Editor: Hannah
Đêm hôm đó, khi Kỳ Chính Dương quay về phòng, thấy đằng sau bức bình phong, Vân thị đang ngồi bên đèn, bóng hình mờ ảo. Ông đã nghe hạ nhân báo lại chuyện xảy ra trong phủ ngày hôm nay, cảm thấy nhiều khả năng Vân thị vẫn còn đang tức giận nên bước chân cũng trở nên chần chừ hơn. Kỳ Chính Dương còn đang nghĩ hay là tới chỗ mấy người thiếp cho qua một đêm, nếu Vân thị lại khóc nháo thì sẽ đau đầu lắm.
Mới vừa xoay người lại, ông đã nghe tiếng Vân thị gọi mình: “Hầu gia đã về?”
Kỳ Chính Dương sững người, ngó ra sau bức bình phong, liếc nhìn Vân thị, thấy trên mặt bà cũng không có nước mắt. Đến lúc này ông mới hơi yên tâm, bước vào sau tấm bình phong, đi tới bên cạnh Vân thị, nhìn bà chăm chú. Vân thị thấy Kỳ Chính Dương nhìn mình như vậy, còn tưởng trên mặt mình có thứ gì, đưa tay sờ mặt rồi hỏi:
“Chàng nhìn gì vậy?”
Nghe giọng điệu này có vẻ như cũng không tức giận. Kỳ Chính Dương cười, hỏi: “Nghe nói hôm nay con dâu lại ầm ĩ với nàng?”
Vân thị thở dài, đáp: “Cũng không hẳn. Đừng nhìn nha đầu đó trầm tĩnh, không nói lời nào nhưng thực ra một khi đã nổi cơn lại rất đáng sợ, vì một đứa nha hoàn mà đánh cả Tú Hòa.”
Kỳ Chính Dương đã nghe báo lại đại khái sự tình từ trước, nghe Vân thị nói vậy chỉ làm bộ ngạc nhiên, hỏi:
“A, vậy à?”
Vân thị thấy ông ta như vậy liền tức giận hừ một tiếng. Kỳ Chính Dương gãi đầu, dò hỏi: “Vậy phu nhân định làm thế nào bây giờ? Xử trí con dâu à?”
“Xử trí nó ấy hả? Để con trai chàng liều mạng với ta chắc.”
Vân thị đáp một cách khoa trương.
Kỳ Chính Dương thấy điệu bộ nói chuyện này của Vân thị, tuy rằng lời nói vẫn còn tức giận nhưng lại không có vẻ muốn tìm con dâu gây phiền toái. Ông liền cười, hỏi: “Sao ta lại cảm thấy hôm nay phu nhân không giống ngày thường nhỉ. Con dâu đánh nha đầu Tú Hòa, nàng không giận sao?”
Vân thị cãi lại: “Trong lòng chàng, ta là loại người chỉ chăm chăm báo thù trả đũa thôi có phải không?”
Kỳ Chính Dương vội vàng xua tay, nói: “Không phải không phải. Trong lòng ta, phu nhân là người rộng lượng, khoan dung nhất.”
Vân thị bật cười: “Miệng lưỡi trơn tru lắm. Lại không bằng con trai chàng.”
Kỳ Chính Dương chắc chắn Vân thị không tức giận, trong lòng cũng thả lỏng hơn, cầm lấy ấm trà, rót hai ly, đưa một ly cho Vân thị. Vân thị nhận lấy nhưng chỉ cầm trong tay không uống, lại nói:
“Chàng biết chuyện hôm nay Huyên nhi tới tìm ta không?”
Kỳ Chính Dương ngẩn người, lắc đầu, đáp: “Chuyện này thì không nghe nói. Nó đã nói gì?”
“Nó nói với ta, Thanh Trúc là nàng dâu nó phí bao công sức mới cướp về được, là người con gái nó muốn toàn tâm toàn ý chung sống cả đời này, bảo ta đừng ức hiếp nàng ta, thử tiếp nhận nàng ta.”
Vân thị tóm lược những lời Kỳ Huyên đã nói cho Kỳ Chính Dương nghe. Kỳ Chính Dương nghe xong liền bật cười: “Thằng nhãi này, cũng không tệ.”
