hoàng thượng đều không biết, vẫn luôn cho rằng nàng chỉ để ý vị trí Hoàng hậu, không quan tâm đến cảm nhận của Hoàng thượng, dần dần hai vợ chồng có khúc mắt. Kỳ Huyên nhận thấy được điều này đều ghi nhớ trong lòng, đã vài lần nói với tỷ tỷ của mình nhưng nàng vẫn luôn không để tâm, dùng những tiêu chuẩn hà khắc của một Hoàng hậu để đè nén bản thân. Sau đó Kỳ gia liên tiếp phạm tội, tỷ tỷ càng không có mặt mũi đối diện với Hoàng thượng, có chuyện gì cũng không dám nhiều lời với ngài, quan hệ phu thê từ đó rơi xuống vực thẳm. Kỳ gia dần dần suy yếu, chuyện Kỳ Huyên bị cuốn vào vụ án cướp biển Hoài Hải liền thành “giọt nước tràn ly”, Hoàng thượng chèn ép Kỳ gia nhiều lần, thậm chí muốn xử tử Kỳ Huyên, tỷ tỷ quỳ bên ngoài Càn Nguyên Điện suốt một ngày một đêm mới gắng gượng cứu được mạng sống của chàng. Thế nhưng cơn giận của Hoàng đế vẫn không suy giảm, ra lệnh niêm phong Võ An Hầu phủ, đuổi chàng ra khỏi kinh thành, đày tới Mạc Bắc.
Thế nên Kỳ Huyên cảm thấy tỷ tỷ mình không nên che đậy tính cách thực sự, mình là người như thế nào cứ bộc lộ ra như thế, che che giấu giấu ngược lại không tốt.
Thế nhưng đạo lý này giờ tỷ tỷ chàng còn chưa hiểu được.
Thế nên đối với lời nói đáng đánh đòn này của Kỳ Huyên, Kỳ Hoàng hậu vẫn cực kỳ bất mãn, giơ tay lại định đánh chàng. Kỳ Huyên lúc này đã biết mùi đòn, vội vàng tránh đi. Tỷ tỷ chàng công phu không tệ, để nàng đấm đá vài cái cũng khá là đau.
Kỳ Hoàng hậu tức giận phủi tay, ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh, thở phì phì không nói một lời.
Kỳ Huyên đứng bên cạnh quan sát hồi lâu, sau đó mới rón rén đi tới, giơ tay nói với Kỳ Hoàng hậu: “Tỷ, cho đệ xin ý chỉ đi mà. Không có ý chỉ, khi đệ về nhà nhất định bị cha đánh chết mất thôi.”
Kỳ Hoàng hậu đánh mạnh vào lòng bàn tay xin xỏ của Kỳ Huyên: “Ý chỉ cái gì? Đệ đã biết sẽ bị cha đánh chết mà còn dám làm vậy?”
Kỳ Huyên xoa tay: “Có dám hay không thì cũng đã làm cả rồi. Dù thế nào đệ cũng muốn cưới Thanh Trúc, cha mẹ không đồng ý đệ cũng sẽ cưới.”
“Đệ…” Kỳ Hoàng hậu cảm thấy mỗi khi mình cùng đứa em trai xui xẻo này ở cạnh nhau thì làm thế nào cũng không kìm chế được. Bản thân nàng ở trong cung lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ gây phải chuyện gì không hay chọc giận Hoàng thượng. Vì sao chứ? Chẳng phải là vì già trẻ Kỳ gia sao? Thằng nhãi này thì hay rồi, thường xuyên gây chuyện phiền toái, còn không biết xấu hổ mà “tiền trảm hậu tấu”, làm loạn tới tận trong cung.
Làm sao bây giờ. Thật muốn đập cho nó một trận!
Suy nghĩ trong lòng của Kỳ Hoàng hậu hiện rõ mồn một trên nét mặt, Kỳ Huyên thấy thế liền bĩu môi: “Đừng mà, tỷ tỷ. Tỷ ban ý chỉ cho đệ đi mà. Chỉ cần tỷ đồng ý, đệ đảm bảo sau này sẽ không gây chuyện nữa, toàn tâm toàn ý phụng sự Hoàng thượng, gìn giữ uy danh của Kỳ gia.”
Kỳ Hoàng hậu hít một hơi thật sâu, thật sự không còn sức lực nào tranh cãi cùng chàng.
“Thôi được rồi, ta cũng không muốn nói thêm với đệ nữa. Nhưng ý chỉ mà đệ muốn cũng không phải cứ giơ tay ra mà có đâu. Ta phải gặp cô nương kia trước, xem có đúng như đệ nói hay không, nếu đệ dám giấu giếm chuyện gì, để xem ta xử lý đệ như thế nào.”
Kỳ Hoàng hậu hiện giờ chỉ muốn giải quyết chuyện này xong xuôi. Nếu đệ đệ đã chọn cô nương Cố gia, vậy thì chuyện này cũng không phải là hoàn toàn bất khả thi. Nếu đúng như lời chàng nói thì đây là một cô nương tốt, Kỳ Hoàng hậu cũng nguyện tán thành. Thế nhưng nàng vẫn không yên tâm, đàn ông đều coi trọng sắc đẹp trước mặt, đệ đệ đã lớn như vậy, bên cạnh đến một nha hoàn thông phòng còn không có, rất dễ bị lời nói của con gái dụ dỗ. Kỳ Hoàng hậu muốn làm cửa ải che chắn cho em trai mình, xác nhận lại phẩm hạnh của cô nương kia.
Ai ngờ Kỳ Huyên lại vội vàng xua tay:
“Đừng đừng đừng. Tuyệt đối đừng làm vậy.”
Kỳ Hoàng hậu nheo mắt, ánh mắt mang vẻ nguy hiểm, tra hỏi: “Quả nhiên là đệ nói dối? Nàng ta không giống như đệ nói?”
“Không phải. So với những điều đệ nói nàng ấy còn tốt hơn. Chỉ là hiện giờ tỷ tỷ không thể gặp nàng ấy. Trước khi đệ thành thân, đừng gặp nàng ấy được không?” Kỳ Huyên một mực từ chối yêu cầu của Kỳ Hoàng hậu.
Chuyện này khiến Kỳ Hoàng hậu rất khó hiểu: “Vậy là có ý gì? Nếu nàng ta đủ tốt thì vì sao ta không thể gặp nàng ta? Nếu không để ta gặp thì làm sao biết được đệ nhìn người có chuẩn hay không? Đã vậy thì ý chỉ này làm sao ta có thể ban cho ngươi?”
Kỳ Huyên bất đắc dĩ buông xuôi, nói ra sự thật:
“Tỷ, không phải ta không muốn tỷ gặp nàng ấy, là ta không thể để tỷ gặp. Nàng… Đệ chẳng phải đã nói rồi sao, nàng ấy đã có hôn ước từ trước, hoàn toàn không muốn gả cho đệ. Nếu trước khi thành thân tỷ gặp nàng ấy, nàng ấy chắc chắn sẽ khóc lóc kể lể với tỷ rằng không muốn cưới đệ. Đến lúc đó, nếu tỷ mềm lòng, không cho nàng ấy thành thân với đệ nữa thì đệ biết làm sao bây giờ? Đệ biết đi tìm ai đòi lại công bằng đây?”
Điều Kỳ Huyên nói khiến Kỳ Hoàng hậu thực sự được mở rộng tầm mắt: “Kỳ Huyên, sao trước giờ ta chưa từng nhận ra đệ lại vô sỉ đến nhường này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...