Editor: Hannah
Một đêm này, Cố Thanh Trúc ngủ không yên, nỗi sợ hãi bị tình cảm chi phối bám riết lấy nàng như bóng với hình. Đêm đó, nàng mơ thấy bản thân mình chấp nhận Kỳ huyên nhưng hình ảnh Kỳ Huyên nạp thiếp khi đó cứ liên tục đan xen. Trong lúc nàng mơ ngủ, có người giúp nàng vuốt phẳng đôi mày đang nhíu lại, dịu dàng an ủi, mới có thể khiến nàng cảm thấy khá hơn một chút.
Hôm sau khi tỉnh lại, Cố Thanh Trúc đã không còn thấy Kỳ Huyên ở bên cạnh.
Cố Thanh Trúc ngồi dậy khỏi giường, khó chịu đấm đấm mấy cái lên gối của Kỳ Huyên, thấy vẫn không đủ, cầm cái gối lên ném xuống cuối giường. Vẫn chưa hết giận, nàng nhớ lại biểu hiện của mình ngày hôm qua, vùi mặt vào trong gối.
Cũng may đêm qua Kỳ Huyên cũng coi như biết điều, không còn đùa giỡn với nàng như hồi buổi chiều. Nếu đêm qua Kỳ Huyên còn dám nhắc lại chuyện kia trước mặt nàng, Cố Thanh Trúc nhất định sẽ nổi điên cho chàng xem. Rõ là Kỳ Huyên còn đủ thông minh, không dám hé răng nói nửa lời, sáng hôm nay cũng ngoan ngoãn không xuất hiện trước mặt nàng…
Cố Thanh Trúc gọi Thúy Nga tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, nàng ngồi vào bàn trang điểm, Thúy Nga nói với vẻ nghi hoặc:
“Ơ, đây là cái gì?”
Trên bàn trang điểm để một tời giấy, Cố Thanh Trúc cầm lên nhìn, lập tức nổi trận lôi đình, vò vò tờ giấy, siết chặt trong tay, cứ như thể tờ giấy kia chính là người nào đó.
Mới vừa thầm khen chàng biết điều xong, chàng lại dám giở trò.
Trên tờ giấy đáng thương chỉ viết đúng một câu: “Hồi ức tốt đẹp ở chỗ này, ta sẽ ghi nhớ cả đời.”
Ghi nhớ cái gì cả đời cơ? Khốn kiếp! Đã được lợi lại còn khoe mẽ!
Hai ngày nay, Kỳ Huyên giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Sáng sớm chàng để lại một tờ giấy chọc Cố Thanh Trúc tức điên, nàng còn định buổi tối chờ chàng về sẽ tranh cãi với chàng một trận, thế nhưng nàng chờ đến nửa đêm cũng không thấy chàng về. Nàng vừa mới leo lên giường, chuẩn bị ngủ, chàng liền lặng lẽ, “thần không biết quỷ không hay” trở về. Người kia sảng khoái kéo Cố Thanh Trúc vào lòng, nàng xoay người muốn tranh cãi với chàng, chàng lại chỉ vô lại buông một câu: “Mau ngủ đi, còn không ngủ ta sẽ hôn nàng.”
Những lời này thành công dọa Cố Thanh Trúc lui bước vài lần. “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, thế nên cơn giận của Cố Thanh Trúc đến cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì. Người nào đó đã tu luyện đạt đến trình độ da mặt còn dày hơn cả tường thành, Cố Thanh Trúc mặt “mỏng”, sao có thể đấu lại với cái “tường thành” kia chứ.
Nàng chỉ có thể nén giận trong lòng, “ngậm bồ hòn làm ngọt”, không so đo với Kỳ Huyên.
*****
Ngày Hoàng hậu nương nương triệu kiến đã tới.
Vân thị dẫn theo Cố Thanh Trúc ngồi xe ngựa đi trước, dọc đường đi, Vân thị giảng cho Cố Thanh Trúc một chút về quy củ trong cung, Cố Thanh Trúc chỉ gật đầu. Vân thị thấy nàng bình tĩnh như vậy liền biết nàng không sợ hãi, bà nói những lời này cũng chỉ để xoa dịu sự căng thẳng của nàng chứ thực ra, có nói hay không cũng như nhau.
Vân thị quan sát Cố Thanh Trúc một lượt, chân thành khen ngợi:
“Thanh Trúc mặc bộ y phục này rất đẹp, nhan sắc cực kỳ xuất chúng.”
