Editor: Hannah
Vân thị ngừng khóc, thấy Dư thị có vẻ muốn ngồi dậy. Quế mama là người đầu tiên phản ứng:
“Lão phu nhân người vừa mới tỉnh lại, vẫn nên nằm xuống đi.”
Dư thị cảm thấy trong miệng rất khó chịu, trên người còn có mùi hôi, sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì. Bà vừa mới dợm ngồi dậy đầu óc đã choáng váng, đành tiếp tục nằm xuống. Quế mama sai người mang nước súc miệng tới để Dư thị súc miệng. Dư thị ghé vào mép giường, cả người không chút sức lực.
Tay và ống tay áo Cố Thanh Trúc dính đầy vết bẩn, Kỳ Huyên bảo nàng về cọ rửa: “Tổ mẫu đã tỉnh tổi, để ta ở lại trông là được, còn có đại phu ở đây nữa, nàng mau về thay đồ đi.”
Trên người đúng là hơi khó chịu, Cố Thanh Trúc liền gật đầu chào hỏi vị đại phu kia rồi vén tà váy đi về Thương Lan Cư.
Dư thị phối hợp với nha hoàn, thay toàn bộ quần áo trên người. Tuy rằng đầu óc bà rất tỉnh táo nhưng cơ thể lại mệt mỏi, cho Vân thị và Kỳ Huyên về nghỉ ngơi.
Kỳ Huyên và Vân thị dặn Quế mama sắp xếp gian phòng khách cho lão đại phu ở Ích Thọ Cư, phòng ngừa lão phu nhân có chuyển biến gì trong đêm. Kỳ Huyên đỡ Vân thị về viện chính, trên đường đi, bà cảm khái:
“Ai da, nói thật, trước đây ta thực sự có phần không tin tưởng vào khả năng y thuật của Cố Thanh Trúc, cảm thấy một cô nương nhỏ tuổi như vậy, dù cho có bản lĩnh gì thì cũng không đáng kể. Thế nhưng những việc nó làm liên tục khiến người ta phải nhìn với con mắt khác. Đầu tiên, nó nhìn ra Hoàng hậu mắc bệnh, thật sự nếu không có Thanh Trúc, không biết qua mấy năm nữa thân thể Hoàng hậu sẽ thành ra thế nào. Hơn nữa lần này, mạng của lão phu nhân có thể nói là do nó cứu về, bởi vậy, Kỳ gia chúng ta cứ thế nợ nó hai cái mạng rồi. Đứa con dâu như thế, chúng ta biết đi đâu tìm chứ.”
Vân thị lúc này rất hối hận về chuyện lúc trước khi Cố Thanh Trúc mới gả về Kỳ gia, bà đã mấy lần gây phiền phức cho nàng. Khi đó bà cảm thấy Cố Thanh Trúc là một cô nương mưu mô nham hiểm, dụ dỗ con trai bà đế mê muội đầu óc, không còn biết trời nam đất bắc là gì. May là sau này hiểu lầm được gỡ bỏ, nhờ có những điều con trai nói mà bà quyết tâm buông thành kiến, thử tiếp nhận đứa con dâu đã qua cửa này. Cũng là nhờ thời gian tiếp xúc với Cố Thanh Trúc mà bà càng lúc càng cảm thấy lựa chọn của con trai bà không hề sai.
Kỳ Huyên đỡ Vân thị, cười nói:
“Mẫu thân, người quá khách khí rồi. Nàng ấy chẳng phải cũng là người của Kỳ gia sao, nào có nợ nần gì được?”
Vân thị gật đầu, nói: “Đúng vậy, là ta nói sai rồi. Thanh Trúc đã là con dâu của Kỳ gia chúng ta, đã là người một nhà với chúng ta, không cần nhắc tới chuyện nợ nần gì. Chỉ là ta muốn nói với con, ngươi phải thực hiện được những điều con đã hứa hẹn, đối xử với nàng thật tốt mới được.”
“Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ đối với Thanh Trúc thật tốt.” Kỳ Huyên một lần nữa hứa hẹn với mẫu thân mình. Kể cả khi không bị mẫu thân tạo áp lực, kiếp này chàng cũng sẽ đối với Cố Thanh Trúc thật tốt thật tốt.