“Nó đương nhiên không tệ. Một người đàn ông mà ngay cả việc này cũng không thể làm được vì người phụ nữ của mình thì còn coi là đàn ông sao?” Vân thị thật lòng cảm thấy việc con trai làm hôm nay rất khá, không chỉ lý lẽ chàng đưa ra khiến bà cảm động mà cả việc chàng làm cũng khiến bà cảm khái.
“Nhớ năm đó khi ta mới gả vào phủ, lão phu nhân đối với ta cũng có rất nhiều định kiến, khi đó nếu không có chàng luôn trợ giúp cho ta, mối quan hệ giữa ta và lão phu nhân cũng không dễ dàng hòa hợp như vậy. Nhoáng cái đã nhiều năm trôi qua, trong ấn tượng của ta, Huyên nhi vẫn luôn là đứa trẻ cần ta che chở, thế nhưng hôm nay khi nó nói những lời của một người đàn ông trưởng thành, ta mới ý thức được rằng con trai đã trưởng thành rồi.”
Khi Vân thị ôn lại chuyện cũ với Kỳ Chính Dương, cả người bà toát lên sự đằm thắm của một người phụ nữ từng trải. Kỳ Chính Dương bước tới ôm bà vào lòng. Đã rất lâu rồi hai vợ chồng không ở bên nhau trò chuyện như vậy. Vân thị ôm lấy Kỳ Chính Dương, tựa vào lòng ông, nhẹ nhàng hỏi:
“Chàng đi Mạc Bắc, khi nào sẽ trở về?”
Kỳ Chính Dương vuốt ve mái tóc Vân thị, mỉm cười rồi nói: “Ta còn chưa đi mà đã bắt đầu nhớ ta rồi sao?”
Vân thị đấm nhẹ lên eo Kỳ Chính Dương, nói: “Già rồi mà còn không đứng đắn.”
“Lần này đi Mạc Bắc chắc sẽ không lâu lắm. Bọn lính Đại Lương đã mất tên chỉ huy Lai Phạm, biên quan đã có Quý Tướng quân trấn thủ, ta tới đó chỉ là hình thức. Nếu hành quân chậm thì không đầy hai tháng là có thể trở về.”
Kỳ Chính Dương bế Vân thị đi về phía giường, cảm giác như quay trở lại những năm tháng thanh xuân.
*****
Cố Thanh Trúc trải qua mấy ngày cũng coi như yên ả. Nàng phát hiện từ sau chuyện của Hồng Cừ lần trước, thái độ của Vân thị đối với nàng dường như đã có sự thay đổi hoàn toàn, thi thoảng còn cho người mang trái cây và điểm tâm tới cho nàng. Thi thoảng Cố Thanh Trúc tới thỉnh an, Vân thị vẫn luôn chào đón với vẻ tươi cười, không còn sự căm ghét giống như trước đây.
Trong lòng Cố Thanh Trúc buồn bực, kiếp trước Vân thị không dễ nói chuyện như vậy, luôn soi mói bắt bẻ nàng, dù cho Cố Thanh Trúc tìm mọi cách nhẫn nhịn, bà cũng chưa từng hòa nhã với nàng. Thế mà kiếp này, Cố Thanh Trúc không màng đến hậu quả mà “ngả bài” trực tiếp với bà, ngược lại lại được bà chấp nhận sao?
Khi nàng ở chỗ Vân thị nói chuyện, bà nói hai ngày sau muốn vào cung, Hoàng hậu nương nương cho mời Vân thị và Cố Thanh Trúc vào cung yết kiến. Kỳ Huyên cũng đòi đi theo nhưng Vân thị không cho.
Cố Thanh Trúc quay sang nhìn Kỳ Huyên. Hình như ngày hôm đó, sau khi Kỳ Huyên đi tìm Vân thị nói chuyện, thái độ của bà đã thay đổi. Chuyện này có quan hệ gì với Kỳ Huyên sao?
“Thanh Trúc, con về chuẩn bị một chút. Không cần căng thẳng, Hoàng hậu nương nương chỉ muốn gặp mặt con thôi.”
Vân thị nói với Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Trúc đứng lên hành lễ rồi đáp: “Vâng.”
“Hoàng hậu nương nương muốn gặp Thanh Trúc thì không muốn gặp con sao? Con vẫn nên đi cùng thì hơn.” Kỳ Huyên vẫn nằng nặc đòi đi.