Cố Thanh Trúc ngơ ngác, cúi đầu liếc nhìn bộ xiêm y rồi cười với Vân thị, đáp: “Là mẫu thân chọn cho con bộ y phục đẹp.”
Kể từ sau khi Vân thị không còn cố ý gây khó dễ cho Cố Thanh Trúc, bà cũng nhận ra không ít ưu điểm của nàng. Bề ngoài nàng là một cô gái mỏng manh, yếu đuối, ai có thể ngờ được nàng lại là một người mạnh mẽ, quật cường từ trong xương cốt như vậy chứ. Trừ điểm này ra, nàng làm gì cũng rất đâu ra đấy, chuyện trong Thương Lan Cư trước giờ đều cho Vân thị giúp quản lý thay nhưng từ khi Cố Thanh Trúc gả vào phủ đã giao lại cho nàng. Vân thị vốn còn lo không biết liệu Cố Thanh Trúc có thể làm tốt hay không, suy nghĩ nên giúp nàng như thế nào, thế nhưng ai ngờ chỉ 2-3 ngày sau khi Cố Thanh Trúc tiếp quản Thương Lan Cư, mọi việc đã được nàng giải quyết gọn ghẽ. Khả năng quản gia xuất sắc chính là yếu tố quan trọng nhất khiến Vân thị thay đổi cách nhìn nhận về nàng.
Có người tính tình cao ngạo nhưng lại không có bản lĩnh, có người cao ngạo đồng thời cũng có bản lĩnh, một cô gái vừa có bản lĩnh lại không cao ngạo như Cố Thanh Trúc thật sự rất hiếm có.
“Hôm nay, trong cung sẽ có không ít người đến tham dự, đều là nữ quyến của các phụ, giống như vị muội muội cùng cha khác mẹ kia của con chắc cũng sẽ tới, hẳn là được Sùng Kính Hầu phu nhân dẫn đi. Nghe nói hai tỷ muội các con không hợp nhau, đợi lát nữa khi vào cung phải biết tiết chế một chút, có gì đợi đến khi ra khỏi cung rồi nói, đừng để phát sinh lời gièm pha trong cung.”
Vân thị dặn dò Cố Thanh Trúc, nàng bất ngờ, gật đầu rồi đáp: “Vâng, đa tạ mẫu thân nhắc nhở.”
“Đứa nhỏ này, con còn khách khí như vậy làm gì. Đây là lần đầu tiên con theo ta ra ngoài, không cần phải câu nệ.” Vân thị nói với Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Trúc hiểu ý Vân thị. Việc nàng và Cố Ngọc Dao không hòa hợp đã bị lan truyền ra ngoài, Vân thị sợ mình ở trong cung cãi vã với Cố Ngọc Dao nên mới đặc biệt nhắc nhở một chút.
Không thể không nói, Cố Thanh Trúc thật sự có chút không quen với sự quan tâm của Vân thị.
Trong ký ức của nàng, nàng và Vân thị vẫn luôn đối chọi gay gắt, không ai nhường ai. Cố Thanh Trúc biết bên ngoài có người nói lời bậy bạ về nàng, càng như vậy, nàng càng phải thể hiện thật tốt ở Kỳ gia, thế nhưng nàng càng thể hiện thì lại càng chọc Vân thị không vui. Hai người tranh đấu đã nhiều năm, cho đến khi Vân thị ngã bệnh nặng, cuộc tranh giành giữa hai người mới dịu đi một chút.
Thế nhưng kiếp này, chỉ qua mấy câu nói của Kỳ Huyên mà Vân thị đã đón nhận Cố Thanh Trúc, hơn nữa còn có thể quan tâm, chăm sóc nàng như vậy, thật sự khiến Cố Thanh Trúc cảm thấy có chút thất bại. Bản thân mình kiếp trước nỗ lực suốt một thời gian dài thế mà lại chẳng bằng mấy câu nói của Kỳ Huyên.
Xe ngựa tiến vào từ Đông Hoa Môn. Vân thị có lệnh bài, nghe nói có thể tùy ý ra vào cung, chỉ cần xuống xe ngựa để thái giám dẫn đường xác nhận là có thể trực tiếp đi vào, nếu không khi tới cửa cùng còn phải xuống xe ngựa một lần nữa, kiểm tra nhận diện rồi mới có thể đi vào.