Vân thị nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi: “Ta thấy bây giờ thái độ của Thanh Trúc đối với con dường như đã tốt hơn so với hồi mới thành thân một chút. Hai người các con… đã đến bước nào rồi?”
Kỳ Huyên sững người, tỏ vẻ không hiểu: “Cái gì mà bước nào ạ?”
Vân thị tức giận lườm chàng, mắng: “Ta tuy rằng không có chủ kiến nhưng cũng không có nghĩa ta điếc hay mù hay ngu ngốc đâu.” Vân thị vừa nói xong, Kỳ Huyên bất giác đưa tay quẹt mũi, vẻ mặt chột dạ, nói:
“E hèm, chúng con… đã tới bước kia đó.” Tuy biết rằng thừa nhận chuyện này có hơi mất mặt, từ khi thành thân tới nay còn chưa thu phục được nàng dâu, còn bị mẫu thân vạch mặt tại chỗ, nhưng Kỳ Huyên vẫn muốn “đánh tráo khái niệm”, cố gắng vớt vát lòng tự trọng đang “ngàn cân treo sợi tóc” của bản thân.
“Bước đó là nắm tay hay là ôm hả?” Vân thị không hổ là mẹ ruột sinh ra Kỳ Huyên, khi chỉ có hai mẹ con, miệng lưỡi của bà vẫn khá sắc bén.
Vân thị dù sao cũng quản lý cả Võ An Hầu phủ, chuyện của Thương Lan Cư sao có thể hoàn toàn qua mặt bà được chứ. Trước đây bà không vạch trần là vì muốn để hai đứa nhỏ thuận theo tự nhiên, cũng muốn theo đó để khảo nghiệm đứa con dâu này, xem nàng có thật sự tốt như con trai bà nói hay không. Giờ mọi thứ đều đã xác định, Vân thị cảm thấy vẫn nên để hai đứa nhỏ nắm chắc cơ hội.
Kỳ Huyên thẹn thùng cúi đầu, ngượng ngùng không nói. Vân thị thấy con trai mình như vậy, không khỏi cười cười trêu ghẹo:
“Cái tính ương bướng của con cứ thoải mái bộc lộ trước mặt ta và cha con, sao đến trước mặt Thanh Trúc lại mềm nhũn như cục bột thế hả? Sự ương ngạnh của con đâu? Bản lĩnh của con đâu? Quẳng cho chó ăn rồi à?”
Kỳ Huyên bị mẫu thân chế nhạo thẳng vào mặt, trong lòng thầm muốn cãi lại, nghĩ vốn dĩ tối nay chàng sắp thành công tới nơi rồi, ai ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện, làm hỏng chuyện tốt của chàng và Cố Thanh Trúc. Nhớ lại chuyện chưa hoàn thành trên giường khi nãy, Kỳ Huyên liền thấy thỏa mãn.
Vân thị thấy dáng vẻ này của chàng liền hất tay chàng ra. Kỳ Huyên giật mình, nghe Vân thị mắng:
“Được rồi, không cần con dẫn về nữa, mau về xem Thanh Trúc của con đi.”
Hai mắt Kỳ Huyên sáng ngời, reo lên với Vân thị: “Người hiểu con chỉ có mẫu thân.”
Nói xong, Kỳ Huyên liền vội vã không chờ nổi xoay người, nhanh chân chạy mất. Chàng không dám chậm trễ chút nào, Cố Thanh Trúc về Thương Lan Cư thay quần áo, nếu chàng trở về kịp thời, có khi còn có thể giúp nàng lau người gì gì đó.
“Bàn tính” trong đầu đang nảy lạch cạch, Kỳ Huyên chạy như điên về Thương Lan Cư. Khi vào trong viện, thấy Hồng Cừ và Thúy Nga đang canh bên ngoài cửa, thấy chàng, hai người họ liền tiến lên hành lễ. Kỳ Huyên liền giơ tay, hỏi: “Phu nhân đang ở bên trong sao?”
“Bẩm thế tử, đang ở trong đó ạ.”
Hồng Cừ thấy trán thế tử lấm tấm mồ hôi, trong lòng thắc mắc, tuy rằng đã vào hạ nhưng ban đêm nhiệt độ rất thấp, thế tử đi bộ mà sao còn đổ mồ hôi được nhỉ.