Vân thị tức giận lườm chàng, mắng: “Lần này Hoàng hậu nương nương chỉ triệu kiến nữ quyến, mở một bữa tiệc nhỏ ở Ngự Hoa Viên, đàn ông phủ đệ khác cũng không tham gia, con còn định quấy nhiều cái gì. Ta dẫn theo Thanh Trúc tiến cung thôi, con sợ ta quẳng nó từ trên tường thành xuống sao?”
Kỳ Huyên tiếc nuối thở dài, đứng lên hành lễ cáo lui với Cố Thanh Trúc.
Khi đi trên hành lang, Kỳ Huyên nhìn về phía Cố Thanh Trúc vẻ mặt không tỏ thái độ. Chàng nhìn vài lần nhưng vẫn không nói lời nào, Cố Thanh Trúc bị chàng làm phiền liền hỏi:
“Ngươi có chuyện gì thì nói đi.”
Kỳ Huyên cười hề hề, nói: “Phải vào cung nàng có sợ không? Nàng cũng từng gặp Hoàng hậu nương nương rồi mà.”
“Từng gặp vài lần. Là người hiền hòa.” Cố Thanh Trúc chân thành đánh giá. Kỳ Hoàng hậu là người rộng lượng, trong mắt không phân biệt sang hèn, với mọi người đều đối xử bình đẳng. Đặc biệt là đối với người đệ đệ Kỳ Huyên này, dù cho nàng ở trong cung sóng gió triền miên, tứ bề giáp địch nhưng vẫn có thể vì một Kỳ Huyên phạm phải đại tội mà ra mặt xin tha.
Năm đó nhờ có Kỳ Hoàng hậu ở trong cung quỳ một ngày một đêm khiến Nguyên Đức Đế mềm lòng, ngài mới bỏ ý định xử tử Kỳ Huyên, đổi thành sung quân Mạc Bắc. Nếu năm đó Kỳ Huyên cứ thế bị chém thì sau này đâu còn có thể anh dũng giết địch, có cơ hội kiến công lập nghiệp.
Thế nên đối với Kỳ Hoàng hậu, trong lòng Cố Thanh Trúc tràn đầy sự biết ơn.
“Đúng là rất hiền hòa, tỷ ấy cũng luôn rất thích nàng. Năm đó tỷ ấy từng nhiều lần nói với ta rằng nàng là một người tốt, chỉ là khi đó ta không hiểu chuyện, nghe không lọt tai. Thực ra tính cách hai người có phần giống nhau, có chuyện gì cũng giữ trong lòng không nói, chỉ biết hành động. Thế nên năm đó ở hậu cung tỷ ấy mới phải đối chọi với kẻ địch khắp mọi bề.”
Nhắc tới chuyện kiếp trước, Kỳ Huyên rất muốn cảm thán.
Đối với vận mệnh của Kỳ Hoàng hậu, Cố Thanh Trúc cũng biết được ít nhiều. Ban đầu khi mới được phong hậu, nghe nói Hoàng thượng rất sủng ái Kỳ Hoàng hậu, thế nhưng sau đó Kỳ gia nhiều lần xảy ra biến cố, dần dần làm gia tăng khoảng cách giữa Hoàng thượng và Kỳ Hoàng hậu, đẩy Hoàng thượng về phía biệt cung nương nương. Mãi cho đến khi Kỳ Huyên lập nên chút thanh danh ở Mạc Bắc, tin chiến thắng ngày ngày báo về kinh, khi đó cuộc sống của Kỳ Hoàng hậu mới tốt hơn một chút. Nhưng còn những tháng ngày trước đó, sự gian nan, khổ sở bên trong ai có thể hiểu được đây.
“Ngày đó, ngươi đi tìm mẫu thân đã nói những chuyện gì vậy? Vì sao thái độ của mẫu thân với ta lại thay đổi nhiều như vậy?” Cố Thanh Trúc đi một lúc vẫn cảm thấy cực kỳ tò mò. Việc nàng nỗ lực cả đời cũng không làm được, chẳng lẽ thật sự chỉ bằng mấy câu nói của Kỳ Huyên mà đã giải quyết xong?
Nhắc tới chuyện này, Kỳ Huyên liền nở nụ cười, nói:
“Ta cũng chưa nói gì, chỉ rất nghiêm túc nói với bà ấy rằng nàng là thê tử của ta, là người con gái mà ta yêu cả đời. Trước đây mẫu thân hiểu lầm rằng nàng dùng thủ đoạn mê hoặc ta, ngày hôm đó ta đã đem chuyện ta cướp dâu, bức hôn như thế nào kể lại hết cho mẫu thân. Giờ mẫu thân ta gặp nàng sợ rằng trong lòng chỉ còn áy náy, sau này sẽ không gây khó dễ cho nàng nữa.”