Kiếp trước, mỗi lần Cố Thanh Trúc vào cung đều phải đi qua mấy cửa kiểm tra nhận diện, nhưng hôm nay vì đi cùng Vân thị mới được trải nghiệm thế nào là quyền ưu tiên.
Kỳ Hoàng hậu tiếp kiến bọn họ ở Phượng Tảo Cung.
Cố Thanh Trúc cung kính thỉnh an Kỳ Hoàng hậu, Kỳ Hoàng hậu cũng không vội vàng cho nàng đứng dậy, đầu tiên phải quan sát nàng vài lượt rồi mới thong thả giơi tay. Cố Thanh Trúc không so đo, dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến Kỳ Hoàng hậu rất hài lòng.
Nàng ta hỏi: “Mấy ngày qua thế tử đối với muội có tốt không?”
Câu hỏi này của Kỳ Hoàng hậu Cố Thanh Trúc đã dự đoán trước được, năm đó khi Kỳ Hoàng hậu gặp Cố Thanh Trúc lần đầu tiên, nàng ta cũng hỏi chính câu này.
Cố Thanh Trúc tiến lên, khom người rồi đáp: “Bẩm nương nương, thế tử đối với thần rất tốt.”
Câu trả lời cũng không thay đổi, chỉ là ý nghĩa đằng sau lại khác nhau rất nhiều. Kiếp trước nàng nói Kỳ Huyên đối với nàng tốt là vì muốn giữ thể diện cho chàng, mà đến kiếp này, nàng vẫn nói Kỳ Huyên đối với nàng tốt là bởi chàng đối với nàng thực sự rất tốt.
Kỳ Hoàng hậu cười, nói: “Không cần câu nệ, cứ đứng lên nói.”
Cố Thanh Trúc đứng dậy, Kỳ Hoàng hậu vẫy tay với nàng, ra hiệu cho nàng tới bên cạnh mình. Khi Cố Thanh Trúc lại gần, Kỳ Hoàng hậu sai người kê một chiếc ghế ở bên cạnh, để Cố Thanh Trúc ngồi ở đó. Cho tới bây giờ, Cố Thanh Trúc chưa từng có được đãi ngộ như vậy, nàng theo phản xạ liếc nhìn Vân thị, Vân thị âm thầm gật đầu ra hiệu cho nàng, lúc này Cố Thanh Trúc mới cảm tạ Kỳ Hoàng hậu, tâm trạng hơi thấp thỏm ngồi xuống.
Kỳ Hoàng hậu thấy tín hiệu giữa Vân thị và Cố Thanh Trúc, trong lòng hơi kinh ngạc.
Tính tình mẫu thân mình như thế nào, ít nhiều Kỳ Hoàng hậu cũng hiểu được. Bà là người cả tin, dễ nghe mấy lời đàm tiếu, thanh danh của Cố Thanh Trúc lan truyền bên ngoài lại không tốt đẹp gì, vốn Kỳ Hoàng hậu còn tưởng mẫu thân sẽ nghi kỵ cô nương này, không ngờ mẹ chồng nàng dâu lại có thể chung sống hòa thuận đến vậy.
“Sống trong phủ đã quen chưa?” Kỳ Hoàng hậu lại hỏi Cố Thanh Trúc.
“Vâng, thần sống trong phủ rất tốt, cũng đã quen rồi. May nhờ có phụ thân và mẫu thân khoan dung, độ lượng, không so đo chuyện lễ nghĩa.” Cố Thanh Trúc trả lời rất nghiêm cẩn.
Vân thị ngồi bên cạnh cũng cười, nói: “Thanh Trúc quá khiêm tốn rồi, không phải là chúng ta khoan dung độ lượng mà con thật sự rất tốt. Ban đầu là do ta đối với con quá mức hà khắc, sau này ta cũng đã hiểu ra, nếu đã về chung một nhà thì chính là người một nhà.”
Kỳ Hoàng hậu mỉm cười đáp lại, sau khi Vân thị nói xong, nàng ta lại hỏi: “Đúng rồi, nghe nói muội mở y quán ở bên ngoài. Muội tuổi còn nhỏ mà đã tinh thông y thuật, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì đúng là khó có thể tin được.”
“Đa tạ nương nương khen ngợi. Thần chỉ mở một y quán nhỏ, khám bệnh cho những hộ xung quanh, không dám nhận là tinh thông.”