Kỳ Huyên cho họ lui xuống nghỉ ngơi, sau đó đẩy cửa bước vào, vô cùng hào hức chốt cửa lại, phởn phơ đi về phía gian trong, vốn tưởng rằng chỉ cần vén rèm lên là có thể chứng kiến hình ảnh xinh đẹp, quyến rũ, diễm tình, cái gì mà “xuất thủy phù dung”, eo nhỏ lưng thon, rồi đường cong này nọ… Chỉ tưởng tượng trong đầu thôi cũng khiến huyết mạch sôi trào rồi.
Nhưng vừa vén rèm phòng ngủ lên, nụ cười tươi tắn phởn phơ của Kỳ Huyên đã cứng đờ. Vừa rồi trong đầu chàng còn ngập tràn hình ảnh Cố Thanh Trúc đang tắm kiềm diễm ra sao, không biết từ lúc nào, hình ảnh đã vụn vỡ. Nàng đã mặc xong ba lớp xiêm y, đang đứng sau bức bình phong mặc thêm áo ngoài.
Thấy Kỳ Huyên đi tới, Cố Thanh Trúc hỏi: “Lão phu nhân thế nào rồi? Không phát bệnh nữa chứ.”
Kỳ Huyên thất vọng ngồi xuống bên bàn tròn, bất lực quan sát Cố Thanh Trúc đã ăn mặc kín mít từ đầu xuống chân một lần, đáp: “Không phát bệnh nữa, đã ngủ rồi. Chẳng phải nàng trở về tắm rửa sao? Đã tắm xong rồi?”
Cố Thanh Trúc ngước lên nhìn chàng với vẻ khó hiểu: “Tắm xong rồi, tráng qua người thôi mà.”
Kỳ Huyên tay chống cằm, vạn phần tiếc nuối than thở: “Chỉ tráng nước qua thôi? Sao nàng không tẩy rửa kỹ một chút, tắm qua loa thế không sạch đâu.”
Cố Thanh Trúc khoác áo ngoài lên người, vén mái tóc dài từ trong áo ra, nói: “Sao không sạch được, ta chỉ bị dính bẩn một chút trên tay và ống tay áo thôi, trên người có bị bẩn đâu.”
Bước ra từ sau bình phong, Cố Thanh Trúc đã thay xong quần áo ở nhà, nói với Kỳ Huyên. Thế nhưng đối với Kỳ Huyên, nàng vẫn có sức quyến rũ khó tả, nếu ánh mắt có thể có lực tác động thì bộ xiêm y vừa được Cố Thanh Trúc mặc lên đã bị Kỳ Huyên lột sạch rồi.
Cố Thanh Trúc ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu búi tóc. Kỳ Huyên lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng: “Nàng búi tóc làm gì?”
“Đêm nay ta tới Ích Thọ Cư ngủ, sai Quế mama chuẩn bị phòng khách cho ta, cũng không biết liệu đêm nay lão phu nhân có xảy ra vấn đề gì hay không, ta phải qua đó xem mới được.”
Vì đang là buổi tối nên Cố Thanh Trúc chỉ búi tóc kiểu dáng đơn giản, một lúc là xong, dùng một cây trâm bạch ngọc trang điểm, vừa tươi mát lại lịch sự tao nhã. Nàng đang định đứng lên thì bị Kỳ Huyên ngăn lại:
“Nàng không cần đi đâu, Trương đại phu đã ở lại Ích Thọ Cư rồi, đêm nay sẽ không rời đi.”
Cố Thanh Trúc suy nghĩ rồi vẫn một mực muốn đi: “Thôi, ta vẫn nên qua đó. Lão phu nhân rất cứng miệng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bà không chịu để Trương đại phu xem bệnh cho mình đâu. Ta sẽ tới ngủ ở gian cạnh phòng bà, chỉ cần có động tĩnh là ta có thể nghe thấy.”
Tuy rằng lão phu nhân đã nôn hết đống ô uế trong bụng ra nhưng cũng không có nghĩa bà đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nếu ban đêm lại phát bệnh thì vẫn rủi ro rất cao, thế nên Cố Thanh Trúc mới muốn trông giữ bên cạnh bà.