Cố Thanh Trúc cạn lời, nhìn về phía Kỳ Huyên, dường như muốn xem xem độ tin cậy của những điều chàng vừa nói là bao nhiêu. Kỳ Huyên ôm lấy vai Cố Thanh Trúc, hai người cứ thế sóng vai bước đi.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta ngượng đó.”
Kỳ Huyên dựa vào người Cố Thanh Trúc nhưng nàng lại đột ngột nhún gối khom người khiến Kỳ Huyên chỉ tựa vào không khí. Kỳ Huyên tức muốn hộc máu đuổi theo, ôm chặt lấy nàng từ phía sau, tựa cả người lên lưng nàng. Cố Thanh Trúc cảm giác như có con quái vật khổng lồ đang tựa lên vai mình, nàng muốn hất ra cũng không được, chỉ có thể dùng trò cũ, định khom người thoát ra nhưng lần này Kỳ Huyên đã có đề phòng nên chiêu này không thành công. Hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ trên hành lang, người ngoài nhìn thấy lại như thấy một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ, lãng mạn.
Chiều muộn cùng ngày, Vân thị đưa tới cho Cố Thanh Trúc bộ xiêm y để nàng mặc hôm sau vào cung. Đó là một bộ áo váy thêu hoa văn chỉ vàng, Kỳ Huyên lập tức khen đẹp. Cố Thanh Trúc cũng thấy đẹp, chỉ là sợ có phần quá mức diễm lệ.
“Ta không thấy vậy. Xiêm y như thế này mới đẹp. Nàng mặc thử xem sao.”
Kỳ Huyên cầm khay đặt xiêm y đưa cho Cố Thanh Trúc. Nàng do dự một hồi rồi gọi vọng ra bên ngoài: “Thúy Nga.”
Tay Hồng Cừ đang bị thương, Thúy Nga tạm thời thay thế Hồng Cừ hầu hạ bên cạnh Cố Thanh Trúc. Kỳ Huyên lại ngăn nàng: “Gọi nàng ấy làm gì?”
Cố Thanh Trúc cúi đầu nhìn xiêm y, nói: “Gọi nàng ấy vào hầu hạ ta mặc quần áo.”
Đây là cát phục mặc trong cung, cách thức mặc khá rắc rối, cần phải có người bên cạnh giúp đỡ mới có thể mặc được. Thúy Nga vén rèm bước vào, thỉnh an hai người họ, còn chưa kịp tới gần thì đã bị Kỳ Huyên xua đi:
“Ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi. Ở đây không có việc gì đâu.”
Thúy Nga liếc nhìn Cố Thanh Trúc, không dám hỏi nhiều, hành lễ lui xuống. Kỳ Huyên đi tới bên cạnh Cố Thanh Trúc, xoay vai nàng, đẩy nàng đi vào trong, nói: “Đi đi, đi đi. Ta hầu hạ nàng cũng được.”
Cố Thanh Trúc còn muốn quay đầu, nói: “Làm sao mà giống nhau. Ngươi làm sao làm được những việc này. Đừng làm loạn nữa, mau gọi Thúy Nga vào đi, nếu không hôm nay không mặc thử nữa.”
“Sao có thể không mặc thử được. Cũng phải xem kích cỡ có vừa hay không. Ta đường đường là một thế tử tới hầu hạ nàng, chẳng lẽ còn không bằng một nha hoàn hay sao? Yên tâm đi, ta bảo đảm có thể hầu hạ nàng thật tốt.”
Kỳ Huyên đẩy Cố Thanh Trúc vào phòng, nàng lại cảm thấy Kỳ Huyên không có ý tốt, lập tức đổi ý: “Ta không mặc nữa. Khi mẫu thân đặt may xiêm y cho ta đã đo kích cỡ rồi, không thể nào không vừa được.”
“Lại đây mặc đi, phải mặc mới biết có hợp hay không.”
Kỳ Huyên đóng cửa phòng lại, kéo rèm xuống. Cố Thanh Trúc lập tức càng thấy không ổn rồi, nàng sao lại có thể như bị quỷ ám mà cùng Kỳ Huyên vào phòng thay quần áo chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...