Cố Thanh Trúc vừa dứt lời, Kỳ Hoàng hậu đã phẩy tay, nói: “Muội không cần quá khiêm tốn như vậy. Nhân Ân Đường trên phố Chu Tước vẫn rất nổi danh, số người được muội chữa khỏi bệnh có rất nhiều, nếu ngay cả muội còn không dám nhận là tinh thông y thuật thì còn ai dám nhận đây.”
Lời khen như thế này, Cố Thanh Trúc không cách nào đáp lại, nàng hơi ngượng ngùng, đánh bạo ngẩng đầu liếc nhìn Kỳ Hoàng hậu, mỉm cười với nàng ta.
Khuôn mặt của Kỳ Hoàng hậu có phần giống với Kỳ Huyên, mi dài mắt sâu. Hình dáng đôi mắt này là điểm đặc trưng của Kỳ gia, khi nhìn ở trên mặt Kỳ Huyên thì toát lên thần thái uy vũ, nhưng khi đặt lên khuôn mặt Kỳ Hoàng hậu lại có nét quyến rũ. Thế nhưng bất kể là ai, chỉ cần nhìn lướt qua hai người họ, đều có thể nhận ra quan hệ chị em ruột thịt giữa hai người.
Cố Thanh Trúc cũng chỉ dám nhìn lướt qua chứ không nhìn lâu. Nàng cảm thấy sắc mặt Kỳ Hoàng hậu không tốt lắm, tuy rằng hồng hào nhưng thực ra khí huyết lại không lên được vành tai Thiên Đình, là biểu hiện của khí huyết ngưng trệ. Cố Thanh Trúc vốn định bắt mạch cho Kỳ Hoàng hậu nhưng nghĩ lại trong cung có Thái Y Viện, cứ ba ngày lại có người tới bắt mạch bình an cho Hoàng hậu một lần, hơn nữa với sự chăm sóc trong cung sao có thể khí huyết ngưng trệ được.
Nàng lập tức đè xuống cảm giác nghi hoặc đang dâng lên.
Sau khi Kỳ Hoàng hậu nói mấy lời với Cố Thanh Trúc liền cùng trò chuyện việc nhà với Vân thị. Kỳ Hoàng hậu rất có hứng thú với những chuyện bên ngoài cung, Vân thị kể cho nàng ta nghe không ít tin đồn thú vị bên ngoài. Kỳ Hoàng hậu mãi vẫn thấy không thỏa mãn, cứ dò hỏi đến khi Vân thị không đáp được, chỉ có thể trêu ghẹo nàng ta:
“Được rồi được rồi, ta cũng đâu phải người kể chuyện trong quán trà. Hoàng hậu hỏi những chuyện này, ta cũng đâu có biết rõ đâu.”
Kỳ Hoàng hậu cũng nhận thấy mình đã hỏi quá nhiều, hai mẹ còn nhìn nhau cười. Kỳ Hoàng hậu cười, nói: “Mẫu thân đừng ghét con dông dài. Haiz, con ở trong cung cả ngày, không thể đi đến đâu, buồn chán muốn chết đi được, lại không thể gọi mẫu thân vào cung nói chuyện với con. Khó khăn lắm người mới tới một lần, còn không muốn nói nhiều chuyện với con.”
Kỳ Hoàng hậu tuy rằng thân phận cao quý nhưng ở trước mặt mẫu thân vẫn giống như một tiểu cô nương thích nhõng nhẽo. Nàng ta nhìn về phía Cố Thanh Trúc vẫn đang rất nghiêm trang, nói:
“Nhưng mà sau này sẽ tốt hơn rồi, có em dâu ở đây, con có thể thường xuyên gọi em dâu vào cung trò chuyện với con.”
Thái độ thân mật của Kỳ Hoàng hậu khiến Cố Thanh Trúc hơi bất ngờ, đáp: “Xin tuân lệnh nương nương. Thế nhưng, thần cũng không phải người có tài ăn nói, cũng không có bản lĩnh như tiên sinh kể chuyện, mong nương nương đừng trách.”
Cố Thanh Trúc lấy lại câu đùa “tiên sinh kể chuyện” của Vân thị khi nãy, chọc cho Kỳ Hoàng hậu bật cười. Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trúc thấy được một Kỳ Hoàng hậu thoải mái như vậy, kiếp trước, ấn tượng của nàng về Kỳ Hoàng hậu chủ yếu mà mặt ủ mày chau. Số lần nàng vào cung không nhiều, số lần gặp Kỳ Hoàng hậu cũng rất ít, hóa ra nàng ta cũng có những lúc thoải mái phá ra cười như lúc này. Thật không ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...