Thế nhưng Kỳ Huyên lại vẫn ngăn cản: “Trương đại phu ngủ ngay phòng bên cạnh rồi, nàng tới cũng không có chỗ ngủ đâu. Nàng cứ yên tâm đi, người khác không biết, hai chúng ta còn không biết hay sao? Kiếp nạn của tổ mẫu còn chưa phải lúc này, lần này người sẽ không sao đâu.”
Đối với Kỳ Huyên còn đang chắn trước mặt mình, Cố Thanh Trúc ít nhiều không biết phải làm sao. Chàng cứ một mực ngăn không không cho nàng đi, chặn trái chặn phải, Cố Thanh Trúc đành phải ngồi xuống, lý luận với chàng:
“Tuy nói như vậy không sai, nhưng mà ngươi làm sao biết được chuyện lần này liệu có ảnh hưởng tới rắc rối lần sau hay không. Kiếp trước ta không phát hiện ra vấn đề của lão phu nhân, để người ra đi sớm như vậy, kiếp này nói thế nào ta cũng phải giữ cho người bình an.”
Kỳ Huyên tiến lên hai bước, ôm lấy vai Cố Thanh Trúc, dịu dàng nói:
“Ta hiểu tâm trạng của nàng, không chỉ có nàng muốn níu giữ tổ mẫu, ta cũng vậy. Nhưng chúng ta phải lý trí một chút, lúc này nàng đi cũng không có tác dụng gì cả, huống hồ tổ mẫu còn chưa chắc đã chịu gặp nàng, lúc này cả ta và mẫu thân đều bị bà đuổi ra ngoài.”
Kỳ Huyên nói cũng có lý. Dư thị là một bà cụ cực kỳ cố chấp. Nếu là Cố Thanh Trúc của kiếp trước, đừng nói là ngủ ở gian phòng bên cạnh, dù có bảo Dư thị nhường một nửa cái giường của bà cho nàng ngủ, bà cũng đồng ý. Thế nhưng kiếp này Dư thị đối với Cố Thanh Trúc đã không có thiện cảm gì, nếu nàng cứ ngang bướng ở lại bên cạnh bà sẽ phản tác dụng.
Rắc rối của Dư thị đã “cháy” đến mông rồi nhưng lại không thể mạnh mẽ ép buộc, chỉ có thể “đi đường vòng”. Nếu đã “đi đường vòng” thì lại phải bàn bạc kỹ hơn xem nên lòng vòng ra sao mới được, đúng là không thể khiến Dư thị bộc phát toàn bộ sự ghét bỏ đối với nàng ra được.
Kỳ Huyên thấy vẻ mặt Cố Thanh Trúc hòa hoãn hơn, liền khom lưng bế nàng lên khỏi ghế. Cố Thanh Trúc hoảng sợ, theo phản xạ ôm lấy cổ Kỳ Huyên, nói: “Ngươi định làm gì?”
Trong đầu đột nhiên nhớ ra chuyện dang dở của hai người trên giường khi nãy, Cố Thanh Trúc căng thẳng giãy giụa khỏi tay Kỳ Huyên. Kỳ Huyên đặt nàng xuống giường, nàng nhìn chàng với vẻ cảnh giác, chàng bất lực ngồi xổm xuống, đắp chăn lên người nàng, đem chân nàng đặt lên đầu gối của mình, dịu dàng giúp nàng cởi giày và tất.
Cố Thanh Trúc thậm chí không dám nhúc nhích, nhìn chằm chằm khuôn mặt Kỳ Huyên. Sau khi giày và tất đã cởi ra, nàng liền vội vàng rụt bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo vào giường, dùng tà váy dài che lại, không để Kỳ Huyên nhìn thấy. Đối với nàng dâu cứ luôn đề phòng mình, Kỳ Huyên biết mộng đẹp của đêm này chắc chắn không thành. Thế nhưng bất kể thế nào, tối hôm nay đối với hai người họ mà nói, chính là một bước tiến, ít nhất hiện giờ Cố Thanh Trúc không còn bài xích chàng như trước. Còn về những chuyện khác, Kỳ Huyên có thể từ từ chờ đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...